Thời điểm trả bài cho đợt thi thử môn vật lý lần trước.
“Mình lại được bảy mươi lăm điểm rồi. Tại sao bảy mươi lăm điểm lại cứ thích mình như vậy nhỉ?” Phác Xán Liệt từ phía sau hô to gọi nhỏ, giống như đạt được đến bảy mươi lăm điểm chính là một chuyện phi thường vinh quang.
“Bởi vì bộ dạng của ca rất hấp dẫn cái số bảy mươi lăm đấy.” Ngô Thế Huân lạnh lẽo châm chọc cậu ta.
“Á à! Ngô Thế Huân cậu đang châm chọc tôi đúng không? Thế cậu được bao nhiêu điểm?”
Ngô Thế Huân vung vẩy bài kiểm tra đạt bảy mươi sáu điểm trước mặt.
“Thì ra là cao hơn! Mình cư nhiên bị một tiểu đệ đệ đánh bại!” Phác Xán Liệt bất mãn đứng lên than thở.
—-
Bạch Hiền nhìn thoáng qua bài thi chín mươi hai điểm của mình. Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng cuối cùng cũng tạm thời quên đi mà chuyển hướng sang Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân cắn môi yên lặng nhìn Bạch Hiền, ý đồ đem bài thi lật lại nhét vào trong ngăn kéo, nhưng Bạch Hiền đã nhanh chóng đưa tay tới. Chung Nhân lại không thể cự tuyệt yêu cầu của Bạch Hiền, cho nên chần chừ khó xử không thôi.
Mãi đến khi Bạch Hiền đứng dậy đi qua đem bài thi của Chung Nhân từ trong ngăn kéo lôi ra, nhìn thoáng qua màu đỏ rực bên trên.
Ừ, kỳ thực cùng điểm Phác Xán Liệt cũng tương tự.
Chữ số giống nhau, nhưng là vừa vặn trái lại.
Năm mươi bảy điểm.
Bạch Hiền nhìn thoáng qua Chung Nhân. Kim Chung Nhân đã lấy tay đem cả khuôn mặt bưng kín lại để tránh cho Bạch Hiền thấy được biểu tình đau khổ của mình, giống như làm vậy có thể tránh bị Bạch Hiền trách mắng.
Quả nhiên, trong tất cả các môn ở cấp ba, nỗ lực học tập chăm chỉ đã giúp Kim Chung Nhân có thể bảo trì kết quả ít nhất là ngang bằng Phác Xán Liệt. Nhưng duy nhất chỉ có môn vật lý này, giống như là bị xui xẻo gì đó, vĩnh viễn đều không thể đạt tiêu chuẩn.
Không thể đạt tiêu chuẩn không chỉ có ý ám chỉ Chung Nhân bất khả năng thi đậu vào đại học cùng bọn Lộc Hàm, mà còn nói cậu thậm chí căn bản không thể tốt nghiệp được.
“Mỗi lần đều chỉ kém một chút a.. Rốt cuộc nhầm lẫn ở chỗ nào nhỉ…?” Bạch Hiền mờ mịt thì thào tự nói. Kim Chung Nhân nghe được tiếng lầm bầm của Bạch Hiền lại cảm thấy càng xấu hổ, cả khuôn mặt đều nhăn nhó.
Liệu có phải bởi áp lực quá lớn không?
—-
Thời điểm tan học, Bạch Hiền và Chung Nhân như thường lệ vẫn là hai người ra khỏi lớp cuối cùng, bởi vì bọn họ thật sự có quá nhiều đồ đạc cần thu dọn…
Tuy rằng Ngô Thế Huân cũng có rất nhiều sách vở, nhưng hôm nay hiển nhiên là ngoại lệ, bởi vì đứa nhỏ nói lập tức muốn đi gặp Lộc Hàm.
Bạch Hiền xốc cặp sách của mình lên…Bởi vì Kim Chung Nhân mang nhiều sách vở lắm, cho nên Bạch Hiền cũng không thể không giúp đứa nhỏ chia sẻ một chút để tránh áp cong sống lưng vẫn còn đang phát triển.
Tới lúc xoay người lại, thấy Kim Chung Nhân vẫn ngồi nguyên ở vị trí cũ, ánh mắt sững sờ, đen láy sâu thẳm.
“Chung Nhân?”
—-
Bạch Hiền gọi vài lần Chung Nhân mới có động tĩnh, mờ mịt ngẩng mặt lên. Mặt trời từ từ lặn ngoài cửa sổ đem ánh sáng vàng cam phản chiếu trên khuôn mặt Chung Nhân, khiến Bạch Hiền chẳng biết tại sao cảm thấy hốc mắt kia có điểm hồng.
Không phải là khóc đi? Bạch Hiền kinh ngạc nhìn người trước mặt.
“Bạch Hiền ca..”
Ánh mắt Kim Chung Nhân khiến Bạch Hiền trong chốc lát nói không nên lời. Cậu khó có thể hiểu được ánh mắt này, bởi vì sắc mặt của Chung Nhân có chút tái nhợt, hơn nữa môi cũng mất đi màu sắc, “Em có phải là rất vô dụng hay không?”
“Vì cái điểm này sao?” Bạch Hiền nhìn thoáng qua bài thi còn bày trên bàn đứa nhỏ rồi thở dài một hơi, “Chung Nhân, em lại bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt rồi?”
Kim Chung Nhân gật gật đầu rồi lại lắc đầu: “Em không biết…nhưng là em chỉ là đột nhiên cảm thấy.. Ngộ nhỡ..”
Bạch Hiền đè bờ vai đối phương xuống, chính xác hơn chính là gắt gao nắm lấy, chặn lại lời Kim Chung Nhân: “Ngộ nhỡ? Ngộ nhỡ cái gì? Ban đầu là ai như vậy kiên quyết nói bất cứ giá nào cũng phải cùng anh một lần tốt nghiệp?”
Kim Chung Nhân há miệng thở dốc, lại khép môi lại.
“Chung Nhân, em đã đã lựa chọn con đường này, cho nên nếu không thể kiên định, vậy thì không cần tiếp tục nữa.” Bạch Hiền ngữ khí có chút nghiêm khắc, “Chỉ là vật lý thôi mà? Phải không? Vật lý cũng chỉ là một môn mà thôi, kém một chút cũng có sao đâu.”
—-
Kim Chung Nhân thật sâu hít một hơi, gỡ hai tay Bạch Hiền từ trên vai mình mà nắm lấy: “Em biết.. Em biết, chỉ là.. Chỉ là em đột nhiên suy nghĩ.. Bạch Hiền ca, điểm của anh như vậy, còn cả nội tâm mạnh mẽ như thế.. Em phải nỗ lực dùng tốc độ thế nào mới có thể đuổi kịp anh?”
Bạch Hiền sửng sốt một chút.
Kim Chung Nhân ngước mắt nhìn Bạch Hiền, đôi mắt hai mí sâu thẳm có chút bi thương:
“Bạch Hiền ca, dù em nỗ lực thuyết phục bản thân không cần phải sợ, nỗ lực thuyết phục bản thân không cần lo lắng về tương lai như vậy, nhưng hình như… vẫn không có tác dụng. Có đôi khi em nghĩ, nếu anh không hoàn hảo đến vậy, vậy thì ít nhất..”
Ít nhất em sẽ không cảm thấy mỗi ngày đều thích anh hơn một chút, cho đến khi cảm giác nếu mất anh, thì mọi thứ đều sẽ không còn ý nghĩa.
Bạch Hiền lặng lẽ nhìn người kia, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Chung Nhân, em nghĩ quá tốt về anh rồi.”
“A?”
“Anh không phải là người mạnh mẽ đến mức đủ cho người khác dựa vào, cũng càng không phải người hoàn hảo như em nghĩ.” Bạch Hiền chậm rãi nói, thanh âm ôn nhu nhưng thật bi thương, “Đối với quyết định nhảy lớp này, tuy rằng anh luôn luôn cố gắng thuyết phục em và chính bản thân mình, rằng chúng ta cần kiên trì, nhưng thật ra áp lực này chúng ta không cách nào tránh khỏi.”
Kim Chung Nhân kinh ngạc nhìn Bạch Hiền.
“Em quyết định làm điều này là vì anh, vậy mà anh cái gì cũng đều không thể cho em. Chung Nhân, làm sao bây giờ? Thật ra anh cũng rất sợ… sợ em cứ nghĩ đến kết quả kia, sợ em bởi vậy cảm thấy áp lực.”
“Anh…”
“Nhưng suy nghĩ một chút, nghĩ đến Thế Huân…Em ấy thậm chí còn nhỏ hơn một lớp, thậm chí còn không có ai ở bên cạnh động viên. Em ấy làm tất cả cũng vì muốn khẳng định chính bản thân mình.”
Bạch Hiền vốn nghĩ bình tâm nói tiếp, nhưng không biết vì sao nước mắt cứ rơi xuống:
“Chung Nhân, anh thật sự sợ hãi, sợ hãi đến mức có đôi khi hận không thể thuyết phục em hoặc là thuyết phục bản thân mình, hãy từ bỏ đi, từ bỏ đoạn tình cảm này. Như vậy mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn.”
—-
Nghe lời nói tuyệt vọng kia, Kim Chung Nhân cũng không có giống trong tưởng tượng nhảy dựng lên hay là phẫn nộ, mà ngơ ngác nhìn những giọt nước mắt của Bạch Hiền, sau đó chậm rãi đứng lên.
“Bạch Hiền ca, em biết chúng ta sẽ còn phải mặt với rất nhiều khó khăn. Nhưng đối với em, điều khó khăn nhất trên thế giới này chính là phải buông tay anh.”
Chung Nhân chậm rãi ôm chặt Bạch Hiền, cảm giác đối phương ở trong lòng mình đang run nhè nhẹ, “Anh còn nhớ câu nói trong phim《 Brokeback mountain》mà chúng ta từng xem không? I wish I know how to quit you.”
“Bạch Hiền ca, em sẽ không bao giờ buông tay anh.”
“Vậy nên điều duy nhất em có thể làm bây giờ, chính là vượt qua khó khăn lớn nhất này. Còn với mọi trở ngại khác, em biết mình sẽ không bao giờ dao động nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT