Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù thiếu chút nữa muốn rớt tròng mắt.

Bởi vì bây giờ quyển sách đang bị Bạch Hiền vứt trên cái bàn trước mặt, rõ ràng tựa đề là 《một trăm chiêu thức kỹ xảo hôn môi》.

Phác Xán Liệt run rẩy vươn một ngón tay, chỉ vào cuốn sách kia, thanh âm có chút nghe không rõ: “Này này này.. Bạch Hiền.. Cậu thế này là muốn làm cái gì?”

Bạch Hiền liếc quyển sách một cái, lạnh nhạt nói: “Học tập một chút.”

“Học, học tập.. Học tập? Cái đó.. Chẳng lẽ.. Kim Chung Nhân không được?”

Phác Xán Liệt nghĩ: Nhìn cậu thế nào cũng không giống tuýp người chủ động trong việc này. Chẳng lẽ cậu phải học tập là bởi vì Kim Chung Nhân không đủ trình độ sao?!

Độ Khánh Thù phun nước miếng phì phì: “Cậu xuyên tạc lời nói của người khác mà còn dám đường đường chính chính lớn tiếng như vậy!”

Bạch Hiền cau mày nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt: “Không, chỉ là muốn quay về tìm lại vị trí chủ động của mình mà thôi.”

“Quả thực chính là thụ mà cũng học đòi làm công a!” Phác Xán Liệt trợn tròn mắt một lúc lâu, đột nhiên ngửa mặt lên thở dài một tiếng, sau đó bị Bạch Hiền nhặt quyển sách phang vào giữa trán. Cuối cùng đành phải sầu khổ ôm lấy tay Độ Khánh Thù, bĩu môi đối với thái độ của bằng hữu thân thiết.

Bạch Hiền không thèm để ý đến cậu ta nữa, nhanh chóng ngồi xuống mở sách bắt đầu cẩn thận nghiên cứu.

Kết quả vừa đọc được vài tờ đã mặt đỏ tía tai rồi quăng xuống, phẫn nộ hướng về phía hai người hô to: “Đây là ai? Viết ra cuốn sách lưu manh như vậy! Lại còn có thể bán ra ngoài chứ!”

Phác Xán Liệt và Độ Khánh Thù cũng không lấy làm ngạc nhiên. Người này từ khi bắt đầu yêu đương sau liền trở nên thần thần thao thao…

Đương nhiên, Bạch Hiền kỳ thực vẫn còn là bình thường, càng không bình thường nhất chính là Kim Chung Nhân. Mỗi lần nhìn đến người khác đều là bộ dáng lạnh buốt miễn cưỡng lại gần, vậy mà vừa thấy Bạch Hiền thì gương mặt liền cười đến toàn nếp nhăn. Đúng là phân biệt đối xử!

Bạch Hiền cơn giận còn sót lại chưa tan, trên mặt vẫn còn có chút hồng trừng mắt nhìn cuốn sách kia. Độ Khánh Thù đi tới mở vài tờ nhìn thoáng qua, cũng đặc biệt ngượng ngùng đem sách gấp lại, lặng lẽ nói: “Cậu lấy cái sách này ở đâu vậy?”

“Phàm ca cho mình mượn..”

Cả hai người cùng tưởng tượng lại gương mặt anh tuấn như nhân vật chính trong các bộ truyện tranh của Ngô Diệc Phàm, liền sợ run cả người: “Phàm ca làm sao có thể mua loại sách này? Đối với người nào dùng vậy? Chẳng lẽ là Nghệ Hưng ca?”

“A a a thật là tà ác..”



“Cái gì! Đến nhà em?”

Tiếng nhạc trong phòng tập vừa mới ngừng lại, mọi người liền nghe thấy Kim Chung Nhân bởi vì không kiềm chế được ngạc nhiên mà gào toáng lên, nhất thời lặng ngắt như tờ.

Một lúc sau, Kim Tuấn Miên ho khan một tiếng: “Cái đó…mấy đề tài nhạy cảm kia về nhà hãy nói, chỗ này còn có học sinh cấp hai đấy.”

Ngô Thế Huân đang bận rộn gửi tin nhắn, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không sao, em cái gì cũng chưa nghe thấy. Hai người cứ tự nhiên trao đổi”

Bạch Hiền hừ lạnh: “Mấy người chỉ giỏi suy nghĩ đen tối này nọ.”

Độ Khánh Thù liếc Bạch Hiền một cái…Cũng không biết là ai hôm nay cầm một quyển sách kỳ quái muốn học tập, hiện tại còn ra vẻ ngoan ngoãn tử tế như vậy, thật đúng là..



Nhà Kim Chung Nhân vẫn yên tĩnh như mọi ngày. Bố mẹ cậu ta đi công tác dài ngày trên thực tế tạo điều kiện rất thuận lợi cho Bạch Hiền thường xuyên đến chơi.

“Ngồi xuống.” Bạch Hiền vỗ vỗ cái ghế sofa, đảo khách thành chủ ý bảo Kim Chung Nhân lại gần.

Kim Chung Nhân không rõ đầu đuôi ngồi xuống, nhìn Bạch Hiền cấp tốc chạy qua một bên lấy balô mình mở ra, sau đó lục tới lui một hồi lấy ra một quyển sách thật dày rồi lại vội vã chạy về. Trên đường vọt vào phòng bếp uống một hớp nước lớn, một lần nữa trở lại trước mặt Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân cúi đầu muốn liếc xem cuốn sách kia là gì, liền lập tức bị Bạch Hiền chặn lại.

“Ca?”

Bạch Hiền phất phất tay ý bảo cậu ta đừng nói chuyện, bản thân cúi đầu lật lại vài tờ, trên mặt chẳng biết tại sao còn có điểm phiếm hồng.

Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền vừa lật sách vừa quay sang quan sát mình giống như là đánh giá hàng hóa, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy rùng mình. Thế nhưng còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, Bạch Hiền đã một tay cầm sách một tay chống vào sofa cúi người tiến đến.

Đợi chút?! Này, đây là chuyện gì vậy?! Bóng Bạch Hiền đã phủ xuống tới, Kim Chung Nhân chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Thấy Kim Chung Nhân mở to hai mắt hoảng sợ nhìn mình, Bạch Hiền dừng động tác, từ trên cao nhìn xuống ra lệnh cưỡng chế: “Nhắm mắt!”

Kim Chung Nhân khẩn trương đến độ lắp bắp: “Bạch Hiền, Bạch Hiền ca, anh muốn làm gì?”

“Mau nhắm mắt lại!” Bạch Hiền nhìn đối phương không chịu phối hợp như vậy, biểu tình có chút khó chịu, “Nghe lời đi, chẳng lẽ anh còn có thể hại em sao?”

Kim Chung Nhân nhìn người ngay sát mặt mình, trực giác tự nói với bản thân nếu như ngoan ngoãn nhắm mắt tuyệt sẽ không có kết quả gì tốt đẹp. Nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Bạch Hiền, cuối cùng vẫn nhanh chóng quả quyết khép hai mắt lại.

Bạch Hiền hít một hơi thật sâu, tiếp tục cúi người.

Kim Chung Nhân chỉ cảm thấy hơi thở Bạch Hiền cách mình vô cùng gần, một luồng nhiệt khí phả vào mặt, khiến cho làn da ngứa một chút, tim cũng đập mạnh một chút, nhưng là thủy chung vẫn không dám mở mắt nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.

Sau một lúc lâu cũng không cảm giác đối phương có động tĩnh nữa, Kim Chung Nhân cuối cùng không kiềm chế được hơi hơi hé mắt ra, vừa vặn đối diện với gương mặt đỏ bừng phóng đại trước mặt của Bạch Hiền, liền sợ tới mức vội vàng một lần nữa nhắm tịt lại.

Rõ ràng biết Bạch Hiền muốn làm gì, tuy rằng không hiểu được người kia vì sao tâm huyết dâng trào như vậy, nhưng bởi vì vô cùng phấn khích, cho nên nhịn không được liền chờ đợi thêm một chút.

Môi Bạch Hiền cuối cùng cũng chạm vào.

Giống như con mèo nhỏ đùa giỡn, mềm yếu, nhiệt nhiệt dính vào khóe miệng Kim Chung Nhân. Da thịt mẫn cảm ở bở môi bởi vậy kéo theo một trận run rẩy, hô hấp cơ hồ ngừng lại không dám quấy nhiễu động tác Bạch Hiền.

Nhưng Bạch Hiền sau đó vẫn không tiến hành bước tiếp theo.

Cảm giác khóe miệng bị người kia nhẹ nhàng liếm một chút, lại liếm một chút, giống như là vuốt mèo gãi ngứa, khiến cho Kim Chung Nhân cả người không được tự nhiên, rốt cuộc nhịn không được nữa mở to mắt ra.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy Bạch Hiền dứt khoát quăng quyển sách sang một bên, hiện tại còn cặm cụi thăm dò, kỳ thực cũng giống đang ăn kem tuyết liếm tới liếm lui. Kim Chung Nhân vừa bực mình vừa buồn cười chìa tay ra ôm lấy eo Bạch Hiền, đem tiểu động vật ấn xuống ghế sofa.

Này không khoa học! Rõ ràng là mình muốn học tập kỹ xảo chủ động như trong sách mà. Vậy tình huống hiện tại là thế nào đây?

Bạch Hiền tức giận cố giãy giụa, miệng vẫn gào thét ồn ào: “Kim Chung Nhân, dừng lại ngay.. Ta muốn luyện tập, mau ngoan ngoãn làm đối tượng luyện tập cho ta..”



Kim Chung Nhân căn bản cũng không rảnh để ý đến Bạch Hiền, nhanh chóng đè hai cái tay không an phận lại, cạy đôi môi vẫn đang liến thoắng kia ra rồi tiếp tục đi xuống thăm dò.

“Cái tên Kim Chung Nhân này…” Bạch Hiền hung hăng đá người kia vài phát cũng không thể ngăn cản sự việc tiếp tục phát triển, đành bi phẫn mặc cho tình huống ở trong buồng điện thoại tái diễn lần nữa.

Kim Chung Nhân dừng lại một chút ở trên khóe miệng Bạch Hiền cắn nhẹ một cái, thanh âm khàn khàn đáp lại: “Chỉ cần em biết là tốt rồi. Anh luyện tập hay không cũng đều không vấn đề..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play