Nếu nói âm hồn không siêu thoát đại khái chính là nói Ngô Thế Huân.
Từ sau lần gặp mặt tại bến tàu điện, Ngô Thế Huân đột nhiên thường xuyên xuất hiện trước mặt Bạch Hiền, bướng bỉnh nói “Bạch Hiền ca, anh là ca ca cho nên hãy mời em ăn cơm đi” sau đó lôi kéo cậu đi phố lớn ngõ nhỏ vui chơi giải trí. Nhưng rõ ràng là cậu trả tiền, mà Thế Huân lại luôn kéo theo Kim Chung Nhân lúc nào cũng mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật.
Bởi vì bị tình huống trước mắt làm cho bối rối, cho nên Bạch Hiền vốn có biệt danh “Nói nhiều” đột nhiên trở nên ít nói kiệm lời.
Mỗi lần trên bàn ăn đều là Ngô Thế Huân nói luôn miệng, Bạch Hiền bất đắc dĩ đáp lại, hơn nữa lại còn Kim Chung Nhân, ngoại trừ ăn và ăn thì từ đầu đến cuối chẳng làm gì khác.
Bạch Hiền vô cùng bất mãn.
Mời Ngô Thế Huân thì không nói, đứa nhỏ này bộ dạng người gặp người yêu, cười rộ lên là đã thấy mến rồi. Nhưng sao phải mang theo Kim Chung Nhân làm gì? Mình đâu có muốn mời nó? Mình với nó thân thiết gì đâu chứ?
Đương nhiên chỉ dám nghĩ trong lòng, đệ đệ ở trước mặt không thể ra vẻ keo kiệt, cho nên Bạch Hiền lại không thể đem mấy câu đó nói ra.
“Bạch Hiền à, đang ở chỗ nào vậy? Lâu lắm không gặp, ca mời em ăn cơm nha.”
Bạch Hiền vừa nhìn hai đệ đệ cao hơn mình ngồi ăn cơm rang kim chi vừa nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm êm dịu như thiên thần của Lộc Hàm.
“A! Ca! Em ở bên ngoài, ca trùng hợp lại đây mời em ăn cơm đi, cùng nhau còn có…” Bạch Hiền nhìn thoáng qua đối diện có Ngô Thế Huân đang ăn vô cùng hạnh phúc cùng Kim Chung Nhân từ đầu đến đến chân không có một chỗ biểu hiện ra “Cảm tạ”, nói tiếp: “còn có hai đệ đệ, ca nhanh đến đây nha! Bọn em đang ở ngay Myeongdong…”
Lộc Hàm kịp thời xuất hiện giải cứu Bạch Hiền sống không bằng chết… cùng ví tiền của cậu.
Chợt nhận ra kỳ thực bản thân trong lòng có tính toán nhỏ nhặt với Ngô Thế Huân.
Lúc Lộc Hàm đẩy cửa tiến vào, ánh mắt trời phản chiếu từ đôi mắt cười và đôi môi, lại thêm trong ánh mắt giống như có bột tinh quang lấp lánh, phảng phất như thiên sứ giáng trần, khiến Thế Huân hoàn toàn ngây người nhìn.
Bạch Hiền tuyệt không ngoài ý muốn nhìn Ngô Thế Huân há hốc mồm, trong lòng nghĩ ca ca đại học năm nhất này quả nhiên dùng gương mặt ngây thơ tung hoành thiên hạ gạt người không đền mạng, nhìn xem lại thêm một thiếu niên nữa mắc mưu.
Lại nhìn về phía Kim Chung Nhân, vốn trong lòng muốn coi kịch vui xem tiểu tử thối kia có phản ứng khác thường không, kết quả lại phát hiện ánh mắt người kia nhanh chóng từ trên mặt mình rời đi.
Vẻ mặt tương đối mất tự nhiên.
Gì đây? Biểu hiện này thật khó gặp nha. Bạch Hiền nheo mắt lại quan sát Chung Nhân, lúc này đang cúi đầu cố sống cố chết ăn chỗ cơm rang, thiếu điều vùi mặt xuống đĩa cơm, nhưng Lộc Hàm mang theo nụ cười thiên sứ đã nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cậu.
Ngô Thế Huân đem ánh mắt lấp lánh hi vọng đặt trên người Bạch Hiền.
Bạch Hiền thấy ánh mắt chờ mong giống con chó nhỏ của nó thì không thể không giới thiệu: “A, đây là Ngô Thế Huân, là học đệ năm ba trường cấp hai. Kia là Kim Chung Nhân, học đệ lớp mười. Còn đây là Lộc Hàm, là…”
“Ca cũng là học sinh trường chúng ta sao?” Chính là Ngô Thế Huân nói, không dùng kính ngữ, giọng điệu vô cùng háo hức.
Lộc Hàm cười híp mắt nhìn cậu nhóc, ánh mắt bừng sáng, khóe miệng cong cong thành một nụ cười, nhưng khắp người lại tỏa ra sát khí dày đặc.
“Đúng vậy, ca là Lộc Hàm, sinh viên năm thứ nhất bậc đại học. Chào Thế Huân đệ đệ.”
Bạch Hiền thấy Thế Huân lặng lẽ rụt cổ một cái.
Thời gian tiếp theo tình huống tựa hồ hoàn toàn thay đổi. Bạch Hiền cùng Chung Nhân vừa lặng lẽ ăn vừa nhìn biểu hiện xun xoe háo sắc của Ngô Thế Huân đối với Lộc Hàm, miệng ngọt giống như là lau mật, ánh mắt cười cong cong, thỉnh thoảng thè lưỡi liếm môi, quả thực chỉ còn thiếu cái đuôi phía sau lắc lắc.
Thời điểm Bạch Hiền cảm thấy buồn ngủ, đột nhiên thấy hai người chẳng biết tại sao lại chuyển đề tài trọng tâm sang mình.
“Lộc Hàm ca tại sao lại quen Bạch Hiền ca?”
Lộc Hàm trở nên hứng thú, nở nụ cười: “Đệ đoán thử xem”
“Chẳng lẽ là lúc cùng ngồi tàu điện ngầm…?”
Bạch Hiền đen mặt, tay vặn vẹo chiếc đũa, cảm thấy thực sự rất vô lý “Thế Huân à, không phải ai cũng quen nhau trên tàu điện đâu…”
Lộc Hàm cười híp mắt nhìn thoáng qua Bạch Hiền trả lời: “Kỳ thực lần đầu tiên biết Bạch Hiền là cách đây khoảng một năm, khi đó ca vừa mới tốt nghiệp cấp ba, Bạch Hiền lúc đó là giỏi nhất nha..a, lại nói tiếp thời điểm đó phụ trách câu lạc bộ âm nhạc là Ngô Diệc Phàm.”
“Lúc Bạch Hiền ca đi phỏng vấn vào câu lạc bộ?” Ngô Thế Huân tò mò truy vấn.
“Không phải, là lúc Ngô Diệc Phàm đưa ca cùng Trương Nghệ Hưng tham dự dạ tiệc nhập học của học sinh năm nhất, kết quả vừa vặn vào đúng lúc Bạch Hiền đang biểu diễn.”
“Bạch Hiền ca hát rất hay sao?”
Lộc Hàm nhìn Bạch Hiền cười, từ chối cho ý kiến, Bạch Hiền chẳng biết tại sao cảm thấy có chút lúng túng, ho khan một tiếng, giương mắt lên đối mặt với Kim Chung Nhân nét mặt đang như cười như không. Lúc chạm đến tầm mắt của cậu, chớp mắt một cái, biểu tình đó trên mặt cậu ta nhanh chóng biến mất.
“Đây là thái độ gì?” Chẳng lẽ là cười nhạo sao? Bạch Hiền trong lòng căm giận nghĩ, nhân lúc không ai để ý đảo mắt nhìn Chung Nhân xem thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT