Editor: Vện

Nhị Cửu thấy Tiêu Ngự có thể khống chế tình hình, liền lặng lẽ lui trở về bên cạnh Tạ Cảnh Tu.

Chủ tớ hai người đứng trên bậc thang Quảng An đường, nhìn chủ tớ nàng kia cố nói lý lẽ chỉ trích Tạ Cảnh Tu, Nhị Cửu không cần phải đau đầu đối diện đám nữ nhân thích đấu võ mồm.

“Thật kỳ quái.” Nhị Cửu ôm đao chép miệng, nhìn bóng lưng Bách Linh còn chưa trưởng thành, “Lại được một tiểu nha đầu loắt choắt che chở.”

Liễu Trường Thanh một bên cười khì khì, “Nàng không đánh nhau được, chứ miệng lưỡi không thua ai.” Hắn lắc lắc ngón tay, “Chà chà, ngươi thua rồi.”

Nhị Cửu nghía chủ nhân nhà mình, thần sắc Tạ Cảnh Tu vẫn bình thường, để mặc Thế tử phi của bọn họ một mình ứng phó.

Thế sự hỗn loạn phiền nhiễu, cảm giác có người che chở, kỳ thực… rất tốt.

Tiêu Ngự đến gần nữ tử kia, nàng hơi cảnh giác lùi về phía sau.

Tiêu Ngự dừng bước, hỏi, “Ta không đụng vào con trai ngươi, ngươi cứ ôm nó cho ta xem cũng được. Trước đó đã uống thuốc gì”

Nữ tử kia cầu cứu nhìn Giản lục tiểu thư, Giản lục tiểu thư lên trước nói, “Phượng đại phu không cần phải làm khó dễ một thôn phụ, phương thuốc là ta ghi, nàng chỉ chiếu theo mà bốc, làm sao biết đó là thuốc gì.”

Tiêu Ngự đến gần quan sát đứa bé kỹ hơn.

Môi đứa trẻ khô nứt tái nhợt, tứ chi sưng phù, bụng hơi trướng, áo bông quấn trên thân là của người lớn, rộng thùng thình lộ ra cánh tay nhỏ gầy, dường như có vô số nốt đỏ từ khuỷu tay lan dần xuống dưới.

Triệu chứng điển hình, Tiêu Ngự ngày càng khẳng định phán đoán của mình là đúng.

Tiêu Ngự lắc đầu, “Uống thuốc không hiệu quả.”

Giản lục tiểu thư trước giờ lạnh nhạt lần đầu tiên biểu lộ cảm xúc giận dữ.

“Phượng đại phu, mặc kệ ngươi có bất mãn gì với Giản gia, nhưng mạng người quan trọng, mong ngươi nói năng cẩn thận!”

Tiêu Ngự nhìn nàng, “Không biết Giản lục tiểu thư đã chẩn đoán như thế nào”

Giản lục tiểu thư lạnh lùng nói, “Phượng đại phu tinh thông y thuật như vậy, chỉ cần liếc một cái đã có thể biết bệnh không cần bắt mạch, cần gì phải hỏi ta chẩn đoán thế nào”

Tiêu Ngự, “Ta không có ý mạo phạm y thuật Giản gia. Chỉ là chứng bệnh của đứa bé này dù có uống thuốc gì cũng vô dụng. Nó không nên uống thuốc.”

Người vây xem nhất thời sôi nổi bàn tán.

“Sinh bệnh mà không cần uống thuốc Đây là đạo lý gì vậy”

“Quảng An đường chắc không hành y thuật mà là vu thuật quá.”

Giản lục tiểu thư cười lạnh không nói, Liễu đại phu vẫn luôn đứng đó lên tiếng, “Lời của Phượng đại phu thật khiến người ta khó hiểu. Đã mắc bệnh đương nhiên phải uống thuốc, tại sao lại nói không nên dùng thuốc”

Tiêu Ngự nhìn đứa bé, hỏi nữ tử kia, “Đại thẩm, có phải trên người thằng bé cũng nổi ban đỏ giống vầy Nhiều nhất là đầu gối, khuỷu tay, hông và những nơi kín gió.”

Nữ tử kia kinh ngạc trợn tròn hai mắt, “Ngươi… làm sao ngươi biết”

Tiêu Ngự lại hỏi, “Thứ cho ta mạo muội, có phải đứa trẻ này không thông minh như trẻ con cùng tuổi hay không”

Nữ tử càng thêm hoảng, siết chặt con mình.

Những người khác thấy vậy, dường như Phượng đại phu đã nói đúng bệnh trạng của đứa bé, không khỏi bất ngờ.

“Chẳng lẽ Thế tử phi thật sự biết chẩn bệnh không cần khám”

“Lúc trước nghe nói Thế tử phi từng cứu sống một người đã chết, còn tưởng giả, hiện tại xem ra không có lửa làm sao có khói…”

Giản lục tiểu thư nhíu mày sau lớp lụa.

Tiêu Ngự hỏi, “Có phải ngày thường nhà đại thẩm hay ăn các loại hạt ngũ cốc, không ăn thịt và trứng không”

Đám hán tử đi theo nữ tử kia tự giễu châm chọc, “Các loại ngũ cốc Nếu thôn dân có thể thường xuyên ăn ngũ cốc thì cần gì các cửa hiệu cháo thuốc bố thí”

Tâm trạng Tiêu Ngự chùng xuống, không nghĩ dân chúng kinh thành lại khó khăn như vậy. Câu hắn hỏi tại sao không ăn thịt thật buồn cười.

Trong đám đông có người kêu, “Đến từ thôn Doanh Tử sao Ai mà không biết thôn dân các ngươi nhà chất đống lương thực nuôi gà mái, tiếc tiền không dám lấy cho con mình ăn, giờ còn khóc lóc than nghèo cái gì.”

“Không đem bán lấy tiền thì năm sau lấy cái gì nộp thuế!” Mấy hán tử trừng mắt với đám đông, nắm tay siết chặt, những người phụ cận sợ hãi lùi về phía sau.

Nữ tử nghe Tiêu Ngự nói đâu trúng đấy, trong lòng đã sớm thật tâm tin phục, không nhịn được nói, “Đại… đại phu, rốt cuộc con ta bị bệnh gì Phải làm sao mới chữa được”

Nữ tử cảm nhận được tầm mắt Giản lục tiểu thư bắn đến nàng, không khỏi chột dạ rụt người lại.

Tiêu Ngự nói, “Đứa trẻ này chỉ ăn đúng một loại thực phẩm, không theo kịp nhu cầu phát triển nên mới mắc chứng bệnh này.” Giải thích theo y học hiện đại là hội chứng suy giảm albumin dẫn đến thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.

“Cho nên uống thuốc không có tác dụng, phải ăn tẩm bổ. Trứng gà, sữa bò, sữa dê, các loại thịt, các chất chứa trong những thực phẩm này không thể thiếu cho sự phát triển của đứa trẻ. Thiếu những chất này sẽ sinh bệnh, cơ thể và trí óc đều không theo kịp bạn cùng lứa.”

Nữ tử kia nghe xong thì sững sờ, sau đó gắt gao ôm con khóc lớn.

“Nghiệp chướng, nghiệp chướng mà, đều do chính mình tạo nghiệt!”

Người thôn Doanh Tử mặc dù không dư dả, nhưng không đến nỗi trứng gà cũng không ăn được. Nhưng nàng tính toán chi li, xem trứng của một con gà đổi được mấy văn tiền, nhịn ăn chút cũng không sao, nắm nhiều tiền trong tay thì sống mới yên ổn. Chỉ ăn ba cái thứ bánh ngô này nọ cũng đủ rồi, miễn có thể nuôi con khôn lớn. Lại không nghĩ đây là nguyên nhân khiến con trai bệnh nghiêm trọng thế này.

Tiêu Ngự đại khái đoán được nữ tử này đang hối hận cái gì, không khỏi thở dài, lòng hơi rầu rĩ.

“Theo lời Phượng đại phu là đứa trẻ này chỉ cần ăn đồ bổ là có thể khá lên sao” Giản lục tiểu thư lên tiếng, “Phượng đại phu không cần bắt mạch đã một mực khẳng định đứa trẻ không cần uống thuốc, nếu kết quả không chuyển biến tốt, còn trì hoãn thời cơ dùng thuốc thì Phượng đại tính làm thế nào”

Giản lục tiểu thư căn bản không tin loại chẩn đoán sáo rỗng này.

Cái gì mà thịt với trứng, toàn là những thứ không có trong cửa hiệu cháo thuốc Giản gia, nói không có ý đồ riêng thì ai mà tin Vốn vì hắn mà những cửa hiệu Giản gia mới bị đóng cửa, những người dân không còn nơi trợ cấp nên mới sinh oán hận, chẳng lẽ bây giờ chỉ hợp lúc nói vài câu này là muốn xóa sạch quá khứ sao”

“Dù muốn dùng thuốc cũng phải chờ thân thể thằng bé khỏe hơn mới được.” Tiêu Ngự nói, “Bây giờ dạ dày và ruột vô cùng yếu, căn bản không thể hấp thu vị thuốc, thậm chí còn gây hại cho chức năng dạ dày.”

“Toàn là nói bậy.” Giản lục tiểu thư lạnh lùng nói, “Phượng đại phu không có bằng chứng, chỉ bằng cái miệng mà kiên quyết phủ định phương thuốc lưu truyền trăm năm, tại sao lại dũng cảm thế hả”

Nàng đến chỗ nữ tử kia, chỉ cánh tay lộ ra ngoài của thằng bé, “Đứa nhỏ này tứ chi sưng phù, bụng trướng lớn, đau dưới sườn, lưỡi đóng rêu trắng, mạch gấp. Chính là chứng gan nhiễm độc, phải kê đơn giải độc gan, sau đó sẽ tự lành. Phương thuốc chỉ là sài hồ và phục linh giải độc mà thôi.” Giản lục tiểu thư hiên ngang kết luận triệu chứng, lại chuyển hướng sang Liễu đại phu, “Liễu đại phu am hiểu chẩn mạch, xin Liễu đại phu chỉ giáo, phương thuốc ta kê có gì không ổn”

Liễu đại phu gật đầu liên tục, “Không dám chỉ giáo, Giản lục tiểu thư bắt mạch chuẩn xác, phương thuốc cũng vô cùng thích hợp.”

Giản lục tiểu thư nhìn mọi người xung quanh, “Nơi này y quán đông đúc, người hành y vô số, cũng không ít nhân tài ẩn dật, còn vị nào có cao kiến gì khác, tiểu nữ đều nguyện ý tranh biện. Cái hạng ngay cả tứ chẩn cũng không hiểu thì nên dừng ngay kẻo người ta chê cười.”

Nàng nói xong liền dừng mắt trên người Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự phủ định y thuật của nàng, Giản lục tiểu thư cuối cùng không nhịn được bộc lộ tài năng, đối chọi nảy lửa với hắn.

Thật ra Tiêu Ngự không hề xem thường y thuật Giản gia, hắn tin tưởng y thuật Giản gia đại diện cho đỉnh điểm của y thuật thời đại này, kiến thức của hắn về Đông y chỉ có sơ sơ, nào có tư cách xem thường. Nhưng ở ca này, Giản lục tiểu thư xác thực đã chẩn đoán sai.

Hắn không thích Giản lục tiểu thư là sự thật, nhưng không muốn nhắm vào Giản gia.

Nhưng Giản lục tiểu thư không tin, hắn cũng không muốn nói nhiều.

Ngẫm lại, đám người Giản lục tiểu thư, Vương phi, Vương gia và một đống người trong tòa Vương phủ to lớn kia, Tiêu Ngự đột nhiên hiểu được tại sao Tạ Cảnh Tu lại bị nuôi thành tính tình như vậy, chuyện gì cũng làm chứ không nói, không bộc bạch suy nghĩ của mình cho người khác, cũng mặc kệ người khác hiểu lầm hay không.

Bởi có đôi khi, giải thích là hành vi vô dụng thừa thãi nhất.

Không biết y có từng trải qua tình huống cực lực biện giải cho mình nhưng không ai tin tưởng

Tiêu Ngự không tranh luận với Giản lục tiểu thư, chỉ nhìn nữ tử kia.

“Đại thẩm, y quán Giản gia và Quảng An đường đều đồng ý chữa trị cho con trai ngươi, cũng đã đưa ra phương pháp trị liệu, quyền quyết định nằm trong tay ngươi. Ngươi muốn đến nơi nào thì cứ đến chỗ đó.”

Nữ tử nhìn Tiêu Ngự, lại nhìn Giản lục tiểu thư, mặt rõ ràng do dự.

Chỉ một chút do dự này của nàng đã là khiêu khích lớn nhất với Giản lục tiểu thư.

Giản lục tiểu thư bấm chặt đầu ngón tay, nhìn nữ tử kia qua màn lụa.

Nữ tử không thấy rõ thần sắc Giản lục tiểu thư nhưng trong lòng vẫn thấy sợ hãi, vội vã dời ánh mắt không dám nhìn nữa.

Vài hán tử bên cạnh khuyên nhủ, “Ngưu thẩm, ta vẫn thấy đừng làm loạn nữa, chữa bệnh cho thằng bé quan trọng hơn. Mau đi cùng Giản lục tiểu thư thôi, trước hết hãy chữa hết cho thằng bé, những chuyện khác tính sau.”

“Phải đấy, vốn cũng vì không thể bốc thuốc nữa nên bất đắc dĩ làm loạn, không nghĩ vừa khéo gặp được Giản lục tiểu thư, nên mau chóng trị bệnh cho Tiểu Ngưu đi.”

Tiêu Ngự dẫn Bách Linh lùi về sau mấy bước, nhìn nữ tử kia do dự.

Hắn đã nói rõ những trọng điểm, dường như nữ tử kia cũng tin. Dù cuối cùng nàng lựa chọn y quán Giản gia nhưng cũng sẽ vì lời của hắn mà bổ sung dinh dưỡng cho đứa trẻ, hắn không cần bận tâm nữa.

Nữ tử kia chần chừ nhìn Giản lục tiểu thư, bỗng dưng sợ sệt lùi về phía sau, đột ngột xoay đầu nhìn Tiêu Ngự.

“Ta… ta muốn vào khám ở Quảng An đường!”

Nữ tử kêu thất thanh, khiến quần chúng vây xem kinh ngạc rớt cằm.

Chẳng phải đến quậy Quảng An đường à, tại sao không theo Giản lục tiểu thư mà về Quảng An đường vậy

Tiêu Ngự cũng ngạc nhiên, phục hồi tinh thần rồi gật đầu, “Nếu vậy xin hãy bước vào gian đầu tiên.”

Đám hán tử ngăn cản nữ tử, “Ngưu thẩm, ngươi nghĩ cái gì vậy! Ngươi có thể nhìn ra mà, Quảng An đường đối đầu với Giản lục tiểu thư.”

Nữ tử sao lại không biết, nhưng lúc này tim nàng đập như trống trận, căn bản không dám nhìn Giản lục tiểu thư đứng trầm mặc bên cạnh.

Thật ra Thế tử phi nói đúng, con trai nàng dùng phương thuốc của Giản lục tiểu thư đã mấy ngày mà chứng bệnh không giảm lấy một phần. Trước đây nàng chưa bao giờ hoài nghi y thuật Giản gia, chỉ lo lắng hiệu cháo thuốc đóng cửa sẽ không còn nơi nhận những dược liệu quý nữa.

Hiện tại Thế tử phi ra mặt giải đáp nghi ngờ, hơn nữa còn nói chính xác tình trạng những năm gần đây của thằng bé, nàng không kiềm được mà tin tưởng, tin Thế tử phi mới là người có thể chữa lành bệnh cho con mình.

“Vong ân phụ nghĩa!” Nha hoàn Giản gia về bên cạnh Giản lục tiểu thư, nhìn nữ tử sợ hãi rụt người trước Quảng An đường, oán hận giậm chân mắng.

“Chúng ta đi.” Giản lục tiểu thư lạnh lùng nói, xoay người đến chỗ xe ngựa ven đường, quẳng sau đầu những lời xì xào bàn tán của mọi người.

Nha hoàn đến trước mặt mấy hán tử nông thôn, phẫn hận trừng họ một cái mới lắc lư chạy về xe ngựa.

“Đúng là một lũ thấy cái lợi mà quên ơn nghĩa! Giản gia đã nuôi không đám sói mắt trắng này rồi!” Nha hoàn ngồi trong xe căm tức nói.

Lời nàng mắng chẳng khác gì Bách Linh, nhưng Bách Linh dám nói thẳng giữa thanh thiên bạch nhật, còn nàng không dám.

Giản lục tiểu thư cởi mũ mạng xuống, để lộ gương mặt lạnh băng xinh đẹp như hoa.

“Câm miệng.” Nàng lạnh lùng nói.

Nha hoàn ấp úng, “Xin lỗi tiểu thư, Tiểu Đào lỗ mãng.”

Giản lục tiểu thư nhíu chặt đôi mày liễu, dựa vào thành xe lót đệm mềm.

Chính là người kia, từ lúc xuất hiện ở kinh thành liền lần lượt cướp đi tất cả những thứ trong tay nàng, từng bước nuốt mất tài sản của nàng.

Giản gia mất đi lão chủ nhân thiên tài, phải chịu bao nhiêu tổn thất mới đổi lấy tất cả hôm nay! Người kia dựa vào cái gì, dựa vào cái gì

Người kia chỉ dựa vào Tạ Cảnh Tu, nhưng rõ ràng Tạ Cảnh Tu mắc nợ nàng, mắc nợ Giản gia, cả đời này cũng trả không hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play