Buổi tối lúc ăn cơm, Lôi Nghị cùng ba mẹ nói việc ngày trừ tịch đưa Cố Dương về nhà, quả nhiên giống như y đoán, ba mẹ đều đồng ý, còn nhắc nhở y mua thật nhiều lễ vật.

“Ba mẹ, con chỉ là trước đưa Cố Dương trở về nhà, tạm thời còn không dự định gặp người lớn. Chờ khi khác thời cơ tốt rồi lại nói.” Lôi Nghị giải thích.

Mẹ Lôi lườm y một cái: “Không dự định gặp người lớn cũng đừng sơ xuất cấp bậc lễ nghĩa a! Lễ vật đương nhiên phải mang, để cho Dương Dương cầm trở về nhà cũng tốt a!”

Cố Dương muốn nói kỳ thực không cần thiết, thông thường cha mẹ đều sẽ mua đầy đủ đồ tết, không cần hắn lại mua đem về, hơn nữa mấy ngày hôm trước thời điểm Lôi gia bên này mua đồ tết đã lấy danh nghĩa của hắn gửi một phần về nhà hắn rồi, bây giờ còn mua đồ… Hắn xách về được sao…

Lôi Nghị lại một bộ dáng nhận giáo huận, mẹ nói cũng phải a, lúc này lễ vật cũng không thể thiếu, không thể thiếu a không thể thiếu.

Cố Dương tiếp tục làm ổ ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, thời gian đã tiến về hai mươi chín tháng chạp.

Cách ngày sinh ra tiểu bảo bối đã hai mươi ngày.

Thời gian trôi qua thật là nhanh a!

Thân thể Cố Dương đã khôi phục không sai biệt lắm, mấy ngày nay, chuyện gì cũng không cần hắn quan tâm, đứa nhỏ có ba mẹ lo, cơm cũng có người làm, Lôi Nghị bận rộn đến hai mươi sáu thì nghỉ lễ rồi, đem những công việc khác ném cho trợ lý còn có bọn Tần Thiếu Trạch đi làm.

Cái gì công ty họp hằng năm a tổng kết cuối năm các loại a, Lôi Nghị cũng không có tâm tư tham gia.

Về nhà bồi bà xã, cục cưng mới là quan trọng nhất a

Bởi vì phải xuất phát sáng sớm, cho nên buổi tối hai mươi chín Lôi Nghị thu dọn hành lý của hai người một hồi, quần áo không cần mang nhiều lắm, trong nhà có, những thứ còn lại khác là lễ vật, Cố Dương nhìn hành lý một góc phòng khách, có chút nhức đầu, không cẩn thận lại mua nhiều rồi.

Cũng may là lái xe về nhà, không cần quá lo lắng vấn đề dồn đống.

Sáng sớm ngày ba mươi hôm đó Lôi Nghị đã thức dậy, mẹ Lôi thức dậy sớm hơn, làm bữa sáng cho bọn hắn, để cho bọn họ ăn sáng xong rồi xuất phát.

Lúc rời đi bỗng nhiên luyến tiếc, nhóc con kia còn đang an tĩnh ngủ ở trên giường, tay nhỏ bé nắm chặt thành quả đấm nhỏ đặt ở bên cạnh gương mặt, manh không chịu nổi. (nước miếng ing)

Cố Dương muốn hôn bé một ngụm lại sợ đánh thức bé, sau cùng chỉ là nhìn chằm chằm một hồi mới đi ra ngoài.

Hành lý là Lôi Nghị và ba Lôi hỗ trợ xách xuống lầu, nghiêm khắc mà tính, Cố Dương mới nghỉ ngơi hai mươi ngày, còn không có nghỉ ngơi đủ, cho nên Lôi Nghị không dự định để cho hắn chịu vất vả, bọc hắn chặt chặt chẽ chẽ bỏ vào ghế sau của xe.

Trời vẫn còn đen, ba Lôi nhắc nhở bọn họ mấy câu liền lên lầu, Lôi Nghị nổ máy xe, lái ra khỏi chỗ đậu xe.

Xe này là xe Cố Dương, mấy ngày hôm trước y lái từ cái tiểu khu kia tới, bởi vì Cố Dương nói với người trong nhà là hắn lái xe về nhà, cho nên, không lái xe của hắn cũng không thích hợp.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, cho nên người sốt ruột vội vàng mà chạy về nhà cũng không ít, cũng may bọn họ xuất phát sớm, chỉ ở trên cao tốc bị kẹt một hồi, sau đó một đường thông thuận mà lái thẳng đến nhà Cố Dương.

Nhà Cố Dương cách thành phố D không xa lệch về phía nam F thị trong một cái trấn nhỏ, lái xe mấy tiếng đã tới.

Cuộc sống ở đây không khí rất nhộn nhịp, mùi vị ngày tết cũng so với trong thành phố lớn nhộn nhịp hơn.

Bọn con nít đuổi đuổi chạy chạy, thỉnh thoảng thả một con pháo chuột nhỏ, hi hi ha ha, tràn đây sự vui thú của trẻ con . Người nhà hai bên đường cũng đều lục tục đi ra dán câu đối xuân, câu đối xuân chữ màu đen nền đỏ, nhìn ở trong mắt cũng thập phần vui mừng.

Cố Dương để cho Lôi Nghị dừng xe cách nhà bọn họ khoảng hai con đường, bất đắc dĩ cùng Lôi Nghị mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Lôi Nghị lái xe đưa hắn trở về, sau đó đi đâu? Hắn nhất định là phải lái xe về nhà, dù sao trước kia đều là lái xe về nhà, hơn nữa trước đó cũng đã nói là mình lái xe trở về, như thế nào cũng phải làm ra cái biểu hiện giả dối ở trước mặt cha mẹ lái xe về nhà.

Vậy Lôi Nghị trở về thế nào?

Thời điểm quay về Cố Dương không có suy xét cẩn thận, đã quên cân nhắc chuyện đi về của Lôi Nghị.

“Anh vẫn là lái xe trở về đi.” Cố Dương cuối cùng quyết định nói với ba mẹ là hắn ngồi xe trở về.

Lôi Nghị lắc đầu: “Không có việc gì, em lái về đi, anh tìm chiếc xe đi về là được.”

“Đến lúc này rồi, nơi nào còn có thể tìm xe tới.” Cố Dương biết Lôi Nghị là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, tuy rằng y ở trước mặt mình biểu hiện thập phần nhượng bộ, lại rất săn sóc, thế nhưng lúc này để cho y gia nhập đại quân vận chuyển mùa xuân thực sự không thích hợp, hắn cũng không muốn Lôi Nghị bắt chước hình tượng những người chen chút nhau trên xe về. Huống chi, trấn nhỏ này của bọn họ hơi có chút lệch, giao thông không thuận tiện bằng thành phố lớn, đặc biệt là Lôi Nghị còn không biết tuyến đường, vòng vòng đi chung quanh lại không về nhà được trôi qua năm mới thì làm sao bây giờ?

“Vậy giúp anh tìm một khách sạn nhỏ đi, anh cứ chịu đựng qua vài ngày, phỏng chừng đến đầu năm thì có xe đi?” Lôi Nghị nhún vai, ” Hơn nữa, dù sao trở lại cũng không có việc gì làm, vừa lúc anh ở nơi này chờ em, chờ thời điểm em quay lại thành phố D hai ta cùng nhau quay về, anh cũng đỡ phải chạy tới chạy lui rồi.”

Cố Dương thở dài, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Quên đi, anh tiếp tục lái đi về phía trước đi, theo em cùng nhau về nhà.”

“Này… Cái này không tốt đâu?” Mâu quang Lôi Nghị sáng ngời, miệng lại nói như vậy. (Khẩu thị tâm phi :))))) )

Cố Dương không đếm xỉa đến: “Không có việc gì, Lâm Mục cũng tới nhà em qua lễ mừng năm mới, đến lúc đó nói anh tới đây du lịch, kết quả không có mua được vé xe trở về là được.”

Lôi Nghị: “….”

Được rồi, còn tưởng rằng Đại Dương bằng bất cứ giá nào cũng đem y giới thiệu cho ba mẹ chứ, bất quá hắn có thể bất cứ giá nào đến mức này cũng đã không tệ.

Ít nhất, có thể vào cửa nhà a! (Sao mà tội nghiệp như thế a ông tổng tài khốc suất cuồng bá duệ :)))))) )

Đi xem ngôi nhà Cố Dương đã từng sống từ nhỏ đến lớn, đi thăm cha mẹ của Cố Dương, cũng coi như chuyến đi này không tệ.

Cố Dương làm xong khâu chuẩn bị tâm lý, để Lôi Nghị tiếp tục lái xe, lái qua phía trước hai cái giao lộ sau đó quẹo vào một ngõ, dừng ở cửa nhà thứ nhất.

Lôi Nghị nói cùng Cố Dương: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp a…”

Cố Dương lại không lùi bước, mở cửa xe xuống: “Đi thôi, cũng tới trong này rồi.”

Lôi Nghị từ sau cốp xe đem lễ vật bọn họ mang theo xách đi ra, Cố Dương thì đi mở cửa.

Trên cửa nhà chính Cố Dương còn chưa kịp dán câu đối xuân, cửa chính sơn màu đỏ, phía bên phải có một cửa nhỏ có thể vặn tay cầm mở cửa, hắn mới vừa vặn khóa mở cửa, đã nhìn thấy mẹ đi ra trước mặt.

“Dương Dương, thật là con a, mẹ mới vừa rồi còn nói với ba con ni, hình như nghe được tiếng ô tô, lão còn không tin, quả nhiên là con đã trở về.” Mẹ Cố thân thiết cười nói, thấy người đàn ông cao lớn anh tuấn theo phía sau Cố Dương đi vào, mẹ Cố sửng sốt một chút, “Vị này chính là….”

“Mẹ, đây là bạn của con… Năm nay không có mua được vé về nhà, cho nên con để cho y đến nhà chúng ta qua lễ mừng năm mới.” Thật sự đến lúc này, Cố Dương nói dối vẫn là rất có thứ tự.

Mẹ Dương cũng không có hoài nghi, vẻ mặt tươi cười mà nhìn về phía Lôi Nghị, người đàn ông này vừa nhìn chính là một nhân sĩ ưu tú thành công, con trai nhà mình có bạn bè như vậy, có thể thấy được ở bên ngoài giao tiếp với mọi người đều là rất ưu tú rất không tệ.

“Đến đến đến, mau vào, anh chàng đẹp trai này xưng hô như thế nào?” Mẹ Lôi nhiệt tình hỏi.

“Mẹ, y gọi là Lôi Nghị. Gọi y Đại Lôi là được.” Cố Dương tự chủ trương mà đem nick name người nào đó nói cho mẹ.

Lôi Nghị vội vàng chào hỏi: “Dạ chào dì, quấy rầy rồi.”

Tuy rằng rất muốn kêu một tiếng mẹ, bất quá lúc này cũng không phải là thời cơ, qua một đoạn thời gian nữa đi.

Không được gấp, không được gấp…

“Aiz, tốt tốt tốt, mau vào đi, chờ một hồi buổi chiều các con dán câu đối xuân, vừa lúc có thể giúp lẫn nhau.” Mẹ Dương không nghĩ nhiều, bắt chuyện cho bọn họ vào cửa, sau lại thấy trong tay Lôi Nghị xách một đống đồ đạc cũng không có nói thêm cái gì, lại bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười, đứa nhỏ này….

“Ba con đâu?”

“Đang làm sủi cảo ni, một hồi liền luộc sủi cảo ăn, các con sáng sớm chưa có ăn cơm đi? Lái xe một đường có mệt hay không? Trước nghỉ một lát.” Mẹ Lôi trong câu nói đều lộ ra không khí vui mừng và nhiệt tình, mặc kệ thế nào, con trai có thể trở về nhà ăn tết lớn chính là thật tốt, người một nhà có thể đoàn tụ.

“Ba, con đã trở về.” Cố Dương về đến nhà một thân thoải mái, so với lúc ở thành phố D còn tự tại hơn.

Loại biểu tình buông lỏng này không lừa được người, mặc dù nhà Lôi Nghị tại thành phố D cũng rất thoải mái, nhưng ít nhiều cũng sẽ có một chút cảm giác người ngoài, bất quá bây giờ không giống nhau. Phong thủy chuyển đổi, nên để cho Lôi Nghị không được tự nhiên một lần rồi.

Kết quả, Lôi Nghị cùng cha nhà mình lên tiếng chào hỏi, liền rửa tay đi qua chỗ ấy ngồi phụ làm sủi cảo.

Lôi Nghị gói sủi cảo vẫn còn là kém một chút, bất quá cha Cố Dương không có ghét bỏ, trái lại rất ôn hòa rất kiên nhẫn dạy cho y.

Đến giờ phút này rồi Lôi Nghị mới biết được kỹ thuật làm sủi cảo của Cố Dương là từ đâu mà đến, nguyên lai chính là học theo cha, cha gói sủi cảo so với lần trước Cố Dương gói còn đẹp mắt hơn, mỗi miếng to, từng cái từng cái giống khối kim nguyên bảo, nếp gấp cũng nhiều, nhìn liền thèm ăn.

“Tiểu Lôi a, con là làm công việc gì nha?” Cha Cố hỏi.

“Thưa chú, con là làm quản lý.” Lôi Nghị đơn giản giải thích.

“Nga… Quản lý…. Là một lãnh đạo đi?” Cha Cố nở nụ cười, “Vừa nhìn thấy khí chất con liền không giống bình thường.”

“Ánh mắt chú thật tốt.” Lôi Nghị vuốt mông ngựa vuốt rất trôi chảy. (Coi chừng chụp trúng đùi ngựa nha anh há há há)

“Dương Dương, giúp mẹ đem nấm rửa một chút, chờ một hồi buổi trưa lại xào vài món ăn, con không phải là thích ăn nấm nhất sao?” Mẹ Dương một bên cán vỏ một bên chỉ huy nói.

Cố Dương đáp một tiếng liền muốn đi, động tác của Lôi Nghị so với hắn thật nhanh, níu hắn lại, ánh mắt thâm trầm liếc hắn một cái, sau đó cười nói: “Con đến đi, con gói sủi cảo khó coi qua, để cho Đại Dương làm sủi cảo là được. Dì, dì còn có loại thức ăn gì phải rửa đều nói cho con biết, con giúp dì.” (Người ck của năm =)) )

“Làm như vậy thật ngại nha…. Con là khách mà….” Mẹ Cố ngượng ngùng nói.

“Không có chuyện gì, con chạy đến nhà dì cọ cơm, thế nào cũng phải bỏ sức ra lao động mới đúng a, hơn nữa rửa chút thức ăn mà thôi, thêm chút chuyện nhỏ thôi a.” Lôi Nghị vừa nói một bên xắn tay áo ngồi ở trên cái băng ghế nhỏ bắt đầu rửa nấm, ngoại trừ nấm còn có ngân nhĩ, khoai tây, ngồng tỏi…

Cố Dương tiếp tục cùng cha làm sủi cảo, khóe miệng nhịn không được lộ ra một nụ cười tươi.

Lôi Nghị nhất định là vì không cho hắn chạm nước, thực sự là người yêu tốt….

Lôi Nghị đến nhà Cố Dương trong hai tiếng đồng hồ, đại thể biết tính tình ba mẹ Cố Dương, cũng biết hình thức ở chung của nhà Cố Dương.

Nhà bọn họ cũng là cái bầu không khí nhẹ nhàng này, cha mẹ Cố Dương đều rất rõ ràng lý lẽ, cũng rất hiền lành, sẽ không bởi vì Cố Dương mang người lạ về nhà ăn tết liền thế này thế nọ, ngược lại, còn có thể đối với y ân cần hỏi han, đại khái là sợ y không thể về nhà ăn tết mà cô độc tịch liêu, rất nhiều lúc đều sẽ lo lắng đến cảm thụ của y….

Tuy rằng y không phải là thật không có khả năng về nhà ăn tết, hơn nữa y đến chỗ này qua lễ mừng năm mới cũng tương đương với về nhà ăn tết rồi…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play