Lôi Nghị bị Cố Dương trêu chọc như vậy khiến cho có chút khẩn trương, vội hỏi: “Cơ bản tôi không có nán lại ở công ty, em cũng biết mà, có thời gian tôi liền trở về bồi em. Nghe nói những cô gái đó rất nhiều chuyện vân vân… Nghe nói…”

Cố Dương ừ một tiếng, tiếp tục bình tĩnh mà uống sữa tươi.

“Tôi nói đều là thật, em cũng đừng suy nghĩ nhiều a! Nếu không, hôm nào em theo tôi cùng đi đến công ty một chuyến sẽ biết, hai chúng ta lại làm trò tú ân tú ái trước mặt các cô ấy, các cô ấy liền chùn bước, biết khó mà lui….” Lôi Nghị rất chân thành biểu lộ rõ ràng lập trường của y.

Cố Dương rốt cuộc không nhịn cười được: “Không nghĩ nhiều, anh khẩn trương cái gì?”

“….” Lôi Nghị đầu đầy hắc tuyến, không nghĩ nhiều còn là cái bộ dạng này, suy nghĩ nhiều còn không xác định được là cái dạng gì ni! Vạn nhất không cho y ngủ chung giường đuổi y đi sô pha ngủ thì làm sao bây giờ?!

Mặc dù tình trạng bây giờ chỉ tới cùng giường cũng kéo kéo ôm ôm hôn hôn, nhưng tối thiểu cũng có phúc lợi a, nhưng là đi sô pha thì cái phúc lợi gì cũng đều không có….

Nếu Cố Dương biết trong đầu Lôi Nghị đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ đạp y.

“Đi thôi, đến tiệm sách.” Cố Dương dẫn đầu đứng dậy, nụ cười trên mặt không giảm.

Cùng Lôi Nghị ở chung xác thực thật không tệ, y không có phách lối, cũng không có cảm giác về sự ưu việt tài trí hơn người, ngược lại, phần lớn thời điểm y biểu hiện như trẻ con, hỉ nộ ái ố vân vân đều biểu hiện ở trên mặt. Dĩ nhiên, Cố Dương biết, này chỉ giới hạn ở trước mặt hắn, trước mặt người ngoài, Lôi Nghị vẫn là mười phần cao lãnh khó tới gần.

Nhớ lại hai lần ban đầu đã gặp Lôi Nghị ở công ty, khóe miệng Cố Dương mang ý cười càng sâu.

Lôi Nghị thấy Cố Dương quả thật không có ý tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm.

Thả lỏng đồng thời lại có chút xíu thất lạc.

Đều không ăn dấm sao?

Ánh mắt Cố Dương đảo qua biểu tình hơi thất lạc của Lôi Nghị, rất là vui vẻ xoay đầu.

Ghen cái gì nha, đến điểm đó thì ngừng, quá rõ ràng nhất định sẽ bị cười nhạo….

Tin tưởng lấy chỉ số thông minh của Lôi đại tổng tài, nhất định có thể hiểu rõ ý của mình.

Người trong tiệm sách so với người trong cửa hàng tổng hợp, có lẽ tương đối ít hơn nhiều, hai người nhàn nhã đi dạo một hồi, sau đó mới đi đến nơi trưng bày tác phẩm thư pháp tìm sách.

Lôi Nghị thoáng cái liền chọn thật nhiều cuốn, Cố Dương ở bên cạnh bất đắc dĩ nói: “Anh là muốn dọn sạch tiệm sách đem về nhà sao? Mua nhiều như vậy ông cũng không xem hết, đồ gửi về nhà nhiều lắm, còn không đủ cước phí bưu điện, lần sau lúc trở về nhà có thể lái xe lại mua thêm nhiều chút là được.”

“Không có chuyện gì, nếu đã đến liền mua thêm mấy cuốn.” Lôi Nghị lơ đểnh, dễ dàng mà dời đi trọng tâm câu chuyện, “Đói bụng chưa? Nghĩ xem một hồi ăn cái gì?”

“Được rồi, anh đừng cầm quá nhiều.” Cố Dương đi theo phía sau Lôi Nghị, thực sự rất nghiêm túc mà nghĩ vấn đề muốn ăn cái gì đi.

Hiệu suất ngày hôm nay không tệ, tốn thời gian hơn nửa ngày đã đem đồ nên mua mua xong rồi.

Hai người lên xe, chuẩn bị đi ăn cơm.

Đã hơn một giờ rồi, phỏng chừng Cố Dương đã sớm đói bụng, Lôi Nghị tăng nhanh tốc độ xe.

Cuối cùng chọn ở tại một cái nhà hàng rất có phong cách.

Kỳ thực ban đầu Lôi Nghị muốn đi nhà hàng Tây, nơi đó có phong cách rất lãng mạn, bất quá sau lại suy nghĩ một chút, chỗ kia Cố Dương khẳng định ăn không đủ no, vẫn là nhà hàng Trung tương đối tốt. Phối hợp dinh dưỡng cũng tương đối hợp lý.

Cố Dương cũng không có nhiều tâm tư vòng vo như vậy, lúc đến nhà hàng rồi chọn chỗ, ngồi xuống cầm thực đơn bắt đầu gọi món ăn. Cùng Lôi Nghị ở chung cũng hơn nửa tháng, đối với sở thích của Lôi Nghị trên cơ bản Cố Dương đã có thể thấu hiểu trong lòng bàn tay, cho nên hắn gọi đều là món hai người thích ăn.

Trong quá trình ăn cơm, trong đầu Lôi Nghị một mực nghĩ đến việc làm thế nào mới có thể tặng nhẫn càng thêm thuận lợi suôn sẻ một chút, kết quả nghĩ đến lúc ăn xong rồi, y cũng không nghĩ ra được.

Bởi vì chiếu theo hình thức ở chung hiện nay của y cùng Cố Dương mà xem, bọn họ đã là tiết tấu rất hài hòa rất vui vẻ, cái gì nhẫn, bất quá là mua dựa theo sự nhắc nhở của mẹ đến cầm tù Cố Dương, kỳ thực Lôi Nghị rất là tự kỷ mà nghĩ, bằng mị lực của y, cầm tù Cố Dương phải dùng tới nhẫn sao? Nhân cách mị lực thì tốt rồi nha! (Thực sự, thực sự đây là nguyên văn của tác giả nha, anh tự kỷ quá anh ơi =, = )

“Anh làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị?” Cố Dương phát hiện Lôi Nghị không yên lòng, nhịn không được hỏi.

“A? Không có, không có, rất tốt.” Lôi Nghị phục hồi lại tinh thần, tâm nói Lôi Nghị a Lôi Nghị, ngươi khẩn trương cái gì a, do dự cái gì a, trực tiếp lấy ra đưa cho em ấy không phải tốt rồi?

Cố Dương nghi ngờ nhìn Lôi Nghị, Lôi Nghị hướng hắn cười cười, cuối cùng từ trong túi quần lấy ra nhẫn.

Nói chính xác hơn là hộp nhẫn.

Thời điểm Cố Dương thấy hộp nhẫn, lông mày nhướn lên, trong nháy mắt liền hiểu vì sao mới vừa rồi Lôi Nghị không yên lòng.

Lôi Nghị đem nhẫn đẩy đi qua: “Quà tặng ngày lễ, thuận tiện cũng nghiêm túc cho thấy một chút tâm ý của tôi.”

“Cố Dương, tôi thích em, hy vọng có thể cùng với em tiếp tục đi tiếp. Sau này tôi có chỗ nào làm không được tốt, cứ nói, tôi nhất định sẽ sửa.”

Cố Dương không có từ chối, đưa tay tới, ý bảo Lôi Nghị đeo cho hắn: “Như nhau như nhau, thời điểm tính tình tôi không tốt cũng phải xin anh thông cảm nhiều ni!”

Lôi Nghị nở nụ cười, mở hộp lấy chiếc nhận từ bên trong ra đeo lên cho Cố Dương, y rủ mắt nói: “Tôi biết nói bây giờ không quá thích hợp, bất quá sau này tôi khẳng định có cơ hội đeo lên cho em nhẫn kết hôn của chúng ta, cái này ni, coi như là vật đính ước của chúng ta trước như thế nào?”

Cố Dương nhìn nhẫn không lớn không nhỏ vừa vặn đeo vào ngón giữa của hắn, biết Lôi Nghị đã làm công tác tính toán qua, trong lòng một mảnh ấm áp, trong miệng lại trêu nói: “Tôi còn tưởng rằng vật đính ước là nhóc con trong bụng ni…”

Dĩ nhiên, nhóc con kia là người không phải vật. Nhưng cách nói của hắn cũng không sai, đứa nhỏ này đích xác có thể coi như là vật đính ước của bọn họ.

Giữa lúc đối mặt, khoảng cách của hai người lại tựa hồ kéo gần lại không ít.

Lôi Nghị nhìn chiếc nhẫn còn dư lại kia, cười khanh khách mà liếc mắt nhìn Cố Dương, Cố Dương ngầm hiểu, cầm nhẫn qua, sau đó nắm lên tay của Lôi Nghị từ bàn đối diện qua đến, đeo lên cho y.

Lôi Nghị nhìn nhẫn trên ngón tay của hai người y cùng Cố Dương giao nhau trở nên sáng rực rỡ, nhịn không được cười nói: “Hiện tại em có thể yên tâm, tôi mang nhẫn không ai dám trêu chọc tôi rồi.”

Cố Dương khoan dung thích thú nhìn y, không nói gì.

“Thế nào? Không tin tôi a?”

“Dĩ nhiên không phải, đùa anh a, tôi tin tưởng anh.” Cố Dương thu tay về, nhìn nhẫn hỏi: “Mua lúc nào? Không nhìn ra a…”

Lôi Nghị chỉ là cười, Cố Dương lại nói: “Nhẫn tốn không ít tiền đi? Cho nên bữa cơm này tôi mời.”

“Được!” Lôi Nghị không cùng hắn tranh giành, sảng khoái đáp.

Mua đồ, ăn cơm, tặng nhẫn, Lôi Nghị cảm giác mình rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ.

“Đợi một hồi tôi đưa em về nhà nghỉ ngơi trước, đồ vật tôi gửi về cho mẹ của chúng ta.” Lôi Nghị đề nghị .

“Không có việc gì, tôi không mệt, cùng nhau đi.’

Vì vậy vợ chồng son cùng nhau gửi lễ vật mới về nhà, còn dư lại là chuẩn bị ngày trung thu mang đến nhà Lôi Nghị tặng lễ vật cho ba mẹ Lôi Nghị.

Có Cố Dương, lúc này đây bọn họ mua cái gì đều rất thực dụng, cũng đều thu được chút bản lĩnh, thập phần tri kỷ.

Lôi Nghị đã có thể nghĩ đến mẹ già chống thắt lưng trách mắng chính mình, nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng vẻ mặt tươi cười khen Cố Dương….

Bất quá không sao, Cố Dương có thể làm cho mẹ thỏa mãn là tốt rồi, nói như thế nào đây cũng là quan hệ mẹ chồng nàng dâu a…..

Hôm nay trung thu Cố Dương liền gọi điện thoại cho trong nhà, mẹ Cố nói bọn họ đã nhận được lễ vật, trong giọng nói lộ ra phấn khởi, con trai hiếu thuận săn sóc như vậy có thể không cao hứng sao? Nhưng vẫn có chút khẩu thị tâm phi mà nói, “Dương Dương con lần này như thế nào mà mua nhiều đồ như vậy a? Trong nhà cái gì cũng có, lần sau đừng tốn tiền bậy bạ a!”

“Mẹ, mua đồ cho người cùng ba con là nên làm, làm sao có thể nói là xài tiền bậy bạ ni?” Cố Dương miệng cũng ngọt vô cùng, kỳ thực sở dĩ lễ vật lại nhiều như vậy, là bởi vì có một phần là Lôi Nghị mua.

“Đứa nhỏ này….” Mẹ Cố tươi cười rạng rỡ, “Ba con thấy nhiều sách như vậy cũng rất vui vẻ, bây giờ còn đang xem, ta đi thử quần áo một chút, chính con cũng nhớ kỹ mua ít đồ cho mình a, ngày lễ ni, ăn ngon một chút.”

“Đã biết.”

Sau khi cúp điện thoại, Lôi Nghị đã thu dọn thỏa đáng, cầm lễ vật mình mua cho ba mẹ, cùng Cố Dương đi ra cửa.

“Tôi làm sao đột nhiên có chút khẩn trương a….” Cố Dương ngồi ở phía sau, thở dài.

“Có cái gì có thể khẩn trương, ngày đó không phải đều gặp mẹ rồi sao? Bà dạng gì em đều biết rồi, ba ba so với bà càng lắm điều. Bọn họ đều ngóng trông tôi mang e về nhà ni, em xem, lại điện thoại tới thúc giục…” Lôi Nghị mở điện thoại loa ngoài, thanh âm mẹ Lôi liền truyền tới, “Con trai a, con cùng Dương Dương xuất phát chưa? Mấy giờ đến nhà a? Ta đều mua xong thức ăn rồi, đang làm ni, các con có thể đến trước buổi trưa a!”

“Yên tâm đi, đã ở trên đường, còn có nửa tiếng đồng hồ đến.” Lôi Nghị trả lời.

“Nga, vậy được. Đừng lái xe quá nhanh, có Cố Dương ở đấy, tối nay đến cũng không việc gì, chú ý an toàn.” Mẹ Lôi dặn dò.

“Tuân mệnh!”

Mẹ Lôi cười cười, cũng không có nói chuyện nhiều, hỏi hai câu liền cúp điện thoại để cho Lôi Nghị chuyên tâm lái xe.

Lôi Nghị từ kính chiếu hậu nhìn chằm chằm Cố Dương nói: “Thế nào? Nghe thấy rồi đi? Lão mẹ bà nhiệt tình không giảm, cho nên em cứ yên tâm đi, chỉ coi như là quay về nhà mình. Dầu gì còn có tôi đây, tôi khẳng định che chở em.”

E rằng chỉ sợ, đến lúc đó ba mẹ đều che chở Cố Dương, y cái đứa con trai ruột này phải ném đi sang một bên.

Bất quá như vậy cũng không tệ, chính là hình ảnh Lôi Nghị muốn thấy.

Cố Dương hít sâu một hơi, ngồi thẳng người, một lát sau liền dựa vào lưng ghế: “Đợi một chút tìm chỗ nào đỗ xe đi, tôi muốn đi WC….”

Lôi Nghị cười ha ha: “Không đến mức đó đi? Khẩn trương đến muốn đi WC?”

“Rõ ràng là anh sáng sớm rót cho tôi một cốc nước lớn, lại bắt tôi uống sữa tươi…” Cố Dương lườm y một cái, kiên quyết không thừa nhận là khẩn trương.

“Tôi uống nước không thể so với em ít hơn, tôi như thế nào không muốn đi WC?” Lôi Nghị cười trêu chọc hắn.

Cố Dương quả quyết sử dụng ra đòn sát thủ: “Đó là bởi vì con trai anh rất chiếm diện tích… Có bản lĩnh chuyển đến trong bụng anh thử xem, xem nước tiểu của anh dồn dập không!”

Lôi Nghị: “……”

Được rồi, vợ em thắng! (o()ツ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play