Editor: Vện

Cấu tạo cơ thể như nhau, sinh mệnh cũng vậy. Ở thế giới xa lạ này lại có một lĩnh vực quen thuộc khiến hắn trung thành như thế.

Sinh mệnh dưới bàn tay hắn lúc này không khác gì những bệnh nhân xưa kia. Bọn họ đều giao bản thân mình vào tay hắn, thân thể họ như đứa trẻ sơ sinh, không ngại ngùng phơi bày trước mắt hắn, đợi hắn cứu chữa.

Hắn đem linh hồn du đãng của bọn họ về lại nhân gian.

Đám người nhìn động tác của Phượng đại tiểu thư, lại bùng nổ một trận bàn tán nữa.

Đó là đang cứu người sao Nếu nói cứu mà xé y phục của Lý thiếu gia thì còn hiểu được, nhưng Phượng đại tiểu thư lại hôn Lý thiếu gia, có là phu thê cũng không thể làm mấy hành động phóng đãng trước mắt bao người!

Cả đám thiếu hoạt động tiêu khiển ai cũng mồm năm miệng mười, chuyện này có thể trở thành chủ đề bị bàn luận sôi nổi.

Phượng Chiếu Điềm tròn mắt há mồm, Phượng Chiếu Tình xấu hổ che mặt, không muốn thấy cái cảnh đồi bại gia phong này.

“Nó điên rồi hả!” Phượng Chiếu Điềm cười trên nỗi đau của người khác.

Phượng Chiếu Kỳ nhìn hành vi của nữ tử có khuôn mặt giống cậu đến chín phần, lông mày nhíu chặt đến độ có thể kẹp chết muỗi. Cậu nắm chặt tay, chân chuyển động, muốn đến kéo Đại tỷ về, để hắn không làm mấy hành động kinh thế hãi tục nữa.

Khỏi chờ đến cậu, Bách Linh đã chạy ra lanh lẹ kéo Tiêu Ngự lại, la lên, “Tiểu thư, tiểu thư muốn làm gì!”

Tiêu Ngự ngẩng đầu, bây giờ mới chú ý quần chúng vây xem.

Bọn họ không phải người hiện đại, không quan tâm hắn đang nỗ lực cứu người, nét mặt bọn họ không kinh ngạc thì là trào phúng, nhắc nhở Tiêu Ngự đã làm một việc hoang đường. Hô hấp nhân tạo trước mặt bao nhiêu người, liệu hắn có bị nhấn nước chết không

Mỗi một giây phút trôi qua là sự sống dần xa cách.

Tiêu Ngự cau mày, đột nhiên nhìn lão đại phu.

“Ông qua đây, làm theo lời ta nói!”

“Ta hả Lão phu không hiểu phương pháp cứu chữa của cô nương.” Lão đại phu run rẩy đáp, Tiêu Ngự lòng như lửa đốt.

“Để ta làm!” Đại phu trẻ bước nhanh đến, quỳ bên người Tiêu Ngự.

“Tiểu thư chỉ ta phải làm sao đi, ngươi cứ tiếp tục ấn ngực cho tiểu thiếu gia.”

Hình như người này biết CPR Tiêu Ngự thầm ngạc nhiên, nhưng vẫn gấp rút chỉ cách làm cho đại phu trẻ.

Hô hấp nhân tạo, mỗi lần thổi hơi cần kéo dài hai giây, thấy ***g ngực người bệnh phập phồng tức là đường hô hấp không bị trở ngại, nếu không phải thông đường hô hấp.

Đại phu trẻ dựa theo chỉ thị của Tiêu Ngự làm hô hấp nhân tạo, Tiêu Ngự thấy ***g ngực thằng bé hơi phập phồng, lòng hơi buông lỏng.

Hắn ấn ngực, đại phu trẻ hô hấp nhân tạo, hai người phối hợp sẽ đỡ tốn sức hơn một người làm.

Hô hấp của sinh mệnh bé nhỏ này đã khôi phục được một chút, trái tim nhỏ trong ***g ngực này đang nỗ lực, ra sức kéo chủ nhân nó thoát khỏi tử vong.

Lý phu nhân bối rối một chốc, lát sau mới phản ứng kịp.

Thế này mà là cứu người sao Rõ ràng đang khinh bạc con trai nàng! Con tiện nhân! Dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đối xử với con trai nàng như thế trước mặt bàn dân thiên hạ!

Lý phu nhân tức giận đến tối mắt, hất nhũ mẫu đang dìu nàng, muốn đến đá văng Tiêu Ngự và đại phu trẻ.

“Thả Lạc Nhi của ta ra! Các ngươi đang làm gì nó!” Lý phu nhân giận dữ.

Bách Linh tuy khiếp sợ vô cùng nhưng vẫn nhớ phải bảo vệ tiểu thư, liền giang hai tay đứng chắn trước người Tiêu Ngự.

“Dừng lại!” Không ngờ ngoại trừ Bách Linh, còn có một người cũng đứng che cho Tiêu Ngự.

Bách Linh quay đầu nhìn, ra là đại phu trẻ kia.

Hắn đang hô hấp nhân tạo, cũng thấy hơi xấu hổ, lúc này mồ hôi đầy đầu, mặt đỏ chót, lớn tiếng nói, “Phu nhân hãy nghe ta nói! Vị tiểu thư này đang cứu con trai bà đó! Thương Hàn Tạp Bệnh Luận có ghi, cách cấp cứu người thắt cổ tự tử là phải ôm xuống, không được cắt dây. Một người dùng tay ấn ngực. Nếu không được thì người thứ hai phải thổi khí vào phổi. Phương pháp cứu người của vị tiểu thư này cũng giống vậy!”

Đại phu trẻ ra sức chứng minh cho hành động của hắn, mỗi câu mỗi chữ rõ ràng rành mạch, nói lớn đến mức khàn cả giọng.

“Hoàn toàn có thể cứu được! Vị tiểu ca này vì đuối nước mà ngưng hô hấp, tựa như đã chết. Hành động của vị tiểu thư này, không chừng thật sự cứu được Lý nhị công tử!!”

Như xác minh lời hắn nói, chữ cuối cùng vừa dứt, bên tai liền truyền đến tiếng ho sặc sụa.

Mọi người vốn đang chỉ trỏ đột ngột tắt đài, không gian cực kỳ yên lặng, chỉ còn tiếng sặc nước đau đớn của thằng bé nương theo gió đập vào tai mọi người.

Sống rồi Thật sự sống lại rồi

Trịnh thị nhìn mà phẫn hận, vò xé khăn tay, nghiến răng thấp giọng nói, “Chó ngáp phải ruồi thôi, tiểu tiện nhân lại được lợi!”

Phượng Chiếu Điềm tức tối bĩu môi, từng tiếng ca thán ngạc nhiên của người xung quanh như mũi dao đâm vào lòng, nàng nóng nảy xô đẩy chạy đi.

Phượng Chiếu Tình không để ý người khác, chỉ cau mày nhìn những người bên hồ. Vốn có thể mượn cái chết của Lý nhị thiếu gia để áp xuống chuyện của Trịnh thị, giờ lại bị Phượng Chiếu Ngọc phá. Vị Đại tỷ này mười mấy năm nay ngu ngốc vô dụng, nay không chỉ biết rõ việc mình bị bỏ thuốc mà còn có bản lĩnh như thế này từ khi nào vậy

Tiêu Ngự rời tay khỏi khoang ngực nó, vẩy vẩy mấy ngón tay mỏi đến cứng đơ, quỳ sụp xuống cỏ.

Lý nhị công tử đã khôi phục hô hấp, ho tối mắt tối mũi, nước mắt giàn giụa, nhìn vô cùng chật vật.

Tiêu Ngự vỗ nhẹ lưng nó, để nó ho ra hết nước đọng trong phổi rồi giơ ba ngón tay quơ quơ trước mặt nó, dịu giọng hỏi, “Lạc Nhi, đây là mấy”

Lý Lạc vừa mới tỉnh, tầm mắt mơ hồ dường như đang thấy một vị tiên trên trời mang theo nụ cười hết sức dịu dàng.

“Ba, là ba.” Nó trả lời theo bản năng.

“Đúng rồi, Lạc Nhi thật thông minh.” Tiêu Ngự thở phào nhẹ nhõm. Lý nhị thiếu gia đã khôi phục ý thức, đáng tiếc nơi này không có máy móc hiện đại và thuốc men, việc điều trị hồi sức đành nhờ đại phu rồi.

“Đi lấy tách trà nóng cho Lý thiếu gia.” Tiêu Ngự dặn Bách Linh.

Bách Linh vẫn còn chưa hoàn hồn.

Tiểu thư nhà mình… tiểu thư nhà mình thật sự cứu được một người chết! Chuyện này đúng là… đúng là…

Tiêu Ngự gọi tiếp hai tiếng Bách Linh mới phản ứng, vội đáp lời rồi chạy vọt đi.

Tiêu Ngự nói với đại phu trẻ, “Tốt nhất vẫn nên nấu canh thuốc cho Lý thiếu gia.”

“Vâng, vâng.” Đại phu trẻ đỏ mặt đáp, không dám nhìn Tiêu Ngự.

Lý phu nhân dường như vẫn chưa bừng tỉnh khỏi khiếp sợ, chớp mắt liên tục nhìn con trai mình.

Nó cử động! Nó đang cử động! Vừa rồi nó còn nói chuyện nữa!

Sống lại rồi, con trai của nàng sống lại rồi!

Mãi đến lúc Tiêu Ngự đến trước mặt Lý phu nhân, dặn nàng, “Phu nhân qua nhìn con đi, cần phải mời đại phu khám để không để lại di chứng.”

Toàn thân Lý phu nhân run lên, không để ý gì nữa, lập tức nhào đến ôm con trai bảo bối vào lòng khóc rống.

Tiêu Ngự cười lắc đầu, vừa ngẩng lên đã thấy lão đại phu đứng trước mặt, mắt long lanh nhìn hắn.

“Tiểu cô nương thật sự làm được!” Lão đại phu hết sức phấn khởi, hưng phấn khoa tay múa chân, “Phương pháp cải tử hoàn sinh này tuy được ghi chép nhiều trong sách cổ nhưng hiếm khi thành công, thường bị người nhà trách móc thậm tệ. Hôm nay lão phu lần đầu được chứng kiến tận mắt hiệu quả của phương pháp này! Cô nương quả là thần y!”

Loại phương pháp này nhìn qua vô cùng tục tằn, thực tế là cách ấn ngực rất dễ gây tổn thương. Trước đây cũng có đại phu to gan thực hiện nhưng không cứu được nạn nhân, trái lại còn gây tổn thương cho thi thể, bị cả gia đình người ta đập cho một trận.

Thế mà Phượng đại tiểu thư đây làm rất bài bản, không chỉ cứu sống được Lý nhị công tử mà còn không gây thương tổn chút nào!

Lão đại phu mừng quýnh không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể cung kính vái, “Tại hạ tự hổ thẹn y thuật không sánh bằng cô nương.”

Tiêu Ngự nghe ra ý tứ trong lời ông, hình như thời cổ đại cũng có cách phục hồi tim phổi, còn giống y chang cách của hắn Hèn chi vừa rồi đại phu trẻ kia cũng biết chút ít.

Quả không thể xem thường trí tuệ của cổ nhân.

Tiêu Ngự gật đầu, nói với lão đại phu, “Ta cũng đọc được từ sách cổ thôi, thường ngày tập luyện chăm chỉ nên quen tay. Ta không biết bốc thuốc, xin đại phu khám lại cho Lý công tử, chuyện sau này dựa cả vào hai vị đại phu.”

“Là bổn phận, bổn phận của chúng ta.” Hai đại phu một già một trẻ khiêm tốn đáp, hai người cùng đến bên Lý nhị thiếu gia.

Tiêu Ngự thấy không còn chuyện gì cần hắn nữa, liền dẫn Bách Linh rời đi.

Ba vị lão thái gia Phượng phủ đứng một bên quan sát được toàn bộ, bây giờ mấy mặt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Vừa rồi Phượng Chiếu Ngọc đã lập công lớn, cứu được một người từ cõi chết! Đây là cướp người từ tay Diêm Vương đó!

Lý phu nhân vẫn còn ngồi bên hồ ôm Lý Lạc vừa khóc vừa cười. Nữ quản gia Phượng trạch đã sớm mang áo choàng và kiệu đến, đặt Lý Lạc ngồi lên đưa về Liên Bích cư gần đó để đại phu chẩn đoán.

Lý Lạc bị Lý phu nhân vuốt ve đến nóng nảy, trong đầu vẫn còn nhớ hình ảnh mơ hồ của vị tiên nhân mỹ lệ khi nãy.

Vừa rồi mơ mơ màng màng, nó cảm giác hình như có người hôn miệng mình… Lý Lạc giơ tay sờ khóe miệng, rốt cuộc là mộng hay thật

Hai đại phu một già một trẻ đè nó ra bắt mạch, khám tổng quát hồi lâu, cuối cùng đưa thuốc cho người hầu đi sắc. Bấy giờ Lý Lạc mới được tự do, tuy cơ thể còn yếu nhưng vẫn gọi tiểu tư đến hưng phấn dò hỏi.

Tiểu tư trước hết là ôm thiếu gia nhà mình gào khóc một trận, mãi đến lúc bị Lý Lạc hết nhịn nổi gõ đầu mới chịu nín.

“Nhị gia muốn hỏi gì”

“Hồi nãy ai đã cứu ta Khụ khụ, có phải là một người rất đẹp không” Giọng Lý Lạc hơi khàn.

Tiểu tư vừa nghe liền nhớ lại phương pháp cứu người kinh thế hãi tục của Phượng đại tiểu thư, thiếu gia nhà mình lại bị một nữ tử chiếm tiện nghi!

Tiểu tư thuật lại tường tận chuyện khi nãy, Lý Lạc nghe xong cũng há hốc miệng.

“Phượng đại tiểu thư cởi đồ bản thiếu gia Còn sờ mó người bản thiếu gia, còn trước mặt bao nhiêu người mà hôn bản thiếu gia đến mấy lần!”

“Không sai!” Tiểu tư gật đầu liên tục, suy nghĩ một chút lại lắc đầu, “Phượng đại tiểu thư không có hôn thiếu gia, vốn là nàng muốn hôn nhưng sau đó để Tần tiểu đại phu làm thay.”

Lý Lạc mân miệng, không biết nghĩ gì.

Chờ nó nghĩ xong, lập tức vỗ thành giường, “Đại tiểu thư này thật to gan! Khụ khụ, vậy không phải là bắt bản thiếu gia chịu trách nhiệm cưới nàng về sao!”

“Đúng ha!” Tiểu tư lại gật đầu, sau chợt tỉnh ngộ, lại lắc đầu liên tục.

“Không được không được, làm sao thiếu gia cưới nàng được! Phu nhân chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!”

Lý Lạc ngày thường phách lối quen rồi, trẻ con tám chín tuổi là tuổi chó chê mèo ghét, Lý tri phủ còn bó tay với nó, nó căn bản không lo Lý phu nhân có đồng ý hay không. Nó lăn ra giữa giường, ôm chăn gặm đầu ngón tay nghĩ vớ vẩn, trong đầu toàn là âm thanh dịu dàng nói với nó rằng, “Đúng rồi, Lạc Nhi thật thông minh.”

Lý nhị thiếu gia tự nhận là nam tử hán nghĩ ngợi đến đỏ mặt.

Không biết Phượng đại tiểu thư là người thế nào đây!

Ngoài lề: Mấy chương liên quan đến hô hấp nhân tạo tôi làm nhanh vì nó nhắc tôi nhớ lại kỷ niệm kinh khủng hồi cấp hai. Lớp tôi bị bắt học bơi (lớp khác được học cầu lông), ngày đầu tiên ông thầy không dạy tư thế bơi mà đi dạy hô hấp nhân tạo. Và tôi là cái thằng xui xẻo bị ổng gọi lên làm mẫu, năm đó tôi lớp 7, vì ổng mà suốt ba năm 7 8 9 tôi không quen được cô bồ nào. Và thật trớ trêu là nhà ổng cách nhà tôi có mấy căn nên cả trường và cả xóm đều biết tôi bị ổng hun. Ổng kể chuyện đó cho cả làng cả nước biết, đến năm tôi lên cấp ba, ổng cũng theo con đi Mỹ tôi mới thoát được nỗi ám ảnh đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play