Editor: Vện

Lý Phương Minh sắp xếp cho Bộ khoái kia tạm nghỉ ngơi, đứng trước kiệu nghĩ ngợi một lúc, nặng nề thở ra, bước lên kiệu, nói, “Đến Phượng phủ.”

“Lý đại nhân.” Một giọng nam lạnh lẽo đột ngột vang lên từ ngoài màn kiệu.

Lý Phương Minh bàng hoàng, là Thế tử gia gọi hắn. Hắn là người của Lý gia, thuộc mặt trận đối lập với phủ Nguyên Vương, lúc đối mặt với Nguyên lão Vương gia hắn còn có thể cung kính ứng đối, nhưng với Thế tử gia trẻ tuổi thì hắn lại thấy khiếp sợ.

Đồng liêu trên quan trường thường trao đổi tin tức ngầm, toàn là đồn đại không có căn cứ, nói là vị Thế tử gia tướng mạo như thần tiên lại có thủ đoạn vô cùng đáng sợ.

Thật ra cũng đâu tìm thấy bằng chứng gì, chỉ là người đối địch với Tạ Cảnh Tu thường chết không được tử tế, hoặc là bốc hơi không còn tung tích, hoặc chết một cách oan uổng mà chẳng hiểu vì sao, không ai tìm ra được manh mối. Lý gia quyền thế ngập trời mà còn không dám đụng vào y. Một vụ hai vụ còn có thể coi là trùng hợp, nhưng tám vụ mười vụ thì ai mà tin đó là trùng hợp nữa chứ

Lý Phương Minh là người của Lý gia, thâm tâm vô cùng sợ vị Thế tử gia này, bởi vậy vội vàng xuống kiệu vồn vã đáp, “Hạ quan xin lắng nghe Thế tử gia chỉ bảo.”

Tạ Cảnh Tu hơi rũ mắt nhìn hắn, nói, “Đã là bệnh dịch thì ai cũng lo bảo vệ tính mạng mình, tránh còn không kịp, sao có thể để một nữ tử khuê các yếu đuối đến trung tâm vùng bệnh dịch được.”

Lý Phương Minh liên tục hưởng ứng, “Thế tử gia nói rất đúng, hạ quan cũng nghĩ như vậy.” Có trời mới biết hắn tính làm theo yêu cầu của Tần lão đại phu, mời Phượng đại tiểu thư ra ngoại thành xem bệnh cho lưu dân, hắn thì mau chóng trấn thủ trong nha môn Tri phủ.

Bệnh dịch, nghe thôi cũng đủ phát khiếp rồi, có điên mới ra đó thu xếp tình hình.

Nhưng mà đúng là Phượng đại tiểu thư y thuật rất cao, thậm chí có thể cải tử hoàn sinh, hắn mà hợp lực với Tần lão đại phu kinh nghiệm phong phú không chừng có thể trị hết dịch bệnh, đến lúc hồi kinh báo cáo công tác lại lập thêm một công lao nữa.

Mưu đồ đã tính toán ổn thỏa hết lại bị Thế tử gia làm cho rối loạn.

Thế tử gia lại nói, “Phải chú ý chăm lo cho lưu dân, chẳng lẽ thành Hoài Thiên không còn đại phu nào khác à Lúc này Lý đại nhân nên ra mặt, chỉ huy các đại phu cùng trị bệnh, động viên lưu dân để tránh cho họ bị khủng hoảng mà phát sinh bạo loạn.”

Lý Phương Minh nghe Thế tử gia muốn hắn đi dàn xếp, lòng hoảng hốt nhưng chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong mà thưa.

Vì là lệnh của Thế tử gia nên hắn không thể do dự mà đi làm việc.

Lý Phương Minh lên kiệu tìm đại phu, Nguyên lão Vương gia đến sau lưng Tạ Cảnh Tu, cười gian nói, “Không ngờ tôn nhi của ta cũng đi quan tâm người khác.”

Tạ Cảnh Tu không nói gì, áo khoác hất một vòng giữa không trung, đi thẳng vào trong.

Nguyên lão Vương gia vuốt râu suy ngẫm, ráng chiều ngũ sắc nơi chân trời đã bắt đầu bị màn đêm che phủ.

Y thuật mà Phượng đại tiểu thư thành thạo dường như là mổ xẻ, bệnh dịch thì không thể dùng cách đó để chữa được. Không thể chỉ vì y thuật hắn cao siêu mà bắt một thiếu nữ còn chưa đến tuổi cập kê vào khu vực bệnh dịch. Thiên hạ làm gì có đạo lý đó, Lý Phương Minh không dám tự thân đến khu tạm trú mà đẩy trách nhiệm lên đầu Phượng đại tiểu thư, quả nhiên vẫn không thoát khỏi bản chất lợi dụng của Lý gia.

Nguyên lão Vương gia thở dài, cũng vào trong.

Lý Phương Minh “lợi dụng” đại nhân đang đến dãy y quán san sát trên phố, để thuộc hạ triệu tập các đại phu rồi dẫn họ ra ngoại thành.

Các đại phu đã sớm biết tin là ngoại thành đang bùng phát bệnh dịch không hề đơn giản, bây giờ binh mã còn đang hoảng loạn không biết phải làm sao, ai mà dám ra đó giúp đỡ Bởi vậy đa phần đều gào khóc xin tha, không ai muốn ra ngoại thành.

“Lý đại nhân, xin ngài minh giám! Tiểu nhân chỉ dựa vào phương thức bí truyền trị đau đầu chứ y thuật không tốt, thực sự không thể giúp đại nhân được!”

“Đúng vậy đúng vậy, y thuật của bọn ta không tốt, có đến cũng thêm phiền. Đã có Tần lão đại phu chẩn trị, nhất định không có vấn đề gì đâu.”

Cả đám người quỳ trước kiệu khóc lóc cầu xin đừng bắt họ ra ngoại thành.

Lý Phương Minh tức đến đau đầu. Những người này nghĩ hắn sẽ tha cho họ sao! Nếu khóc lóc cầu xin là có thể không đi thì hắn tình nguyện gào khóc ôm vạt áo choàng của Nguyên Vương thế tử.

Bây giờ hắn không thể trái lệnh, những người này còn muốn chạy sao! Đừng mơ, không ai được thoát!

Lý Phương Minh tàn nhẫn nói, “Tình hình dịch bệnh đã vô cùng khẩn cấp, bản quan còn phải đích thân đến khu tạm trú, đám các ngươi hành y cứu người mà lại hèn nhát tư lợi rụt cổ trong thành mà không thấy xấu hổ hay sao Hôm nay ai mà dám không đi thì chính là thấy chết không cứu, theo luật có thể phán tội giết người! Tất cả vào đại lao Hình bộ báo danh đi, xem như giết gà dọa khỉ!”

Lý Phương Minh nói xong liền leo lên kiệu, vung tay, “Khởi hành!”

Các đại phu quỳ đầy đất hai mặt nhìn nhau, vừa hốt hoảng vừa kinh sợ, dù ở lại hay ra khỏi thành cũng không còn đường sống nữa. Có người nhát gan chỉ có thể lên xe ngựa của quan phủ sắp xếp, một số người thì ôm tâm tình cầu may trốn vào nhà, hạ quyết tâm không ra khỏi thành.

Bệnh dịch mạnh như hổ dữ, ai biết ra ngoài rồi có còn mạng trở về không.

Tiêu Ngự ngồi trong xe lắc lư hết nửa ngày, xe ngựa đột ngột dừng lại.

“Tới nơi chưa” Tiêu Ngự vén màn nhìn ra ngoài.

Phu xe vội quay đầu nói, “Tiểu thư, xe của Tri phủ đại nhân chiếm hết đường rồi, chúng ta tạm thời né qua một lát, chờ họ qua hết rồi mình đi.”

Tiêu Ngự gật đầu, thấy theo sau chiếc kiệu lớn tám người nâng là hai chiếc xe ngựa không phủ bạt, trên xe đầy ắp người, ai cũng có biểu hiện ủ rũ, thậm chí là kinh hoàng.

Tiêu Ngự thấy trên tay họ đều ôm hòm thuốc, hẳn là đại phu. Nhưng tại sao lại mang theo nhiều đại phu như vậy Mà người nào cũng mặt như đưa đám, cứ như chuẩn bị ra pháp trường.

Chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua trước mặt, Tiêu Ngự thấy trên đó có một khuôn mặt hơi quen, chính là vị đại phu dương y đã từng hỗ trợ hắn chữa trị cánh tay cho Chu Chiêu, Trình đại phu.

Tiêu Ngự vội vàng nhảy xuống xe, chạy đến hỏi, “Trình đại phu, trời đã tối rồi, các ngươi đi đâu vậy”

Trình đại phu thấy hắn, lập tức nhích đến thành xe nói, “Phượng đại tiểu thư Đã trễ thế này còn ở ngoài phố làm gì, mau về nhà đi. Khu tạm trú của lưu dân ở ngoại thành bạo phát bệnh dịch, chúng ta đang theo Tri phủ đại nhân ra đó chẩn trị.”

“Dịch bệnh” Tiêu Ngự lặp lại, trời lạnh thế này mà có thể bùng phát bệnh gì chứ

Nói xong thì xe cũng đã đi qua, Tiêu Ngự bị bỏ lại ở ven đường. Trình đại phu trên xe vẫn còn vẫy tay với hắn, “Mau mau về nhà đi.”

Ngày đó cùng chữa thương cho Chu bộ đầu, vì quá ấn tượng với y thuật cao siêu của Phượng đại tiểu thư mà không để ý, giờ tình cờ gặp lại mới phát hiện hắn cũng chỉ xấp xỉ con gái mình, Trình đại phu không khỏi thấy thân thiết hơn mà quan tâm dặn dò.

Tiêu Ngự vẫy tay với ông, trầm tư quay về xe của mình, phu xe quất ngựa tiếp tục lên đường.

Tiêu Ngự bất chợt nói, “Đại thúc mau cho xe chạy nhanh lên, phải về phủ thật nhanh.” Phu xe thưa một tiếng, vung roi tăng tốc.

Không bao lâu đã về đến trước cổng Phượng phủ, Tiêu Ngự xuống xe, dặn phu xe chờ ngoài cửa. Phu xe thắc mắc đầy đầu, đã trễ thế này mà Phượng đại tiểu thư còn muốn đi đâu, nhưng hắn được Đại lão thái gia dặn là chỉ nghe lệnh của Phượng đại tiểu thư là được, không nên hỏi mục đích, bởi vậy an tâm chờ ngoài cổng.

Tiêu Ngự chạy như bay về Thanh Vân các, vào gian phòng chuyên dùng để khử trùng dụng cụ, móc mấy bộ áo choàng, khăn che mặt trong ngăn kéo ra, dùng vải bọc kỹ, lại lấy mấy bình rượu mạnh, gói lại luôn rồi ra ngoài.

Bách Linh luôn theo sát hắn, Tiêu Ngự quay lại nói, “Bách Linh, ngươi ở lại Thanh Vân các, ta ra ngoài có chút việc.”

Bách Linh hơi ngẩn ra, lắc đầu liên tục, “Không được, làm sao tiểu thư có thể đi mà không đem theo nha hoàn chứ Nô tỳ sẽ không ở lại đâu.”

Tiểu thư nhà mình gần đây hay bị các tiểu thư viện khác lén chế nhạo, nếu giờ ra khỏi cửa còn không mang theo nha hoàn thì sau này tiểu thư sẽ bị các nàng coi thường. Bách Linh rất để tâm những chuyện này, tuyệt đối không muốn rời khỏi Tiêu Ngự nửa bước.

Tiêu Ngự không rảnh tranh luận với nàng, chỉ có thể mặc cho nàng đi theo. Hiện tại còn chưa biết bệnh dịch là bệnh gì, nhưng có vẻ không phải là bệnh hô hấp truyền nhiễm hay đậu mùa, nếu không sẽ không che giấu như vậy, chỉ nói là bệnh dịch.

Chỉ cần phòng ngừa cẩn thận thì sẽ không xảy ra chuyện lớn.

Tiêu Ngự ra ngoài, lên xe bảo phu xe chạy ra ngoại thành, “Chúng ta đến khu tạm trú của lưu dân, nhanh lên.”

Phu xe đáp lời, phóng xe chạy thật nhanh hướng thẳng ra cổng thành.

Sắp đến khu tạm trú, Tiêu Ngự bảo phu xe ngừng lại, mình và Bách Linh xuống xe, dặn phu xe về phủ trước rồi hắn và Bách Linh đi bộ đến đó.

Đoàn người của Lý Phương Minh đã đến sớm một bước. Sắp đến cửa vùng tạm trú đã ngửi được mùi hôi thối nồng nặc, tất cả chịu không nổi lấy tay áo bịt mũi, trù trừ không dám vào.

Lý Phương Minh sai người gọi Hồ tri huyện đến, “Hồ đại nhân, ngươi là quan phụ mẫu của thành Hoài Thiên, mau đi điều tra tình hình rõ ràng. Bản quan cắm trại canh giữ bên ngoài, bản quan và các ngươi cùng tiến cùng lui. Mau tra xem đó là bệnh gì, các đại phu chẩn đoán thế nào, nhanh để về báo cáo với bản quan, bản quan còn liệu mà tìm cách. Đừng để bản quan thất vọng.”

Hồ tri huyện thầm mắng chửi trong lòng. Hắn là quan phụ mẫu của thành Hoài Thiên, cũng là thuộc hạ của Lý Phương Minh, lão già này sợ chết lại muốn lãnh công, còn nói cái gì mà cắm trại canh giữ, cũng thật quang minh chính đại.

Nhưng hết cách rồi, lão ta họ Lý, mà hắn không dám không nghe lời người của Lý gia.

Hồ tri huyện bất khuất đáp lại, sắc mặt nghiêm trọng quay lại nhìn cánh cổng đơn sơ của khu tạm trú.

Nơi đó tỏa ra mùi khó ngửi, Hồ tri huyện sống lâu như vậy mà chưa từng ngửi được mùi gì kinh khủng đến thế. Lẽ nào là mùi vị của chết chóc Cánh cửa kia cứ như lằn ranh sinh tử, ngoài cửa là sống, bên trong là chết. Ánh đuốc lập lòe bên trong hắt ra cứ như cổng vào Địa Ngục tối tăm.

Hồ tri huyện quay lại nhìn các đại phu núp đằng sau hắn, nhất thời giận không chỗ phát tiết.

Lão già Lý Phương Minh chèn ép hắn thì thôi đi, những đại phu này là cái gì mà dám chắn trước mặt hắn

Hồ tri huyện thuận tay túm hai đại phu đẩy lên phía trước, lấy tay áo che mũi, trầm giọng nói, “Các ngươi dẫn đường trước đi!”

Hai đại phu nơm nớp lo sợ, đau khổ nhìn nhau, nhấc bước chân nặng tựa ngàn cân, đi về phía cửa.

“Có chuyện gì Các ngươi còn đứng đây làm chi” Một âm thanh mát lành như gió truyền đến từ phía sau, ở cái chốn hoang vu tối tăm sặc mùi chua thối buồn nôn, đang lúc mọi người tâm tình nặng nề không dám đối diện cánh cửa chết chóc, giọng nói thiếu niên kia không chỉ làm không gian bừng sáng lên một chút mà còn mang theo hơi thở thanh tân.

Mọi người liền dừng chân, quay đầu lại, cứ như đằng sau là vị đại nhân nào không thể không thấy. Chỉ cần có người có thể kéo dài thời gian, dù chỉ là nửa khắc trước lúc bước vào cánh cửa kia là họ đã vô cùng cảm kích rồi.

Vừa nhìn đã bất ngờ. Nghe tiếng nói tưởng là thiếu niên, không ngờ lại là một tiểu thư mặc chiếc váy màu thiên thanh chầm chậm bước đến.

Tiêu Ngự thấy cả đám người tụ tập trước cửa đột ngọt quay phắt lại nhìn mình, cũng sợ hết hồn, tự nhiên nhớ lại một câu chuyện ví von ở hiện đại. Hoa hướng dương vươn theo mặt trời mọc chuyển hướng từ đông sang tây, ngày hôm sau mặt trời lại mọc lên từ hướng đông thì hoa sẽ như thế nào Cả một rừng hướng hương đồng loạt quay đầu theo… Thật quá kinh dị.

Tiêu Ngự cười nói, “Chào buổi tối. Các ngươi cũng đến đây chẩn bệnh hả”

Người khác chưa nói, Lý Phương Minh vừa thấy Tiêu Ngự đã sợ đến nhảy dựng.

Tạ thế tử đích thân dặn không cho hắn tìm Phượng đại tiểu thư, nhưng Phượng đại tiểu thư lại xuất hiện ở đây, nếu để Tạ thế tử biết thì hắn phải giải thích thế nào!

Lý Phương Minh bước lên nói, “Phượng đại tiểu thư, trời đã tối rồi, ngươi còn ra đây làm gì Bộ lạc đường sao Đây không phải chỗ để chơi đùa, ta phái người hộ tống ngươi về.”

Tiêu Ngự không biết chuyện Tạ Cảnh Tu dằn mặt Lý Phương Minh, chỉ thấy Lý Phương Minh thân là Tri phủ mà đích thân đến thị sát khu bệnh dịch, không khỏi nảy sinh lòng tôn kính. Hắn biết quan viên phong kiến rất hay làm mưa làm gió trên đầu bách tính, một Tri phủ tứ phẩm mà có thể làm được như vầy đúng là hiếm thấy.

“Lý đại nhân đừng khách khí, ta nghe nói khu tạm trú bùng phát bệnh dịch nên muốn đến góp chút sức mọn.” Tiêu Ngự mỉm cười, “Lý đại nhân là quan phụ mẫu thành Hoài Thiên nhưng không phải đại phu, có thể đến đây đã khiến người đời kính trọng lắm rồi. Chỉ là ngươi có đi vào cũng không giúp được gì, chẳng may nhiễm bệnh sẽ gây tổn thất cho thành Hoài Thiên, hãy ở ngoài chờ tin tức đi. Còn bệnh dịch, ta và các đại phu trong khu tạm trú sau khi điều tra rõ sẽ bẩm báo lại với đại nhân. Xin đại nhân thực hiện công tác chuẩn bị chu toàn, lúc đó có thể sẽ cần rất nhiều thuốc và nhân lực trợ giúp.”

Nói rồi cúi đầu hành lễ, dẫn Bách Linh vào khu tạm trú.

Lý Phương Minh sợ run người. Vừa rồi hắn còn đang lo lắng không biết phải giải thích thế nào mới không bị Tạ thế tử trừng phạt, không ngờ đột nhiên được Phượng đại tiểu thư kính trọng như vậy.

Tất cả đồng loạt nhìn bóng người hơi gầy gò nhưng thanh thoát cao ráo kia. Hắn vững vàng bước thẳng đến cánh cửa Địa Ngục khiến mọi người kinh hồn bạt vía.

Phượng đại tiểu thư đi không giống một khuê các thế gia được giáo dưỡng chút nào. Tiểu thư khuê các chân chính bước đi nhẹ nhàng, dù trong lúc hành động mà vạt áo vẫn không lay động. Còn Phượng đại tiểu thư đi như dưới chân có gió, vạt áo tung bay, cứ như nam nhân.

Sao hắn có thể ung dung đi đến cánh cửa đó như vậy Lẽ nào hắn không cảm nhận được mùi vị tử vong tràn ngập hay sao

Hắn dựa vào đâu là có thể thong dong như vậy So với bọn họ sợ đến mức mém tè ra quần, đùn đẩy nhau đúng là chật vật không tả nổi.

Lý Phương Minh theo bản năng chạy theo, lại bị quản gia bên cạnh vội kéo lại.

“Lão gia, đừng đi vào đó.” Quản gia bịt mũi miệng, nhíu mày nói.

Bên tai Lý Phương Minh vẫn còn vang vọng lời kính trọng của Phượng đại tiểu thư. Nói hắn khiến người ta kính nể, nói hắn chẳng may nhiễm bệnh sẽ là tổn thất của thành Hoài Thiên. Để hắn ở bên ngoài chờ rồi đi thẳng đến cánh cửa đó.

Lý Phương Minh xưa nay tự xưng là quan thanh liêm, vì dân đợi lệnh, tự nhận xứng đáng với kính yêu của bách tính. Nhưng hắn không nhận nổi một câu kính trọng của Phượng đại tiểu thư.

Được loại người như vậy kính trọng, ai mà dám nhận Đúng là đè gãy cả vai hắn rồi.

Tiêu Ngự dẫn Bách Linh bước qua cửa, liền đụng mặt Tần tiểu đại phu đang vội vã, vừa thấy hắn liền sợ chết khiếp, lo lắng đến trước mặt hắn.

“Sao ngươi lại tới đây!” Tần tiểu đại phu gấp đến nỗi quên cả kính ngữ, cũng không thẹn thùng như bình thường, tức tối giậm chân liên tục, “Ta đã bảo cha hồ đồ mất rồi, sao có thể để Lý tri phủ mời ngươi đến chứ! Ngươi cũng thật là, kêu đến cũng đến, ngươi có biết nơi này xảy ra chuyện gì không! Mau mau quay về đi! Về rồi lập tức thay y phục, khoảng thời gian này đừng nên ra khỏi cửa!” Tần tiểu đại phu hướng nội dễ xấu hổ hiếm khi thấy bừng bừng khí khái nam tử hán như vậy.

Tiêu Ngự mỉm cười, kéo tay Tần tiểu đại phu đi vào trong. Tần tiểu đại phu đứng hình, nhìn cánh tay thon dài đẹp đẽ kia, khí thế hùng hổ nháy mắt bay mất như bóng xì hơi, gương mặt thanh tú đỏ ửng, cả cái cổ cũng hồng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play