Trong một căn phòng của bệnh viện, ánh nắng chiều màu mật tràn ngập khắp căn phòng, trên giường bệnh, một cô gái đang nằm đó, không biết qua bao lâu hàng mi cong, dài khẽ động đậy, đôi mắt trong veo hé mở. Thấy người cũng đã tỉnh Thiên Phúc vui mừng, gọi giật người đang lặng lẽ đứng ưu tư cạnh cửa sổ: ""Đặng Khang, anh xem cô ấy tỉnh rồi này.""
Đảo mắt nhìn một lượt khắp căn phòng, mắt Dạ Lan dừng lại trước vẻ lo lắng của hai người đàn ông trước mặt: ""Anh hai."" Giọng nói yếu ớt Anna đưa tay đỡ trán.
""Anna?"" Thiên Phúc hỏi như muốn khẳng định điều gì đó. Sau đó quay sang nhìn Đặng Khang một cách khó hiểu.
""Sao hôm nay lại goi tên em một cách thân mật vậy."" Anna uể oải ngồi dậy,ngay lập tức cảm giác đau ở cổ tay truyền đến làm cô nhíu mày, nhìn vào đó cô ngay lập tức muốn dứt bỏ kim tim đang gắn ở cổ tay mình: ""Đây là thứ quỷ gì vậy?""
Cản lại hành động này của cô, Đặng Khang ấn cô nằm xuống, trách nhẹ: ""Còn hỏi sao? Không phải tại em không nghe lời anh, chạy linh tinh nên mới thành ra như vậy sao.""
""Em không nghe lời hồi nào, mà sao em không có ấn tượng gì về chuyện mình phải nằm viện vậy?"" Hỏi xong, Anna nhìn hai người đàn ông trước mong đợi được giải đáp.
""Anna, có ai sau khi ngất xỉu lại nhớ được mình được đưa đến bệnh viện như thế nào không?"" Thiên Phúc cười gượng, nhanh nhẹn lấp liếm điều gì đó.
""Cũng đúng."" Anna ngây ngốc gật đầu.
Vẻ mặt đang chứa đầy lo lắng của Đặng Khang ngay lập tức giãn ra, nhìn đồng hồ trên tay, Đặng Khang liền đứng dậy, đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ, Đặng Khang dặn dò: ""Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, biết không?""
""Nhưng em có buổi chụp hình quảng cáo với tạp chí thời trang."" Anna ngoan cố bật dậy.
""Anna, em bị bệnh nên quên sao? Hôm trước bên đó không phải đã rời lịch sang thứ hai tuần sau sao?"" Thiên Phúc cười nói với cô, sau đó nháy mắt với Đặng Khang.
""Rời rồi, sao chẳng ai báo em biết cả."" Anna lại ngây ngốc nhìn hết người này sang người kia.
Đặng Khang thầm thở phào một cái khi trông thấy vẻ mặt ngây thơ, chịu tin của cô, đỡ cô nằm xuống Đặng Khang một lần nữa dặn dò: ""Tối anh sẽ đưa em về nhà, giờ Thiên Phúc ở đây với em, nếu có điện thoại nói em không chịu nghe lời thì những hợp đồng chụp ảnh quảng cáo cũng như đóng phim trước đó anh sẽ cho người hủy hết.""
""Đừng mà, anh hai, đó là nguồn sống của em đó."" Anna túm chặt tay Đặng Khang nũng nịu.
""Cái đó phải tùy vào thái độ của em.""
""Em sẽ ngoan."" Anna ngay lập tức đưa hai tay lên đỉnh đầu, làm động tác giống hai cái tai thỏ đang vẫy, đáng yêu vô cùng.
Đặng Khang cười dịu dàng, xoa đầu cô, sau đó nhìn Thiên Phúc, ánh mắt như muốn trao gửi điều gì đó, lúc lâu sau mới rời đi: ""Tối anh sẽ quay lại đón hai người.""
""Bye bye."" Dạ Lan nói với theo cái bóng vừa khuất sau cánh cửa của Đặng Khang.
10 phút yên lặng, nhạt nhẽo trôi qua trong phòng bệnh, phát ngấy cái không khí này, Anna quay sang khều tay Thiên Phúc đang cắm mặt vào chiếc máy tính:
""Thiên Phúc, vậy còn buổi chụp hình quảng cáo mẫu xe thể thao.""
""Lịch thay đổi rồi.""
""Thay đổi rồi sao?"" Anna nghi ngờ, sao cô không hề có ấn tượng về chuyện này.
""Vậy còn buổi hoạt động từ thiện cho các bé mồ côi ở trại trẻ Hạnh Phúc.""
""Lịch thay đổi.""
Sự nghi ngờ càng lớn dần, nuốt trọn tâm trí của Anna, giả bộ ỉu xìu, buồn chán, cô nằm xuống, sau một hồi lật người qua, lật người lại trằn chọc không thôi, hai mắt Anna bỗng sáng lên.
Ánh mắt kín đáo nhìn cái người vẫn đang chuyên tâm vào màn hình máy tính kia, Anna hắng giọng: ""Cổ họng em khô quá.""
Thấy người kia vì quá mải mê với công việc mà không để tâm đến mình, Anna nhắc lại lần nữa yêu cầu của mình với âm lượng lớn hơn: ""Thiên Phúc, em khát nước.""
""Đang truyền dịch cũng khát nước ư?"" Thiên Phúc rời mắt sang nhìn cô.
""Truyền qua cổ tay mà, đâu có truyền qua cổ họng."" Nói rồi Anna ho khan vài cái, chứng minh rằng bản thân đang khát vô cùng, cặp mắt trong veo trở lên trong veo kín đáo thăm dò vẻ mặt của ai kia.
Gập máy tính lại, Thiên Phúc nhìn cô: ""Vậy em muốn uống nước gì?""
""Cafe?""
Thiên Phúc nhíu mày.
Biết mình lỡ lời, Anna vội sửa lại: ""Đùa anh đó, em muốn uống trà sữa.""
""Bệnh viện đâu có lọai nước đó.""
""Anh không thể đi mua cho em sao, em đang là bệnh nhân đó.""
""Để anh bảo người đi mua.""
Thấy ai kia đang bấm điện thoại, Anna giật lấy: ""Khỏi cần, để em gọi điện bảo anh hai mua vậy.""
""Đừng, Đặng Khang đang có buổi biểu diễn, không được làm phiền anh ấy."" Cướp lại điện thoại, Thiên Phúc cất gọn vào túi áo vest, sau đó đứng dậy:""Nằm yên đó, lát quay lại em dám chạy linh tinh là coi chừng mấy cái hợp đồng đó.""
""Tất nhiên rồi, em đâu dại mà mạo hiểm tương lai của mình chứ.""
Thấy ai đó nói chắc chắn như đinh đóng cột, Thiên Phúc mới tin tưởng mà cầm lấy chìa khóa xe, rời đi. Cánh cửa khép lại thì vẻ mặt ngây thơ của ai kia liền thay đổi 360 độ, vô cùng đắc ý, Anna với lấy chiếc điện thoại màu hồng được đặt trên chiếc tủ ở đầu giường, ấn một dãy số dài, sau một hồi chuông đầu bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên: ""Anna, ngọn gió nào khiến cô gọi tôi vậy.""
Nghe đầu dây bên kia nói vậy, Anna khẽ nhếch môi cười: ""Tony, thật ngại quá, tôi có thể hỏi buổi chụp hình bộ sưu tập áo cưới lịch rời đến ngày nào vậy?""
Đầu đây bên kia nghe Anna hỏi vậy liền cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời cô: ""Rời lịch gì chứ, nghe quản lí của cô nói cô bị bệnh, tôi đang định thay người khác, dù không được hoàn hảo như cô, nhưng vì gấp quá, tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác.""
Trong điện thoại, Anna không khó nhận ra sự tiếc nuối của đạo diễn này, nhưng còn về quản lí, cô thậm chí còn chẳng có đủ tiền thuê quản lí, còn nếu có người này ắt hẳn là một trong hai gã đàn ông to xác kia, kìm nén cơn giận đang sục sôi trong người, Anna nhỏ nhẹ: ""Tony, thực ra bệnh tình của tôi đã khỏi rồi, để tham gia một buổi chụp hình hoàn toàn không vấn đề gì.""
""Thật sao?"" Đạo diễn Tony vô cùng phấn khích nói trong điện thoại.
""Ông cho người đến đón tôi nhé, địa chỉ xxx xxx.""
""Được, vậy cô chuẩn bị đi, xe rất nhanh sẽ có thôi.""
""Vâng.""
.....
Cầm trên tay túi đồ, Thiên Phúc vừa mở cửa, vừa nói: ""Trà sữa về rồi đây."" Hồi đáp lại Thiên Phúc lúc này là căn phòng trống không, túi đồ trên tay bỗng rơi ""bịch"" xuống đất, trà sữa bên trong bắn tung tóe, ngay lập tức rút điện thoại Thiên Phúc huy động mấy vệ sĩ đang trực dưới cổng: ""Mau tìm người."" Con nhỏ lưu manh này, để chiều lòng nó Thiên Phúc đã đích thân lái xe đến tiệm trà sữa nổi tiếng cách đó khá xa. Kết quả lại bị mắc lừa.
Khoác lên người chiếc áo blouse, đeo khẩu trang, Anna chạy theo đẩy một chiếc giường bệnh, chẳng mấy chốc thoát khỏi con mắt giám sát của mấy vệ sĩ bên ngoài. Cởi bỏ chiếc khẩu trang, Anna cười đắc ý: ""Muốn bắt tôi sao, nằm mơ đi.""
Mặc dù cô gái đứng bên kia đường đã thay đổi hình tượng trong bộ blouse trắng, tuy nhiên bằng con mắt nghề nghiệp của mình, chàng tài xế trẻ vẫn nhận ra Anna, gương mặt xinh đẹp đến như vậy, dù có lẫn trong đám đông cậu ta vẫn không thể nhầm lẫn được, sợ cô không trông thấy mình, cậu ta liền đưa tay vẫy gọi: ""Anna, tôi ở đây!""
""Nhanh vậy đã đến rồi."" Anna nói nhẩm, chạy sang đường.
Cách đó không xa chiếc xe thương vụ màu đen, sang trọng đang lao đến với tốc độ kinh hoàng.
Tiếng phanh gấp như xé toạc không khí, một vệt đen của lốp xe kéo dài trên đường nhựa. Chiếc xe như một động cơ mạnh mẽ bị chết máy, đỗ ngay trước mặt Anna. Bàng hoàng đứng đó, Anna sợ đến nỗi toàn thân bất động, cô không thể ngờ chỉ cách chưa đầy một găng tay nữa thôi, chiếc xe này sẽ đâm thẳng vào cơ thể nhỏ bé của cô, và như một đóa hoa đẹp đẽ bay cao trên không trung rồi vụn ngay tức khắc.
Tường Quân sau khi thắng gấp trán đập mạnh vào vô lăng khiến đầu có chút choáng, ngẩng lên nhìn kẻ điên vừa lao ra đường kia, hắn thầm mừng khi chưa cán chết người, chuyện này ít nhiều cũng làm hắn hoảng hồn. Đang định thò đầu ra mắng cho hả giận, những lời nói bỗng nghẹn ứ tại cổ họng, đôi mắt quyến rũ kia bỗng sáng bừng lên, khi trông thấy gương mặt vẫn đang chưa hết bàng hoàng đang đứng chắn trước xe hắn: ""Dạ Lan.""
Bị dọa cho một phen suy tim, chàng tài xế kia vội lao ra kéo Anna vào lề đường, xem xét cô một lượt, lo lắng hỏi: ""Cô không sao chứ, tạ ơn trời đất, may mà chiếc xe kia kịp thời phanh lại, cô làm tôi sợ chết đi được.""
""Tôi không sao."" Anna vẫn không tin rằng bản thân vừa thoát chết, thần chí lúc này vẫn đang rất hoảng loạn.
Mở cửa xe đi xuống, Tường Quân vô cùng lo lắng lao đến ôm chặt cô gái trước mặt: ""Muốn chết sao, đang nhiên đang lành em lao sang đường làm gì, có biết nguy hiểm lắm không?""
""Xin lỗi."" Anna lắp bắp.
Đây là tình huống gì vậy trời?
Bị người này đột ngột ôm lấy, Anna lại một lần nữa bị dọa cho sợ, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, hướng ánh mắt cầu cứu nhìn chàng tài xế kia.
Chàng tài xế đứng cạnh đó cũng bị hành động lúc này của chủ chiếc xe hơi sang trọng kia làm cho bàng hoàng, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì? Người này cũng đặc biệt quá đi, không những không chửi mắng, đã vậy còn lo lắng, ôm lấy Anna như vậy, mà cũng đúng thôi dễ thương, xinh đẹp như Anna, bản thân cậu ta vừa nhìn thấy đã muốn ôm chặt nữa là.
Bị ôm chặt khiến Anna có chút khó thở, đẩy người này ra, Anna gượng gạo lùi lại: ""Thật xin lỗi là do tôi bất cẩn đã dọa đến anh rồi, thế này đi anh cho tôi địa chỉ liên lạc, nếu có tổn thất gì tôi sẽ đền bù, giờ tôi đang có việc gấp, xin phép được đi trước.""
""Dạ Lan, em nói gì vậy, có phải chuyện vừa rồi dọa đến tinh thần của em hay không?"" Lần này đến lượt Tường Quân ngạc nhiên.
""Này anh, dùng cách này để làm quen với một cô gái xinh đẹp, cách này anh nên xem lại đi, hình như đã lạc hậu mất rồi."" Điện thoại của đạo diễn không ngừng thúc dục khiến chàng tài xế trẻ bèn đứng ra cắt ngang câu chuyện, sau đó thì thầm vào tai Anna: ""Đạo diễn đang chờ cô đấy, trễ giờ mất rồi.""
Nhìn người đàn ông trước mặt đầy ái ngại, Anna quay sang anh chàng tài xế, hỏi: ""Có bút không?""
""Có."" Anh chàng này dù chẳng hiểu cô định làm gì, nhưng vẫn lấy trong người ra chiếc bút.
Anna nhanh chóng đón lấy chiếc bút, sau đó rất tự tiện lấy chiếc khăn tay dắt trên túi áo ngực của người đàn ông trước mặt, ghi lên đó một dãy số, xong xuôi dúi nó vào tay người đàn ông vẫn đang ngây người kia: ""Tôi thật sự rất vội, nếu cần đền bù gì hãy liên lạc vào số này, đó là số điện thoại cá nhân của tôi.""
""Dạ Lan,..."" Tường Quân cố đuổi theo nhưng người đã lên xe và rời đi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào là hắn đã nhận lầm người.
Bàn tay nắm giữ chiếc khăn tay vẫn còn vương đâu đó mùi hương quen thuộc, siết chặt chiếc khăn, ánh mắt quyến rũ lạnh lẽo kia bỗng nổi lên tia nghi ngờ. Chiếc xe thương vụ ngay lập tức rẽ vào bệnh viện:
""Xin lỗi anh, bệnh nhân anh cần tìm đã được chồng cô ấy làm thủ tục xuất viện và đưa về nhà nghỉ ngơi rồi.""
Nhìn chiếc khăn vẫn được nắm chặt trong lòng bàn tay, Tường Quân tự hỏi thật sự trên đời lại có người giống nhau đến vậy hay sao? Lại còn là người hắn yêu sâu đậm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT