Trời sắp tối mịt Tạ Cảnh Tu mới dẫn Lão Lục về Quảng An đường.
Có hai người lo lắng đứng chờ ngoài Quảng An đường, vừa thấy Tạ Cảnh Tu về liền chạy đến bẩm báo chuyện xảy ra hồi sáng.
“Chủ nhân, Trần tiểu thư xông vào y quán giữa ban ngày ban mặt, nói thẳng là muốn tìm Phượng đại phu, chúng ta thực sự không thể ngăn cản. Thuộc hạ bất tài, xin chủ nhân trách phạt.” Hai người quỳ xuống, mặt tái mét, lo lắng nói.
Toàn thân Tạ Cảnh Tu bùng phát khí lạnh, hai người quỳ dưới đất, lòng càng thêm bất an.
Trời vừa sáng Tạ Cảnh Tu đã giao nhiệm vụ cho họ, không cho bất kỳ ai có mưu đồ đến quấy rầy Phượng đại phu. Nhưng tình huống hôm nay sao có thể dùng vũ lực ngăn cản được Thân phận Trần Tố Khanh đặc biệt, bọn họ không giết được, cũng không thể gây thương tích, làm xước một miếng da thôi e là lão Vương gia cũng sẽ liều mạng với họ. Nếu ngăn cản nàng gặp Phượng đại phu phải dùng lý do gì Hắn nhất định sẽ nghi ngờ. Nếu Trần Tố Khanh kêu la ngay trước mắt bao người thì kết cục càng thêm be bét.
Cái này không được, cái kia cũng không được, thật sự là họ có khổ mà không thể nói, còn chẳng bằng ra ngoài, dùng đao thật kiếm thật so chiêu còn sảng khoái hơn.
Lão Lục nhìn cảnh này, cắn chặt răng, cũng quỳ xuống, “Chủ nhân, thuộc hạ có lời muốn nói. Xin chủ nhân nghe một chút thôi.”
Tạ Cảnh Tu trầm ngâm nhìn Lão Lục một hồi, phất tay cho hai người kia lui xuống.
Hai thị vệ như rũ được gánh nặng, lập tức biến mất trong bóng tối.
Tạ Cảnh Tu định vào Quảng An đường, Lão Lục chặn đường y.
Lão Lục, “Xin chủ nhân theo ta, chúng ta đến chỗ vắng người rồi nói.”
Tạ Cảnh Tu, “…” Cất bước theo Lão Lục.
Lão Lục dừng ở con hẻm nhỏ bên hông Quảng An đường, chần chừ một lát, do dự mở miệng, “Đây là chuyện riêng của chủ nhân và Phượng đại phu, đúng ra thuộc hạ không được xen vào…”
“Nói thẳng đi!” Tạ Cảnh Tu trầm giọng nói.
Lão Lục biết chắc y đang bực khi nhắc đến chuyện Trần Tố Khanh, không dám khiêu chiến với kiên nhẫn của chủ nhân, vội nói, “Thuộc hạ cho rằng, Phượng đại phu là người đáng tin, chủ nhân thật sự không cần phải giấu diếm hắn.”
Tạ Cảnh Tu mặt trầm như nước, ánh mắt mang mũi băng nhọn, Lão Lục không dám nhìn y, tim đập như đánh trống.
Tạ Cảnh Tu có rất nhiều bí mật, ngoại trừ thuộc hạ tâm phúc là bọn họ, y chưa từng nói với bất kỳ ai. Vương gia không biết, ngay cả Nguyên lão Vương gia cũng không biết.
Các thị vệ cùng lớn lên với Tạ Cảnh Tu, biết rõ Tạ Cảnh Tu đã nếm trải cảnh lòng người thay đổi, vậy nên trong lòng y không thể tin tưởng ai.
Không phải y từ nhỏ đã như vậy, nhưng mỗi lần y định mở lòng với người khác là mỗi lần nhận một cái tát từ hiện thực tàn nhẫn, bắt y phải trả cái giá quá lớn, thậm chí nguy đến tính mạng.
Thế nên y dần dần không nói gì với người khác nữa.
Nhưng Phượng đại phu không giống vậy, chủ nhân xem hắn như bảo bối mà nâng niu trong tay, sao lại không tin hắn được chứ
Chỉ có nói hoặc không nói, đó là chuyện của hai người, vốn không liên quan đến bọn họ.
Nhưng giấu càng nhiều thì tình huống như hôm nay càng thêm cơ hội xảy ra. Trừ khi cách ly Phượng đại phu khỏi thế gian, không cho bất kỳ ai tiếp cận, bằng không, “người có mưu đồ” có rất nhiều cơ hội đến gần hắn, khó mà phòng bị.
Sau này sửa chữa, không bằng đề phòng từ trước. Chủ nhân không phải không hiểu, việc liên quan đến Phượng đại phu lúc nào y cũng đặt lên hàng đầu.
Lão Lục cảm thấy áp lực thay cho các huynh đệ thi hành nhiệm vụ kia. Có câu, thanh quan khó dứt chuyện nhà, ngay cả Thế tử còn chưa có đối sách với Trần Tố Khanh, bọn họ biết phải làm sao
“Chủ nhân, Phượng đại phu… không giống những người kia.” Lão Lục cẩn thận nói.
“Đừng so sánh hắn với những kẻ đó.” Tạ Cảnh Tu mặt trầm như nước, mắt sắc như đao.
Lão Lục không dám đối mặt y, nhắm mắt nói, “Thuộc hạ không có ý đó. Thuộc hạ muốn nói, Phượng đại phu không phải nữ tử nhu nhược cần nơi nương tựa, hắn cũng là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, cũng có thể san sẻ gánh nặng với chủ nhân. Có phải chủ nhân đã bảo vệ hắn quá mức…”
Lão Lục ngậm miệng không dám nói thêm, chỉ đứng cúi đầu chờ lệnh.
Tạ Cảnh Tu im lặng một lát, rốt cuộc không nói gì, cũng không có ý kiến về việc xử phạt hai thị vệ kia, xoay người vào Quảng An đường.
Lão Lục thở phào một hơi, trán đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
Từ đó đến giờ chưa có ai dám nhiều chuyện xen vào việc Phượng đại phu trước mặt chủ nhân, Lão Lục cảm thấy lá gan mình to lắm.
Hắn không biết đồng đội Nhị Cửu vì nảy sinh tâm tư không nên có với Phượng đại phu mà bị đá đi xa tít, hắn chỉ biết kiên cường có kiên cường hơn, to gan có gan to hơn.
Tạ Cảnh Tu đi rất nhanh qua hành lang, về thẳng viện tử sâu nhất trong Quảng An đường.
Lúc đến nơi, chỉ thấy phòng chính và hai gian bên đèn đuốc sáng trưng, một bóng người thanh nhã hắt lên màn trúc xanh ươm, nội tâm gợn sóng lập tức bình yên trở lại.
Y chậm rãi bước lên bậc thềm, nhấc chân qua cửa, xuyên qua màn trúc vào phòng trong, chiếu vào mắt là thiếu niên chỉ khoác áo đơn thong thả đọc sách dưới đèn.
“Ngọc Nhi.” Tạ Cảnh Tu nhẹ giọng gọi.
Tiêu Ngự nghe tiếng, ngẩng đầu cười nói, “Ngươi về rồi.” Hắn đặt sách qua một bên, ngồi nghiêm chỉnh, “Đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tạ thế tử luôn tính trước được mọi chuyện lúc này lại lộ vẻ chột dạ khó gặp.
Người có lúc thất thủ, ngựa có lúc mất cương, Tạ Cảnh Tu tự đào hố chôn mình, sao có thể không chột dạ.
“Ngọc Nhi muốn nói chuyện gì.” Tạ Cảnh Tu đến ngồi cạnh hắn.
Tiêu Ngự vào thẳng vấn đề, “Trưa nay có một cô nương gọi Trần Tố Khanh đến tìm ta.”
“Ngọc Nhi, nàng có nói gì đi nữa ngươi cũng đừng tin.” Tạ Cảnh Tu nhíu mày, “Bất kể là ai ngươi cũng đừng tin, ta không có quan hệ gì với các nàng hết.”
Tiêu Ngự bất đắc dĩ thở dài, “Ta không tin.”
Tạ Cảnh Tu cầm tay hắn, “Ngươi yên tâm, ta sẽ xử lý chuyện này, Ngọc Nhi chỉ cần làm chuyện mình thích là được, đừng bận lòng vì người dưng.”
Tiêu Ngự nghe Tạ thế tử nói chuyện nhỏ nhẹ, lòng lại không kiềm nổi cơn giận.
“Người ta phô trương thanh thế tìm tới cửa rồi, ngươi bảo ta không bận tâm thế nào hả! Ta không phải khúc gỗ vô tri vô giác!” Tiêu Ngự tức tối nói.
Tạ Cảnh Tu ngẩn người. Tiêu Ngự nhìn biểu hiện của y cũng đoán được y đang nghĩ gì, đơn giản là “Chẳng phải Ngọc Nhi không tin nàng sao”, “Chẳng phải Ngọc Nhi nói tin ta sao”, “Ta đã nghiêm túc cam đoan, tại sao lại nổi giận với ta”, “Lẽ nào Ngọc Nhi bảo tin ta chỉ là lời cửa miệng” vân vân.
Hắn hiểu, bởi vì hắn cũng là đàn ông. Đúng là khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
“Thế tử, đứng trên lập trường, ta chắc chắn sẽ tin ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không tức.” Tiêu Ngự nói, “Nàng luôn miệng ta cùng Cảnh Tu thế này thế nọ, ta nghe mà phát cáu.” Tiêu Ngự ngừng một lát, thật sự không dằn được mà kéo binh hỏi tội, “Lại nói, hai hôm trước ngươi còn qua lại với nàng ngay trước cửa Quảng An đường!”
“Đó là vì…” Tạ Cảnh Tu định nói, lại nhíu mày trầm ngâm.
Tiêu Ngự chán nản ôm đầu nằm ườn ra bàn.
Tạ thế tử có thuộc tính rồng nhỏ(*), y có vô vàn bí mật không chịu nói cho người khác!
(*)Rồng có tập tính giữ của, không chịu chia sẻ.
“Tạ Cảnh Tu!” Tiêu Ngự vỗ bàn, ngẩng đầu trừng y, “Hôm nay ngươi không nói thì sau này đừng nói nữa!”
“Ngọc Nhi, ngươi giận à” Tạ Cảnh Tu quan sát sắc mặt hắn, nhẹ giọng hỏi.
Dĩ nhiên là giận, giận đến sắp phát khóc đây!
“Ngọc Nhi, không phải ta cố ý giấu ngươi…”
“Nói thẳng đi!” Tiêu Ngự tức giận nói.
Tạ Cảnh Tu, “…” Sao đoạn đối thoại này quen quá vậy…
“Được rồi, ta nói.” Tạ Cảnh Tu hít vào một hơi, “Tổ phụ về rồi.”
“Nguyên lão Vương gia” Tiêu Ngự ngẩn người, không ngờ lại liên quan đến Nguyên lão Vương gia. Từ lúc hồi kinh hắn chưa gặp lại ông lần nào, trước đó, có lần Tạ Cảnh Tu đã nói ông sắp về, còn nhắc hắn chuẩn bị lễ vật chu toàn, kết quả là chẳng có gì xảy ra.
Ai nghĩ Nguyên lão Vương gia hồi kinh ngay lúc này.
Không cần Tạ Cảnh Tu nói tiếp, Tiêu Ngự cũng có thể đoán được đại khái, hơn nửa là Nguyên lão Vương gia đã nghe hắn là nam nhân nên không đồng ý hôn nhân này.
“Trần Tố Khanh là con gái của Hồng Lư Tự khanh Trần đại nhân. Thưở nhỏ nàng nhiều bệnh, được đại sư của chùa Hộ Quốc dẫn ra ngoại quốc, còn làm tiểu hòa thượng vài năm, mười tuổi mới hoàn tục.” Tạ Cảnh Tu nói, “Trần gia là môn hạ của Lý tướng, chẳng biết tại sao Trần Tố Khanh lại một lòng trợ giúp Phương tướng. Lần này nàng hồi kinh cùng tổ phụ, tổ phụ rất coi trọng nàng. Cảnh trước Quảng An đường hôm đó, cũng là ý của tổ phụ… Đều do ta sơ suất.” Y cho rằng, chỉ cần Ngọc Nhi tin mình thì sẽ không sợ bất cứ thứ gì, không ngờ lại khiến hắn khó chịu như vậy.
“Thì ra là thế, vậy có gì khó nói đâu” Tiêu Ngự thở dài, “Ngươi cần gì phải giấu ta Ngươi muốn tự mình giải quyết, nhưng chuyện liên quan đến Nguyên lão Vương gia, ngươi định làm thế nào”
Nguyên lão Vương gia tìm đứa trẻ được nuôi như nam tử từ nhỏ là Trần Tố Khanh để lấy lòng Tạ Cảnh Tu, có thể thấy ý định rất kiên quyết. Ông lão cho rằng làm vậy là có thể kéo tôn nhi về đường ngay nẻo chính…
Tạ Cảnh Tu ngắm đầu ngón tay Tiêu Ngự dưới ánh nến, hàng mi dài hắt bóng xuống đôi mắt.
“Ngọc Nhi, ta biết ngươi vốn không muốn thành thân với ta.” Đôi môi mỏng của Tạ Cảnh Tu nhếch nụ cười tự giễu, “Tất cả đều là ta cưỡng cầu. Ta nghĩ, cứ dốc hết sức bảo vệ ngươi dưới cánh, nâng niu ngươi, che chở ngươi, ta sẽ đợi được đến lúc ngươi cam tâm tình nguyện. Nếu để ngươi biết bên ngoài có nhiều ngăn cản như vậy, có bao nhiêu người tâm tâm niệm niệm chia rẽ chúng ta…” Tạ Cảnh Tu cúi đầu, “Ngọc Nhi, ta tuyệt không muốn cho ngươi biết. Nhưng mà, thật sự có rất nhiều người phản đối ta, nhiều lắm…”
“Thế tử, ngươi sợ ta sẽ nghiêng về phe người khác mà chống đối ngươi sao” Tiêu Ngự nhẹ giọng hỏi.
Tạ Cảnh Tu không lên tiếng, hàng mi dài run rẩy như tội nhân chờ tuyên án.
Cõi lòng Tiêu Ngự mềm rã cả ra. Có lẽ Tạ thế tử thanh cao lạnh lùng chưa từng có cảm giác an toàn, cho nên y muốn nắm tất cả vào bàn tay mình. Nhưng thâu tóm càng nhiều lại càng không có cảm giác an toàn, chỉ có thể khiến mình ngày một lún sâu, không dám thả lỏng lấy một khắc.
Nhất định là rất mệt mỏi.
“Thế tử, ta cam đoan, vĩnh viễn không phản bội ngươi mà về chiến tuyến người khác.” Tiêu Ngự rút tay mình ra, dùng đôi tay nhỏ bao trùm lấy tay Tạ Cảnh Tu.
Hắn mới chỉ nghe Trần Tố Khanh ra vẻ thân mật với Tạ Cảnh Tu mà đã khó chịu như vậy, huống hồ Tạ Cảnh Tu mỗi ngày bị bao vây trong cảm giác hoang mang và áp lực Tạ Cảnh Tu đã không còn gì để trả giá cho lòng tin của mình, cho nên chỉ có thể điên cuồng khống chế tất cả dưới tay mình.
Hắn lại không thể tức giận vì sự không tin tưởng này, bởi vì hắn không nỡ.
Hắn đau lòng vì nam nhân này, không muốn buông bỏ, vậy còn gì để nghi ngờ nữa Cảm giác trái tim vương vấn không thôi, hắn sẽ không có với bất kỳ nam nữ nào khác.
“Dùng nụ hôn thề.” Tiêu Ngự khẽ cười, dưới ánh nến vàng cam dìu dịu, hắn ngẩng mặt, ấn môi lên hàng mi đượm vẻ bất an.
Lập tức, hắn cảm giác được Tạ Cảnh Tu đột nhiên nhắm chặt mắt, lông mi run kịch liệt.
Rốt cuộc vẫn nhỏ tuổi hơn hắn mà, Tiêu Ngự cười thầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT