Editor: Vện

Sáng hôm sau, Tiêu Ngự trong cơn mơ ngủ cảm giác gò má và trên môi hơi ngứa, huơ tay mấy cái, gian nan tỉnh dậy.

Vừa mở mắt liền thấy gương mặt đẹp trai phóng đại của Tạ thế tử.

“Ngọc Nhi, chào buổi sáng.” Tạ Cảnh Tu chống một tay xuống giường, một tay vỗ nhẹ má hắn, thấy Tiêu Ngự vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, y cúi xuống hôn môi hắn, triền miên một lúc lâu.

Tiêu Ngự, “…”

Cứu mạng… Dường như Tạ thế tử sau khi thành thân đã biến thành một người khác, chính nhân quân tử nghiêm túc giữ lễ ngày xưa đâu rồi Chẳng lẽ Tạ thế tử đã bị tráo đổi chỉ trong một đêm!

Tạ Cảnh Tu không để ý nét mặt thẫn thờ của Tiêu Ngự, lại hôn thêm một cái mới đứng dậy, bờ vai mạnh mẽ tao nhã dưới ánh ban mai toát lên vẻ quyến rũ lạ thường.

Hừm, thân trên để trần không mặc áo… cũng may vẫn còn cái quần.

Hai người rời giường chỉnh trang xong thì có tiếng gõ cửa, Tạ Cảnh Tu tự ra mở cửa, một lão nương lộ vẻ lúng túng đứng ở ngoài.

“Thế tử, lão nô đến lấy khăn hỉ.”

Tiêu Ngự lập tức 囧, muốn đào lỗ chui xuống đất.

Tạ Cảnh Tu mặt không đổi sắc nói, “Không cần, ta tự giữ.”

Lão nương không dám nói nhiều với Tạ Cảnh Tu, tuy cảm thấy không hợp lễ nghi nhưng vẫn ấp úng thưa một tiếng, nhanh chân rời đi.

Nguyên bản nên do nhũ mẫu của Vương phi làm chuyện này, nhưng Vương phi đã tỏ thái độ đó, làm sao có thể giữ thể diện cho Thế tử phi. Vậy nên nhiệm vụ mới rơi xuống đầu nàng, Thế tử không đưa khăn thì càng tốt, nàng có thể quay về báo cáo kết quả.

Tạ Cảnh Tu quay lại nhìn Tiêu Ngự chải tóc qua gương.

Tạ Cảnh Tu cho hắn mặc trang phục nam, tuy bọn họ không nhắc lại chuyện thân phận nữa nhưng Tiêu Ngự tin chắc hai người đã ngầm hiểu ý.

Rửa mặt ăn sáng xong, Tạ Cảnh Tu dẫn Tiêu Ngự đến viện tử của Vương gia.

“Chúng ta chỉ cần thực hiện lễ nghi chu toàn, không cần để ý thái độ người khác.” Tạ Cảnh Tu dặn.

Tiêu Ngự không biết ở hỉ đường hôm qua xảy ra chuyện gì, nhưng có nghe nói Vương gia và Vương phi không hài lòng hôn sự này, cũng có thể lý giải.

Thân là trưởng bối, ai cũng hy vọng được kết thân với nhà môn đăng hộ đối, đây là chuyện không phải chỉ nói lý là được.

Lần đầu tiên bái kiến song thân nhà chồng, Tiêu Ngự mới nhận ra suy nghĩ của hắn quá ngây thơ. Thể diện của Phượng phủ làm sao sánh bằng phủ Nguyên Vương được.

Vương gia coi như cũng nể tình, nhưng lúc đối diện nhi tử dẫn con dâu ăn mặc như thiếu niên vào, hắn vẫn không nhịn được co giật da mặt, lúc khác thì vẫn lạnh nhạt.

Vương gia uống trà hai người dâng, thưởng tiền mừng rồi lãnh đạm đuổi ra ngoài.

Lúc đến ngoài cửa Di Nhiên cư, hai người không vào được bên trong một bước.

Vương phi đặc biệt phái một tiểu nha hoàn ra truyền lời.

“Vương phi nói, “Ta sẽ không thừa nhận Phượng thị làm con dâu, sau này các ngươi cũng đừng đến Di Nhiên cư nữa. Nuôi con bất tài, gặp mặt chỉ càng thương tâm. Chi bằng không gặp.”” Tiểu nha hoàn nói xong liền cúi người hành lễ, quay đầu vào trong.

Tiêu Ngự không còn gì để nói.

Vương phi thất thường quá… Hắn quay sang nhìn Tạ Cảnh Tu, y vẫn không có biểu cảm gì, chỉ nắm tay hắn, nhẹ giọng nói, “Lễ nghi đã làm xong, chúng ta đi thôi.”

Tiêu Ngự chần chừ trong nháy mắt, cuối cùng vẫn không giằng tay ra.

Chẳng trách Tạ Cảnh Tu từng tranh thủ oan ức nói chỉ có mình y quan tâm lo lắng hôn sự này, e là từ lúc ban hôn, y đã bị trưởng bối trong Vương phủ trách móc không ít lần.

Tiêu Ngự có thể giải thích lý do Vương phi không muốn nhận “con dâu” như hắn, nhưng thái độ đối xử với hắn và Tạ Cảnh Tu thật khiến lòng người lạnh giá. Coi như có gọi hắn vào tức giận mắng một trận cũng đỡ hơn loại lạnh nhạt như mây gió này, không chút ấm áp.

Tạ Cảnh Tu lại có vẻ thật sự không thèm để ý, dẫn Tiêu Ngự đến tiền viện.

“Ngọc Nhi, vi phu có một lễ vật muốn tặng ngươi.” Tạ Cảnh Tu cười khẽ.

Tiêu Ngự, “…” Quả nhiên, hắn đâu nhất thiết phải đồng tình với Tạ thế tử, người ta căn bản không cần.

Tạ Cảnh Tu mang Tiêu Ngự lên xe ngựa, Bách Linh đã sớm được Nhị Cửu gọi ra, giờ đang ngồi cùng xe ngựa nhỏ với Nhị Cửu.

Xe ngựa chạy đến dãy phố san sát y quán, Tiêu Ngự biết chỗ này, Nhân Tín đường của Phùng đại phu cách đây không xa.

Lúc cách Nhân Tín đường hai dãy phố, hai người xuống xe.

Nhị Cửu chu đáo chạy ra trước, mở cửa một căn nhà ven đường, vài thủ vệ và tôi tớ cuống quýt chạy ra cửa xếp hàng, đồng loạt hành lễ với Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự.

“Bái kiến Thế tử, bái kiến Thế tử phi.”

Tạ Cảnh Tu kéo Tiêu Ngự đi thẳng vào trong, Tiêu Ngự vẻ mặt mới lạ quan sát bốn phía.

Chẳng lẽ đây là lễ vật bất động sản Tạ thế tử định tặng hắn Thật ngại quá.

Đây là một khu nhà tứ tiến tam viện(*), rộng hơn rất nhiều so với nơi hắn ở lúc trước, xung quanh được quét dọn rất sạch sẽ. Hai người vào chính phòng, thấy trên chiếc bàn tròn lớn sắp xếp một đống dụng cụ lấp lánh ánh bạc.

(*)Tứ tiến tam viện: Tứ hợp viện hình chữ “Mục”(目), có ba sân, hình minh họa ở dưới.

“Đây là…” Tiêu Ngự mở to mắt, bước nhanh đến đó, trên bàn toàn là những dụng cụ giải phẫu vô cùng quen mắt, có cả mấy chiếc bình dung dịch lớn trong suốt.

“Ngươi cho người làm ra rồi sao!” Tiêu Ngự vui mừng nhìn Tạ Cảnh Tu.

Tạ Cảnh Tu đến bên cạnh hắn, cười nói, “Thời gian hơi gấp gáp, chỉ chế tạo được một phần. Bản vẽ của ngươi đã giao cho thợ thủ công, vẫn còn rất nhiều thứ đang chế tác.”

“Được rồi được rồi, tốc độ này đã là quá nhanh rồi.” Tiêu Ngự nhìn các loại dụng cụ hình dáng đã rất giống kiếp trước, xúc động và hoài niệm đến sắp rơi nước mắt.

Tạ Cảnh Tu lại cầm tay hắn dẫn vào sân thứ hai.

Sân thứ hai là khu nhà đầy đủ phòng ốc được ngăn cách khéo léo, hai người tùy tiện vào một phòng, Tiêu Ngự thấy bên trong hết sức sạch sẽ, sàn nhà và vách tường được lát đá phiến tinh khiết sáng loáng, giường và vật trang trí bằng gỗ cũng được sơn dầu, đặc biệt trơn bóng.

Tạ Cảnh Tu, “Mỗi lúc ngươi hành y đều yêu cầu sạch sẽ nghiêm khắc về môi trường, những thứ này đều được sắp xếp theo sở thích của ngươi. Ngọc Nhi thấy thế nào Có hài lòng không”

Tiêu Ngự phấn khích chạy hai vòng quanh phòng, đánh giá bốn phía.

Chỉ thiếu mỗi dàn đèn chuyên dùng cho giải phẫu, những thứ khác đều hoàn mỹ.

Nhưng hiện tại mà làm được như vậy đã quá khâm phục, quả thực vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn.

Chẳng lẽ Tạ Cảnh Tu muốn giúp hắn mở một y quán riêng

“Hài lòng, quá hài lòng luôn!” Tiêu Ngự mang lòng cảm kích, gật đầu liên tục.

Trước đây hắn nghĩ mình sẽ làm một đại phu chân trần lang thang, cùng lắm chỉ mở được một dược quán nhỏ, chứ y quán lớn thế này, điều kiện tốt như vậy, hắn chưa bao giờ dám hy vọng xa vời. Vậy mà Tạ Cảnh Tu không nói tiếng nào chuẩn bị hoàn tất rồi mới trình ra trước mắt hắn.

Tạ thế tử chắc đã trù tính rất kỹ lưỡng. Bất kể có bao nhiêu tài sản, trước đây hắn chưa từng có ý định mở y quán.

Đột nhiên có một món quà lớn như vậy rơi xuống trước mặt, Tiêu Ngự thật sự không thể cảm động hơn nữa.

Nếu hắn là nữ tử chắc lúc này sẽ sà vào lòng Tạ thế tử ôm hôn y thắm thiết!

Không cần hắn ôm, Tạ Cảnh Tu đã tự giác ôm hắn, cúi đầu hôn lên mi tâm hắn.

Tiêu Ngự đỏ mặt, cảm thấy không được tự nhiên, nhưng ngại đẩy y ra, chỉ có thể vụng về đưa hai tay đặt lên eo Tạ Cảnh Tu.

Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, hiện tại toàn thân hắn đều mềm ra, đâu còn sức lực đẩy người.

Nhưng muốn hắn buông tha đại lễ này sao, hắn cũng không làm được…

Dù sao Tạ Cảnh Tu vẫn không phải người hiện đại, ban ngày ban mặt mà ôm ấp thân mật như vậy là hành vi lỗ mãng, bởi vậy y chỉ cọ cọ một lát rồi thả hắn ra.

Nhìn gương mặt đỏ hồng của Tiêu Ngự, Tạ Cảnh Tu hài lòng mỉm cười.

Lúc này mới thấy hắn phù hợp với tuổi thiếu niên. Không như ngày thường, đặc biệt là lúc chữa trị cho người bệnh, nhìn còn thành thục ổn trọng hơn cả Phùng đại phu.

“Đợi nhóm thợ thủ công hoàn thành toàn bộ dụng cụ là y quán có thể chính thức khai trương rồi.” Tạ Cảnh Tu cầm tay Tiêu Ngự cười nói, cùng thả chậm bước chân trên hành lang đến sân thứ ba.

“Tiền viện là dược đường, tất cả dược liệu đã có đủ.” Tạ Cảnh Tu thong thả nói, “Ngươi không biết chẩn mạch bốc thuốc, nếu cần đại phu trợ lý có thể mời về.”

Kỳ thật Phùng đại phu chính là lựa chọn tốt nhất, nhưng thứ nhất là Phùng đại phu có Nhân Tín đường của mình, thứ hai là Phùng đại phu quan sát Giản lục tiểu thư trưởng thành, trong lòng thiên vị Giản lục tiểu thư hơn, xét phương diện này là thấy không thích hợp.

“Kinh thành có không ít đại phu nổi tiếng, chỉ cần chi đủ ngân lượng, nhất định có thể chiêu mộ không ít nhân tài.”

“Ngọc Nhi có ý tưởng gì đặt tên cho y quán không” Tạ Cảnh Tu nhìn hắn.

Tiêu Ngự ngẩn ra, cười nói, “Viện tử và y quán đều do Thế tử xây nên, ta không bỏ chút công sức nào, chuyện đặt tên phải nhờ Thế tử chứ.”

Tạ Cảnh Tu nhíu mày, “Ngọc Nhi đã gả cho ta, tại sao còn khách khí với ta như vậy Không được gọi ta là Thế tử nữa.”

Tiêu Ngự, “…Vậy phải gọi là gì” Ăn thịt người yếu thế, đúng là ăn thịt người yếu thế…

“Đáng lý Ngọc Nhi hẳn nên gọi ta là tướng công…”

“Ngươi mơ đi.”

Tạ Cảnh Tu bất đắc dĩ thở hắt, ra vẻ nhượng bộ, “Vậy gọi tên ta thôi.”

Tiêu Ngự quan sát y, cẩn thận gọi thăm dò, “…Tu Nhi”

Biểu cảm trấn định như núi băng vạn năm của Tạ thế tử lúc này đột nhiên xuất hiện vết nứt nhưng nháy mắt khôi phục một cách hoàn mỹ, nhẹ nhàng mắng, “Càn quấy.”

“Vậy thì Cảnh Nhi”

“Cái khác.”

Tiêu Ngự, “…” Xảo quyệt, thỏa thích gọi người ta là Ngọc Nhi, vậy mà không cho người ta gọi mình là Tu Nhi.

Chỉ cho quan viên phóng hỏa mà không cho dân chúng đốt đèn à.

Tạ Cảnh Tu cố chấp nhìn hắn, Tiêu Ngự chỉ có thể bất đắc dĩ khuất phục, gọi đàng hoàng, “Cảnh Tu.”

Tạ Cảnh Tu miễn cưỡng hài lòng, gật đầu, “Sau này nên làm quen gọi là tướng công…”

“Mơ đi.”

“…”

Sau khi thảo luận, hai người quyết định đặt tên y quán là Quảng An đường.

Rời khỏi Quảng An đường về Vương phủ đã quá trưa, lúc đi ngang qua trù phòng thì đụng mặt vài người hầu bưng một chậu xương lớn, đi về phía hậu viện.

Người hầu thấy Thế tử và Thế tử phi liền bước đến hành lễ.

Tạ Cảnh Tu hỏi, “Đó là thức ăn hôm nay của Huyền Trạm à”

“Bẩm Thế tử, chỉ là bữa trưa, bữa tối còn ăn cái khác.” Người hầu cung kính trả lời.

Mọi người đều biết Thế tử rất thích con dã thú khổng lồ kia, dĩ nhiên nấu nướng hết sức chu đáo cung cấp cho nó. Nhưng mãnh thú kia dường như không biết cảm kích, ngửi thấy mùi thịt tươi sống liền không ăn, chỉ ngày ngày ôm cái choàng lông cừu của Tạ thế tử mệt mỏi ngủ thiếp đi, càng lúc càng gầy, mọi người nhìn phát hoảng.

Gần đây dường như cái áo choàng kia đã hết tác dụng, mãnh thú càng lúc càng nóng nảy, chắc không lâu nữa sẽ trở lại bộ dạng điên cuồng.

“Cái gì Huyền Trạm” Tiêu Ngự hiếu kỳ.

Tạ Cảnh Tu, “Ta có nuôi một con chó lớn.”

Tiêu Ngự cũng thích chó mèo, từ lúc đến thế giới này vẫn chưa gặp con nào có lông mao, lúc này không khỏi ngứa tay, liền xin Tạ Cảnh Tu dẫn hắn đi xem.

Tạ Cảnh Tu đương nhiên đồng ý, dẫn Tiêu Ngự đến vườn.

“Ngươi nói là chó lớn hả Chẳng lẽ là chó ngao Tây Tạng” Tiêu Ngự tò mò hỏi.

“Chó ngao Cũng không phải.” Tạ Cảnh Tu nói, “Mặc dù to hơn chó bình thường nhưng tướng mạo không phải chó ngao. Chờ ngươi nhìn rồi sẽ biết.”

Vừa mới đến gần viện tử giam giữ Huyền Trạm, Tiêu Ngự liền nghe thấy tiếng thú rống vang dội, quả nhiên rất có sức uy hiếp.

Chờ vào bên trong, đến gần cái ***g sắt giam Huyền Trạm, Tiêu Ngự thấy con mãnh thú khổng lồ lông trắng đen nằm trong đó, lòng càng lúc càng dấy lên nghi hoặc.

Tại sao con chó này nhìn quen mắt quá vậy

Chờ hai người đến sát ***g, Huyền Trạm như bị kích thích, đột ngột nhảy dựng lên, áo choàng ôm trong lòng cũng bị ném đi, hai móng vuốt bám vào song sắt, đôi mắt thú hung ác nhìn trừng trừng người đến.

Tiêu Ngự và nó bốn mắt nhìn nhau…

Dáng vẻ quen thuộc đó! Ánh mắt quen thuộc đó! Nhưng không biết tại sao nó lại biến đổi nhiều đến như vậy, Tiêu Ngự không còn nghi ngờ thân phận nó nữa.

Đây rõ ràng là con chó ngốc hắn nuôi mà!

“Lông Xù!”

“Gâu gâu!”

Lần đầu tiên Tạ Cảnh Tu phát hiện thần thú Huyền Trạm của y có thể sủa gâu gâu như con chó bình thường…

Đám người hầu hoảng hốt hét thành tiếng, chỉ thấy Thế tử phi của bọn họ chạy vụt đến ***g sắt, hai tay bắt lấy móng vuốt sắc bén của mãnh thú, gương mặt tuấn tú nhỏ nhắn đối diện trực tiếp với đầu thú khổng lồ.

“Lông Xù, tại sao mày lại ở chỗ này!”

“Gâu gâu… Gâu gâu!” Lông Xù lắc đuôi điên cuồng, thè lưỡi liếm tới liếm lui trên mặt Tiêu Ngự, hận không thể nói tiếng người kể lại trải nghiệm khủng bố bị những người kia bắt cho chủ nhân biết.

Tạ Cảnh Tu vẫy lui người hầu, đến cạnh Tiêu Ngự, “Ngươi biết Huyền Trạm sao”

“Huyền Trạm” Khóe miệng Tiêu Ngự giật giật, bước lui ra sau, nghiêng đầu quan sát mãnh thú trong ***g.

Mãnh thú cũng oai vệ ngẩng đầu lên quan sát hắn, mặt ngây thơ vô tội.

Dáng vẻ ngu thế này, sao Tạ Cảnh Tu lại đặt cho nó cái tên Huyền Trạm uy phong như vậy…

tam tien

Hình minh họa cho tam tiến hợp viện điển hình, mượn từ blog Mạc Thiên Y. Nhưng y quán của Tiêu Ngự được cải tạo theo hình thức bệnh viện nên khác một chút, những chương sau sẽ miêu tả rõ hơn. Nói thêm, những phủ lớn như Vương phủ hay Hầu phủ có thể là dạng tứ hợp viện bảy hoặc chín sân, hoặc nhiều hơn (nếu đông người).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play