Cuộc sống trôi qua rất nhanh, vì đã là năm cuối nên Mary, Ly và Cadi đều tập trung vào học tập. Thế nhưng đến khi Mary đưa tôi thiệp mời đám cưới tôi mới bất ngờ. Mới một tháng trước thôi cô mới kể cho tôi về Weasly nhưng bây giờ lại bất ngờ tổ chức lễ cưới không khỏi làm tôi hoang mang. Dù sao cô cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, đối với chuyện cưới xin quả là rất sớm, có khi lại chưa nếm trải hết thanh xuân tươi đẹp khiến sau này hối hận. Mấy đứa sinh viên cùng khoa tôi xôn xao lắm, nhất là sinh viên nữ, tôi chỉ nghe loáng thoáng rằng Mary kết hôn là vì công ty. Thế mới biết nhưng tôi đâu dám hỏi cô, cứ im im như không biết. Nếu cô ấy không muốn nói ắt hẳn là không muốn làm tôi lo lắng hoặc có lí do nào khác.

Đến ngày cưới của cô ai nấy đều nháo lên, vừa lo mặc gì mang gì vừa lo không có tiền mừng, cả buổi sáng trên lớp mà cứ nhao nhao, chỉ trách quan hệ bạn bè của cô rộng quá làm gì, đến khoa của tôi số người được mời đông như họ hàng.

Bích Ly nói đã chuẩn bị quần áo sẵn sàng, lúc tôi về nhà xuýt không nhận ra cô, cô rất đẹp. Tôi về nhà lúc sáu giờ tối, còn trong thiếp mời thì đề bảy giờ tối, nếu không muốn đi muộn thì tôi phải thật nhanh lên.

Ly bỏ sẵn cho tôi một bộ quần áo đẹp trên kệ phòng tắm, sau khi tắm xong tôi mặc vào. Cô đúng là rất hiểu tôi, một chiếc váy màu xanh da trời nhạt màu có ren trên cổ áo và tay áo, rất nhã nhặn. Cô còn đưa tôi một chiếc túi tròn tròn nhỏ nhỏ màu be cát hệt như quý tộc Anh.

Cadi đến rất đúng giờ, cậu đi một chiếc mui trần màu nâu đỏ, hôm nay còn đặc biệt mặc comle chỉnh tề. Ai cũng háo hức không biết mặt chú rể ra sao, có mấy lần Mary nói sẽ giới thiệu anh ấy nhưng chúng tôi cứ bận rộn không gặp được, cuối cùng đến tận đám cưới chúng tôi cũng không biết mặt.

Xe dừng lại trước trước biệt thự nhà Wintons, tôi xuýt xoa nhìn ngắm căn nhà to nhất vùng, rộng rãi và tiện nghi còn có vườn rộng đang tổ chức lễ cưới.

Sân vườn rộng tít tắp, bạn bè của cô và Weasly rất đông, xếp tận bốn chiếc bàn to dài. Tôi bị trôi vào đám đông, có một số sinh viên mà tôi chẳng quen biết. Bên góc Tây còn có những doanh nhân trên tay cầm ly rượu vang sóng sánh, tay ung dung bỏ vào túi quần, đôi khi chạm môi lên thành ly hớp một ngụm. Họ vừa nói chuyện nho nhỏ, miệng cười một cách thương hiệu. Tôi thấy loáng thoáng bóng Vũ nhưng cũng không quá để ý đến.

Tiếng lạo xạo bước chân, leng keng của những lần cụng ly đều hoà vào nhau nhưng đồng nhất bị xoá tan bởi giọng nói trên sân khấu. Giây phút Mary và Weasly trao nhẫn cưới cho nhau rất qua loa, tôi ngồi cạnh Cadi uống một ít rượu trái cây còn Ly thì đang đứng cạnh bàn bày đầy bánh và trái cây dều nhìn lên sân khấu, trông thấy giấy phút quan trọng của Mary.

Mary mặc một chiếc váy cưới màu trắng bồng bềnh như mây, khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện chút tâm sự nhưng lại cố nặn ra nụ cười che mắt, bàn tay đan vào tay Weasly:

- Các cậu, anh ấy là chồng tớ.

Chúng tôi lên tiếng chào hỏi, quả nhiên anh ta rất được, trán cao cương nghị và khuôn mặt điềm tĩnh rất trưởng thành, độ tuổi chắc bằng Vũ, khoảng gần ba mươi. Mà sao tôi lại nghĩ đến Vũ nhỉ? Chắc là mới nãy thấy người giống anh ta nên nhớ tới thôi. Tôi nghĩ nhiều và xen kẽ mọi việc đến Vũ, hình ảnh của anh không ngừng xuất hiện trong tâm trí tôi từng giây từng phút.

Tôi chúc đôi vợ chồng mới cưới một vài câu thông dụng như sống đến đầu bạc răng long... Những người khác cũng chúc đại loại vậy rồi cô và Weasly rời đi.

Tất cả mọi người ngồi xuống ghế, trên bàn bày la liệt những món ăn bắt mắt, xanh xanh đỏ đỏ, có những đĩa tôm xếp lớp ngon miệng, gỏi sứa hay mấy món mực xốt cay, mùi thơm sực nức. Phục vụ thay phiên rót rượu thay đĩa thức ăn mới mỗi khi đĩa cũ trống trơn. Trên sân khấu “toà tháp” ly được xếp ngay ngắn, Weasly và Mary cùng bật nắp chai Sampanh lớn, bắt đầu rót lên tháp ly, màu rượu vàng óng sáng lên trên sân khấu tráng lệ. Hai người bắt đầu mang rượu xuống cụng ly cùng khách khứa, ai cũng nhiệt tình uống hết.

Tôi không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu ly rượu, chỉ biết cứ rót tràn ly lại cạn, nhiều lần rót và nhiều loại rượu, có khi là vang trắng nhưng có khi lại là vang đỏ hay Brandy xanh. Cũng may tửu lượng của tôi tốt hay xó thể nói là không tệ nếu không chắc tôi đang nằm bẹp như Bích Ly hiện giờ.

Tiệc sắp tàn, ai nấy đều ngà ngà say chỉ còn lại một số bạn bè tán gẫu với cặp vợ chồng mới cưới. Cadi đưa Bích Ly về trước, mỗi tội Ly say quá lại bị ép uống thêm rượu mạnh nữa nên bây giờ còn có thể dựa vào Cadi.

Cadi đỡ Ly ra xe, tôi đứng trong này nhìn ra thấy Ly đã vào được trong xe mới yên tâm. Không ngờ Cadi quay lại hỏi tôi:

- Nhã Ái, cậu về luôn không? Tớ đưa về, lát nữa khó đón taxi lắm!

Tôi lắc đầu:

- Không cần đâu, cậu cứ về trước, tớ có chút chuyện phải ở lại. Lát nữa tớ về sau được mà!

Cadi “ừ” một tiếng rồi quay ra xe vào buồng lái đóng cửa xe, nhìn tôi rồi hỏi lại:

- Thật sự không cần chứ?

- Thật mà! - Tôi giơ chào tạm biệt.

Xe mui trần của Cadi là một trong những chiếc cuối cùng đi ra khỏi nhà Mary. Đến khi xe rẽ ra đường lớn mất hút tôi bắt đầu thở một hơi dài ngồi xuống cái xích đu trong vườn, trên những thanh sắt quấn đầy dải ruy băng và buộc hai chùm bóng bay xanh đỏ. Mary từ trong đi ra, không biết từ lúc trên người không còn mặc váy cưới nữa mà thay vào đó là một chiếc váy cổ lọ với cánh tay dài. Cô ngồi xuống cạnh tôi, cái đong đưa nhẹ từ xích đu kéo theo tiếng kẽo kẹt từ mấu ốc vặn bên trên. Cô ngồi rất buồn, lớp trang điểm trên mặt nhòe đi rất nhiều, tôi ngồi im bên cạnh cô cố gắng không tỏ ra thương tâm hay đau khổ. Thật ra lúc trước buổi tiệc, khi tôi đang ngồi trong xe buýt cô đã gọi điện cho tôi, kể hết mọi chuyện cho tôi biết. Rằng Mary vốn không muốn đám cưới này diễn ra, nó được tổ chức hơn hết cũng vì mục đích của cha cô mà thôi. Công ty nhà Wintons làm ăn thua lỗ, duy nhất một cách cô phải lấy Weasly mới có thể dựa vào gia đình anh ta mà vực dậy công ty. Cô nói với tôi ít nhưng rất lâu, vừa ngập ngừng vừa rưng rưng, tôi biết cô khóc. Có lẽ là buồn vì bị ép cưới người mình không yêu.

Giờ đây cô ngồi cạnh tôi im lặng đến đáng sợ, tôi im lặng không phải vì không có gì để nói mà là không biết nên nói từ đâu, tôi có quá nhiều chuyện cần nói, nhiều đến mức rối tung cả lên.

Mary bỗng nhiên rơi nước mắt, giọt nước mắt như viên pha lê óng ánh lăn ra khỏi đôi mi cong, trượt xuống gò má nhẵn nhụi, tí tách rơi xuống bàn tay cô đang bấu lấy váy.

Tôi với tay nắm bàn tay Mary thật chặt, bàn tay ấy lạnh buốt, còn lạnh hơn tay tôi bấy giờ, tôi thấy sống mũi cay cay. Thình lình cô ôm lấy tôi, sụt sùi khóc. Tôi chẳng còn biết mình nên làm gì, bàn tay theo quán tính vỗ vỗ lên vai cô.

Bên ngoài phục vụ bàn đã dọn dẹp sạch sẽ rồi đi về hết chỉ còn trơ trọi chúng tôi ngồi đó.

Lâu lắm tôi mới lên tiếng:

- Mary, hôm nay là ngày kết hôn của cậu mà, đừng khóc nữa, nếu không sẽ rất xui xẻo đấy!

Cô lặng im, buông tôi ra, miệng cười tay lau nước mắt trên má:

- Đúng rồi, tớ phải vui mới đúng. Weasly ưu tú, thành công, đáng nhẽ tớ phải vui mới đúng.

- Cậu nhất định sẽ hạnh phúc. Không có tình cảm sau sẽ có, chỉ cần cậu đừng để mình thiệt thòi là được rồi. Sau này tốt nghiệp xong cậu cũng có thể đi Mỹ xây dựng sự nghiệp.

Cô cười nhưng trong mắt đượm buồn, nói:

- Tốt lắm. Cũng muộn rồi, cậu về đi nếu không Bích Ly sẽ rất lâu.

Tôi đứng dậy, miệng cười, nụ cười từ tận đáy lòng:

- Cậu vui vẻ!

Mary gật đầu.

Tôi đi ra cổng rồi vội quay đầu lại nhìn cô, chỉ sợ cô nhân lúc tôi đi lại khóc nhưng cô thấy tôi ngoảnh đầu lại liền nở nụ cười:

- Tớ không sao!

Tôi bước ra khỏi cổng và chẳng lần nào ngoảnh lại nữa. Đã rất muộn rồi, tôi sợ trên đường lớn kia không còn taxi nữa, xung quanh cũng vắng lặng, nhà hai bên đường đều đóng chặt cửa. Tôi vẫn bước tới ngã rẽ trước mặt, ngay ngã rẽ có một cái trụ bê tông cốt thép, trên cao lắp một bóng điện lớn có màu vàng, soi xuống mặt đường sáng loá. Xung quanh tôi lẻ tẻ đôi ba tia sáng từ những căn nhà kia phát ra. Tường đá hai bên cứng nhắc, dây leo quấn kín cả mặt đá, lá nhọn chĩa ra theo từng cơn gió nhẹ thổi qua.

Đối diện dưới ánh đèn phía trước bỗng chốc tôi nhìn thấy bóng người cao cao, mặc vest đứng quay lưng về phía tôi, bóng người khiến tôi nhớ đến Vũ, dáng người anh cũng cao cao tầm đó. Anh ta đang đứng đón xe nhưng chiếc taxi nào đi qua cũng không dừng lại, hết chiếc này đến chiếc khác. Bỗng người đó quay lại nhìn tôi, trong một giây tim tôi ngừng đập vì nghi hoặc không biết người đó có phải Vũ hay không. Đêm muộn sương phủ lờ mờ càng làm tôi không nhìn thấy rõ người trước mặt là ai. Đến khi người đó gọi:

- Nhã Ái!

Giọng nói quen thuộc cất lên khiến tôi càng khẳng định đó là anh, tôi bước nhanh về phía đó, cố gắng bước nhanh hơn, ngày một nhanh đến khi nhanh tới mức thành chạy. Chân tôi rất đau, đau vì mang giày cao gót mà đi bộ.

“Bốp” âm thanh dưới chân vang lên, tôi ngã quỵ xuống, cổ chân truyền tới một đợt đau nhói, khi tôi nhận lí do thì hết sức bất ngờ, gót giày của chân phải gãy sứt ra. Tôi ngồi xụp xuống đường tháo giày ra, thật tức chết, giày gì mà đắt quá trời nhưng lại chẳng bền gì cả, lần này coi như mất cả một đống tiền.

Tiếng bước chân thình thịch vang lên ngày một gần, không cần nói cũng biết là ai. Anh ngồi xụp xuống trước mặt tôi, hỏi:

- Cô không sao chứ? Ai bảo vội vội vàng vàng, thấy tôi lại chạy đến như gặp được thánh!

Tôi “hứ” một tiếng, giọng chua ngoa:

- Sao trăng gì chứ? Ai bảo anh gọi tôi, đau muốn chết đây! Anh gọi tôi mà lại để tôi đi đến à? Xui xẻo quá đi mất!

Tôi đứng dậy, trên tay vẫn nắm hai chiếc giày cao gót đi thẳng về phía trước. Chân đau nên tôi chẳng đi nhanh được, anh nhanh chóng túm lấy tay tôi, vốn trong lòng tôi đang rất tức giận nên hất tay anh ra, anh vội nói:

- Tôi cõng cô, khoan đã!

Tôi hất hàm:

- Tôi tự đi được!

Nói rồi tôi đi thẳng nhưng anh chẳng nói gì nữa, đi được một lát tôi lại để ý sau lưng, anh chẳng có chút cảm xúc vừa đi vừa bỏ tay vào túi, mắt nhìn ra phía đường phố lấp lánh ánh đèn.

Tôi chợt thấy áy náy, có phải tôi hơi quá đáng không nhỉ? Là do tôi mà, nếu như tôi không cố chạy nhanh thì gót giày đã không gãy, hơn thế chắc anh là người hơi nhạy cảm. Nghĩ thế, áy náy thế nhưng cứ cho qua, cho qua riết tôi chẳng thể nào bước tiếp được nữa, quyết tâm dừng lại xin lỗi anh. Vừa dừng tôi vừa quay lưng lại nói:

- Thật ra...thật ra tôi không cố ý lớn tiếng đâu, xin lỗi anh.

Anh ngạc nhiên nhìn tôi hỏi:

- Xin lỗi gì? Tôi thấy chán nên im lặng ngắm thành phố đêm thôi. Cô nghĩ tôi giận cô chuyện lúc nãy à?

Tôi ngớ người, hoá ra tôi quá để ý đến người khác, thật là... Điên chết mất!

Anh nhìn tôi mắt không chớp, môi mỉm cười nhẹ. Tôi xấu hổ cuối gằm mặt chẳng nói được lời nào, khó khăn lắm mới nói được một câu:

- Làm tôi nghĩ...

- Nghĩ gì? Tôi đâu có phải là kẻ nhỏ nhen thế! Đi cùng đi, bây giờ nếu có đón taxi cũng không có, cô mà về một mình sẽ rất nguy hiểm.

Tôi ậm ừ gật đầu, nếu xét về lợi ích thì đi cùng anh sẽ tốt hơn, nếu không tôi thật không dám đi, anh cũng đâu có xấu xa và đi cùng anh có thể tránh được nguy hiểm.

Giữa phố xá vắng lặng chốc chốc lại vang lên tiếng nói chuyện. Suốt dọc đường về anh kể rất nhiều chuyện, kể cả những chuyện thời sinh viên ở đại học mà tôi cũng đang theo học. Những câu chuyện linh tinh vụn vặt anh và tôi đều thật tâm kể ra, những kỉ niệm khi còn bé, lúc ấy tôi rất thích ăn đậu phộng rang, thích tới mức lúc nào cũng ăn, mẹ tôi lại lo tôi bị ho nên không cho tôi ăn, có lần lén mẹ mua đậu phộng về rang lên ăn bị mẹ phát hiện ra, cứ tưởng mẹ sẽ la rồi đánh một trận, không ngờ mẹ mua thêm nữa rang cho tôi ăn dần, bỗng nhiên lúc ấy tôi thương mẹ tôi kinh khủng.

Anh là người rất chân thành, lúc nói chuyện với anh tôi luôn là chính mình, thoải mái nói ra tâm trạng của mình.

Gió đêm bắt đầu thổi rất lạnh, sương mù phủ xuống mờ mờ ảo ảo, từng bước chân bước tới giống như đặt chân lên mây, da áp sát vào làn sương lành lạnh. Mặt đường cũng lạnh băng, đôi chân trần của tôi dường như tê cứng nhưng chẳng dám nói gì.

Lúc rẽ vào đường hẹp chân tôi đột nhiên đau bất ngờ, lòng bàn chân rát không chịu nổi. Anh thấy thế liền hỏi:

- Chân cô không sao chứ?

Tôi lắc lắc đầu cố bước thêm mấy bước, đột nhiên người bị nâng lên, lúc bình tâm lại mới nhận ra anh đang cõng tôi. Anh đi đều đều, tôi không nói gì cả, mà nếu có muốn nói cũng không biết mình nên nói gì. Anh cõng tôi đến tận nhà, lúc vào đường hẻm anh nói:

- Ngủ ngon!

Tôi cà nhắc xuống khỏi lưng anh, nói tiếng cảm ơn rồi tiếp tục cà nhắc đi vào nhà. Có anh bầu bạn suốt dọc đường về tôi đã quên mất đi mấy trăm đô của mình, đôi giày gì mà đắt quá. Tôi chỉ mỗi tội chỉ thích đi giày sandal thôi, hôm nay mang đôi giày cao gót này đau chân muốn chết, anh cõng từ nãy đến giờ đúng là rất thoải mái, không biết anh có nghĩ tôi nặng như heo không nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play