Editor: Vện

Tiêu Ngự và Bách Linh cùng ra cổng lớn, tối qua hắn có mượn Lý Phương Minh một chiếc xe ngựa của quan phủ, vừa danh chính ngôn thuận vừa tiện làm việc. Bách tính ở thời đại này không như người cận đại toàn tâm toàn ý tin tưởng quân giải phóng, nhưng họ chỉ cần thấy danh nghĩa của quan phủ là có thể dễ dàng khiến họ phục tùng.

Nhưng không ngờ chiếc xe ngựa to lớn xa hoa của Tạ Cảnh Tu cũng đang đậu ngoài cổng.

Hôm nay Tạ Cảnh Tu không mặc bộ y phục tím và áo lông bắt mắt nữa, đổi thành một thân đen tuyền gọn gàng mà chín chắn, vạt áo vẫn dùng chỉ bạc thêu hoa văn phức tạp.

Tiêu Ngự thấy xe ngựa của mình không đến, Tạ Cảnh Tu lại đang nhìn hắn nên hắn bước đến chỗ y. Tạ Cảnh Tu đánh giá hắn một hồi, lấy mũ mạng trong xe giao cho Bách Linh.

“Hầu tiểu thư nhà ngươi đội vào.”

Bách Linh lập tức nhận lấy đội lên cho hắn.

Tiêu Ngự, “…”

Vị Thế tử gia này quản thật nhiều chuyện, chẳng lẽ y đang thầm ngứa mắt “Phượng đại tiểu thư” không biết lễ nghi Nhưng ngẫm lại, y là nhân vật hiển hách đến từ kinh thành, là dòng dõi quý tộc, từ nhỏ đã được thừa hưởng cách giáo dục chính thống của hoàng gia, thành Hoài Thiên quê mùa xa xôi này làm sao lọt vào mắt y được. Tuy y không biểu hiện ra ngoài nhưng biết đâu trong lòng đang soi mói bình phẩm.

Bác sĩ Tiêu thừa nhận mình vẫn đang ghim vụ tối qua y vô tình khinh bỉ hắn.

Nô bộc ân cần đặt ghế trước xe, Tạ Cảnh Tu chắp tay đứng một bên.

“Mời Phượng đại tiểu thư.” Tạ Cảnh Tu nói.

Thật sự muốn hắn chui vào cái xe bọc da hổ kỳ cục kia.

Tuy ngồi xe này rất tiện nhưng Tiêu Ngự ngẫm lại thân phận của Tạ thế tử, cảm thấy nên từ chối thì hơn.

“Ta định dùng xe ngựa của quan phủ, không dám làm phiền Thế tử gia.” Tiêu Ngự cười nói.

Tạ Cảnh Tu nói, “Ta cất xe giúp ngươi rồi.”

“Ngươi cất xe “giúp” ta” Mí mắt Tiêu Ngự giật một cái, nụ cười khách sáo cũng không giữ được nữa.

Tạ Cảnh Tu, “Xe ngựa của quan phủ quá đơn sơ.”

Tiêu Ngự cứng họng, “Ta không thấy đơn sơ là được rồi.”

Tạ Cảnh Tu hơi ngừng lại, nhíu mày như cảm thấy Tiêu Ngự kiên trì như vậy làm y rất mệt.

Tiêu Ngự rất muốn đập y.

“Ta sẽ ở lại thành Hoài Thiên đến lúc dịch bệnh giảm bớt.” Tạ Cảnh Tu nói, “Ngươi có thể tùy ý sử dụng chiếc xe này.” Rồi nhìn sắc trời, “Lên xe đi, không còn sớm nữa.”

Đúng là mặt trời đã lên rất cao, Tiêu Ngự cũng bất đắc dĩ. Có nói gì đi nữa mà Tạ thế tử không đồng ý cũng vậy thôi. Nếu y đã chủ động cung cấp vật dụng thì cứ đi cho rồi.

Tiêu Ngự bước lên xe, Tạ Cảnh Tu vén màn cho hắn, chờ Tiêu Ngự khom người vào rồi cũng vào theo.

Buồng xe rất rộng, hai người ngồi đối mặt, ở giữa chặn một cái bàn thấp. Sau khi ngồi ổn rồi, xe ngựa lộc cộc lên đường.

Tạ Cảnh Tu hỏi, “Đi đâu trước”

Tiêu Ngự đáp, “Đến khu cách ly xem thế nào, ra bằng cổng Nam, xuôi theo quan đạo, thôn trang ngay bên cạnh quan đạo.”

Tạ Cảnh Tu cách một lớp màn nói nơi cần đến với phu xe, phu xe cung kính thưa, vung roi giục ngựa.

“…”

“…”

Không khí trong xe trầm mặc mất tự nhiên.

Thật ra chỉ có Tiêu Ngự thấy mất tự nhiên, nhìn Tạ thế tử rất thong dong.

Tiêu Ngự cách một lớp lụa đánh giá Tạ Cảnh Tu. Không thể không nói, người xuất thân vương công quý tộc quả khác hẳn người thường, chỉ ngồi đó thôi cũng cảm thấy khí thế mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Y thuật của Phượng đại tiểu thư không tầm thường, không biết là học từ đâu” Tạ Cảnh Tu đột ngột hỏi.

Tiêu Ngự đã sớm chuẩn bị tình huống này, cười nói, “Gia phụ để lại vô số sách, trong đó có không ít sách cổ độc bản. Cứ không có gì làm thì ta lại đọc sách y, chữa thương cho động vật nên có chút kinh nghiệm tâm đắc, vậy mới có kiến thức khác các đại phu.”

Công nghiệp in ấn của cổ đại không phổ biến, thường có vài quyển sách chỉ in đúng một lần, vì là sách độc bản nên hắn mới có thể giải thích những kiến thức chỉ có mình biết.

“Chữa thương cho động vật à” Trọng điểm của Tạ Cảnh Tu hiển nhiên đặt ở chỗ khác.

Tiêu Ngự nhìn biểu hiện đăm chiêu của y, cũng không biết Thế tử gia lại đang thầm ghét bỏ mình thế nào đây…

Tạ Cảnh Tu lại hỏi, “Vì sao tiểu thư lại hiểu rõ thân thể người như vậy”

Tiêu Ngự im lặng, chỉ có việc này là hắn không giải thích được.

Y học hiện đại liên kết chặt chẽ và dựa trên cơ sở giải phẫu cơ thể người, nhưng không thể nói ở đây.

Tiêu Ngự cười nói, “Cổ đại có Hoa Đà phẫu thuật mở não, lại có Biển Thước(*) đức độ tài năng, y thuật Trung Hoa đâu chỉ là những gì mọi người thấy trước mắt. Thế tử gia kiến thức sâu rộng sao lại ngạc nhiên như vậy.”

(*)Biển Thước: Tức Tần Việt Nhân, một danh y thời Chiến Quốc.

Tạ Cảnh Tu không nói gì nữa, không biết có tin hay không.

Xe ngựa còn chưa ra khỏi thành, trên đường đột nhiên có ẩu đả làm xe không đi tiếp được.

Phu xe khó chịu báo với Tạ Cảnh Tu, “Thế tử gia, đường bị chặn rồi.”

Tiêu Ngự thở dài. Sau khi ra ngoài được hắn đã đụng phải mấy vụ kẹt xe rồi hả Có vẻ kẹt xe đã là vấn đề nan giải từ thời cổ đại rồi.

Bên ngoài xôn xao ồn ào, Tiêu Ngự nghe có ai nói cách ly.

Hiển nhiên Tạ Cảnh Tu cũng nghe, y nhìn Tiêu Ngự một chút, nói, “Ngươi ngồi đó đi, ta ra ngoài xem.”

Nói rồi vén màn xuống xe.

Bách Linh bên ngoài nghe được, lòng lập tức vui mừng. Nhìn cách đối xử của Thế tử gia với tiểu thư nhà mình kìa, nếu tiểu thư gả cho Thế tử gia, sau này không phải tiếp tục chịu khổ nữa, cũng không cần phải nhìn ánh mắt người ta!

Nhưng Bách Linh chưa từng ra khỏi thành Hoài Thiên không biết rằng, muốn gả vào Vương phủ nào có dễ như vậy. Bao nhiêu thiên kim thế gia quý tộc vì vị trí trắc phi mà đấu đá đến chết đi sống lại, mà đó mới chỉ là tranh giành địa vị thiếp thất thôi đấy. Muốn vinh quang làm Thế tử phi của phủ Nguyên Vương, Vương phi tương lai của Vương phủ thì, nếu không có gia thế hiển hách và tài năng xuất chúng thì đừng có mơ mộng.

Tiêu Ngự đương nhiên không biết Bách Linh lại đang cân nhắc hôn nhân của hắn, vén màn nhìn ra ngoài.

Ven đường có ba người mặc y phục phòng hộ, đeo khăn bịt mặt đang tranh chấp với một hộ gia đình đầu ngõ. Nhìn ăn mặc của ba người kia, hẳn là nhân lực được triệu tập đêm qua.

Đầu ngõ có một đại hán canh giữ nơi đó, tức giận nhìn ba người kia. Một nữ tử trung niên, khoảng hơn ba mươi lôi kéo một người, gào khóc nói, “Các ngươi là đồ vô lương tâm! Theo đám quan lại kia tiếp tay cho giặc! Đừng nghĩ chúng ta không biết, các ngươi muốn dồn các bệnh nhân bị nặng vào chỗ chết! Ta cho ngươi biết, muốn lôi đương gia nhà ta đi hả, đừng mơ!”

“Nữ nhân chua ngoa đanh đá này sao không chịu nghe hả!” Ba người kia vốn chỉ là người hầu trong nha môn Tri phủ được qua một khóa huấn luyện cấp tốc, công việc của họ là đưa người bệnh đến khu cách ly, nào ngờ lại đụng phải mấy người khó chơi như vầy!

“Vào khu cách ly là để tập trung chữa trị, không phải vào chờ chết! Nơi đó có rất nhiều đại phu và tỳ nữ chăm sóc, chẳng phải thoải mái hơn ở lại thành sao!” Tên nô bộc bị nữ nhân kia cào cấu móc trong ngực ra một tờ giấy, chính là tóm tắt nội dung phòng ngừa dịch bệnh đêm qua Tiêu Ngự đã viết và được in ra.

“Các ngươi xem đi! Đại phu đã viết hết các biện pháp phòng bệnh rồi, các ngươi còn không tin được sao!”

Nữ nhân kia khinh miệt, “Ta nhổ vào! Nói láo không biết ngượng! Các ngươi ăn mặc quái dị thế này rõ ràng là không dám chạm vào người bệnh, còn dám vô liêm sỉ nói trị liệu gì chứ! Ai dám để các ngươi chữa trị! Cút nhanh! Nếu không đừng trách huynh đệ chúng ta không khách khí!” Nàng nhìn bốn phía, cao giọng nói, “Không biết tên nào dám ra ngoài mật báo gọi đám này tới đây, muốn bắt đương gia nhà ta đến chỗ không thấy được mặt trời chờ hết hả Ta nói cho các ngươi biết, đương gia nhà ta vẫn khỏe mạnh! Chờ đến lúc các ngươi thành tro rồi hắn vẫn khỏe! Muốn điều tra Hách tam nương ta hả, ta cho hắn biết tay!”

Tiêu Ngự nhướn mày, đúng là nhân vật đanh đá điển hình… Tạ thế tử mà gặp cũng là tú tài gặp nhà binh thôi, làm sao nói lại. Hắn suy nghĩ, vén màn xuống xe.

Phu xe vội cản hắn, “Phượng đại tiểu thư, Thế tử gia dặn ngươi cứ ở yên trên xe, kẻo những mãng phu bên ngoài đụng phải.”

Tiêu Ngự nói, “Không sao đâu, ta là đại phu.”

Phu xe không ngăn được hắn, chỉ có thể nhìn theo hắn lách vào đám người.

Đại hán canh ngõ bước lên một bước, trừng mắt với ba nô bộc kia.

Ba người đồng loạt lùi về sau, hoang mang nhìn xung quanh.

Dựa theo quy định huấn luyện đêm qua thì họ phải đảm bảo đưa được tất cả bệnh nhân bộc phát nặng đến khu cách ly, nhưng lại đụng phải người thế này, bọn họ không biết phải làm gì, chưa biết chừng còn bị đập một trận. Đúng là cực khổ làm ơn còn mắc oán, ba người thầm muốn đánh trống lui quân.

Đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ đằng sau, “Phải làm thế nào các ngươi mới đồng ý đưa người đến khu cách ly”

Ba người quay đầu lại, thấy một nam tử áo đen đứng phía sau. Dù không biết thân phận nhưng chỉ nhìn khí thế cũng làm người ta không dám khinh thường.

Nữ nhân kia hiển nhiên cũng có chút kiêng dè, thu lại khí thế hung dữ nhưng vẫn không muốn tránh đường.

“Đơn giản thôi, ngươi bảo chúng cởi bộ đồ quái dị này ra thì ta sẽ tin!” Nữ nhân đánh liều nói.

Tạ Cảnh Tu chưa kịp nói gì, cũng không chờ ba tên nô bộc phản ứng, lại một giọng khác truyền đến từ bên ngoài đám đông.

“Không được!”

Tiêu Ngự chen chúc trong đám đông, nhích ra phía trước, ba nô bộc vừa thấy hắn, vội chạy đến gọi, “Phượng đại phu.”

Tiêu Ngự gật đầu với họ, nhìn nữ nhân kia, “Ngươi là Hách tam nương đúng không Ta là đại phu phụ trách, ta đến giúp họ đưa đương gia nhà ngươi lên xe, ngươi thấy sao.” Tiêu Ngự giơ hai tay lên với nàng, “Ta sẽ mặc như vầy, ngươi đừng lo.”

Ba nô bộc vừa nghe liền cuống lên. Huấn luyện hôm qua đã nói rõ ràng là bệnh phát nặng sẽ lây nhiễm rất nhanh, y phục của bệnh nhân phải đem đốt, đồ dùng qua rồi thì không được sử dụng lại, bây giờ bọn họ võ trang đầy đủ sao có thể để Phượng đại tiểu thư cứ như vậy mà mang người đi được

“Phượng đại phu, ngươi không cần phải làm vậy. Cứ để chúng ta cởi áo phòng hộ là được mà!” Tên nô bộc nói rồi muốn cởi khăn che mặt.

Tiêu Ngự cản họ, nghiêm mặt nói, “Hướng dẫn phòng ngừa hôm qua quên hết rồi sao Bất cứ lúc nào cũng không được vi phạm. Các ngươi muốn trái lời ta sao”

“Nhưng mà, Phượng đại phu, chính ngươi…”

Ba nô bộc còn muốn giải thích, Tiêu Ngự đã ngắt lời họ, “Ta là đại phu, ta tự biết chừng mực.” Rồi quay qua nhìn Hách tam nương, “Đại tỷ thấy sao”

Hách tam nương nghi ngờ nhìn Tiêu Ngự. Một thiếu nữ trẻ như vầy mà là đại phu phụ trách cái gì! Hắn có thể chữa bệnh sao!

“Khu cách ly là thôn trang của ta, nằm cạnh quan đạo ở ngoại thành.” Tiêu Ngự cười nói, “Nếu đại tỷ không tin thì có thể đi theo xem. Quan phủ có muốn dồn bệnh nhân vào chờ chết cũng sẽ không chọn chỗ tốt như vậy. Ngươi thấy thế nào”

Hách tam nương lộ vẻ do dự. Nàng có thể khóc lóc với ba người kia, nhưng khi đối mặt thiếu nữ lai lịch không tầm thường này thì chẳng biết làm sao.

Một bé gái tám, chín tuổi đột nhiên chạy ra từ trong ngõ, đến kéo vạt áo Hách tam nương, khóc lớn, “Mẹ, mẹ ơi, cha lại nôn, bất tỉnh rồi. Mẹ, làm sao bây giờ!”

Hách tam nương lập tức khủng hoảng. Tiêu Ngự nhíu mày, “Ngất là tình trạng bệnh trở nặng rồi. Không trị kịp lúc sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hách tam nương, ngươi tình nguyện muốn đương gia nhà mình chết trong thành cũng không chịu tin tưởng quan phủ đã nhọc công dựng khu cách ly sao!” Bệnh dịch tả gây mất nước nghiêm trọng, hiện tại không thể truyền dịch trực tiếp để nhanh chóng bù nước, chỉ có thể uống. Bổ sung dịch bằng đường miệng có thể bù nước và chất điện giải với người bị nhẹ, nhưng nếu quá nặng thì buộc phải truyền dịch. Đáng tiếc là không có.

Hàng xóm xung quanh cũng bắt đầu khuyên, “Đúng vậy, Tam nương, tiểu đại phu này nói rất có lý. Chuyện đã như vậy, ngươi có cản người ta cũng đâu thể cứu được phu quân.”

“Phải đó, Đại tiểu thư đây còn muốn tự mình ra tay. Ngươi nghĩ lại đi, dáng vẻ đó của phu quân ngươi ai mà dám đụng”

Hách tam nương chần chừ một lát, cuối cùng không quấy rối nữa, kéo con gái quỳ trước mặt Tiêu Ngự.

“Đại tiểu thư, đại phu, cầu xin ngươi, cứu đương gia nhà ta…”

Tiêu Ngự không kéo nàng đứng lên, vẫn đứng tại chỗ.

“Bảo họ lui ra hết, chúng ta đi xem đương gia ngươi.”

Đại hán gác ngõ lùa mọi người lui ra, Tạ Cảnh Tu đột ngột ngăn trước người Tiêu Ngự.

“Phượng đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, chuyện gì cũng tự mình làm như vậy sao” Tạ Cảnh Tu nói, “Ta đi cho.”

Ơ… Câu này dài quá, thật hiếm thấy. Tiêu Ngự nhíu mày nhìn Thế tử gia trước giờ quý chữ như vàng.

“Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ.” Tiêu Ngự cười, “Ta là thiên kim, Thế tử gia càng là quân tử.” Thấy Tạ Cảnh Tu nhíu mày, Tiêu Ngự muốn giơ tay vỗ vai y, lại nhìn mình đang mặc váy, vội vàng thu tay về.

Đúng là, suýt quên hắn đang làm Phượng đại tiểu thư.

“Ta là người có chuyên môn, hãy để ta làm.” Tiêu Ngự mỉm cười với y.

Tuy ôn hòa nhưng quyết đoán. Trong lĩnh vực y học, thỉnh thoảng Phượng đại tiểu thư lại phát ra khí phách và quyền uy đến đáng sợ.

Tạ Cảnh Tu không kiên trì nữa, nhìn Tiêu Ngự và ba nô bộc vào trong ngõ, chẳng bao lâu đã mang ra một nam tử trung niên tiều tụy.

Hách tam nương đi theo đến tận xe ngựa chuyên dùng vận chuyển bệnh nhân đến khu cách ly, Tiêu Ngự đưa cho nàng một tờ giấy.

“Dựa theo cách ghi trong này, tẩy sạch cả nhà ngươi, chính ngươi và tiểu muội này nữa.” Tiêu Ngự dặn.

Hách tam nương nhận tờ giấy, hơi do dự nhìn Tiêu Ngự, môi run run mà không biết nói gì. Khóc đã khóc rồi, cầu xin cũng rồi, giờ có nói gì cũng dư thừa, mà không nói thì không đủ diễn đạt được nỗi lo lắng.

“Đi thôi.” Tiêu Ngự cười động viên nàng, vén áo nhảy lên xe.

Phu xe vừa định vung roi, một bóng người lại bước tới.

Tiêu Ngự thấy là Tạ Cảnh Tu, không khỏi ngẩn người, rồi tức giận.

“Ngươi tới đây làm gì Không phải bên kia đã có xe rồi sao! Qua đây làm gì hả” Tiêu Ngự tức tối.

Tạ Cảnh Tu nâng mắt nhìn hắn, kiêu ngạo của Tiêu Ngự nháy mắt bị luồng khí lạnh giá dập tắt.

Gần đây Tạ thế tử quá dễ ở chung, làm người ta suýt quên y vốn là hổ, không phải mèo.

“Đi thôi.” Tạ Cảnh Tu ra lệnh cho phu xe cũng đang ngẩn người, phu xe vội vàng giật cương, thét to xuất phát.

Chiếc xe lớn của Tạ thế tử lặng lẽ theo sau, Bách Linh bị Tiêu Ngự cấm không cho theo ngồi trên đó vò đầu bứt tóc.

Trong xe có một pho tượng Phật thế kia, ba nô bộc đương nhiên không dám chen lên, chẳng thể làm gì khác là đứng tại chỗ cười khổ, chờ xe khác mà đi.

Tạ Cảnh Tu nhìn Tiêu Ngự im lặng mất tự nhiên, ngón tay gõ đầu gối, nói, “Ngươi định “làm công tác phòng hộ”, ta nhớ rõ.”

Tiêu Ngự nghe vậy, ngẩng đầu nhìn y, tầm mắt Tạ Cảnh Tu lại đang nhìn ba tên nô bộc đứng đằng xa, “Ngươi đối xử với bọn họ rất tốt, rất khoan dung.”

Tiêu Ngự ngập ngừng, cười nói, “Họ nguyện ý đến hỗ trợ là rất đáng quý, đối xử tốt là tất nhiên.”

“Nhưng tối qua ngươi vô cùng nghiêm khắc với những đại phu.” Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, “Bọn họ khác cái gì”

“Chuyện này…” Tiêu Ngự cau mày do dự. Rõ ràng họ đâu giống nhau, một bên là người thường, một bên là đại phu.

“Đại phu cũng là người bình thường.” Dường như Tạ Cảnh Tu nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, “Đại phu thì không thể gặp khó mà vươn lên sao Đại phu thì không thể sợ à” Muốn họ phải giống hắn sao Người như vậy kiếm đâu ra.

Tiêu Ngự suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ bật cười.

“Ngươi nói rất đúng, ta không nên đối xử với các đại phu như vậy.” Tiêu Ngự thở dài, “Trước tình hình bệnh dịch, họ cũng đâu khác gì dân thường, không thể bắt họ vì hiểu biết nhiều hơn mà không được sợ hãi. Ta không nên trách cứ họ.”

Tạ Cảnh Tu nhìn hắn. Vị Phượng đại tiểu thư này hình như không xem mình giống các đại phu khác, hoàn toàn tách biệt khỏi số đông.

Người dân có thể khủng hoảng, đại phu khác có thể hoảng sợ, nhưng hắn thì không.

Đạo lý ở đời là nữ tử dựa vào cha huynh, dựa vào nhà chồng, nam tử dựa vào gia tộc, nhưng hắn thì không dựa vào ai cả. Là hắn không muốn dựa dẫm, hay là… không có ai đáng tin để dựa

Tạ Cảnh Tu khép mắt dưỡng thần.

Hai người đến khu cách ly, đầu tiên phải rửa tay rửa mặt, đổi y phục sạch, mặc áo phòng hộ, quấn khăn che mặt mới vào thôn trang.

Tất cả đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không ít đại phu sau khi nghe xong phương pháp trị liệu và phòng ngừa của hắn đã triệt bỏ nghi ngờ, chủ động gia nhập đội ngũ đến đây.

Như Tiêu Ngự đoán trước, vì khu tạm trú của lưu dân được cai quản nghiêm ngặt nên phát hiện bệnh kịp lúc, hơn nữa đã áp dụng biện pháp phòng ngừa hợp lý nên rất nhanh đã khiến dịch bệnh tiêu tan như vô hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play