Tạ Cảnh Tu liếc tiểu Thái tử một cái, ra hiệu cho Lão Thập, Lão Thập bước đến ôm tiểu Thái tử lên.
Hơn mười binh sĩ huyền giáp tay cầm trường thương, cưỡi ngựa xông lên bắt Lý quý phi, các đại nội thị vệ đã sớm không còn sức đánh trả đang chắn phía trước Lý quý phi bị hất văng, binh sĩ tiện tay tóm lấy nữ nhân hoa dung thất sắc, mặc kệ nàng gào la chói lói, nhanh chóng quay về chỗ Tạ Cảnh Tu.
“Nương nương, nương nương! Lũ loạn thần tặc tử các ngươi, mau thả nương nương ra!” Quế đại nương tóc tai rối bù, đứng trong vòng vây thị vệ lớn tiếng kêu, “Đám vô dụng, còn không mau cứu nương nương về!”
Đao thép trong tay thị vệ đâm không thủng huyền giáp của binh sĩ, lấy cái gì đấu cứng với trường thương người ta
Tạ Cảnh Tu thâm trầm vung tay lên, “Giết ra khỏi hoàng cung.”
Tiếng chém giết rung trời lại phủ trùm thâm cung.
Các cung nữ nội thị vây quanh Hoàng hậu chạy về Hưng Ninh cung nghe được tiếng hô “giết” sặc mùi sát khí cách đó không xa, dường như còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng, ai nấy sợ đến mức mềm chân, cất bước không nổi.
Lúc này Hoàng hậu Tư Không Ngọc lại vô cùng bình tĩnh, cõi lòng phẳng lặng hơn cả mười mấy năm trước, thưở chưa phải ngày đêm lo lắng, cảnh giác trăm bề, bình tĩnh đến hưng phấn.
Nàng tin tưởng, nàng tin tưởng vô điều kiện vào thiếu niên có đôi mắt trong veo kia, nàng tin vào thiếu niên có thể làm Nguyên Vương thế tử vì hắn mà tạo phản, tiến đánh cấm cung, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với con trai nàng, Nghiên Nhi của nàng giao vào tay hắn chắc chắn sẽ bình an mà lớn lên.
Từ khi Lý Yên Nhi được sủng ái, từ khi tiền Thái tử chết trẻ, nguyện vọng bé nhỏ duy nhất của nàng chỉ đơn giản như vậy thôi.
Giờ phút này, nàng không còn vướng bận chuyện gì nữa.
Bắt đầu từ những năm Hoàng đế kiêng kỵ ngoại thích, gia tộc Tư Không đã dần bị tiêu diệt.
Gia tộc Tư Không ngày xưa như lửa đỏ hừng hực, cháy sáng không cần thêm dầu, nay người bị lưu đày, kẻ bị giáng chức, từng nhánh rơi rụng, chia năm xẻ bảy.
Tư Không Ngọc cảm thấy hết sức buồn cười.
Không có gia tộc Tư Không nâng đỡ, Vĩnh Vinh đế sao có thể ngồi lên ngai vàng dễ dàng như vậy. Phụ thân nàng năm đó cực kỳ hài lòng Vĩnh Vinh đế lúc còn là Hoàng tử, nói ngài khôn khéo trầm ổn, thân mang đại tài.
Cho nên ngoại thích mới giúp đỡ một Hoàng tử yếu thế như ngài, hy vọng ngài trở thành minh quân lưu danh thiên cổ.
Không ngờ, ngài vì một Lý thị nhỏ nhoi mà chống đối gia tộc Tư Không, chính thức trở thành lang sói lòng tham vô đáy.
Thời điểm Lý Yên Nhi tiến cung, Vĩnh Vinh đế chỉ lợi dụng nàng ta để mượn sức Lý gia. Khi ấy, mọi người đều biết Hoàng hậu Tư Không Ngọc mới là nữ nhân chiếm trọn trái tim đế vương.
Ngay bản thân Tư Không Ngọc cũng thật sự đem lòng ái mộ, tín nhiệm phu quân quen biết từ thưở niên thiếu.
Mãi đến lúc trưởng tử của bọn họ, tiền Thái tử văn nhã đoan chính chết bất đắc kỳ tử trong tẩm cung, Vĩnh Vinh đế chỉ giải quyết qua loa cho xong, xử tội mấy Thái y rồi kết thúc chuyện này.
Con trai nàng chết oan uổng, cuối cùng Tư Không Ngọc cũng bừng tỉnh khỏi cảm tình mù quáng. Quay đầu nhìn lại, gia tộc Tư Không đã thất thế, Lý gia quật khởi, Lý Yên Nhi thâu tóm trái tim Hoàng đế, quân vương khôn khéo trẻ tuổi ngày xưa không còn, nam nhân hiện tại ánh mắt mông lung, vóc dáng gầy gò, xa lạ đến mức nàng không nhận ra nữa.
Con trai nhỏ Tống Triều Nghiên tuy được phong Thái tử nhưng năm lần bảy lượt suýt chết, theo chân tiền Thái tử.
Tư Không Ngọc chỉ có thể dùng hết sức lực để bảo vệ tính mạng con nhỏ, sợ nơm nớp sống trong thâm cung, không biết khi nào mới kết thúc.
Lấy thế lực như nước lũ của Lý gia và Lý Yên Nhi bây giờ, nếu bọn họ thật sự muốn hại chết tiểu Thái tử, nâng đỡ con trai Tống Triều Lễ của Lý Yên Nhi lên làm Thái tử cũng không phải không thể được.
Vĩnh Vinh đế nhất mực sủng ái Lý Yên Nhi, so với tiểu Thái tử, ngài càng thiên vị Tam hoàng tử do Lý Yên Nhi hạ sinh. Dù cho tiểu Thái tử thật sự gặp chuyện không may, ngài cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng Lý gia hình như không có ý định này, bởi vậy Tư Không Ngọc mới tạm thời bảo vệ được tiểu Thái tử. Lý Yên Nhi hết lần này đến lần khác xuống tay với tiểu Thái tử nhưng vẫn chưa muốn lấy mạng nó, chỉ hại Tư Không Ngọc sợ đến mức thành bộ dáng chim sợ cành cong, trông chừng tiểu Thái tử càng thêm chặt chẽ.
Giống như hôm nay vậy, phải móc họng cho nôn ra không phải lần đầu tiên. Tiểu Thái tử mới năm tuổi, thực quản non yếu làm sao chịu nổi nôn mửa thường xuyên như vậy Lần này bị vỡ thực quản cũng do thương tích dồn nén liên tục mấy năm qua.
Bất luận ra sao, nhưng ngày sống bữa nay lo bữa mai rốt cuộc có thể triệt để chấm dứt rồi.
Hoàng hậu Tư Không Ngọc sảng khoái trở về Hưng Ninh cung, cởi phượng bào tơ vàng, đổi lại phẩm phục Hoàng hậu, sau đó lẳng lặng ngồi ở chính điện, chờ phán quyết cuối cùng.
—o0o—
Sâu trong hoàng thành tọa lạc ngay trung tâm kinh thành phóng lên mấy cột khói đen và tiếng chuông cổ vang vọng từng hồi, chấn động vài dặm xung quanh, hiện tượng lạ lùng như thế, dĩ nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt dân chúng.
Người đi đường dồn dập tấp vào tửu lâu nghỉ chân, cùng hướng mắt về hoàng thành.
“Xảy ra chuyện gì thế”
“Có phải hoàng thượng muốn truyền chỉ gì không”
“Hay là có hỏa hoạn”
Mọi người nghị luận xôn xao, không ai biết nguyên do, cũng không đoán được chuyện gì đang xảy ra trong thâm cung.
Lâm Hiển đang luyện binh ở phía Nam hoàng thành nghe được tiếng chuông, suy nghĩ một lát, sắc mặt đại biến, thầm nghĩ, “Nguy rồi.”
Lập tức điều động năm nghìn nhân mã trong Tề Vệ sở, gấp rút chạy đến tiếp viện hoàng thành.
Năm nghìn nhân mã còn lại đang hoạt động ngay trong hoàng cung hẳn đã sớm đến cứu giá.
Lâm Hiển không biết trong cung xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết, tiếng chuông trên lầu quan sát mà vang lên tức là liên quan đến tồn vong của hoàng thành.
—o0o—
Ngay lúc mọi người đều dồn chú ý về hoàng thành, trong những ngõ hẻm quanh co, bình thường chẳng ai muốn để mắt đến mấy tên nghèo khổ hay tụm năm tụm ba, từng tốp nam tử trẻ tuổi xuất hiện từ mấy căn nhà xập xệ, nhìn nhau một cái, lại yên lặng di chuyển đến những kho thóc gần Quảng An đường nhất.
Cửa hiệu cháo thuốc từ trước đến giờ đều do Tạ Cảnh Tu cho người điều hành, Tiêu Ngự không biết hoạt động cụ thể.
Cửa hiệu cháo thuốc đặt ở ngoại thành là nơi trực tiếp phát lương thực cho dân chúng, ngoài những cái đó, còn có bốn đại viện làm kho chứa thóc xây trong kinh thành, phụ trách quản lý lương thực dược thảo cung cấp cho các cửa hiệu nhỏ.
Cửa hiệu ngoại thành đổi chủ nhiều lần, nhưng kho lớn trong thành vẫn nằm trong tay Tạ Cảnh Tu.
Vì trước kia Giản lục tiểu thư phách lối làm từ thiện, khắp kinh thành không ai không biết kho lớn coi tiền như rác này.
Cứ cách một thời gian lại có từng xe chở lương thực, dược thảo chạy vào, chưa đến mấy ngày đã chở ra ngoại thành phân phát cho bách tính, không phải coi tiền như rác chứ là cái gì!
Người không biết chuyện chỉ cười thầm Nguyên Vương thế tử trẻ tuổi phong lưu, vung tiền như nước vì nụ cười của giai nhân, mãi đến sau này, y vì Thế tử phi xuất thân dân gian mà không chút do dự đoạn tuyệt với Giản lục tiểu thư, chuyện tình rắc rối này từ lâu đã lan truyền khắp đầu đường cuối phố.
Bây giờ, bốn kho lớn bị xem là coi tiền như rác đột nhiên có hàng trăm người xuất hiện, xếp hàng ngay ngắn trước khoảng sân rộng bao la.
Bọn họ có người ăn mặc như du côn bần hàn, có người còn mang gánh hàng rong, có thư sinh áo vải, có đầu bếp bên hông còn buộc tạp dề.
Trăm người muôn hình muôn vẻ đứng nghiêm chỉnh như quân đội, y hệt binh sĩ được huấn luyện chính thống, cảnh tượng hết sức quỷ dị.
Cổng lớn kho hàng từ từ mở ra, ánh nắng lan dần vào sâu bên trong.
Phía trước đặt một núi bao gai, đằng sau là từng bộ mũ giáp đen tuyền xếp chồng chất, lấp lánh ánh đen dưới nắng…
—o0o—
Ngoài cửa chính Lý phủ, mấy chiếc xe ngựa lớn đậu ở bãi đất trống, Lý tướng đã hơn năm mươi và trưởng tử Lý Sung bước ra cửa, nhìn hắn nhảy lên xe, lão đứng dưới, nghiêm mặt nói với con trai, “Vi phụ đã dặn Yên Nhi đừng động vào Tư Không Ngọc và tiểu Hoàng tử, nhưng xem ra, nàng đã không nghe lời ta.”
Lý tướng thở dài, “Từ khi hạ sinh Tam hoàng tử, nàng ngày càng cố chấp, không muốn tòng mệnh. Làm mẹ sẽ mạnh mẽ hơn, nàng tính toán cho Lễ Nhi cũng không có gì đáng trách, nhưng không nên đặt Lý gia chúng ta vào thế tiến thoái lưỡng nan.” Ngừng một lát lại nói, “Thám tử đã điều tra ra, Quảng An đường được dựng nên vì Nguyên Vương thế tử phi Phượng Chiếu Ngọc. Phượng Chiếu Ngọc tiến cung chẩn bệnh cho tiểu Hoàng tử, Nguyên Vương thế tử Tạ Cảnh Tu mang ba trăm binh sĩ đột phá Phục Linh môn xông vào hoàng cung, đại nội thị vệ đấu không lại nên rung chuông cảnh báo. Thế tử Việt Bắc hầu đã dẫn người đến hộ giá, ba trăm binh sĩ không có gì đáng ngại, lúc này ngươi chỉ cần vào cung chế trụ Yên Nhi, đừng để nàng gây ra phiền phức, bằng không, Lý gia sẽ từ bỏ nàng!” Lý tướng nói xong, giọng đột ngột lãnh khốc hẳn lên, không chừa đường sống.
Lý Sung nói, “Phụ thân đừng lo, nhi tử biết rồi. Nhưng tư quân của phủ Nguyên Vương đã bị hoàng thượng thu hồi, bây giờ y dẫn theo ba trăm binh sĩ không rõ lai lịch, tốt nhất phụ thân hãy phái người điều tra, tuyệt đối không thể xem thường.”
Lý tướng gật đầu, “Vương gia coi trọng tài năng của y, sao vi phụ dám xem thường y chứ.” Lý gia nhận lệnh lôi kéo Tạ Cảnh Tu đâu phải mới ngày một ngày hai, chỉ là Tạ Cảnh Tu dầu muối gì cũng không ngấm.
“Đã không thể sử dụng được thì nên nhanh chóng diệt trừ.” Lý tướng trầm ngâm, “Đinh thị chung quy vẫn là đàn bà con gái, cho nàng năm trăm tinh binh nàng cũng không biết dùng thế nào, còn đánh mất cơ hội ngàn năm có một. Hôm nay tuy hung hiểm nhưng chưa chắc không phải thời cơ. Đại lang, đang lúc có mặt Thế tử Việt Bắc hầu, nhớ tìm cách lợi dụng hắn, hắn chính là một thanh bảo đao.”
Lý Sung mỉm cười, chắp tay nói, “Phụ thân yên tâm, người cứ trong phủ chờ tin.” Nói xong khom người chui vào buồng xe.
Lý tướng dõi mắt trông theo, mắt nheo lại, vuốt râu nhìn về nơi xa, hơn mười cột khói đen trên hoàng thành vẫn chưa tan mà như đang tụ lại thành một bóng đen. Nhìn từ đằng xa giống hệt ma quỷ lửng lơ ngay phía trên hoàng cung, hai lỗ trống là hai con mắt đang mở trừng trừng.
Lý tướng nhớ lại những việc Tạ Cảnh Tu đã làm, khẽ lắc đầu, xoay người vào phủ.
Y có thể thoát khỏi truy sát của năm trăm tinh binh, còn tương kế tựu kế dùng cách giả chết, suýt chút nữa tra ra thân phận của Đinh thị, tất cả đều khiến người ta không dám khinh thường.
Thế nhưng, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ bồng bột, vì một Phượng Chiếu Ngọc mà dẫn quân tạo phản, không có tiền đồ. Vương gia cũng có lúc nhìn nhầm người.
Từ xưa đến nay, con cháu hoàng tộc muốn bức vua thoái vị phải chuẩn bị sẵn đại quân ngoài thành. Trong cung có tường thành, Binh Mã ty và mấy vạn Vũ lâm quân túc trực, nếu không sắp đặt vẹn toàn sao có thể tùy tiện bức vua thoái vị
Cứ cho là Tạ Cảnh Tu muốn phản mà chỉ mang có ba trăm binh sĩ đã liều mạng xông vào cấm cung, dù có thể chạy ra thì biết làm sao mới đánh lại Vũ lâm quân và đại doanh Bắc thành trong giáp ngoài công
Đa mưu túc trí thì thế nào Một khi đánh trực diện, âm mưu gì cũng thua vũ lực. Trong cuộc chiến thực lực, kẻ yếu vĩnh viễn chỉ có thể bị giẫm nát.
Phượng Chiếu Ngọc là thần y, thân mang tuyệt kỹ, có lẽ không phải chết. Nhưng Tạ Cảnh Tu sẽ bị tính ngông cuồng hại chết.
Lý tướng tiếc nuối lắc đầu, chậm rãi bước lên thềm đá, bước qua ngạch cửa.
Cánh cửa lớn nặng nề còn chưa đóng lại, đầu đường truyền đến tiếng la hét inh ỏi, âm thanh bước chân mạnh mẽ đều nhịp giẫm trên đá xanh lót đường vang lên, đất sỏi ven đường nảy lên từng đợt như bọt nước, mặt đất chấn động không ngừng.
Lý tướng giật mình quay phắt lại, không dám tin trợn to mắt nhìn.
Đội quân huyền giáp khí thế ngất trời hùng hổ tiến đến như mây đen cuồn cuộn!
Thân mặc huyền giáp, tay nắm trường thương… đúng là hình dáng của ba trăm binh sĩ thuộc hạ Tạ Cảnh Tu dẫn đầu!
Ba trăm, rõ ràng chỉ có ba trăm thôi mà!
Nhưng đội quân hiện tại đang bao vây Lý phủ chắc chắn hơn ba trăm người, họ từ đâu ra!
“Tướng gia cẩn thận!” Tùy tùng quát một tiếng, kéo Lý tướng vào trong, lệnh cho nô bộc nhanh chóng đóng cửa.
Lý tướng đứng sau cửa, nghe tiếng sắt thép gõ vào nhau khiến lòng người hoảng hốt, trống ngực đập thình thịch!
Tạ Cảnh Tu… Tạ Cảnh Tu!
Lý tướng lầm bầm cái tên kia, không hiểu sao lòng thấy sợ hãi.
Từ khi tư quân phủ Nguyên Vương bị thu hồi, vì phòng ngừa những binh sĩ kia nhớ chủ cũ, khó khống chế nên đã sớm cho họ giải giáp về quê.
Vì muốn lôi kéo Tạ Cảnh Tu nên lão âm thầm điều tra không ít lần, y chỉ lãng phí thời gian cùng Phượng Chiếu Ngọc trong Quảng An đường, hoặc đến các cửa hiệu cháo thuốc mua danh chuộc tiếng thôi.
Rốt cuộc binh lính của y từ đâu ra! Binh sĩ từ đâu ra!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT