Minh Châu quận chúa không ngờ Tiêu Ngự thật sự dám cho người hầu động thủ với người của nàng, mà võ công của hai nha hoàn xấu xí kia còn cao hơn người của nàng rất nhiều, Tiêu Ngự căn bản không hề kiêng dè thân phận nàng, nàng không chiếm được ưu thế nào.
“Ngươi dám động thủ với bổn Quận chúa sao” Minh Châu quận chúa giận tái mặt, đột ngột chuyển hướng sang Ngự sử phu nhân, “Đổng phu nhân, thứ người không hiểu lễ pháp này, ngươi mau đến dạy dỗ nàng, nàng dám to gan coi thường hoàng gia, bất kính với hoàng tộc, phải chịu tội gì!”
Đổng phu nhân tuy là Ngự sử phu nhân nhưng cũng chỉ là nữ tử suốt ngày quanh quẩn trong nhà, nào biết luật pháp.
“Tội bất kính với hoàng tộc, không lớn không nhỏ…” Đổng phu nhân bước ra nói, “Nhưng ra tay với Quận chúa chính là đại bất kính. Chỉ là, xin nể tình Phượng đại tiểu thư là Thế tử phi tương lai của Vương phủ, nên chuyện lớn hóa nhỏ, dĩ hòa vi quý, Quận chúa thấy thế nào”
Tiêu Ngự hơi nhíu mày. Hắn dĩ nhiên không để Quận chúa này vào mắt, cũng không dựa thế Tạ Cảnh Tu, coi Hoàng đế kia gấp gáp ban thánh chỉ tứ hôn hoang đường, không lẽ Hoàng đế thật sự cảm thấy hắn xứng đôi với Tạ thế tử Không phải là ngẫm thấy thân phận hắn thấp kém, lại chẳng hiền lương thục đức, tiếng tăm không tốt mới cố ý tạo thêm phiền phức cho phủ Nguyên Vương sao.
Coi như vị Quận chúa này có bẩm báo lên Hoàng đế, sao Hoàng đế có thể cam lòng vứt bỏ “quân cờ” quá tốt là hắn
Nên hắn đương nhiên không sợ.
Nhưng ánh mắt mang ác ý trắng trợn thật làm người ta không thoải mái.
Quan khách vốn đang ngồi bàng quan giờ hai mặt nhìn nhau, có ngốc cũng nhận ra bầu không khí đang trở nên căng thẳng.
Lúc trước Minh Châu quận chúa không hề nương tay với những nữ tử dám tiếp cận Tạ Cảnh Tu, huống chi đây còn là vị hôn thê chiêu cáo thiên hạ của Tạ thế tử Nhìn ánh mắt nàng cũng thấy sát khí lồ lộ.
Nếu không phải vì thời điểm không thích hợp, mọi người đã sớm cáo từ chạy về. Lúc này ngồi đây quả thực như ngồi trên đống than.
“Xin Quận chúa bớt giận, coi như chừa chút mặt mũi cho chủ tiệc là ta đi.” Lô thị đột ngột đứng dậy, “Đại tiểu thư lớn lên ở thành Hoài Thiên, không biết quy củ của thế gia kinh thành, nhưng là người có tấm lòng chân thành, không phải nàng cố ý bất kính với Quận chúa đâu. Quận chúa xưa nay cũng là nữ trung hào kiệt không câu nệ tiểu tiết, xin hãy để Đại tiểu thư lấy trà thay rượu, kính Quận chúa một ly, cứ thế mà bỏ qua hiềm khích.”
Tiêu Ngự nhìn Lô thị, Lô thị mỉm cười lãnh đạm với hắn, còn khẽ gật đầu. Hắn lại nhìn Minh Châu quận chúa, liền thấy vị Quận chúa kia hung ác lườm hắn một cái, vung tay với nha hoàn của nàng, “Đi lấy ba ly rượu cho nàng!”
Thật dễ dàng đồng ý với hòa giải của Lô thị.
Tiêu Ngự hơi cúi đầu, đầu ngón tay gõ nhẹ vạt áo.
Một cái ly nồng nặc mùi rượu đưa đến trước mặt hắn, Tiêu Ngự ngẩng lên nhìn mọi người trong đình.
Những người khác dường như cũng không ngờ xung đột dữ dội như vậy cứ thế tiêu tan, càng thêm thật tâm tin phục Lô thị.
Minh Châu quận chúa trước giờ không nói lý, lại tự nguyện nghe lời khuyên của Lô thị.
Minh Châu quận chúa hất mặt nhìn Tiêu Ngự, “Phượng đại tiểu thư, chính ngươi bất kính với hoàng tộc trước, ta nể mặt Lô phu nhân nên mới không tính toán với ngươi. Chỉ cần ngươi thành thật kính bổn Quận chúa ba ly rượu này, việc hôm nay xem như tan thành mây khói. Minh Châu ta nói được làm được.”
Tiêu Ngự lại nhìn Lô thị, Lô thị nhìn thẳng hắn một chốc, rũ mắt nói, “Đại tiểu thư hãy cân nhắc.”
Khí thế hùng hổ kéo đến, lại cứ nhẹ nhàng bỏ qua vậy sao Tiêu Ngự cảm thấy vở kịch này thật quá sứt sẹo.
A Lục đến nâng ly rượu, hai tay dâng lên trước mặt Tiêu Ngự.
“Mời Phượng đại phu.”
Tiêu Ngự nhìn hắn, A Lục hiểu ý cúi người đưa ly đến.
“Được thôi, Minh Châu quận chúa đã nói thế, ta cũng không thể không giữ thể diện cho Quận chúa.” Tiêu Ngự cười nói, bưng ly rượu ngửa đầu uống cạn, trưng đáy ly trống rỗng cho Minh Châu quận chúa nhìn, “Ta đã uống, Quận chúa tùy ý.”
Minh Châu quận chúa nhìn hai ly còn lại, cười một tiếng, “Còn hai ly, mau cho bổn Quận chúa thấy thành ý của Phượng đại tiểu thư.”
Vẫn là A Lục dâng rượu, Tiêu Ngự không nói nhiều, uống cạn hai ly rượu, thả ly không vào khay rồi dẫn A Lục và A Thập rời đi.
Minh Châu quận chúa lạnh mặt nhìn bóng lưng hắn mãi đến lúc màn buông xuống, không khí yên lặng trong đình đột ngột thay đổi.
“Người mất hứng đi rồi, mọi người đừng thất thần nữa. Nhiều món ngon rượu quý như vậy, sao chúng ta có thể phụ tấm lòng thành của Lô phu nhân chứ” Minh Châu quận chúa cười nói, tự rót một ly rượu trái cây, nâng lên trước mặt mọi người, “Ta uống trước mào đầu.”
Nàng trở mặt như lật sách, không ai dám không hùa theo. Mấy tiểu thư ngồi gần nhất rôm rả trò chuyện, Lô thị cho người đem mấy món đồ chơi nhỏ lên cho đám thiếu nữ tự mua vui, rất nhanh tiếng cười nói rộn ràng trong đình, khúc nhạc đệm khi nãy lập tức bị lãng quên.
—o0o—
Một cỗ kiệu đậu ở cổng Nam hoàng cung, một nữ tử vận y phục thượng đẳng sang trọng bước ra, đi qua dãy hành lang hẹp dài yên tĩnh, đến một cung điện tinh xảo khang trang.
“Quý phi nương nương, An quốc hầu phu nhân đến thỉnh an.” Nội giám nhẹ giọng thông báo.
Hai cung nữ ra dẫn Phượng Vân Ninh vào trong.
Phượng Vân Ninh cúi đầu rũ mắt, cung kính theo sau cung nữ, đi thẳng vào sâu trong cung điện.
Tẩm cung của Lý quý phi được sủng ái nhất thật ra không nguy nga tráng lệ như người đời vẫn nghĩ.
Thật ra nó không rộng lắm, bày biện trang trí chỉ có thể nói là khéo léo. So sánh với khí thế nghiêm trang của tẩm cung Hoàng hậu, nó càng khiến người ta cảm thấy thân thiết, không hề trang trọng cứng nhắc. Nơi này cũng như Lý quý phi xuất thân Giang Nam, yên ả như mưa phùn ngày xuân, dễ dàng khiến người ta mê muội, lưu luyến quên cả đường về.
Hoàng hậu chính là người trong lòng lúc Vĩnh Vinh đế còn là Thái tử, đã hao tâm tổn trí cầu xin được cưới nàng, thậm chí dân gian còn lan truyền vô số giai thoại về đôi phu thê này.
Tình huống hiện tại thì thế nào
Lý quý phi có thể lôi kéo hoàn toàn tâm tư một nam nhân đặt hết vào nàng, đâu phải chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp thôi.
“Nương nương, An quốc hầu phu nhân đến.” Cung nữ quỳ xuống thông báo, Phượng Vân Ninh cũng cẩn thận quỳ theo.
“An quốc hầu phu nhân hà tất đa lễ như vậy, mau mau đứng lên.” Âm thanh êm ái ngậm ý cười vang lên, Phượng Vân Ninh tạ ơn rồi mới đứng dậy, nhìn nữ tử nhàn nhã nghiêng người dựa vào tháp.
Trên tháp của Lý quý phi vương vãi mấy bộ y phục, tay nàng đang cầm khung thêu, thả kim xuống, cười với Phượng Vân Ninh, “Vạt áo y phục của bệ hạ thường thêu hoa văn của bổn cung, Phượng phu nhân cũng đến thưởng thức thử xem.”
Phượng Vân Ninh tiến lên ngắm, chỉ là mấy hoa văn phong lan và trúc xanh thông thường nhưng đường nét tinh vi, lịch sự tao nhã.
Nếu người khác dám thêu loại hoa văn này lên y phục Hoàng đế, dù chỉ là thường phục cũng có thể bị khép tội bất kính, nhưng Lý quý phi làm, e là Hoàng đế mừng còn không hết.
Phượng Vân Ninh cười nói, “Tài thêu của nương nương thật khéo léo, trong tay áo còn có hoa văn chìm, tốn công mà không phô trương, nếu Hoàng thượng tình cờ phát hiện chắc sẽ vô cùng ngạc nhiên.”
Lý quý phi nhoẻn cười, đặt khung thêu qua một bên.
“Gần đây An quốc hầu dường như rất thân cận với ca ca ta.”
Bắt đầu từ mùa thu, Phượng Vân Ninh chỉ chăm chăm vào việc đối phó Phượng Chiếu Ngọc, lại ỷ vào tín nhiệm của Lý quý phi, thường ngày An quốc hầu còn phải dựa dẫm nàng, nịnh nọt khiến nàng kiêu căng tự mãn, rất lâu rồi không để ý chuyện trong phủ Quốc công. Lúc này nghe Lý quý phi nhắc đến An quốc hầu, nàng lại chẳng biết gì cả.
“Chuyện này… Hầu gia nhà ta xưa nay kính trọng nương nương, kính trọng Lý tướng, Lý đại nhân tuổi trẻ tài cao, Hầu gia từ lâu đã muốn kết giao với Lý đại nhân.” Phượng Vân Ninh cười nói.
Lý quý phi nhìn nàng, dường như nhìn thấu nàng đang chột dạ.
“Bổn cung hết sức ái mộ phu nhân và An quốc hầu phu thê thâm tình, vì nguyên do này nên năm đó mới kết giao với phu nhân. Phu nhân năm xưa có thể khiến An quốc hầu vì mình mà đắc tội Lại bộ Thượng thư, nhất quyết giao vị trí chính thất vào tay phu nhân. Đừng bảo bây giờ lại sắp bại trận dưới tay Lộ thị nhé”
Phượng Vân Ninh hơi mù mờ. Nàng không ngốc đến nỗi cho là Lý quý phi bất bình chuyện tranh sủng, nhưng Lý quý phi còn quản đến cả chuyện của An quốc hầu, cánh tay vươn cũng quá dài rồi…
“Quý phi nương nương nói đúng, Hầu gia nhà ta là người hoài niệm, tạo cơ hội cho vài người coi trời bằng vung. Nương nương không nói, ta cũng sẽ nhắc nhở Hầu gia.”
Mặc kệ mục đích của Lý quý phi là gì, muốn nàng bắt lấy tâm tư của An quốc hầu thì chỉ có lợi chứ không hại.
Lại nói, gần đây Lộ thị quả thật rất lớn lối, dù sao chuyện của Phượng Chiếu Ngọc đã được giải quyết, nàng nên chú tâm vào chuyện khác…
“Phu nhân biết là tốt rồi.” Lý quý phi cúi đầu cười, “Nữ nhân chúng ta, chẳng phải cả đời đều phải dựa vào phu quân sao Nhưng nữ nhân thông minh không chỉ dừng lại ở bước khiến nam nhân của mình phục tùng.”
Tim Phượng Vân Ninh giật thót, vội cười ứng thanh.
Không dừng lại ở bước khiến nam nhân phục tùng, vậy tiếp theo phải làm gì
Lý quý phi thong thả thở ra, lại nói, “Hai ngày nay trong cung cũng không được yên bình, Minh Châu quận chúa nghe nói đến việc thành thân của Tạ thế tử, gần như lật tung cả hoàng cung, Hoàng thượng cũng sợ nàng. Hình như Minh Châu có đến tìm phu nhân”
Phượng Vân Ninh vội đáp, “Thế tử phi là cháu của thân phụ, Minh Châu quận chúa đến tìm thân phụ, chỉ hỏi mấy câu về hoàn cảnh Thế tử phi.”
“Minh Châu ái mộ Tạ thế tử đã lâu, tính tình nàng lại nóng nảy, chỉ sợ sẽ gây khó dễ cho Thế tử phi.” Lý quý phi rũ mắt, cầm tách trà lên thổi bọt, “Tuyệt đối đừng để xảy ra sự cố.”
Phượng Vân Ninh cười miễn cưỡng, “Quận chúa trời sinh ngay thẳng nhưng xưa nay vẫn biết chừng mực. Nương nương không cần phải lo.”
“Mấy trò vặt vãnh thì không sao. Nếu gây ra tai nạn chết người, e là Hoàng thượng có thương nàng cũng phải trừng phạt thích đáng.” Lý quý phi liếc Phượng Vân Ninh, lại cười, “Thôi bỏ đi, chỉ là chuyện của đám trẻ con, bổn cung hà tất phải lo âu thay các nàng.”
Phượng Vân Ninh cười đáp lại, nói chuyện phiếm với Lý quý phi một hồi, thấy Lý quý phi lộ vẻ mệt mỏi, vội vàng đứng lên cáo từ.
Đợi bóng Phượng Vân Ninh khuất sau cửa điện, một nhũ mẫu hơn bốn mươi bưng dược thiện vào.
“Nương nương nghỉ một chút đi, cẩn thận kẻo hại mắt.”Nàng dọn mớ y phục của Hoàng đế qua một bên, đặt dược thiện lên bàn.
Lý quý phi tiện tay ném khung thêu, đám tơ vàng chỉ bạc đượm tình ý vương vãi khắp nơi.
Nàng vẫn trẻ trung như ngày nào, vẻ đẹp kiêu sa quyến rũ bội phần so với vô vàn thiếu nữ.
Nàng chỉ lớn hơn Tạ thế tử lạnh lùng tuấn mỹ có bốn tuổi, vậy mà ngày ngày phải ôm ấp với một đế vương già nua lẩm cẩm, toàn thân tản ra mùi vị mục nát làm người ta buồn nôn.
Lý quý phi uống dược thiện, kéo tay ma ma ngồi xuống với nàng.
“Nhũ mẫu, ngươi nói xem, Phượng Vân Ninh cố ý châm ngòi hiềm khích giữa Minh Châu với cháu của nàng là có ý đồ gì”
“Tiểu thư, mặc kệ nàng có mưu đồ gì, mục đích cùng lắm chỉ là mượn dao giết người thôi.”
“Nhũ mẫu, ngươi thấy nàng có thể thành công không” Lý quý phi trước mặt nhũ mẫu không còn mang dáng vẻ một sủng phi, mà như tiểu cô nương đôi mắt đong đầy khát khao.
“Sẽ thành công.” Nhũ mẫu vỗ nhẹ Lý quý phi, “Chỉ cần là nguyện vọng của tiểu thư, ông trời sẽ khiến tiểu thư được như ý.”
“Ta muốn hoàng nhi của ta danh chính ngôn thuận lên làm Thái tử, làm Hoàng đế, được muôn dân kính ngưỡng.” Lý quý phi rúc vào lòng nhũ mẫu, nhắm mắt lại, dùng âm thanh nỉ non nhẹ đến mức nghe không rõ, “Ta là Thái hậu… Hắn là thần tử… Hắn không thành thân, ta không tái giá…”
—o0o—
Nửa đêm, Tiêu Ngự trằn trọc không vào giấc được, cảm giác như bị thiếu ngủ, càng lúc càng mệt mỏi.
Dường như hắn đã bỏ sót chuyện gì, nhưng không thể nhớ ra được.
Cách đó không xa truyền đến tiếng ầm ĩ, Tiêu Ngự bật dậy ngay, lắng tai nghe, lại chẳng nghe thấy gì, hoàn toàn yên tĩnh.
Ngủ tiếp cũng không được, Tiêu Ngự dứt khoát bước xuống giường, rót nước ấm uống cho thấm giọng.
Nước còn chưa uống xong đã nghe tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, phương hướng là đến viện tử của Lô thị.
“Nhanh, nhanh lên! Mời đại phu nữa! Gọi tất cả đại phu đi theo!”
“Mời không đến Sao lại không đến chứ!” Là giọng Phượng Vân Phi.
Có người trả lời, “Lão gia, đúng là mời không đến. Vậy nên quản gia của phủ Đại công chúa mới phái người đến mời lão gia, nói là Minh Châu quận chúa đột nhiên phát bệnh nặng, mời bao nhiêu đại phu cũng chẩn không ra!”
“Lão gia… lão gia! Người của phủ tiểu cô đến, muốn mau chóng gặp lão gia!”
Giọng Phượng Vân Phi vừa vội vừa hoảng, “Để họ chờ, ta ra ngay. Các ngươi ở lại trông coi phu nhân, ta sẽ lập tức trở lại.”
Âm thanh đoàn người ngày một xa hơn, Tiêu Ngự kéo chặt áo, quay về phòng bò lên giường.
Lô thị và Minh Châu quận chúa phát bệnh nặng cùng một đêm, không phải quá trùng hợp sao Không biết Phượng Vân Ninh xảy ra chuyện gì, không lẽ cũng phát bệnh
Khung cảnh A Lục dâng rượu vụt qua, Tiêu Ngự mở choàng mắt, nhìn hoa văn trên màn.
Thì ra mục đích của màn kịch ở yến tiệc chính là mượn rượu hạ độc sao
Đáng tiếc, gậy ông đập lưng ông.
—o0o—
Phủ Nguyên Vương, vài bóng đen xẹt qua tàng cây dưới chân tường như bóng ma, đồng loạt tụ tập ở một viện tử.
Cửa đại sảnh mở ra, một bóng người cao lớn khoác áo choàng đứng dưới trăng, mấy người áo đen vội quỳ xuống.
“Bẩm chủ nhân, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ!”
“Không bỏ sót ai chứ” Ngón tay trái thon dài chuyển động trên viên ngọc nhỏ, âm thanh lạnh lẽo như gió đêm.
“Có năm người tham gia vào âm mưu, không bỏ sót ai.” Một người áo đen báo cáo, “Phượng đại phu khó ngủ, lăn lộn cả đêm, không biết có phải bị dọa sợ không, có thể cần Thế tử an ủi.”
Nhị Cửu đứng sau Tạ Cảnh Tu không nhịn được co rút khóe miệng.
Phượng đại phu bị dọa sợ Đúng là chuyện mắc cười nhất hắn từng nghe.
Tạ thế tử cúi đầu hồi lầu, nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
“Không thể, trước lúc thành thân tốt nhất không được gặp nhau. Đây là phong tục từ xưa, ta nhịn một chút cũng không sao.”
“Chủ nhân nói rất có lý!” Đám người áo đen trăm miệng một lời.
Tạ Cảnh Tu lại nói, “Ta viết một lá thư, Lão Lục giúp ta mang đến cho Phượng đại phu, nhớ phải tự tay giao vào tay hắn.”
Ban ngày là nha hoàn A Lục, hiện tại là hộ vệ Lão Lục giòn giọng đáp.
—o0o—
Sáng hôm sau, Tiêu Ngự vừa mở cửa phòng đã gặp A Lục chờ bên ngoài, suýt bị rớt mất hồn.
Hắn không đành lòng nhìn thẳng, quay đi chỗ khác.
“A Lục, sau này ngươi không cần phải tô son đánh phấn.”
A Lục cung kính thưa, đưa ra một lá thư.
“Phượng đại phu, Thế tử nhờ nô tỳ gửi cho ngươi.”
Tiêu Ngự nhận thư, A Lục xoay người rời đi.
Chưa đến một ngày mà đã biết chuyện đêm qua sao Chắc Tạ thế tử và hộ vệ của y về đêm rất bận rộn.
Tiêu Ngự quay vào phòng, mở thư ra, là một tờ giấy màu hoa đào thơm phức, trên giấy còn vương mấy cánh hoa nhỏ xíu.
Tiêu Ngự mang theo dự cảm không lành đọc thư.
Ngọc Nhi yêu dấu của ta.
Một ngày không gặp, như cách ba thu. Nay đã năm ngày không thấy, ta rất nhớ ngươi. Không biết quân tâm có cảm thấy giống ta không
Có A Lục, A Thập bên cạnh ngươi, ta rất yên tâm, ngươi cũng có thể yên tâm. Một ngày không gặp quân nhan, ta thấy thật cô quạnh. May mắn có A Lục báo tin mỗi ngày, giúp ta giải mối tơ vò. Ngày ngày mong chờ thời khắc gả làm thê của ta, tâm tình vui sướng ngất ngây. Nhịn một khắc tương tư để được trăm năm cùng chung chăn gối, ta cảm thấy mùi vị của tương tư cũng ngọt ngào.
Thư ngắn ý nhiều, không thể giải bày chi tiết. Trông chờ hồi âm. Tỏ lòng nhung nhớ.
Phu quân Cảnh Tu.
Tiêu Ngự, “…”
A Lục vừa lúc gõ cửa nói vọng vào, “Phượng đại phu, Thế tử nói ngươi phải hồi âm ngay.”
Tiêu Ngự đến bên bàn, cầm bút lông chấm mực, vung tay viết, nhét vào bao thư giao cho A Lục.
“Báo cáo kết quả đi nào.” Tiêu Ngự vỗ ngực A Lục.
Tạ Cảnh Tu nhận được hồi âm, đứng bên cửa sổ bán nguyệt ưu nhã mở thư xem.
Chỉ thấy trên giấy là mấy chữ rồng bay phượng múa ngắn gọn súc tích.
Lần sau gặp mặt, xin Thế tử làm biểu cảm vui sướng ngất ngây cho xem chút.
Tạ Cảnh Tu, “…”
Tuy chỉ có một câu nhưng vẫn xếp lại cẩn thận, kẹp vào một tập thơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT