Theo như dự tính trong đầu của Tường Quân thì sáng sớm ngày hôm sau sẽ cùng Dạ Lan rời khỏi nơi rừng núi này cùng trở về thành phố, nhưng vì cô quyết định ở lại cho nên hắn cũng chẳng thể đi, ngay lúc này cùng với đoàn bộ đội và một số người trong làng đang chung tay dựng lại một căn nhà bị mưa lũ làm cho siêu vẹo đêm qua có một gương mặt anh tuấn, vóc dáng cao lớn nổi trội hơn cả.
Tiếng hô hào giống như bài ca hò kéo pháo của bộ đội ngày xưa vậy, phần đông lực lượng đang bám vào dây thừng mà kéo, căn nhà bị siêu vẹo cuối cùng cũng bị chinh phục bởi sức mạnh của tập thể dũng mãnh này mà đứng ngay ngắn hẳn lên, một vài người khác nhanh chân, nhanh tay cầm búa, đinh và vài vật dụng khác cứ vậy mỗi người một việc ngôi nhà bằng gỗ và tre chẳng mấy chốc được tu sửa lại, so với lúc trước còn có phần kiên cố hơn nhiều, căn nhà được hoàn thiện trong tiếng reo hò vỗ tay của mọi người.
Tường Quân sau khi cùng mọi người tu sửa xong ngôi nhà dù trước nay chưa từng làm qua những việc như vậy, trước khi bắt tay vào làm còn nghĩ đó là việc hết sức dư thừa nhưng bây giờ khi đã nhận được sự tán dương của mọi người như vậy đứng trong đội ngũ áo xanh kia liền cảm thấy khoan khoái kỳ lạ, nhiệt huyết sôi trào mà không biết mệt mỏi cứ vậy mà hăng hái cùng đám trai tráng và đoàn bộ đội hoàn thành nốt những việc dang dở dưới cơn mưa phùn, trên bầu trời những mảng mây âm u cũng dần một thưa thớt hơn.
Dạ Lan cũng không hề nhàn hạ, chân tay luôn luôn bận rộn cùng mấy chị em trong làng nấu nướng chuẩn bị bữa trưa, lương thực có được nhờ lòng hảo tâm của các doanh nghiệp lớn và đoàn thanh niên từ các thành phố đã không quản đường xá khó khăn, nguy hiểm mang tới chung tay cùng vượt qua khó khăn với đồng bào nơi đây. Chăn màn, quần áo, gạo, thực phẩm thiết yếu,... Những lúc khó khăn như thế này con người mới thực sự nhận rõ được sự ấm áp của tình người. Đón tiếp đoàn từ thiện lúc này là những cái bắt tay và nụ cười ấm áp trên môi những người dân trong làng.
Dạ Lan đang nhặt rau chỗ trống bên cạnh bỗng có người ngồi xuống.
""Nhờ cô tôi mới có dịp được trông thấy một Tổng biên tập với hình tượng mới mẻ như vậy."" Luận nói với giọng điệu vô cùng thích thú, ngồi xuống cùng giúp cô nhặt rau.
Dạ Lan đối với lời nói mang hàm ý trêu chọc này không có ý đáp lại liền chuyển sang đề tài khác, quay sang hỏi Luận: ""Vì sao anh lại ở đây?""
""Vì hai người đang ở đây tôi đâu thể bỏ mặc hai người ở nơi nguy hiểm thế này được."". ""Cô nói xem nhìn Tổng biên tập của chúng ta lúc này có phải quá đỗi men lì hay không? Cô có phải đang bị hình tượng mới này của anh ấy hớp hồn hay không?"" Luận tiếp tục công việc lăng xê Tổng biên tập của mình, thấy Dạ Lan đứng dậy vẫn kiên trì đuổi theo lải nhải bên tai cô không biết mệt mỏi mãi cho đến khi bả vai bị một bàn tay to lớn nắm chặt lôi lại, trông thấy sắc mặt người kia trầm xuống mới ngậm cái miệng lại.
Tường Quân một câu dứt khoát: ""Trích 30% lương của cậu vào quỹ từ thiện lần này.""
Luận như vừa nghe được tin sét đánh vội vàng giải thích cho hành động của mình: ""Sếp anh không biết đúng sai, em là vì tương lai của hai người mới ra sức vun vén, anh không những không cảm kích còn trừ lương em.""
""40%?""Tường Quân sắc mặt vẫn lạnh lùng không đổi khiến cho Luận không rét mà run ngậm chặt cái miệng lại, hắn không phải không biết đúng sai mà là ngoại trừ bản thân thì hắn không muốn bất kỳ gã đàn ông nào lảng vảng quanh cô.
""Là em nhiều chuyện, sẽ không có lần sau."" Luận cụp đuôi hi vọng với thái độ ăn năn hối cải này sẽ được hắn tha bổng, cũng may trời không phụ lòng người Tường Quân mấy ngày này đặc biệt tâm trạng rất tốt, siết chặt thêm bả vai cậu ta: ""Coi như cậu hiểu chuyện."" Nói rồi chuyển sang chủ đề chính: ""Chuyện tôi bảo cậu làm tới đâu rồi.""
Luận lúc này thái độ chỉ toàn là công việc, nghiêm túc trả lời hắn: ""Trước mắt những thực phẩm, vật dụng thiết yếu đều đã chuyển đến, còn về khoản hỗ trợ kinh phí em nghĩ nên đợi cơn bão lũ đi qua khi ấy sẽ bắt tay vào cũng giúp đỡ đồng bào nơi đây ổn định cuộc sống, bởi tình hình hiện tại vẫn đang rất phức tạp.""
""Chuyện này giao cho cậu tôi rất yên tâm."" Vỗ lên vai Luận một cái Tường Quân nhằm hướng Dạ Lan mà đi tới.
Luận nhìn theo cái bóng dáng cao lớn ấy mà lắc đầu thở dài: ""Cứ do dự như anh rồi đến cuối cùng có khi để lỡ mất cô ấy.""
Tường Quân với ánh mắt yêu thương đang hướng về Dạ Lan liền bị một cô gái trong đoàn tình nguyện chặn đường, trên tay cô gái trẻ này là một chai nước lọc đưa về phía hắn cô gái niềm nở:
""Chú uống nước đi.""
""Chú bộ đội chú ở trung đoàn nào vậy?""
""Chú đã có bạn gái chưa?""
""...""
Một đám đông con gái ùa đến, Tường Quân tứ phía bị bao vây nhìn Dạ Lan với ánh mắt cầu cứu tuy nhiên đáp lại sự mong chờ ấy chỉ là một Dạ Lan đang cặm cụi với việc nấu nướng, hoàn toàn chẳng quan tâm hắn đang bị đám con gái bao vây, trong lòng dù nổi lên từng đợt khó chịu tuy nhiên vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, có lẽ từ năm còn học trung học cho đến đại học cô đã quá quen với chuyện này, còn Tường Quân thì chưa lần nào có thể tự giải quyết tốt, vấn đề này nhiều lần cô tự hỏi có phải là bản chất trăng hoa đi đâu cũng gây ra họa hay không nữa.
""Cô gái, cháu còn không ra không sợ chồng cháu bị đám con gái ấy vây đến ngạt thở sao?"" Bà thím chủ nhà tối qua tốt bụng nhắc nhở.
""Không sao đâu cô, anh ấy thích được làm trung tâm vũ trụ như vậy đấy.""Dạ Lan đối với lời này của bà thím chỉ đảo mắt qua một cái rồi lại tiếp tục với công việc đang dang dở. Trong lòng vừa thất vọng buồn bực vừa hi vọng người đàn ông kia có thể dứt khoát thoát khỏi đám đông kia.
Tường Quân trước nay đi đâu cũng thu hút được ánh nhìn cũng như sự ái mộ của người khác nhất là phái nữ, cho đến bây giờ đã là người đàn ông trưởng thành đứng trên đỉnh cao danh vọng thì mị lực ấy chỉ có tăng chứ không hề giảm. Trước đây mỗi lần bị đám đông vây hãm như vậy sẽ lợi dụng vào đó để làm cho sự ghen tuông của cô trỗi dậy, chờ đợi cô đến và tuyên bố với đám người này đây là bạn trai, người đàn ông của tôi.
Còn hiện tại cũng hoàn cảnh như vậy nhưng sự quan tâm, phản ứng của cô đã không còn giống như lúc trước nữa rồi. Sự mong chờ cũng đã vụt tắt, trái tim vừa trải qua một cơn đau nhức, Tường Quân dẫu đã biết trước cô sẽ không giống như trước đây vì hắn mà ghen tuông, ầm ĩ với những người con gái khác, nhưng tâm trí vẫn không ngừng nhen nhóm lên tia hi vọng, hi vọng một ngày nào đó cô sẽ vì hắn mà ngoảnh lại.
""Em ngồi một chỗ đi, chân tay lóng ngóng như vậy lỡ bị bỏng thì sao!"" Thấy cô đang có ý định bê nồi nước nóng Tường Quân vội vàng chạy đến trước vô vàn ánh mắt thất vọng của đám con gái kia.
Trái tim chợt vụt qua một cảm giác ấm áp trước hành động cùng lời nói đầy quan tâm của hắn, Dạ Lan đứng ngây người tại chỗ ánh mắt không rời khỏi người đàn ông đang bận rộn kia.
Đến trưa mọi người ngồi quây quần bên nhau từ trai gái, già trẻ, một bữa cơm mang theo dư vị đầm ấm, vui vẻ được diễn ra. Bên mâm cơm của các đồng chí bộ đội lúc này đang vô cùng chật chội bởi phần đông các cô gái từ đoàn từ thiện đang chen chúc nhau, đa số họ là vì ngưỡng mộ chú bộ đội điển trai Tường Quân mà chạy đến như thiêu thân, ánh mắt thèm khát, dùng mọi khả năng để được ngồi cạnh hắn. Người thì gắp thịt bò, thịt gà,... Bát cơm của Tường Quân chẳng mấy chốc mà đầy ứ ự, mấy người ngồi kế bên chỉ biết nhìn hắn với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, một người đàn ông đã có vợ vậy mà sức quyến rũ còn hơn cả đám độc thân bọn họ.
""Dạ Lan, cô định cứ vậy mà trơ mắt đứng nhìn anh Quân bị đám con gái đó bu lấy hay sao, cô nhìn ánh mắt của bọn họ đang nhìn anh ấy đi giống như đám lang sói bị bỏ đói lâu ngày vậy."" Luận ngồi bên cạnh khẽ nhắc nhở.
Dạ Lan gắp vào bát cậu ta một miếng thịt, thái độ dửng dưng: ""Có nghiêm trọng như cậu nói không, hơn nữa bọn họ là người, không phải lang sói.""
""Còn hơn cả nghiêm trọng, cô không thấy bọn họ nãy giờ rất nhiệt tình gắp thịt bò cho anh ấy sao? Lỡ mà anh ấy nể mặt bọn họ ăn một miếng thì xong rồi..."" Luận chẹp miệng lắc đầu, ánh mắt kín đáo quan sát trạng thái trên khuôn mặt cô không quên lấp lửng bồi thêm: ""Tôi nhớ có một lần anh ấy cũng vì nể mặt một vị khách hàng mà ăn một miếng nhỏ bít tết, kết quả phải rửa ruột và nằm viện mất một tuần."" Thấy sắc mặt của Dạ Lan đã trầm xuống vẻ như đang đắn đo suy nghĩ liền đắc thắng.
Không cần người khác nói Dạ Lan thừa biết nếu hắn ăn phải thịt bò thì sẽ có hậu quả gì, hiện tại đang ở một vùng gặp bão, đi lại khó khăn lại xa bệnh viện, ngộ nhỡ... Sau một hồi đắn đo vẫn là vì lo lắng cho sức khỏe của hắn mà đứng dậy.
Tường Quân trong lúc phát mệt vì sự nhiệt tình dai dẳng của đám ngươi này, mà đứng dậy cũng chẳng được thịt bò cũng chẳng thể ăn, đang lúc chẳng biết phải làm sao thì đằng sau bỗng vang lên một giọng nói dịu dàng quen thuộc:
""Ông xã anh chẳng phải không ăn được thịt bò.""
Cả mâm cơm đang ồn ào bỗng im lặng hết thảy, người ngạc nhiên lúc này phải kể đến Tường Quân, cả người như bị hóa đá trước câu nói này của Dạ Lan, dẫu biết cô nói vậy chỉ là đang giúp hắn giải vây nhưng sao tâm trí vẫn không ngăn được mà nổi lên từng hồi kích động vui sướng, mãi đến khi nghe cô nói với đám con gái kia rằng ""tôi ngồi đây được chứ"" mới thực sự bừng tỉnh. Đám người kia đến giờ mới vỡ lẽ rằng hoa đã có chủ mới tự động rút lui, tản ra các mâm khác, một không khí yên ả lại trở về.
""Em gái, em đáng lẽ nên xuất hiện sớm hơn, em xem toàn bộ thịt bò đều được gắp hết vào bát chồng em."" Một đồng chí bộ đội tếu táo.
""Phải đấy, em nên giữ chồng mình cho chặt kẻo có ngày bị người ta trộm mất.""
""Cậu ta ngồi đây hại đám độc thân bọn anh chỉ biết trơ mắt nhìn mà ghen tỵ.""
""...""
Cả hai đối với những lời trêu chọc này chỉ biết cười cho qua chuyện bởi tâm trí cả hai lúc này đang cùng trôi dạt về một phương, ánh mắt người này thi thoảng lại lén nhìn người kia mà theo sự đánh giá của những người xung quanh thì chính là ""liếc mắt đưa tình"" khiến mấy người độc thân này một lần nữa được ăn bả.
""Em gọi lại lần nữa đi.""
Đi theo cô ra bờ sông Tường Quân luôn mồm yêu cầu cô nói lại câu nói đó, trái tim hắn từ lúc nghe thấy câu nói đó của cô cho đến lúc vẫn chưa thôi loạn nhịp, tuy nhiên Dạ Lan vẫn vờ như không hiểu ý hắn, hỏi: ""Gọi gì chứ?""
""Là em đang cố ý không nhớ có đúng không, em có biết khi nghe chính miệng em nói vậy tôi đã...""
""Tường Quân anh đừng hiểu lầm, tôi thực ra chỉ vì muốn giúp anh chứ không có ý nào khác nữa."" Ngắt lời hắn, một bàn tay trắng trẻo của cô đặt lên môi hắn, ngăn không để cho hắn nói tiếp.
Tường Quân ánh mắt thoáng qua tia thất vọng cùng đau đớn khi nghe những lời này của cô nhưng cũng rất nhanh chóng nở một nụ cười, đặt lên bàn tay trắng trẻo ấy một nụ hôn và nắm lấy, ánh mắt lúc này chân thành, tràn ngập yêu chiều nhìn cô: ""Anh sẽ chờ đến ngày em nảy sinh ý nào khác.""
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT