“Khụ khụ…” Một tiếng ho khan nhẹ đột nhiên vang lên ở cửa, sau đó chính là lời nói mang theo vài phần trêu chọc của Lâm Mục truyền vào trong tai, “Có phải tôi tới không đúng lúc hay không a?”

Cậu cấp bách làm xong chuyện trong tay liền chạy tới, kết quả vừa đến cửa liền phát hiện cửa mở, ban đầu còn tưởng rằng có trộm, nhưng nhìn đến tư thế mập mờ của hai người trên ghế sa lon, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, không phải là kẻ trộm là tốt rồi.

Bất quá, Dương tử không phải là mang thai sao, thế nào còn muốn đi phóng túng? Hơn nữa còn đem người về nhà?

Cố Dương từ dưới khí thế áp chế của Lôi Nghị hồi phục lại tinh thần, giùng giằng muốn đẩy Lôi Nghị ra, thế nhưng lần này Lôi Nghị có chuẩn bị, hắn dĩ nhiên đẩy không được, ngước mắt khẩn cầu mà nhìn thoáng qua Lôi Nghị, ý bảo y buông chính mình ra, Lôi Nghị trong lòng lại có dự tính mà nhíu mày, tiếp đó tay thoáng dùng sức đè bụng Cố Dương, dùng mắt tiếp tục hỏi. Cố Dương kỳ quái nhìn y rốt cuộc biết y hỏi là cái gì, biết mình không lừa gạt được nữa, không thể làm gì khác hơn là chán nản gật đầu.

Lôi Nghị nhận được đáp án, trong lòng tuy rằng vẫn khiếp sợ như trước, nhưng nét mặt lại không có biểu hiện gì, y thu tay lại, đứng lên, buông ra Cố Dương đang bị y giam cầm.

Y lại có con?!

Chính là đang trong bụng một người đàn ông?!

Đáy lòng bốc lên một thứ tình cảm không rõ, đây là một loại cảm giác sung sướng, khiếp sợ, kỳ dị đan xen vào nhau, ít nhất hiện tại Lôi Nghị lại vô pháp dùng ngôn ngữ xác thực để hình dung tâm tình của mình.

Lôi Nghị áp chế tâm tình đáy lòng, không để ý đến Cố Dương đang ủ rũ cúi đầu trên ghế sa lon, mà là không chút sợ hãi mà xoay người, nhìn về Lâm Mục ở phía cửa: “Sinh nhật vui vẻ.”

Lâm Mục: “…”

“Cám ơn…” Phục hồi tinh thần lại, Lâm Mục theo bản năng nói cám ơn, sau đó bước vào cửa, nhìn khối gato rơi trên mặt đất, đã rơi nát vụn, trên sàn nhà cũng có chút nước, cho nên thoạt nhìn có chút hỗn độn.

Lại nhìn Cố Dương trên ghế sa lon chỉ mặc áo ngủ, hơn nữa áo ngủ còn mất trật tự không chịu nổi, Lâm Mục thầm nghĩ đỡ trán ai thán một tiếng.

Hai người này cũng quá không chút kiêng kỵ đi?

Lâm Mục không hề cảm giác mình nghĩ sai, bất qua xem Lôi Nghị lớn lên vô cùng tuấn lãng, một thân chính khí (kiên cường chính trực), thật ra cậu cũng không có mâu thuẫn quá lớn.

Dương tử đều đã đem người về nhà rồi, còn nói cho y sinh nhật của mình, hai người này là chuẩn bị chúc mừng sinh nhật cho mình đi? Nghĩ đến tính cách của người này cũng không tệ. (đúng là vật họp theo loài mà, toàn dân thích ảo tưởng ko:v)

Cũng không biết y đối với chuyện Cố Dương mang thai có biết hay không …

Cố Dương chậm chạp lấy lại tinh thần, hữu khí vô lực hướng Lâm Mục lên tiếng chào hỏi: “Cậu đã đến rồi. Sinh nhật vui vẻ.”

Tới thật không đúng lúc, tới sớm một chút thật tốt a, ai…

Lôi Nghị quay đầu nhìn Cố Dương một chút, Cố Dương bật người ngồi nghiêm chỉnh lại, Lôi Nghị có chút buồn cười, chỉ là nét mặt của y không có biểu tình gì quá lớn, chỉ nghiêm túc nói: “Tôi đi về trước, không quấy rầy em bồi bạn mừng sinh nhật, hôm nào tôi lại tới tìm em trò chuyện cặn kẽ.”

“Ừ.” Cố Dương khẽ đáp nhẹ, hắn ước gì người này đi nhanh lên,  nghe y nói hôm nào “trò chuyện cặn kẽ” cũng không có cảm giác gì quá lớn, dù sao cũng đều như vậy, đã sớm lộ tẩy, hắn vò đã mẻ lại nứt đi. (aka điếc ko sợ súng)

Khóe miệng Lôi Nghị nhịn không được lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, quay đầu đi về phía Lâm Mục, mỉm cười gật đầu tỏ ý một chút, liền đi ra ngoài.

Lâm Mục có chút vô cùng kinh ngạc: “Không ở lại cùng nhau ăn cơm sao?”

Một bàn đồ ăn lớn như thế, còn có bánh gato, tuy rằng kích cỡ không lớn, nhưng cậu cùng Cố Dương khẳng định ăn không hết.

Ánh mắt Lôi Nghị lần thứ hai nhẹ nhàng hướng về thân thể căng thẳng của Cố Dương, phỏng chừng người này sợ mình ở lại đây đi? Y mở miệng cười: “Không được, tôi còn có việc, các cậu ăn đi, chơi vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Lâm Mục nhanh chóng cắt một khối bánh gato đưa cho Lôi Nghị, “Không ăn cơm thì ăn khối bánh gato đi, hai người chúng ta ăn không hết.”

Lôi Nghị không có từ chối, nhận lấy nói tiếng cám ơn liền thay bọn họ đóng cửa lại rời đi.

Lâm Mục cũng không biết Lôi Nghị ở ngay cửa đối diện, sau khi cửa đóng, cậu liền vòng qua bàn trà, chìa tay nhón lấy một trái anh đào trên bánh gato bỏ vào trong miệng, sau đó huýt sáo một cái thật lớn hướng ghế sa lon ngồi xuống, khuỷu tay đẩy đẩy cánh tay Cố Dương: “Thằng nhóc cậu được đó, tìm được bộ dáng như vậy ở nơi nào? Tôi nhìn ôi chao thật không tệ, thế nào? Có dự định phát triển lâu dài hay không a?”

Cố Dương không có tâm tư đáp lại trêu chọc của bạn bè, hắn có chút phiền muộn mà nắm tóc, lại bất đắc dĩ lui về phía sau dựa vào sa lon, thở dài.

Thế nào cứ như vậy đúng dịp ni!

Lôi Nghị đứng ở ngoài cửa cũng không có đi mấy bước, y một bên lấy ra chìa khóa nhà mình, một bên chuyển chuyển đôi mắt, ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, sau đó liền lặng lẽ lui trở lại, hơi nghiêng thân người, tỉ mỉ nghe động tĩnh bên nhà của bọn Cố Dương.

Không biết hai vị này sẽ nói chuyện gì?

Chuyện đứa bé… Y tuy rằng đã đoán đúng, nhưng chung quy cũng không phải chính miệng Cố Dương nói, trong lòng vẫn còn có chút chần chờ.

“Hỏi cậu đó ni, tại sao không nói chuyện a?” Lâm Mục không biết Cố Dương than thở tức giận cái gì, nhưng cậu suy đoán có thể là chuyện có liên quan cùng bé con, hắn quay đầu nhìn Cố Dương, “Có phải là anh ta còn chưa biết chuyện cậu mang thai hay không? Cậu sợ anh ta biết rồi sẽ không kết giao với cậu nữa?”

Lời này vừa vặn lại bị Lôi Nghị nghe lén nghe được, y giống như uống thuốc an thần, khóe miệng không tự chủ nâng lên, lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Y thực sự không có đoán sai, Cố Dương thực sự mang thai!

Trong phòng Cố Dương lắc đầu, bất cứ giá nào mở miệng: “Lâm Mục, cậu có biết anh ta là ai không?”

“Ai a? Không phải là anh đẹp trai cậu vừa mới coi trọng a?”

“Đương nhiên không phải, cậu xem tôi như bây giờ có lòng suy nghĩ tìm anh đẹp trai gì sao sao?” Cố Dương vỗ vỗ bụng của mình, có chút buồn bực mở miệng.

“Vậy anh ta…”

“Anh ta chính là cha của bé con!” Cố Dương trút căm phẫn cầm nĩa ăn xiên một khối bánh gato bỏ vào trong miệng oán hận nói, “Chính là ông chủ tập đoàn mới của công ty chúng tôi, bằng không tôi làm gì nhanh như vậy liền từ chức? Vốn có thể nói lại công tác thêm một tháng rồi từ chức ni…”

“A?” Lâm Mục cũng sợ ngây người, thật lâu sau mới nói, “Thật không… Gien không tệ a…”

Lôi Nghị bên ngoài nghe được chính miệng Cố Dương nói y là cha của đứa bé, tâm tình càng lên cao, y không có lại tiếp tục nghe trộm, mà là đắc ý xoay tròn cái chìa khóa về tới cửa phòng mình mở rộng cửa về nhà.

Sách, chuyện ly kỳ quỉ dị như vậy đều bị y bắt được, thực sự là… may mắn a!

Lôi Nghị ngồi ở trên ghế sa lon vừa ăn bánh gato vừa gọi điện thoại cho người bạn làm bác sỹ của mình, câu nói đầu tiên là hỏi: “Này, lão tam, tôi hỏi cậu chuyện này. Cậu nói xem… đàn ông mang thai chuyện này… có đáng tin cậy hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play