Editor: Vện

Tiêu Ngự nhìn qua cửa sổ xe, thấy cách đó không xa có chừng hai trăm lưu dân xanh xao vàng vọt, áo quần rách rưới bị Bộ khoái xua về một hướng.

“Đi nhanh lên! Đừng có lề mề!” Một Bộ khoái nóng nảy xô đẩy người dân khiến người kia đang loạng choạng suýt ngã.

“Các ngươi nói xem, trời lạnh thế này sao không ở nhà, chạy ra đây làm gì! Cứ thích gây phiền phức cho chúng ta!” Tên thủ lĩnh gắt gỏng.

Chu Chiêu đang ở nhà dưỡng thương, tên này tạm thời thay vào vị trí Bộ đầu.

Trong đám lưu dân có người run giọng nói, “Đại lão gia à, đâu phải chúng ta muốn bỏ xứ mà đi, nơi đó quá hỗn loạn, sống không nổi nữa rồi! Lý tri phủ cũng là quan phụ mẫu của chúng ta, hắn không thể không quản chúng ta được!”

Bộ khoái không kiên nhẫn, “Ai nói không quản! Không quản thì ở đây với các ngươi làm gì! Đi nhanh chút coi, bớt nói nhảm đi!”

Có một ông lão quá mệt mà lảo đảo ngã xuống, bị một Bộ khoái tàn nhẫn đá một cái, chỉ có thể run rẩy gượng đứng lên, gù lưng tiếp tục đi về phía trước.

Bách Linh xót xa vô cùng, kéo tay Tiêu Ngự, “Tiểu thư, bọn họ đáng thương quá, chúng ta giúp ông ấy chút đi.”

Tiêu Ngự lắc đầu, thả màn xuống.

“Bây giờ không có cách nào đâu.”

Lưu dân đúng là rất đáng thương, nhưng cũng là nhân tố bất ổn định nhất, bị tham quan vơ vét đẩy vào đường cùng, lại trôi giạt đường xa, bụng không đủ no, có thể rối loạn chỉ vì chút lương thực, một tiểu đội Bộ khoái căn bản không trấn áp được hai trăm lưu dân mất lí trí.

Lại nói nếu hắn ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt họ, không chừng họ lại chuyển mối hận đám tham quan kia lên đầu hắn.

Tiêu Ngự buông màn, nói với phu xe, “Chúng ta đi thôi.”

Vừa nhích được một chút, điều Tiêu Ngự lo lắng đã xảy ra.

Không biết những Bộ khoái kia đã làm gì, chỉ nghe bên ngoài vô cùng ầm ĩ, trong đó có tiếng phụ nhân gào khóc thất thanh và tiếng quát mắng của Bộ khoái, nghe thôi cũng thấy bất an.

Bách Linh lo lắng, không dám quan tâm những lưu dân đáng thương nữa, vén màn nói với phu xe, “Đại thúc, chạy nhanh hơn chút đi!”

Dòng người chạy nạn vốn xếp hàng ngay ngắn nay tản ra bao vây tứ phía, đang kích động hô hào cái gì đó, giống như phát tiết tất cả tâm tình phẫn nộ và khủng hoảng, mười mấy Bộ khoái lập tức bị nhấn chìm trong đám đông.

“Tiểu thư, làm sao bây giờ” Bách Linh không ngờ những lưu dân đáng thương lại trở nên đáng sợ thế này, cứ như biến thành quái vật khổng lồ nuốt chửng người ra, nàng ở trong xe ngựa mà còn cảm nhận được mặt đất bị giẫm đạp đến chấn động.

Tiêu Ngự nhớ lại dáng vẻ vênh váo của nhưng Bộ khoái, đỡ trán cảm thán, “Ngu xuẩn.”

Những người này làm mưa làm gió trên đầu bách tính quen rồi, cứ cho là dân chúng sẽ sợ mình, vĩnh viễn cúi đầu, lại cầm đao trong tay nên không hề sợ hãi, đâu có để mấy trăm lưu dân đây vào mắt.

Sức mạnh của người bị dồn ép đến đường cùng bộc phát là đáng sợ nhất, đủ để lật đổ cả một vương triều, chỉ hai trăm người này thôi đã có thể giẫm nát bọn họ rồi.

Cùng Tiêu Ngự thở dài là một ông lão trong đoàn lưu dân. Ông dù cũng mặc áo vải cũ nát, mặt xám mày tro, nhìn không khác những nạn dân kia là bao. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện khí chất trên người ông phi phàm, khác hẳn người thường.

Có hai thanh niên che chắn bên cạnh ông, không để lưu dân phát cuồng đụng vào ông, còn một thanh niên đang hôn mê bất tỉnh được hai người khác dùng lưng đỡ, cẩn thận tránh né người xung quanh.

“Lão gia, không thể tiếp tục như vậy, Lão Cửu không thể chờ lâu hơn nữa, phải lập tức tìm đại phu.” Một người trong đó lo lắng nói.

Người kế bên hắn khẽ nguyền rủa, “Lũ giá áo túi cơm này, cứ thành thật bố trí chỗ ăn chỗ nghỉ cho lưu dân chẳng phải êm đẹp hay sao, thuộc hạ của Lý Phương Minh đúng là chuyện tốt không dư bại sự có thừa.”

Bọn họ chính là nhóm người của Nguyên lão Vương gia. Nguyên lão Vương gia đã điều tra ra Lý Vĩnh Huy cấu kết với sơn tặc, thậm chí còn tìm được bằng chứng hắn tàng trữ quân đội riêng, vốn đang trên đường hồi kinh lại bị Lý Vĩnh Huy phái người đuổi theo truy sát. Sau một hồi chém giết, cuối cùng diệt sạch đám sát thủ, nhưng lại tổn thất một thị vệ.

Năm thị vệ này là những người ưu tú nhất, được chọn ra từ chín mươi chín người trong đội cảnh vệ của phủ Nguyên Vương, huống hồ bọn họ quanh năm hầu hạ bên cạnh Nguyên lão Vương gia, Nguyên lão Vương gia đã sớm xem họ như con cháu trong nhà.

Nghe nói Tri phủ Lý Phương Minh ở Bắc thành Hoài Thiên có thu xếp đại phu chẩn bệnh cho lưu dân, nên họ liền cải trang thành lưu dân, trà trộn vào đám người chạy nạn nhờ đại phu chữa trị. Ai mà biết lại bị mấy người… mấy Bộ khoái không biết trời cao đất rộng phá đám.

Nguyên lão Vương gia nhìn thanh niên đang bất tỉnh, cau mày nói, “Nhìn tình hình nơi đây có vẻ không ổn, chúng ta cứ trực tiếp vào thành tìm đại phu đi.”

“Không được!” Một thị vệ vội la lên, “Nơi này vẫn là địa bàn của Lý gia, chúng ta không thể mạo hiểm. Lý Vĩnh Huy biết lão gia và Chu đại nhân có quan hệ, đã có phòng bị từ sớm, chỉ sợ trong thành đã giăng lưới bủa vây, lão gia không được chui đầu vào lưới. Hay mọi người tìm chỗ nghỉ tạm đi, để ta vào thành mời đại phu đến.”

“Ngươi đi thì không phải tự chui đầu vào lưới chắc!” Thị vệ khác châm chọc, “Nếu ngươi một đi không trở lại, không lẽ bắt bọn ta đợi ngươi cả đời Chúng ta thì không sao, nhưng Lão Cửu thì không thể.”

“Vậy giờ phải làm sao đây!”

Cả đám vừa tức vừa vội, nhất thời không nghĩ ra được cách nào.

Đoàn người Nguyên lão Vương gia đang tìm đường xoay sở, bỗng thấy đoàn lưu dân vốn đang tập trung đằng trước đột ngột phân nhánh, chạy về hướng khác.

“Các huynh đệ nhìn kìa! Đằng kìa có một người có tiền! Dựa vào đâu mà chúng ta phải ở đây chịu đói chịu khổ, sắp phơi thây đến nơi, còn lũ kia ăn trên ngồi chốc hưởng thụ trên mồ hôi nước mắt của chúng ta, còn có xe ngựa để đi nữa!”

“Đám đồng hương chúng ta dù gì cũng không sống nổi nữa rồi, quậy một trận long trời lở đất đi!”

Cả một tiểu đội lưu dân hô hoán chạy đến chỗ chiếc xe ngựa.

Mà đó chính là xe của Tiêu Ngự. Phu xe thành thật hoảng hốt, liên tục quất roi thúc ngựa chạy như điên. Nhưng con ngựa lại bị uy thế của đám đông từ bốn phương tám hướng dọa cho sững sờ, hất móng xoay cổ chạy ngược về phía đoàn người.

Đoàn lưu dân thấy chiếc xe kia không những không trốn mà còn chạy đến phía mình, vừa bất ngờ vừa hưng phấn la hét om sòm.

Tiêu Ngự ngồi trong xe khóc không ra nước mắt.

Bách Linh sợ xanh mặt, rúc sát vào người Tiêu Ngự.

Đoàn người đã đến rất gần, Tiêu Ngự nghe được có người kêu gào “giết người đền mạng” xen lẫn tiếng khóc thảm thiết gọi “con của ta”, dường như đây chính là nguyên nhân gây nên hỗn loạn.

Chắc là có Bộ khoái ra tay quá nặng làm tổn thương trẻ con trong đoàn lưu dân nên mới khơi dậy phẫn nộ của họ.

Tiêu Ngự suy tính, động viên vỗ vai Bách Linh, vén màn bảo phu xe, “Đại thúc, đừng sợ, cho ngựa dừng lại đi.”

Phu xe hoang mang lo sợ, thấy biểu hiện trấn định của Tiêu Ngự, dường như hắn đã có kế hoạch trong đầu, liền nghe theo lời hắn, kéo ngựa dừng lại.

Lưu dân lập tức bao vây xe ngựa.

Ngay lúc phu xe khống chế ngựa, Tiêu Ngự đã nhanh nhẹn cởi váy trước con mắt trợn to của Bách Linh, hắn moi một bộ trường y xanh lam giấu trong xe mặc vào, tháo tung tóc buộc theo kiểu đơn giản, nháy mắt từ một tiểu thư khuê các biến thành công tử tuấn tú.

Tiêu Ngự cười mỉm với Bách Linh, lấy hộp cứu thương ra, “Lo xa khỏi họa.” Nói rồi chui ra khỏi thùng xe, không để ý những lưu dân điên cuồng muốn nhào đến, đứng thẳng lên, cất giọng nói, “Ta là đại phu! Vừa rồi có nghe, ở đây có ai bị bệnh!”

Đám người rầm rộ nháy mắt im lặng, hai mặt nhìn nhau.

Vốn là họ thấy xe ngựa này sang trọng, cứ tưởng thiên kim tiểu thư nhà ai, không ngờ lại là một đại phu.

Đại phu cũng là bình dân bách tính, họ chỉ thù hận những người giàu có, nhưng rất kính nể đại phu, nhất thời không biết phải làm thế nào.

Tiêu Ngự thấy họ đã bình tĩnh, lòng yên tâm hơn, chỉ vào đoàn người đang chen lấn xô đẩy.

“Ta nghe có tiếng khóc từ hướng đó.”

Một nam nhân đen đúa cao gầy có vẻ là người cầm đầu đoàn người, gã đánh giá Tiêu Ngự, nghi ngờ nói, “Ngươi là đại phu thật sao Nào có đại phu nhỏ như ngươi chứ Ngươi gạt chúng ta đúng không!”

“Ta đúng là đại phu.” Tiêu Ngự nhoẻn cười gật đầu.

Chỉ là một câu đơn giản và nụ cười khách khí ôn hòa mà có sức thuyết phục hơn cả thề thốt, khiến người ta không tự chủ tin tưởng hắn.

Nam nhân cao gầy nhíu chặt mày, “Ngươi tốt nhất đừng lừa chúng ta!”

Nói xong liền xoay người, phóng mắt nhìn vào đám đông, lớn tiếng rống, “Tránh ra hết cho lão tử! Giữ lại cái đám súc sinh kia dạy dỗ sau, mau để đại phu khám cho con trai của Ngô tẩu đi!”

Gã gầm lên, đoàn người lập tức hưởng ứng, liên tiếp truyền lời, chẳng mấy chốc đã truyền xong.

Tiêu Ngự nhìn cảnh đó, người này cũng có thể xem là nhân tài thời loạn, không biết đại ca đây họ Trần hay họ Ngô nhỉ

Bách Linh sợ nơm nớp chui ra khỏi xe, ánh mắt các lưu dân nhìn nàng chẳng mấy thân thiện. Tiêu Ngự kéo Bách Linh đến bên cạnh, đưa hộp cứu thương cho nàng, cười nói với mọi người, “Đây là trợ thủ của ta.” Lại chỉ phu xe cũng núp bên cạnh, “Còn đây là lão nô duy nhất trong y quán.” Nói rồi dẫn hai người xuống xe, đi theo con đường đám đông chừa ra.

Bách Linh đương nhiên muốn bám sát Tiêu Ngự. Phu xe kia nhìn Phượng đại tiểu thư đột ngột biến thân, tuy không hiểu gì nhưng cảm thấy vị tiểu chủ nhân khiến người ta rất an tâm. Phượng đại tiểu thư đi thẳng vào khu vực nguy hiểm nhất là trung tâm đám đông, dọc đường có mấy trăm ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, phu xe không dám đi theo.

Nguyên lão Vương gia quan sát thiếu niên đột ngột xuất hiện, đôi mắt sáng rực hơi nheo lại.

“Hắn đúng là đại phu sao” Một thị vệ nửa nghi ngờ nửa chờ mong hỏi.

“Nhìn dáng vẻ vẫn còn là trẻ con, không chừng chỉ nói bậy để bảo toàn tính mạng thôi.”

“Trẻ con thì đã sao, lúc Thế tử gia bằng hắn ngươi có dám khinh y là trẻ con không!”

Đám thị vệ xì xầm tranh luận, Nguyên lão Vương gia nhìn thị vệ mang thương tích đang hôn mê, trầm tư một lát, nhẹ giọng nói, “Đừng nói nữa, lên phía trước xem thế nào. Lão Thất, ngươi điểm huyện Lão Cửu đi, đừng để cái chân chuyển biến xấu.”

Lão Thất gật đầu, điểm hai huyệt đạo trên đùi Lão Cửu, tháo băng vải, một dòng máu tươi liền tuôn trào, miệng vết thương đã được đắp thuốc cầm máu hở ra, máu chảy thấm ướt băng vải…

Lão Thất nhìn mà phát run, điểm huyệt cầm máu rồi quấn băng lại.

“Không thể cầm máu nữa, chỉ sợ Lão Cửu…” Âm thanh hắn hơi nghẹn ngào, quay đầu nhìn thiếu niên ở trung tâm đoàn người.

Thiếu niên mặc một thân áo lam đứng thẳng tắp, bờ vai rõ ràng hơi mảnh khảnh nhưng vững vàng hơn bất kỳ ai, dưới tình huống bị cả trăm ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm mà không chút bất an, cứ như đang ở chỗ không người.

Biểu hiện trấn tĩnh đến vậy, chắc không phải giả bộ đâu Có thể trong thành Hoài Thiên có tồn tại những ẩn sĩ bản lĩnh hơn người, có thể cứu được họ trong lúc tuyệt vọng…

Lão Thất nhìn Nguyên lão Vương gia, thấy Nguyên lão Vương gia cũng đang thích thú đánh giá thiếu niên kia.

Tiêu Ngự không biết có người bí mật quan sát mình, ở đây có cả trăm con mắt đang chầu chực dò xét hắn từ trên xuống dưới, thêm mấy đôi mắt nữa cũng chả sao.

Mười mấy Bộ khoái vừa rồi lăn lóc dưới đất, ôm ngực ôm bụng kêu la, có vẻ đã bị dạy dỗ một trận nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Chính giữa đám người có một nữ nhân mặt mày tiều tụy, vừa đen vừa gầy nhìn không ra tuổi, trong lòng ôm một đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi. Thằng bé nằm im trong lòng nàng, như đang hôn mê.

Nam nhân cao gầy ngồi xổm xuống cạnh nàng, “Ngô tẩu, có đại phu đến rồi. Mau để hắn khám cho Đản Nhi đi.”

Ngô tẩu nhìn Tiêu Ngự, bò đến quỳ xuống đất, Tiêu Ngự vội vàng đỡ nàng.

“Vị đại tỷ này đừng như vậy, để ta khám cho đứa trẻ xem thế nào.”

Vừa rồi Ngô tẩu đã khóc đến mệt lả, giờ chỉ có thể đưa thằng bé đến trước mặt Tiêu Ngự, hụt hơi nói, “Đại phu, đại… phu, van ngươi hãy cứu nó, cứu mạng nó đi, chỉ cần cứu được Đản Nhi, nó vẫn còn rất nhỏ… Đại phu, ta van xin ngươi, cầu xin ngươi…”

Tiêu Ngự nghe mà xót lòng, quỳ một chân, tập trung khám cho thằng bé.

Trên đầu Đản Nhi có vài vết trầy, máu đã đông cứng lại.

Nam nhân cao gầy nhìn hắn kiểm tra vết thương, giận dữ nói, “Những tên chó chết kia đã dùng chuôi đao đập đầu thằng nhỏ đến mức bất tỉnh. Nếu Đản Nhi mà không qua khỏi, ta nhất định bắt chúng đền mạng cho Đản Nhi!”

“Đền mạng, đền mạng!” Đoàn ngoài nhiệt liệt hô hưởng ứng, đám Bộ khoái nằm dưới đất sợ điếng người, run cầm cập.

Tiêu Ngự nhíu mày, nhìn nam nhân cao gầy, “Bảo bọn họ im miệng đi! Ồn quá.”

Nam nhân cao gầy nghẹn lời, hung dữ trừng mắt với Tiêu Ngự, Tiêu Ngự không nhìn gã nữa, tiếp tục xoa nắn cơ thể thằng bé.

Tiểu đại phu này thật to gan! Nam nhân cao gầy siết nắm đấm tính lên cơn nhưng cuối cũng vẫn nhịn xuống, tức tối rống lên, “Hô cái gì mà hô, câm miệng hết đi! Không thấy đại phu chê phiền à!”

Đoàn người lập tức câm nín.

Thị vệ bên cạnh Nguyên lão Vương gia thấp giọng nói, “Có thể khiến cả đoàn lưu dân phục tùng như vậy, nam nhân này cũng có chút bản lĩnh.”

Nguyên lão Vương gia gật đầu. Ông nhìn không tới đại phu trẻ kia, liền nhắm mắt dưỡng thần, lắng tai nghe âm thanh từ hướng bên kia.

Lại nghe tiểu đại phu nói, “Vết trầy này chỉ là vết thương nhỏ, không phải nguyên nhân khiến thằng bé hôn mê.” Tiếng hắn vừa dứt, lưu dân vây quanh liền sôi sục. Nguyên lão Vương gia khẽ lắc đầu.

Nghé con không sợ cọp, quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi…

“Sao có thể chứ! Chúng ta thấy rõ ràng mà, chính tên súc sinh kia đã đánh thằng nhỏ khiến Đản Nhi ngã gục!”

“Đúng vậy! Ngươi dám bênh vực đám cẩu quan ấy, ngươi cũng chẳng tốt lành gì!”

“Đại phu này là giả rồi, nhất định là giả mạo!”

“Đồ dối trá!”

Tiêu Ngự không để ý tiếng kêu gào của họ, vẫn tập trung sờ khắp người đứa bé.

Người sốt cao, mới rồi còn lạnh run, rõ ràng trời mùa đông, y phục thằng bé lại mỏng mà đổ rất nhiều mồ hôi, sau lưng còn bị mồ hôi thấm ướt áo.

Triệu chứng này thường bắt gặp vào mùa hạ, nhiều muỗi. Tuy bây giờ trời giá lạnh nhưng Tiêu Ngự vẫn nhận ra, đây là bệnh sốt rét.

Rất có thể thằng bé đã bị sốt rét.

Tiếc là hiện tại không thể xét nghiệm máu, hắn chỉ thể dựa vào triệu chứng mà đoán thôi.

Tiêu Ngự hỏi Ngô tẩu, “Đản Nhi sốt bao lâu rồi”

Ngô tẩu hoang mang trả lời, “Bắt đầu từ trưa hôm qua.”

“Có phải là sốt nóng lạnh, còn rét run, lúc bị lạnh còn nhức đầu buồn nôn không”

Đôi mắt mờ mịt của Ngô tẩu sáng lên, gật đầu liên tục, “Đại phu nói đúng đấy, Đản Nhi bị giống hệt như ngươi nói! Đại phu, rốt cuộc Đản Nhi bị bệnh gì”

Tiêu Ngự đã xác định được căn bệnh, trả lời, “Đản Nhi bị sốt rét.”

Hắn vừa dứt lời, đám đông còn đang nhao nhao lại rơi vào tĩnh lặng.

Lần này còn yên lặng hơn lần trước, tỏa ra bầu không khí trầm trọng.

“Sốt rét… là sốt rét kìa!” Không biết ai đã gào lên, mọi người đang tập trung nơi đó liền chạy tán loạn, mấy Bộ khoái nằm dưới đất cũng ráng nhịn đau lăn ra xa, những người khác cũng chẳng hơi đâu đi quản bọn họ nữa.

“Tránh ra hết, tránh xa ra đi! Đản Nhi bị sốt rét đó!”

Phu xe sợ hãi lùi về sau, Bách Linh trợn mắt ôm hộp cứu thương đứng kế Phượng đại tiểu thư, mà tiểu chủ nhân vẫn mặt không biến sắc ngồi yên một chỗ, nàng không dám chạy, vẫn đứng phía sau Tiêu Ngự.

Ngô tẩu ngây dại cả người, đôi mắt thẩn thờ nhìn Tiêu Ngự, lại cúi đầu nhìn thằng bé trong lòng, nghẹn ngào ôm con khóc lớn.

“Đản Nhi số khổ của ta! Phải làm sao, giờ phải làm sao đây!”

Nam nhân cao gầy cũng lùi sang một bên, thấy Tiêu Ngự vẫn đang ngồi xổm trước mặt Ngô tẩu và Đản Nhi, nghi ngờ nói, “Ngươi đang lừa chúng ta đúng không! Sốt rét rất dễ lây, người bệnh sốt rét cũng gần như nắm chắc cái chết, ngươi đang nói nhăng nói cuội gì hả!”

“Ai bảo không chữa được” Tiêu Ngự chẳng thèm nhìn gã một cái, về xe ngựa lấy giấy bút, lần này không ai dám cản đường hắn, đều kiêng kỵ đứng nhìn, hận không thể tránh xa hắn.

Hắn quẹt mấy chữ rồng bay phượng múa, gấp lại giao cho phu xe.

“Đại thúc, ngươi lập tức về thành giao lá thư này cho Tần tiểu đại phu, nói hắn làm theo lời ta rồi dẫn hắn đến đây. Phải nhanh lên!”

Phu xe nhận thư, cẩn thận cất vào trong ngực, nhìn đám lưu dân bên kia một chút, nhỏ giọng nói, “Nhưng mà ta không thể để tiểu thư ở đây một mình…”

Tiêu Ngự mỉm cười, “Không sao đâu, ta ứng phó được. Cứu người không thể chậm trễ, ngươi mau đi sớm về sớm.”

Phu xe đáp lời, đánh xe đi.

Người xung quanh thấy hắn rời đi, liền bất chấp ngăn cản, “Người này muốn trốn, hắn định về tìm viện binh, không thể để hắn đi!”

Tiêu Ngự nổi nóng, nhìn quanh một vòng, nói với nam nhân cao gầy, “Rốt cuộc các ngươi có muốn cứu thằng bé không hả!” Rồi rống các lưu dân đang chặn đầu xe, “Ta gọi viện binh sao Các ngươi mắc gì phải sợ viện binh! Lẽ nào các ngươi thật sự muốn phản lại triều đình, vào rừng làm cướp sao Sắp xếp nơi ăn chốn ở cho các ngươi thì không chịu, ở đây gây rối, rốt cuộc các ngươi muốn gì! Các ngươi gây náo loạn, coi thường luật pháp, dù có đánh các Bộ khoái thì người chịu phạt cũng đâu phải các ngươi. Nếu thật sự muốn làm phản tặc thì thành Hoài Thiên chỉ cần tùy tiện phái một đội binh đến cũng đủ xử tử hết tất cả, đó là kết quả các ngươi mong muốn đúng không Vậy ta chúc chư vị cầu được ước thấy!”

Hắn chất vấn liên tiếp, hỏi cho mọi người á khẩu không trả lời được, lúng túng nhìn nhau.

Có mấy người già bắt đầu kéo thanh niên lùi lại, tận lực khuyên can, “Tiểu đại phu nói rất đúng, các ngươi nghe lão già này đi, chúng ta không thể nổi loạn, không thể nào…”

Tiêu Ngự nhìn mấy ông lão áo quần lam lũ, lòng không nỡ, mềm giọng nói, “Phu xe của ta về thành tìm người điều chế thuốc, chờ đem ra là có thể cứu được đứa bé này. Dù gì ta cũng ở đây với các ngươi, các ngươi còn sợ cái gì”

Hắn thúc giục phu xe, “Đại thúc, nhanh chóng về thành đi.”

Phu xe thúc ngựa thăm dò, lần này không có ai cản đường nữa. Tiêu Ngự nhanh tay lấy cái choàng trên xe xuống, đến cạnh Ngô tẩu.

“Khoác tạm cho thằng bé đi, nơi này lạnh lắm.” Hắn trùm áo lên người Đản Nhi.

Thấy Ngô tẩu ngồi chết lặng, Tiêu Ngự trực tiếp ôm lấy Đản Nhi, Bách Linh giúp hắn quấn chặt áo quanh người thằng bé.

Ngô tẩu thấy chất liệu chiếc áo mềm mại ấm áp, lại đính lông thú, vừa nhìn đã biết đồ có giá trị. Nàng vung tay ngăn lại, “Cái này… không được không được, xiêm y của tiểu đại phu quý giá sạch sẽ như vậy, sẽ bị Đản Nhi làm bẩn…”

Tiêu Ngự cười nói, “Ngô tẩu đừng ngại, y phục là để chống lạnh mà. Để ta ôm Đản Nhi cho, ngươi nghỉ ngơi chút đi.”

Ngô tẩu quay đầu nhìn quanh, thấy chỗ nàng đứng ngoại trừ Đản Nhi, tiểu đại phu và nha đầu đi theo hắn thì không còn ai cả. Ngay cả Thiết đại ca và các nữ tử chăm sóc nàng dọc đường đều đứng đằng xa do dự nhìn về phía này.

Ngô tẩu nhìn Tiêu Ngự, trang phục của tiểu đại phu chẳng hề phú quý nhưng từng cử chỉ, lời ăn tiếng nói lại giống như công tử nhà quyền quý. Hắn nói mình là đại phu, nhưng cả đời nàng đã bao giờ gặp đại phu hay lang trung nào giống vậy đâu, ngay cả tú tài nhà Viên ngoại giàu nhất thôn cũng không sánh được một phần nhỏ của hắn.

Rõ ràng chỉ có thế gia đại tộc mới nuôi ra được một thiếu gia như hắn, nhưng ngay lúc những người đồng hương đều xa lánh nàng, vị công tử như tiên nhân này lại ôm con trai của nàng, dùng chiếc áo hoa lệ mà có làm cả đời nàng cũng không mua nổi bao bọc cơ thể bẩn thỉu đầy bùn đất của Đản Nhi, ôm nó vào lòng, không chút ghét bỏ, chẳng hề đắn đo.

Lệ lại bắt đầu đong đầy vành mắt Ngô tẩu, nàng muốn quỳ xuống cảm tạ vị công tử này ra tay cứu giúp, rồi lại cảm thấy mình mà quỳ là bất kính với thiện ý của hắn.

“Đại phu, tiểu công tử, đa tạ, đa tạ ngươi, Đản Nhi, sau này Đản Nhi nhất định sẽ báo đáp công đức của…” Ngô tẩu nghẹn ngào nói, Tiêu Ngự để Bách Linh qua an ủi nàng, mình thì ôm đứa trẻ nhẹ hẫng này ngồi xuống một khúc cây.

Hy vọng Tần tiểu đại phu nhanh tay một chút, mau mau đem thuốc đến.

Thế kỷ 21 có một nữ bác sĩ đã sáng chế ra thuốc đặc trị sốt rét cho trẻ em từ cây ngải bụi, thật ra trong sách có ghi chép cây ngải bụi đã được dùng để trị sốt rét từ xưa, nhưng hiệu quả không cao lắm. Nguyên nhân là cây ngải bụi bị phơi khô rồi sắc thành thuốc, có những thành phần chuyên trị đã bị nhiệt độ cao phá hủy. Trong thư hắn có viết là phải ngâm cây ngải bụi vào nước muối, trực tiếp chiết xuất nước ngải bụi, hy vọng Tần tiểu đại phu hiểu được. Hắn tin vào tài năng của thanh niên kia.

Trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện mấy đôi giày vải, Tiêu Ngự ngẩng đầu lên, thấy một ông lão cười hiền lành nhìn hắn.

“Tiểu đại phu, có thể xem vết thương của cháu ta một chút được không”

———

Hậu trường.

Nguyên lão Vương gia: Cháu dâu rất tốt, ta sẽ chọn thay thằng nhóc trời đánh kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play