Tí tách...

Cơn mưa buổi sớm khiến Dạ Lan nép mình dưới mái hiên của trạm xe buýt, sốt ruột thi thoảng cô lại đưa tay lên xem đồng hồ, cứ thế này sẽ muộn buổi họp sáng nay mất. Đã vậy, mọi tài liệu, cũng như ý tưởng lần này chủ biên Lâm đều giao cả cho cô.

Đang lúc cấp bách mà chẳng biết làm sao, thì bên cạnh cô vang lên tiếng nói: ''Nhìn cô đang rất lo lắng, sợ bị muộn làm sao?''

Dạ Lan quay lại, nhìn người đàn ông chừng tuổi cô, nhưng ăn mặc nhếch nhác, khổ sở đang ngồi ở hàng ghế chờ. Đổi lại là những cô gái khác, với lối ăn mặc sang trọng như cô bây giờ, sớm đã lùi lại mấy bước để tránh bị người đàn ông này chạm phải. Nhưng nhìn người này, cô lại không hề cảm thấy sợ hãi hay khinh bỉ, trái lại cô thấy đồng cảm, bởi cô dường như nhìn thấy được bản thân mình của trước đây. Mỉm cười nhẹ, cô đáp lại theo phép lịch sự pha chút tiếc nuối: ''Vâng, sáng nay tôi có buổi họp, nhưng bị lỡ mất chuyến xe đầu tiên.''

Người đàn ông tốt bụng lấy trong balo một chiếc ô cũ kĩ, đưa về phía cô, tươi cười: ''Tôi luôn ngồi ở đây bán vé số, chiều tan sở quay lại đưa tôi là được.''

''Trời đang mưa, anh chẳng lẽ không dùng đến nó.'' Dạ Lan cảm thấy ái ngại, lúc này mới quan sát kĩ anh ta hơn, liền phát hiện ra trong chiếc áo nhếch nhác rộng thùng thình thò ra chiếc đầu nhỏ nhắn của một đứa trẻ đang ngủ say, cái miệng thi thoảng còn làm động tác nún sữa trông rất đáng yêu. Tuy nhiên nhìn qua gương mặt đứa trẻ thì có lẽ đã phát triển kém hơn so với những đứa trẻ cùng lứa. Trong lòng chợt dâng lên một nỗi xót xa, Dạ Lan đưa ngón tay hơi run run, chỉ vào đứa trẻ, hỏi: ''Đây là...''

''À, đây là con trai tôi, nó được 13 tháng rồi, hơi còi đúng không.'' Người đàn ông cười cười, xoa đầu đứa trẻ một cách cưng nựng và tự hào.

''Bé đáng yêu quá.'' Dạ Lan nhìn chăm chăm đứa trẻ, buột miệng nói. Một lúc sau khi đã điều chỉnh lại tâm trạng, cô cười thật tươi, nói với người đàn ông lạ: ''Anh đúng là một ông bố tuyệt vời, dù có khó khăn vẫn không bỏ mặc con của mình.'' Dạ Lan đưa tay ra xoa đầu đứa trẻ, rồi chợt một cảm giác lưu luyến khiến cô mãi lâu sau mới thu tay về.

''Cầm đi, đừng ngại, tuy nghèo nhưng giúp được ai tôi rất sẵn lòng.'' Người đàn ông lạ dúi chiếc ô vào tay Dạ Lan, cả khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Hóa ra sự cảm thông, quan tâm giữa con người với con người lại ấm áp đến vậy, Dạ Lan đưa tay đón lấy: ''Cảm ơn anh.'' Như nghĩ ra điều gì đó, Dạ Lan lục lọi trong túi của mình, lấy ra một hộp sữa và chiếc bánh bông lan vị kem dâu cô vẫn thích, đưa cho người đàn ông lạ: ''Đây là bữa sáng của tôi, anh đừng ngại, dù sao anh cũng cho tôi mượn ô không thể đi lại khi trời đang mưa được.''

''Tôi...'' Người đàn ông lạ cảm thấy ái ngại.

''Không sao đâu, tôi sẽ mua sau khi đến công ty.''

''Vậy cảm ơn cô.''

''Nói gì vậy, tôi mới là người nên cảm ơn anh mới đúng, anh là một người tốt.'' Dạ Lan xem đồng hồ lại lần nữa, ánh mắt lưu luyến mang theo chút cảm xúc khó diễn tả thành lời nhìn đứa trẻ vẫn đang ngủ say, bất kể ngoài kia là những hạt mưa bụi làm ướt tóc bé.

Chỉ vào chiếc ô, cô nói:''Tôi sẽ trả lại anh. Tôi đi đây.''

''Chào cô.''

''Chào.'' Thế rồi Dạ Lan bật chiếc ô nhỏ, hối hả chạy dưới màn mưa trắng xóa, trong đầu vẫn còn giữ nguyên hình ảnh hai cha con cô gặp ở trạm xe buýt. Chiếc ô này cô nhất định sẽ trả lại.

Đến được tòa soạn, chân váy bút chì màu đen của cô đã bị ướt phân nửa, tuy nhiên vì là tối màu cho nên ít ai nhận ra. Cụp chiếc ô lại, vẩy cho ráo nước, cô gấp lại một cách cẩn thận. Chủ biên Lâm đã đứng thấp thỏm ở đó ngóng cô có lẽ đã được lúc lâu, thấy Dạ Lan xuất hiện thì lập tức chạy đến: ''Mau, tắc đường hay sao mà giờ này cô mới đến, muộn 15 phút rồi.''

Dạ Lan cảm thấy thái độ của chủ biên Lâm hôm nay có vẻ gấp gáp hơn mọi ngày, cất chiếc ô vào một góc, cô lấy trong túi ra tập tài liệu, đưa cho chủ biên Lâm, tiện miệng nửa đùa, nửa thật: ''Xem anh kìa, có vài lần tôi đến muộn cả nửa tiếng cũng chưa thấy anh gấp gáp như lần này.''

''Lần đó khác, sao so sánh được với bây giờ.'' Nói rồi chủ biên Lâm đánh mắt về phía phòng họp tổ. Xuyên qua tấm kính trong suốt, Dạ Lan trông thấy một gương mặt anh tuấn, nhưng lạnh băng toát ra đầy vẻ uy quyền của Tổng biên, dọc sống lưng bỗng truyền đến một cảm giác lạnh đến rùng mình.

Không đợi cho cô có thêm thời gian bình tĩnh, chủ biên Lâm đẩy tập tài liệu ề phía cô, xoay người đi: ''Vào thôi.'' Bản thân ông ta lúc này cũng là đang cố tỏ ra bình tĩnh mà thôi.

Đẩy cửa bước vào, tất thảy những ánh nhìn của những người ngồi đây đều dành cho Dạ Lan. Cố gặng ra một nụ cười, cô cúi đầu: ''Thật xin lỗi, đã làm mất thời gian của mọi người, tôi sẽ phát tài liệu ngay bây giờ đây ạ.''

Hít một hơi thật sâu, Dạ Lan can đảm bước đến đưa tập tài liệu đầu tiên cho Tường Quân, cô cũng thầm phục cái uy quyền mà hắn tạo ra, chỉ ngồi một chỗ thôi mà hắn cũng khiến cả cái phòng này, người nào, người nấy đều đang run lên cầm cập.

Nhưng tập tài liệu cô đưa chưa kịp đặt xuống bàn, Tường Quân đã đưa tay gạt ra. Cảm thấy khó hiểu trước hành động này của hắn, Dạ Lan quay lại, đúng lúc hai ánh mắt chạm nhau, đã từng thân quen mà cũng rất xa lạ. Giật nảy mình, Dạ Lan thu lại ánh mắt, lúng túng nhìn đi hướng khác. Sao vậy nhỉ, vừa rồi khi chạm vào ánh mắt ấy có phải cô bị ảo giác không khi cô cảm thấy ánh mắt ấy vẫn giống như nhiều năm về trước, chỉ là bị che lấp bởi một làn sương mỏng mà thôi.

''Điều căn bản nhất của một nhân viên đó là đi làm đúng giờ, vậy mà cô ta cũng không làm được, người như vậy chắc chắn tài liệu do cô ta chuẩn bị cũng không đáng xem.'' Nói xong Tường Quân quay sang phía cô thư ký mà Dạ Lan mới thấy lần đầu.

Cô thư ký trẻ xinh đẹp chỉ nhìn thái độ của hắn là hiểu, gật đầu ngoan ngoãn, cầm sẵn tập tài liệu đã chuẩn bị trên tay đem phân phát cho từng người. Lúc đi ngang qua, cô ả không quên dành cho Dạ Lan một cái nhìn đầy khiêu khích. Còn đồng nghiệp trong phòng, thái độ đối với cô ta cũng thật lạ, người cười tươi, kẻ ăn nói nhỏ nhẹ y như muốn lấy lòng. Cũng chẳng bận tâm đến những chuyện vụn vặt, Dạ Lan đi đến chỗ ngồi của mình cạnh chủ biên Lâm, trong khi mặt ông ta lúc này gần như muốn dán chặt xuống mặt bàn.

Vừa thấy cô chạm mông xuống ghế, ông ta đã giật tay áo cô, lời nói được nọt qua từng kẽ răng: ''Cô nhìn người ta mà học tập, là người mới mà thể hiện thật nổi bật, đâu như cô, thật xấu mặt bộ phận của chúng ta, bị Tổng biên trực tiếp khiển trách như vậy, không biết thời gian tới bộ phận giải trí của chúng ta còn được sống yên ổn hay không nữa.''

''Tôi đã phải chạy bộ đến đây đấy anh có biết không, gót chân tôi còn đang bị xước đến bật máu đây này, anh tưởng tôi không muốn đến sớm sao?'' Dạ Lan nhăn nhó, ngó xuống gót chân của mình mà xót xa. Còn cả thái độ của Tổng biên nữa, lần đầu tiên có người lãnh đạo đánh giá năng lực của nhân viên qua việc đi làm muộn. Nhưng các cụ xưa đã có câu ''Yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng.'' Cô trong mắt hắn bây giờ có lẽ đến quét dọn vệ sinh chắc cũng khiến hắn không vừa mắt, thì thử hỏi có việc gì vừa nổi mắt hắn bây giờ.

Lắc lắc cái đầu, Dạ Lan cố xua đi mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, bắt đầu cắm mặt vào nghiên cứu tập tài liệu vừa được phát. Càng đọc, hai đầu lông mày của của Dạ Lan gần như sắp dính lại với nhau, không phải bản thân cô tự tin, nhưng bản tài liệu cô mất công thức cả đêm hôm qua để soạn ra, so với bản tài liệu cô đang đọc lúc này đúng là khác nhau một trời, một vực.

''Các vị, thấy ý tưởng trong này ra sao?'' Tưởng Quân vừa nói, tay miết vào tập tài liệu trên bàn, ánh mắt lạnh băng nhìn một lượt tất cả mọi người trong phòng, rồi dừng lại ở một người vẫn đang chuyên chú đọc.

''Rất hay.''

''Độc đáo, rất đáng để triển khai.''

''...''

Không hề có đến một ý kiến chê bai, Dạ Lan dù trong lòng không phục, nhưng cô đủ thông minh để hiểu, ý tưởng hay đến mấy không quan trọng, quan trọng là người đứng sau những ý tưởng đó là ai, hay hoặc dở chỉ xếp thứ yếu chứ không mang tính chất quyết định.

''Dạ Lan cô có ý kiến gì không?'' Thấy cô vẫn không hề ngẩng đầu, Tường Quân hỏi cô.

Đối với câu hỏi quá đột ngột như vậy, mọi người nhất thời đều dồn ánh mắt về phía cô, nhìn cô như sinh vật lạ khiến Tổng biên phải mất công hỏi lại. Lắc đầu một cách ngây ngốc, Dạ Lan đáp: ''Không có ý kiến.'' Tự dưng sao lại hỏi nhân viên quèn như tôi làm gì?

Dường như không hài lòng với câu trả lời đó của cô, Tường Quân đập tay xuống bàn: ''Vào họp.''

Buổi họp tổ trôi qua trong không khí nặng nề, chưa bao giờ Dạ Lan tham gia một cuộc họp nào mang tầm cỡ quốc gia đến như vậy. Bởi cuộc họp nêu ý tưởng đơn thuần của tổ nay lại bị nghiêm trọng lên bởi sự có mặt của hắn. Quả thực người có quyền lực thật đáng sợ.

''Mỹ Thy, ý tưởng của chị thật hay.''

''Đúng vậy, người đã đẹp, tư chất lại không ai bì kịp.''

Mỹ Thy, cô thư ký mới trước những lời ca tụng liền tỏ ra xấu hổ, khiêm tốn: ''Cảm ơn mọi người đã ủng hộ em, từ nay có gì xin các anh chị chỉ bảo em.''

''Bọn chị nào dám, tương lai của bọn chị sau này còn nhờ vào em nữa ý chứ.''

Dạ Lan phát rùng mình trước những lời nịnh bợ này của mấy chị đồng nghiệp, ôm trên tay đống tài liệu, cô lẻn qua đám đông đi về bàn làm việc của mình. Vang vẳng đằng sau vẫn là tiếng tung hô của đám đồng nghiệp với cô thư ký Mỹ Thy.

''Của cậu này.'' Dạ Lan tươi cười, đặt tách cafe sữa xuống bàn của Đức, cậu đàn em vào sau cô một năm. Tuy khác giới nhưng họ nói chuyện khá ăn ý, thường ngày cậu em này hay giúp đỡ cô đi xa phỏng vấn, đổi lại cô thường giúp cậu ta những việc nhỏ coi như báo đáp.

Vui vẻ, cười híp cả mí, cậu ta đưa tách cafe lên nhấp một ngụm, sau đó giơ ngón tay cái ra tán thưởng: ''Cảm ơn, cafe của chị Dạ Lan pha là ngon nhất.''

''Cậu thích là được.'' Dạ Lan ngồi về chỗ của mình, tiện tay với lấy bình nước xịt cho cây xương rồng. Nghe người bán hàng nói, khi hoa này nở thì nguyện ước sẽ thành hiện thực, vậy mà cô đã trồng nó ba năm rồi vẫn chưa mảy may lấy một nụ hoa.

''Dạ Lan, lát em đi phỏng vấn anh xã nhà chị, có gửi gắm gì không?'' Đức nhún chân, lao ghế về phía cô, hỏi.

Dạ Lan nghe xong tin này thì vô cùng ngạc nhiên, trước nay tin của Đặng Khang chẳng phải do cô phụ trách sao? Thay đổi từ bao giờ vậy?

''Lịch đổi từ bao giờ vậy?''

''Mới sáng nay, chủ biên chưa báo chị sao? Nhưng yên tâm đi, em sẽ không viết bậy bạ gì ảnh hưởng đến hình tượng của anh rể đâu.'' Đức vỗ vỗ vai cô, ánh mắt tinh ranh liếc đến chiếc bánh trên bàn Dạ Lan vừa mua:''Tuy nhiên phải có hối lộ.'' Dứt lời, Đức cầm lấy chiếc bánh bông lan kẹp dâu, trước đây cậu ta không ưa mấy loại bánh ngọt, vậy mà chả hiểu sao từ sau khi gặp Dạ Lan, thứ bánh này lại hấp dẫn cậu ta đến vậy.

Không hề giật lại, dù từ sáng đến giờ cô chưa có gì bỏ bụng, Dạ Lan cười hiền nhìn cậu ta đang nhai nhồm nhoàm cái bánh, thấy cậu ta bị sặc liền đưa cho cậu ta nốt hộp sữa: ''Ăn từ từ thôi, nếu thích ngày mai tôi sẽ mua cho cậu.''

''Chị nói rồi đấy nha, quân tử nhất ngôn.''

''Tứ mã nan truy.''

Nói rồi cả hai cùng nhìn nhau bật cười.

Nhưng rồi nụ cười trên môi cả hai người bỗng ngưng lại rồi tắt hẳn khi trông thấy sự xuất hiện của ai đó. Ánh mắt lạnh như muốn đóng băng người trước mặt, Tường Quân ném về phía Đức khiến hộp sữa trên tay cậu ta rơi ''bộp'' xuống đất, cố nuốt trôi miếng bánh đang mắc nghẹn trong cổ, cậu ta lắp bắp: ''Tổng biên.''

Dạ Lan dường như đã quen với vẻ mặt này của hắn, nhíu mày khó hiểu, hỏi hắn: ''Tổng biên, anh có việc gì giao phó.''

Ngưng lại ý chí muốn giết chết kẻ trước mặt, Tường Quân quay sang người còn lại, ra lệnh: ''Cô, ba phút nữa đem cafe lên phòng tôi.''

''Tổng biên, việc đó hình như anh giao phó nhầm người, tôi...''

Chưa đợi cô nói hết câu, Tưởng Quân quẳng cho cô một lời cảnh cáo, rồi xoay người đi thẳng: ''Ở đây, tôi làm chủ hay cô làm chủ.''

''Dĩ nhiên là anh làm chủ.'' Dạ Lan yếu ớt phản bác lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play