"Gia chủ Chiêu gia, hẳn ông vừa nhắc đến tên tôi, có chuyện gì liên quan đến con gái bảo bối của tôi sao?"
Người lên tiếng đang tiến vào từ phía cửa chính chính là Mạc Quân cùng Mạc Thiên và Mạc Trí Tường, cả ba đều mặc vest thiết kế cắt may vừa người nên vô cùng toả ra sức quyến rũ, Mạc Quân thì toát ra phong phạm một quý ông hoàn hảo phong độ, hai người con thì lịch lãm điển trai, đi vào cùng với nhau khiến rất nhiều các cô gái và quý bà trầm trồ ngưỡng mộ.
Chiêu Mạch tự mình đứng lên, tiến về chỗ ba người không kiêu ngạo cũng không nhún nhường mà chào hỏi: "Gia chủ Mạc gia, thật hân hạnh đón tiếp ông hôm nay"
Tuy tuổi tác cả hai chênh lệch nhau gần 20 tuổi, thế nhưng những gì Mạc Quân gây dựng khiến không ít kẻ lăn lộn lâu năm phải ngả mũ thán phục, bất giác khi tiếp xúc nghiễm nhiên cũng nhận được nhiều tôn trọng từ những người lớn tuổi như Chiêu Mạch.
Khi tiến đến bắt tay, ba cha con Mạc Quân vô tình đảo mắt qua nơi Mạc Khanh đang đứng tận lực làm giảm giá trị tồn tại của mình đến mức thấp nhất, ánh mắt bọn họ có chút kinh ngạc:
"Tiểu Khanh? Ba gọi điện cho con không được hoá ra con đã đến đây từ trước rồi?"
Thôi xong rồi...........
Cô là cô không hề mong có cái đoạn nhận người thân này đâu a.....
Mạc Thiên dĩ nhiên không được cô báo trước nên không hề phủ nhận câu gọi em gái của cha mình, Mạc Trí Tường lại càng không. Trong đầu Mạc Khanh liền vận chuyển thật nhanh các tình tiết tiểu sử chủ thể, Mạc Khanh thầm hô may mắn cô và Phó Kiệt hầu như 1 năm chỉ đụng mặt nhau vài lần, mỗi lần đều là chủ thể đứng từ xa nguỵ trang thành vỏ bọc kiêu ngạo bên trong giấu tâm tư đã muốn nổ bong bóng hồng với hôn phu nam thần đại đại suất khí.
Mạc Khanh động tâm càng xấu hổ, càng dễ làm mấy hành động doạ người thành ra mỗi lần gặp đều để lại ấn tượng "khó phai" trong lòng hôn phu.
Chung quy chính là chủ thể tự đơn phương, càng che dấu càng khiến hắn thấy loè loẹt ồn ào, suy nghĩ tốt chưa bao giờ muốn rơi một chữ lên người cô, nên hắn vẫn luôn tỏ thái độ thờ ơ như không để ý đến mình còn một vị hôn thê bị mấy lão gia vô phế gán ghép từ lúc nào.
Mạc Khanh nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không có gì cần phải che dấu, lúc gặp mặt họ cũng đâu hỏi cha mẹ cô là ai.
Thông suốt, cô mỉm cười tự nhiên tiến đến khoác tay Mạc Quân làm một bộ con gái nhỏ hiếu thảo: "Cha, con cũng đâu biết người sẽ đến, là Phó Kiệt bảo con đi dự sinh nhật dì ba hắn mới hồi chiều, con cũng đâu kịp báo cho người"
Mạc Quân cưng chiều vuốt vuốt tóc cô. Bộ dáng con gái cưng không ăn mặc loè loẹt, không tô son dặm phấn tỉ mỉ đầu tóc phức tạp, ngược lại một thân sạch sẽ nhẹ nhàng mang đến cho người đối diện tâm tình khoan khoái dễ chịu không thôi. Tuy ông rất thích mái tóc dài trước đây của con gái, nhưng cô cắt ngắn cũng không có gì không hợp cả còn thoạt nhìn trẻ trung nhanh nhẹn hơn nhiều.
Để ý thấy khí sắc của Mạc Khanh không tốt, ông có vài phần lo lắng hỏi: "Sao mới đi khỏi nhà có vài ngày mà người lại gầy rộc đi thế hả? Có phải con ốm không báo cho cha mẹ biết?"
Mạc Khanh thầm kêu không ổn, mấy người nhà Phó Kiệt vẫn luôn nhìn qua đây xem cha con cô "tình thâm nghĩa nặng", giải thích gì đó cho Phó Kiệt về bệnh tình của mình chắc nên gác lại sau.
"Cha, chúng ta đang ở Chiêu gia mừng sinh nhật dì ba, có gì rồi con giải thích sau"
Khoé mắt lướt nhanh qua thấy vẻ mặt Phó Kiệt ngoài mày nhíu hơi sâu một chút, còn lại không tỏ rõ thái độ "một phát đập chết tươi kẻ thù" của hắn, cô mới không dấu vết thở dài nhẹ nhõm.
Trời mới biết mấy phút trước cô bủn rủn tay chân muốn co giò chạy ẩn mình lên núi làm người rừng muôn đời không ló mặt đến thế nào, nam chính đứng ngay bên cạnh, khí tức vô cùng doạ người.
"Thật thất lễ quá" Mạc Quân cười cười hướng Chiêu Mạch và Chiêu Bách Hân đang đứng, ra hiệu Mạc Trí Tường đưa gói quà rồi từ tốn chúc mừng:
"Tam tiểu thư, chúc tiểu thư ngày càng xinh đẹp, sự nghiệp thăng tiến, sớm... khiến Chiêu lão gia chủ không phải lo lắng nhiều"
Lời chúc "sớm lập gia đình" có lẽ không nên nói ra miệng làm gì, Chiêu gia chủ còn chưa nhúng tay vào thì thôi ông làm gì có quyền góp miệng đốc thúc. Với lại ông cũng không phải người không biết phải trái.
Mấy câu "bao giờ có bạn trai" hoặc "bao giờ mới chịu lấy chồng" chỉ những người vô duyên vô ý tứ mới phun ra không biết suy nghĩ. Rất khiến cho người nghe khó chịu mà thôi.
Chiêu Bách Hân và Chiêu Khả Hân là hai chị em đẻ gần sát nhau trong 3 năm. Chiêu Khả Hân 27 tuổi lập gia đình hiện đã có 1 con trai 3 tuổi ngoan ngoãn, ngược lại Chiêu Bách Hân không biết vì lý do gì trì hoãn hôn sự mãi đến tận bây giờ đã 33 tuổi vẫn lẻ bóng không chịu gả cho ai.
Tuy vậy vẻ ngoài trẻ trung nước da nhẵn nhụi thêm cả gia thế cũng thuộc hàng đồ sộ, chắc chắn khi có ý định muốn dựng gia đình cũng không ít người giơ tay xin một cuộc xem mắt.
Chiêu Bách Hân nở nụ cười nói vài câu khách khí cám ơn tiếp nhận món quà cũng không mở ra tại chỗ tránh vô lễ, đưa người làm thân cận vẫn đứng đằng sau cất đi mới nhìn sang Mạc Khanh vẫn đứng bên cạnh Mạc Quân nãy giờ:
"Ra là tiểu thư nhỏ nổi tiếng của Mạc gia, sự việc của tiểu thư và cháu trai tôi tôi cũng có biết qua, cả hai ra là đã sớm hoà hợp thực khiến người làm dì này cao hứng"
Chiêu Bách Hân nở nụ cười thật tâm tán thưởng. Trước đây có mấy lần vô tình gặp thoáng qua cô cháu dâu này nhưng lần nào Mạc Khanh cũng kiêu ngạo lướt đi rất nhanh căn bản không kịp lưu lại ấn tượng gì, hôm nay tận mắt chứng kiến thấy không giống lời đồn chút nào. Ngược lại toàn thân toả ra khí tức thong dong, nhanh nhẹn, bình tĩnh quan sát sự việc tuyệt nhiên không vương một chút toan tính.
Cháu trai cô vốn khi biết mình có một vị hôn thê, lại còn là con gái thứ tư của Mạc gia không những không kháng nghị mà còn một chút biểu đạt cũng không có, chính là hoàn toàn coi như tin đó chỉ là vô hình không liên quan đến hắn vậy.
Cứ tưởng hôn sự này tiêu rồi ai ngờ đâu hai đứa nhỏ lại bí mật qua lại với nhau, quả là tuổi trẻ dễ xấu hổ.
Mạc Quân nghe Chiêu Bách Hân nói liền nắm lấy bàn tay Mạc Khanh tủm tỉm cười: "Thật ra tôi cũng hơi bất ngờ khi thấy hai đứa nó bỗng nhiên qua lại, nhưng mà hôm qua tôi và Phó Vương đã bàn bạc kỹ chuyện này, muốn tán thành ý nguyện của con gái"
Chiêu Mạch nhướn mày có chút không hiểu: "Gia chủ Mạc gia đây là có ý gì?"
Mạc Quân từ tốn nhìn mấy người Chiêu gia và Phó Kiệt, sau đó thoải mái thông báo:
"Sự việc tóm gọn lại là thế này. Chiều hôm qua tôi và Phó Vương nghe Mạc Khanh bày tỏ muốn cả hai tự tìm ý trung nhân của mình, không cần bức ép vào hôn sự như thế lỡ sau này không có cách nào có tình cảm với nhau chính là xây dựng một gia đình không hạnh phúc.
Thế nên, Tiểu Khanh, Phó Kiệt hai con vốn là hôn thê và hôn phu của nhau được 5 gia chủ Mạc gia, Phó gia, Khiêm gia, Quý gia, Hạ gia tác thành. Nay thời thế thay đổi tâm nguyện tự tìm hạnh phúc của chính mình thế hệ trước như bọn ta không nên can thiệp.
Hai đứa... bây giờ đã được giải trừ hôn ước hoàn toàn. Chính là thành những người bạn bình thường không hơn không kém"
Mạc Thiên, Mạc Trí Tường và Mạc Khanh đồng thời không hề che giấu niềm vui lan toả, từ đầu mày đến ánh mắt đều thể hiện vui sướng.
Mạc Khanh đã sớm nói chuyện qua với Mạc Trí Tường, vì thân phận của anh tại Mạc thị là giám đốc, khối lượng công việc vô cùng lớn nên rất ít khi về nhà, cho đến bữa cơm hôm qua cô mới được chính thức gặp mặt. Ngay lúc đó ánh mắt của Mạc Khanh đã nóng rực đến nhỏ dãi, vô cùng không có tiết tháo thân thiết thuận miệng gọi "anh cả, anh cả", lúc thì "đại ca" ngọt xớt chẳng có chút nào ngượng mồm.
Nếu Mạc Thiên toàn thân toả khí chất thư sinh nhã nhặn, gương mặt không quá đẹp trai nhưng ôn hoà dễ thân cận, thì người anh cả này chính là Mạc Khanh trong một lần xem WWE (đấu vật Mỹ) mà tạo thành, tốn rất nhiều khăn giấy và trí óc đáng khinh của cô.
Vóc dáng qua tập luyện không đô con vạm vỡ nhưng vô cùng rắn chắc, chỗ nở cần nở, chỗ cần 6 múi thì có 6 múi, thể hình vững chãi khí thế, làn da màu lúa mạch khoẻ mạnh và ngũ quan trầm ổn. Cô biết bao nhiêu nét đẹp của Mạc Quân và Đường Lệ cô đã hấp thu hết đắp lên mặt mình rồi, nhưng đường nét của Mạc Trí Tường vẫn có sức hấp dẫn rất riêng, chính là nguyện sa vào lòng anh nhận cái ôm che chở an toàn đến hết đời.
Trong lúc ba anh em bồi dưỡng tình cảm, thỉnh thoảng nhấm nháp chút thức uống phục vụ bê qua, Phó Kiệt không thể hiện ra vui buồn đứng đó bồi Chiêu Mạch và Mạc Quân nói vài chuyện.
Tuy hắn là minh tinh, nhưng sự việc trong công ty đều nắm trong lòng bàn tay, tình hình thị trường biến động một chút cũng không bỏ qua nhằm giúp đỡ Tinh Tế nên có thể tiếp chuyện không có gì là lạ.
Lúc đầu khi biết Mạc Khanh là hôn thê của mình hắn trực tiếp bỏ qua, một lần trong họp báo còn cố tình nói rằng không thích những người như cô, thế nhưng khi trực tiếp tiếp xúc lại thấy cô gái này sau 1 năm không gặp lại hoàn toàn thay đổi, cũng giống hắn không để ý đến hôn ước kia còn tự động giải trừ giải thoát cho cả hai.
Đó là một việc khá tốt nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn có chút khó chịu, giống như ở đó đang có một hạt đậu nhỏ, đáng lẽ đã nảy mầm hiện ra hai cái lá non rồi lúc này lại vô cùng không có sinh lực mà héo rũ xuống. Tuỳ thời chết đi lúc nào không biết cũng không chừng.
Nhìn cô vô tư nói chuyện với hai người anh, thỉnh thoảng còn ghé tai người anh thứ hai thì thầm to nhỏ sau đó cười rộ lên vui vẻ, hắn lập tức ném cho cô cái nhìn vô cùng bất thiện.
Nếu cô ta đã có gan dấu giếm hắn về thân phận, vậy cái người "anh họ" kề cận ở nhà cô ta mỗi ngày kia chính là không có chút huyết thống, rõ ràng lúc đó ý thức gánh trên lưng vẫn còn là một người có hôn ước vậy mà lại công khai ở chung cùng một nam nhân khác. Ở chung thì không nói, lại còn phải trêu tức ở đối diện căn hộ của vị hôn phu mới chịu được??
Mạc Khanh giống như cảm ứng được "sự âu yếm thân quen" liền quay đầu sang thì thấy nam nhân vừa được sổ lồng kia gương mặt như vừa nuốt phải ruồi bọ.
Bố khỉ, độc thân rồi không đi ăn mừng đi còn trưng ánh mắt "tiểu tức phụ" với ai?? Bổn gia cũng không phải cục dân chính, hôm nay tác thành, ngày mai cho ly dị, rồi vui vui lại tác thành.
Nghĩ có khi chính mình cũng đã gây ra một số hiểu lầm, nếu không giải thích với hắn đôi chút thì sau này mạt thế đến cả hai tách ra, ai dám chắc hắn không thù cũ chồng lên thù mới giờ Ngọ 12 khắc chém đầu cô treo lên cổng căn cứ thị uy dân chúng "boss của các ngươi đã chết, tinh hạch trong đầu của các ngươi giờ thuộc về ta" nhở??
Người ta thường nói đao kiếm vô tình, chính cô thấy đao kiếm đã được ẩn trong gương mặt hờn dỗi của nam nhân kia mấy chục cái rồi, tuỳ thời đều có thể phóng ra chém chết cô không bằng á.
Đưa ly rượu hoa quả cho Mạc Trí Tường cầm hộ mình, cô nói qua vài câu sau đó bước đến bên cạnh Phó Kiệt, ánh mắt chột dạ có chút đáng thương níu níu ống tay áo hắn:
"Phó Kiệt, ban công ngoài kia phong cảnh rất tốt, rất thích hợp để nói chuyện. Ra với tôi một lát nhé"
Lấy cái lý do vụng về ngắm cảnh chứ không trực tiếp nói ra mục đích y như tính cách ngày thường hắn thấy ở cô, Phó Kiệt nén ý cười lại mặt lạnh đặt ly rượu vang xuống bàn, xin phép hai người Chiêu Mạch và Mạc Quân sau đó bước đi ra phía ban công ngoài hành lang.
Kỳ thực hắn cũng không quá để ý đến việc cô lừa hắn tiếp cận hắn, tỏ ra thái độ thế này cũng chỉ muốn doạ một chút mà thôi. Hắn cũng không phải người nhỏ nhen so đo, nhất là với phụ nữ.
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của bóng lưng trước mặt, Mạc Khanh khóc ròng. Nam chính trong văn của cô không những hiếu thảo, không lãnh khốc, không vô tình, không băng sơn, hay cười mỉm, mà còn dễ tổn thương, giận dỗi khó chiều. Đúng là đau đớn mà......
--- ------ ---
Tiểu kịch trường:
Mạc Khanh: Thực hâm mộ nam chính nhà người ta, vừa ngầu vừa bá đạo, chứ ai như anh thích khi dễ em không tính, lại còn nhỏ nhen, hay tranh thủ kháy được câu nào hay câu đó.
Phó Kiệt điềm nhiên khép lại cuốn tạp chí, ném lên bàn, ánh mắt lai giả bất nhân dần tiếp cận ép cô lùi về phía phòng ngủ: Vậy hẳn em thích nam chính ngựa đực văn, 1 đêm bảy lần, lăn em như rán cá mắm? Nghĩ thân thể em không khoẻ nên anh tha, nhưng mà... có lẽ anh sai rồi.