Editor: Vện

Tạ Cảnh Tu bước qua cổng, dưới con mắt theo dõi của mọi người, chậm rãi bước đến chắn trước mặt Tiêu Ngự.

Tam lão phu nhân ngập ngừng, tay cầm gậy siết lại. Có mù cũng nhìn ra được lai lịch người này không nhỏ, bà có thể mỉa mai những dân thường và nô bộc kia, nhưng không dám dùng cách đó với nam tử này.

Chẳng trách Phượng Chiếu Ngọc làm càn như vậy, không để trưởng bối vào mắt, ra là có chỗ dựa bên ngoài rồi.

Năm xưa Phương thị cũng mê hoặc đại tôn tử của bà, khiến hắn hủy hôn với nữ nhi Huyện thừa mà đi cưới con gái thương nhân, bây giờ con gái nàng cũng đáng sợ như vậy.

Toàn một lũ hồ ly tinh.

Tiêu Ngự hết ngạc nhiên, vội đến nói nhỏ, “Tạ thế tử, đa tạ ý tốt của ngươi. Nhưng ta có thể ứng phó chút chuyện nhỏ này, không dám làm phiền Thế tử gia.”

Thân thế của Phượng Chiếu Ngọc đã rối rắm lắm rồi, nếu liên lụy đến Nguyên Vương thế tử thì thiên hạ đại loạn mất.

Tạ Cảnh Tu nghe vậy, quay lại lạnh lùng nhìn hắn, nhìn cho Tiêu Ngự rùng mình.

Nếu không phải y đang chắn trước mặt mình thì ánh nhìn này nào giống đang che chở hắn, ánh mắt còn âm trầm hơn Tam lão phu nhân, khiến người ta cảm thấy như đang đối mặt với đông giá lạnh lẽo…

Tạ thế tử mở miệng, “Ngươi còn sức lực như vậy thì đi chữa trị cho người bệnh đi. Phân tán sức vào cái việc tẻ nhạt này, được một mất mười.”

Tam lão phu nhân đứng đối diện thấy nam tử áo đen thì thầm gì đó với Phượng Chiếu Ngọc, như rất thân thiết, bà càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình.

Nếu nhi nữ Phượng gia có thể tự thân leo lên cây cao thì bà đương nhiên vui mừng. Như Phượng Vân Ninh kìa, bỏ công bỏ sức lôi kéo Thế tử phủ An quốc công, giờ đã bay lên làm phượng hoàng, kéo theo toàn Phượng gia.

Nhưng nếu đổi thành con gái của Phương thị thì bà không cách nào vui vẻ được. Xưa nay bà đã không thích cháu dâu Phương thị, tự nhiên cũng sẽ không vừa mắt Phượng Chiếu Ngọc. May mà Vân Phi cuối cùng cũng thức tỉnh, ruồng bỏ nữ nhi thương nhân không ra gì kia, sao bà có thể để con gái của Phương thị phá hủy niềm kiêu hãnh của Phượng gia được Huống chi Phượng Chiếu Ngọc không hề kính trọng bà, nếu leo được lên cao cũng chẳng đem lại lợi ích gì cho Phượng gia.

Tam lão phu nhân suy nghĩ xong, lên tiếng, “Lão thân xin ra mắt công tử. Chắt nữ vô dụng này của ta đã gây quá nhiều phiền toái cho chư vị, giờ nên để nàng về nhà thôi. Trưởng bối quá cưng chiều, thấy nàng nhỏ tuổi nên không nỡ nhốt trong nhà học lễ giáo. Giờ nàng lớn rồi, có không nỡ cũng phải dẹp qua một bên thôi.” Dáng vẻ thấu tình đạt lý thương con thương cháu.

Tiêu Ngự đương nhiên có cách của mình, chỉ là… hắn nhìn Tạ Cảnh Tu trước mặt. Thế tử gia đã cố chấp muốn ra mặt thay hắn, nếu hắn tự ý lên tiếng e sẽ khiến Thế tử gia tức giận…

Tiêu Ngự cân nhắc thiệt hơn, quyết định giữ im lặng quan sát tình hình.

Ai ngờ Tạ Cảnh Tu không thèm phản ứng với Tam lão phu nhân, chỉ nhướn mày, lệnh cho các Bộ khoái đứng cạnh cây cột, “Đi gọi Lý Phương Minh tới. Canh chừng khu cách ly là trách nhiệm của hắn, dám thả những người không phận sự này đặt chân vào đây, nói hắn đừng trở lại kinh thành nữa, cuốn gói về quê làm ruộng đi.”

Đám Bộ khoái cuống cuồng thưa dạ, chạy đi tìm Lý tri phủ.

Tam lão phu nhân đã sẵn sàng tiếp chuyện với người kia, rốt cuộc bị y coi như không khí, nhất thời mặt nặng mày nề.

Nhìn khí chất bề trên của nam tử áo đen, Tam lão phu nhân đoán y hẳn là Thế tử gia phủ Nguyên Vương rồi.

Nhưng Thế tử gia thì đã sao! Bà là tổ mẫu của Quốc công phu nhân đấy! Xét về địa vị thì phủ An quốc công rất có mặt mũi với Lý quý phi, Tịnh Kiên Vương được tổ tiên lưu truyền chỉ được cái danh thì có gì để đắc ý! Y dựa vào đâu mà dùng quyền thế ép người chứ!

Tam lão phu nhân thấy bối phận và thân phận của mình đâu có lép vế để bị một thanh niên khinh thường như vậy. Mấy lần muốn châm chọc, nhưng khi nhìn Nguyên Vương thế tử lại e dè, không dám nói chữ nào. Một bụng tức anh ách xoay một vòng, cuối cùng đổ lên đầu Tiêu Ngự, chỉ hắn tức giận nói, “Được, được lắm, cánh của ngươi cứng cáp rồi, trèo lên cao xong không xem lão thân ra gì! Thứ bất hiếu như ngươi phải bị trị tội trước mặt Hoàng thượng! Các ngươi có không gọi Tri phủ đại nhân thì lão thân đây cũng mời! Ta muốn hỏi hắn, đối với loại cháu bất hiếu ngỗ nghịch thế này phải dùng hình phạt nào! Nếu hắn không dám xử thì lão thân có liều cái mạng gì này cũng phải lên kinh tố cáo ngươi! Đồ phản phúc!”

Tiêu Ngự bất đắc dĩ nhìn Tam lão phu nhân.

Thấy hắn là quả hồng mềm thì muốn thỏa thích nắn bóp sao, bên kia có một Thế tử hàng thật giá thật kìa, sao bà không nói gì với y đi.

Tạ thế tử lia mắt sang Tam lão phu nhân. Tam lão phu nhân đang ngẩng đầu ưỡn ngực ôm một bụng oán khí bị ánh mắt tàn bạo của y nhìn cho phát run, chân mềm oặt, lùi về phía sau cùng Trịnh thị.

Nguyên Vương thế tử này… quá đáng sợ. Không lẽ ban ngày ban mặt mà y vẫn muốn giết người diệt khẩu sao!

Không ngờ Tạ thế tử đột ngột thu hồi ánh mắt, quay phắt lại nhìn Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự vẫn đứng ngay ngắn sau lưng Tạ Cảnh Tu bị nhìn cho ngẩn người.

Hiếm khi thấy ánh mắt Tạ thế tử không rét buốt như trời đông, cũng không biết nhìn vậy là có ý gì Chẳng lẽ đang xem hắn có thấy oan ức khi bị Tam lão phu nhân trách mắng hay không

Vậy thì khiến Thế tử gia thất vọng rồi, loại chỉ trích này hắn nào có quan tâm.

Tiêu Ngự mỉm cười với y, Tạ Cảnh Tu liền rũ mắt, nhìn chỗ khác.

“Việc chế ngự ôn dịch lần này, Phượng đại tiểu thư có công lớn nhất, lập công vì bách tính.” Tạ Cảnh Tu thong thả nói, “Chiết tử đã được đưa lên ngự tiền, phần thưởng ít hôm nữa sẽ đến.” Y nhìn mọi người bên trong, “Khu cách ly này không đủ để sử dụng, mấy trăm lưu dân không có chỗ ở, rất cần hai tòa nhà quy mô lớn thế này ở ngoại thành làm nơi trú ngụ. Phượng lão phu nhân đã cho thấy quyết tâm trợ giúp Phượng đại tiểu thư, vậy thì Phượng đại phu, làm phiền ngươi đưa ra hai thôn trang nữa làm nơi trú chân cho lưu dân, cần sắp xếp thỏa đáng cho tất cả.”

Nói rồi lại nhìn Lý Phương Minh đang vội vã phóng đến, “Lý tri phủ, trách nhiệm canh gác vẫn do ngươi đảm nhiệm. Nếu còn tiếp tục sơ suất…”

Không chờ Tạ Cảnh Tu nói hết, Lý Phương Minh vuốt mồ hôi trán mau mắn tiếp lời, “Nếu tiếp tục sơ suất thì hạ quan lập tức cuốn gói về quê làm ruộng. Hạ quan biết rồi, hạ quan biết rồi.”

Tạ Cảnh Tu không nói nữa, quay vào khu cách ly.

Tiêu Ngự nhìn bóng lưng y, sững sờ đứng tại chỗ.

Công đầu hả Y báo công cho hắn lúc nào vậy Là nói thật hay chỉ để hù dọa Tam lão phu nhân Biểu huynh của Lý quý phi và Lý Phương Minh đâu phải vật trang trí, Thế tử gia lại đi tranh công cho hắn sao

Tam lão phu nhân dùng hiếu đạo chèn ép hắn, y lại công bố công lao áp chế dịch bệnh. Hoàng đế ban thưởng cho cả nhà, tuy Hoàng đế nói dùng hiếu trị thiên hạ nhưng Tam lão phu nhân cũng không thể cầm hiếu đạo đi liệng vào mặt Hoàng đế được.

Lại nói Tam lão phu nhân, vừa rồi Thế tử gia đã giao cho hắn một nhiệm vụ. Tiêu Ngự quay lại nhìn Tam lão phu nhân sát khí đằng đằng và Trịnh thị mặt đầy thù hận.

“Dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì mà bắt Phượng phủ giao thôn trang cho tiểu tiện nhân kia lót đường công danh! Ta không đồng ý!” Trịnh thị vừa tức vừa vội.

Vốn mời Tam lão phu nhân đến để đàn áp Phượng Chiếu Ngọc, không ngờ đã không thể khống chế, còn bị lấy mất hai thôn trang. Còn chỉ rõ là thôn trang lớn ở ngoại thành, phải biết thôn trang ở gần ngoại thành có giá cao nhất và vị trí tốt nhất, Trịnh thị sao có thể cam tâm được!

Hiện tại, tiểu bối xuất chúng nhất trong hậu viện chính là hai con gái của nàng, Tam lão phu nhân cũng để tâm bồi dưỡng, đồng ý lấy thôn trang đó làm của hồi môn. Tiền lúc trước nàng cướp của Phượng Chiếu Ngọc đã bị đòi lại, giờ đến mấy cái thôn trang cũng không giữ được thì nàng rời khỏi kinh thành, về thành Hoài Thiên này mấy năm qua để làm gì nữa!

Tam lão phu nhân giận dữ, “Ngươi câm miệng cho ta! Thấy mất mặt chưa đủ sao!” Rồi vươn tay với đại nha hoàn, để nha hoàn đỡ bà lên xe ngựa.

Hôm nay bà không nên ra ngoài tìm xui xẻo! Bà nên yên vị làm một lão Phật gia, hà tất chỉ vì một lá thư của Lô thị mà bị dụ dỗ làm việc thay nàng, bây giờ lại bị mất mặt bởi chính người nhà, đều do đám cháu bất hiếu mà ra cả!

Tam lão phu nhân cay cú trong lòng, ngay cả Phượng đại phu nhân Lô thị cũng oán luôn.

Tiêu Ngự sao có thể cho các nàng đi như vậy được. Tạ Cảnh Tu nói khu cách ly không đủ dùng chỉ là nói bậy thôi, y muốn danh chính ngôn thuận sử dụng hai thôn trang này, y tạo cho hắn cái cớ tốt như vậy, nếu không trưng dụng chẳng phải quá lãng phí rồi sao.

Tiêu Ngự đã sớm biết đa phần sản nghiệp của Phượng gia toàn là của hồi môn của Phương thị, năm xưa Phương thị cũng rất được Phương gia yêu thương, sợ nàng bị nhà chồng khinh thường nên mới cố ý tặng của hồi môn nhiều đến vậy. Vậy mà hôm nay nhà mẹ chẳng quan tâm gì đến Phương thị, Tiêu Ngự không hiểu nguyên nhân. Nếu nói của hồi môn thì năm xưa Phương thị tình nguyện trợ cấp cho nhà chồng, hắn không có quyền đòi lại.

Bây giờ có thể thu hồi được một ít là tốt rồi.

“Tằng tổ mẫu chậm đã, đa tạ đại nghĩa của tằng tổ mẫu, ta và Lý đại nhân thấy hai thôn trang này rất có giá trị sử dụng, xin tằng tổ mẫo báo với trang chủ để ta và Lý đại nhân tiếp nhận.” Tiêu Ngự cười tủm tỉm.

Lý Phương Minh đang đau lòng thở dài vì công lao bị bay mất. Hắn đương nhiên cũng dâng chiết tử lập công, ai biết Tạ thế tử lại muốn tranh công với hắn, chỉ sợ chiết tử của mình đã thành đống giấy vụn rồi.

Không ngờ lại bị Phượng đại tiểu thư thuận tay kéo ra làm cờ che chắn.

Lý Phương Minh ngoài cười trong không cười, “Đúng vậy… Bản quan cũng nghĩ giống như Phượng đại phu.”

Nhìn trang phục quái đản của Tiêu Ngự, Lý Phương Minh thực sự không thể gọi hắn là Phượng đại tiểu thư được.

Tam lão phu nhân hơi ngừng lại, không quay đầu leo lên xe. Trịnh thị oán hận trừng Tiêu Ngự, nhưng bị vướng Tri phủ đại nhân nên không dám chửi bới, cũng kéo váy lên xe.

“Hai người này tới đây làm gì!” Lý Phương Minh nhìn xe ngựa chầm chậm chạy đi, phát cáu hỏi. Nếu các nàng không đến quấy rối thì Thế tử gia có khi sẽ không thay Phượng đại phu tranh công với hắn đâu.

Tiêu Ngự cười, “Ai mà biết.” Lại đút tay vào túi áo, xoay người vào khu cách ly.

Tôi lết được 1/4 chặng đường rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play