""Kính thưa quý vị và các bạn, vào tối ngày 15/3 tại nhà nghỉ Hoa Mai thuộc thị trấn Phù Yên, huyện Phù Yên, tỉnh Sơn La. Công an huyện Phù Yên theo lời tố cáo của một người dân đã tiến hành lục soát và bắt giữ chủ nhà nghỉ này là anh Nguyễn Hữu Hải, vì hành vi chứa chấp mại dâm.
Tại hiện trường đã bắt quả tang hai đôi nam nữ đang mua bán dâm, hai bao cao su đã qua sử dụng, 2 triệu đồng và một số vật chứng liên quan.
Theo lời khai của Hải, anh đã cho một người có biệt danh Sơn sẹo một đại ca khét tiếng ở vùng này thuê khu vực víp với giá 30 triệu đồng một tháng và bắt đầu cho thuê từ đầu tháng 2 tới nay, (nhà đã cho thuê rồi nên người thuê sử dụng với mục đích gì tôi cũng không có quyền can thiệp).
Hiện nay một số tay chân đàn em của Sơn sẹo đã bị bắt giữ, chỉ duy nhất có nghi phạm này đang bỏ trốn. Lực lượng công an huyện Phù Yên cũng đã bắt tay vào truy bắt đối tượng này để điều tra làm rõ vụ án.""
...
Trong một căn phòng với tông màu chủ đạo là màu cafe, trên một chiếc giường rộng được thiết kế theo phong cách hoàng gia có một cô gái đang nằm tựa ngủ say, ánh sáng duy nhất trong căn phòng phát ra từ cây đèn ngủ đặt trên chiếc tủ ở đầu giường phản chiếu lên gương mặt xinh đẹp kia, từ làn da cho đến chiếc mũi cao thon gọn, đôi môi đỏ mọng như trái chín, tất cả đều muốn người nhìn chỉ muốn chạm vào.
Nhưng người đang ngồi cạnh cô gái ấy không hề chạm vào cô, toàn bộ ánh mắt hắn đang dồn vào bức ảnh chân dung đang cầm trên tay, trong bức ảnh là hình ảnh một đôi trai gái đang khoác vai nhau cười vô cùng hạnh phúc. Ngưng nhìn bức ảnh, ánh mắt hắn nhìn sang người con gái vẫn chìm trong hôn mê trước mặt.
Hắn vẫn luôn không tin những lời Á Thư đã nói rằng tất cả những suy nghĩ của hắn là do phản ứng phụ của quá trình trị liệu, nhất là khi hắn nhận được cuộc gọi của một số lạ vào một đêm cách đây một năm, giọng nói ấy, lời khẩn khoản ấy mỗi ngày cứ khắc sâu cứa vào tâm trí hắn, hắn muốn biết liệu có phải mình đã bỏ lỡ một người rất quan trọng với mình hay không? Mọi câu hỏi ấy vĩnh viễn được cho là tưởng tượng của riêng hắn, mãi đến khi hắn tình cờ gặp cô thư kí cũ, cô ta đã cố ý tiếp cận hắn và nói cho hắn bí mật mà hắn luôn muốn tìm kiếm. Và mọi thứ đã dẫn dụ hắn đến đây để gặp người trước mặt này.
Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên ngoài vang đến tiếng gõ cửa, giọng nói trầm thấp của Tường Quân liền vọng ra: ""Vào đi.""
Đứng trước mặt hắn lúc này là anh chàng thư kí hiện tại của hắn, người này là đàn em hắn quen khi đi du học, dáng người cao gầy và sở hữu một gương mặt khá điển trai, tên là Luận. Hơi liếc về người nằm trên giường, Luận đưa đến trước mặt hắn tờ kết quả kiểm tra sức khỏe của Dạ Lan, thao thao về nội dung bên trong đó: ""Bác sĩ nói chỉ là do kích động quá nên ngất đi, qua vài giờ nữa sẽ tỉnh lại, kết quả chụp CT cũng không thấy có dấu hiệu gì bất thường.""
""...""
Thấy hắn vẫn chăm chú nhìn tờ giấy kết quả, Luận cúi đầu giọng áy náy: ""Anh Quân, đều tại em không kịp thời phanh lại, đâm phải cô ấy.""
""Là cô ta tự nhiên xông ra đường, chưa chết là may cho cô ta rồi, cậu không cần tự trách.""
""Trong lòng anh đang rất lo lắng cho cô ấy, chỉ là độc miệng suông thôi có đúng không?"" Luận giọng nửa đùa nửa thật thăm dò. Quen hắn đã nhiều năm Luận phần nào hiểu được tính cách của người anh này.
""Người đổi tôi để lấy 1 triệu USD liệu có đáng nhận được sự quan tâm."" Tờ giấy bỗng bị vò nát trong tay Tường Quân.
""Biết đâu cô ấy có nỗi khổ riêng, anh khi đấy cũng đâu còn nhớ gì về cô ấy, hơn nữa với tính cách của chủ tịch chuyện ngài ấy đã phản đối quyết theo đến cùng, giống như lần này anh quyết chuyển công tác ra chi nhánh miền Bắc cũng vậy.""
""Đổi lại là tôi tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ nếu tình yêu ấy thực sự quan trọng với mình. Điều đáng châm biếm hơn là tôi trong mắt cô ta chỉ đáng 1 triệu đô."" Ném tờ giấy đã bị vo tròn xuống đất, mỗi lần nghĩ đến chuyện này là đầu óc hắn như muốn nổ tung, hai bàn tay cũng vì thế mà thêm siết chặt. Ánh mắt lạnh lùng chuyển dần sang màu u tối. Anh chàng thư kí Luận trông thấy biểu lộ trên khuôn mặt hắn lúc này, sớm biết không nên nói thêm bất cứ điều gì nữa liền chuồn cho lẹ.
Căn phòng lại trở về sự tĩnh mịch đến đáng sợ của nó.
Bên phía đài T&Q chủ biên Miên cùng Vy và vài đồng nghiệp bên mảng báo Dân Trí cũng đang rất lo lắng cho Dạ Lan, phía cảnh sát thông báo kể từ thời điểm được cho là mất tích cho đến giờ vẫn chưa tìm ra được tung tích của Dạ Lan.
Đặng Khang từ tối qua nhận được tin này cũng đã ngay lập tức phái vệ sĩ đi tìm kiếm khắp nơi, một người mất tích đã đủ khiến Đặng Khang lo lắng đến đau lòng, đã vậy lại còn phải nghĩ cách dỗ dành thằng nhóc lì lợm trước mặtđi học:
""Đặng Minh, ta biết con lo cho cô ấy nhưng đấy là chuyện của người lớn, còn việc của con bây giờ là lên xe chú Thiên Phúc sẽ đưa con đến trường mẫu giáo, yên tâm đi ta đã phái người đi tìm rất nhanh sẽ có tin tức của cô ấy.""
""...""
Thằng nhóc vẫn ngồi lì trước bậc cửa từ tối hôm qua đến giờ, lo nó bị cảm lạnh cả đêm qua Đặng Khang cũng phải lôi chăn ra ngồi đó đợi người cùng nó. Dường như nhìn vào sự cứng đầu lúc này của nó, Đặng Khang dường như bị ảo giác khi trông thấy ẩn trong đó là bóng dáng của một người. Nhu không được Đặng Khang bèn cương quyết gắt lên: ""Nếu con đã không nghe lời như vậy ta sẽ gọi hết vệ sĩ về, không đi tìm kiếm mẹ con nữa, mặc cô ấy có bị người xấu bắt đi ta cũng chẳng quan tâm nữa.""
Thấy bầu không khí trở lên căng thẳng, Thiên Phúc vừa từ trong nhà đi ra, trên tay còn cầm một chiếc cặp nhỏ xinh hình người nhện, liền vội vàng đi đến ngồi xổm trước mặt Đặng Minh, xoa đầu thằng nhóc: ""Đi thôi, chú đưa cháu đi học, đảm bảo khi về mẹ cháu đang ở nhà đợi cháu.""
Thằng nhóc cuối cùng cũng chịu rời mông khỏi bậc thềm đá lạnh ngắt để đi theo Thiên Phúc, trước khi đi nó không quên ném cho Đặng Khang một cái lườm, cùng lời cảnh cáo: ""Nếu sư phụ không tìm được mẹ, con sẽ tự đi tìm.""
""Được, cứ quyết vậy đi."" Đặng Khang dở khóc dở cười trước cái thái độ gần như cương quyết này của thằng nhóc.
...
Chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đi chầm chậm rồi dừng hẳn trước cửa trường mẫu giáo Họa Mi, chưa đợi Thiên Phúc xuống xe, Đặng Minh đã tự mở cửa nhảy xuống sau đó đứng nép vào lề đường, đưa một tay vẫy chào Thiên Phúc. Hạ kính xe, Thiên Phúc ngó đầu ra hỏi: ""Cháu không cần chú dẫn vào sao?""
""Chú còn bận nhiều việc mà, cháu tự vào được.""
""Vậy cháu còn nhớ lớp mình là lớp nào, cô giáo chủ nhiệm tên gì chứ?""
""Cô Vân tóc dài, lớp mẫu giáo nhỡ.""
""Rất tốt, vậy cháu vào trong đi, thấy cháu vào trong rồi chú sẽ đi.""
Thằng nhóc không đáp lại, chỉ lẳng lặng đi vào phía cổng trường học, vừa đi miệng nhóc vừa lẩm bẩm từ một cho đến hai mươi thì quay đầu lại, chiếc xe hơi màu trắng đã chuyển bánh, môi thằng bé cũng vì thế mà cong lên đắc ý: ""Ngày thường mẹ toàn đứa cháu vào tận nơi giao cho cô giáo mới yên tâm đi làm."" Lôi trong cặp ra chiếc điện thoại phiên bản mới nhất của hãng iphone hiện nay, Đặng Minh bật chế độ định vị, lần theo tín hiệu trên đó đi tìm mẹ của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT