Editor: Vện

Phượng Chiếu Lâm ăn mới hai đũa đã ngã xuống, miệng sùi bọt mép, tròng mắt trợn trắng. Lý đại nương sợ đến mềm chân, tê liệt khuỵu xuống.

“Kỳ thiếu gia, không phải lão nô, không phải lão nô đâu!” Lý đại nương cuống quýt giải bày, “Lão nô xem thiếu gia như ruột thịt, làm thế nào cũng sẽ không hãm hại thiếu gia! Ngươi nhất định phải tin lão nô!” Lý đại nương khóc thảm thiết.

Phượng Chiếu Kỳ đâu còn nghe thấy nàng nói gì, nhìn thảm cảnh của Phượng Chiếu Lâm mà sau lưng lạnh toát.

“Còn ngây ra đó làm gì! Mau tìm đại phu!” Phượng Chiếu Kỳ ôm Phượng Chiếu Lâm vào lòng, giận dữ quát tên nô bộc.

Tên nô bộc sợ đến thẩn thờ lúc này mới hoàn hồn, cuống cuồng chạy ra ngoài.

Nhưng có một người còn nhanh hơn, hét một tiếng đuổi theo.

“Nha đầu kia tính làm gì” Phượng Chiếu Kỳ cau mày.

Đêm nay quá bất thường, toàn gặp những người và sự việc quái lạ.

Lý đại nương ngẩn người, quay đầu nhìn bóng lưng nha đầu kia, lúc lâu sau mới sực nhớ, dập đầu khóc ròng, “Đại thiếu gia, nàng kia chỉ là chân chó, nhất định là nàng hạ độc trong thức ăn! Lão nô dẫn Đông Nhi đến trù phòng nấu cơm cho Đại thiếu gia, cái chân chó kia chạy ra săn đón, lão nô tưởng nàng giúp việc trong bếp nên không để ý, ai ngờ…”

“Được rồi, nhũ mẫu đừng khóc nữa.” Phượng Chiếu Kỳ ôm Phượng Chiếu Lâm lên giường, giữ chặt cánh tay nàng đang co giật, “Mau qua trông chừng Tam muội.”

Lý đại nương lập tức bò dậy, lấy khăn nhúng vào chậu rửa mặt, lau chất bẩn bên miệng Phượng Chiếu Lâm.

“Lâm Nhi, Lâm Nhi của ta đâu!” Tiếng gọi thất thanh từ bên ngoài vang lên.

Lúc này Phượng Chiếu Kỳ đã bình thản như không, lại có ai đêm hôm chạy đến chỗ mình cũng không còn ngạc nhiên.

Phương đại nương đỡ Lô thị tóc tai rối bời, chỉ khoác áo mỏng vội vã chạy vào.

Lô thị hất Phương đại nương, chạy đến bên giường. Vừa thấy bộ dạng của Phượng Chiếu Lâm, chút đắc ý trong lòng đã hoàn toàn tan biến.

Là nàng hạ độc, con gái của nàng bị chính nàng hạ độc.

Lô thị vừa hận vừa cuống, hai mắt hung ác trừng Phượng Chiếu Kỳ, không hề che giấu thù hận mãnh liệt.

Muốn giết Phượng Chiếu Kỳ không rành thế sự vốn dễ như trở bàn tay, thế mà đau đớn lại trút xuống đầu con gái của nàng!

Tại sao, tại sao huynh đệ chúng luôn có thể gặp dữ hóa lành!

Phượng Chiếu Lâm vô thức rên rỉ, trong lúc hôn mê mà vẫn bị cơn đau giày vò.

Lô thị không dám nghĩ nhiều, cũng không quan tâm chuyện khác, lập tức lấy một bình sứ cất trong ngực, đổ ra hai viên thuốc đút cho Phượng Chiếu Lâm, ngón tay nhấn vào cổ họng giúp nàng nuốt xuống.

Phượng Chiếu Kỳ mới đầu còn kinh ngạc vì ánh mắt thù hận của Lô thị. Tuy kế mẫu này làm rất nhiều việc vô liêm sỉ nhưng chưa từng thất thố với cậu như vậy. Lô thị xưa nay luôn trầm tĩnh, tâm tư kín đáo, chưa từng biểu hiện vui buồn rõ rệt, mà lúc này biểu cảm của nàng oán độc không tả nổi, Phượng Chiếu Kỳ chỉ thấy lòng trĩu xuống.

Đến lúc nhìn Lô thị lấy thuốc giải đút cho Phượng Chiếu Lâm, trong đầu Phượng Chiếu Kỳ xẹt qua cái gì đó, lát sau mở to hai mắt, lòng bàn tay siết chặt.

Tình cảnh hỗn loạn vừa rồi tức khắc trở nên rõ ràng.

Chính là Lô thị hạ độc, mượn tay Lý đại nương để nhắm vào cậu.

Lại nhìn Phượng Chiếu Lâm, sau khi uống thuốc giải, nét mặt nàng đã dịu hơn, Phượng Chiếu Kỳ không còn nghi ngờ gì nữa.

Độc dược phát tác mạnh như vậy, Lô thị không cần nhìn mà vẫn lấy ra được thuốc giải chính xác, nếu không phải nàng quan tâm quá sinh loạn thì sao có thể dễ dàng để lộ dấu vết thế này.

Phượng Chiếu Kỳ lạnh mặt, lùi về sau từng bước.

Không ngờ Lô thị đột ngột quay lại, vẻ mặt điên cuồng nhìn cậu, lạnh lùng nói, “Phương đại nương, phái người bao vây viện tử, không cho bất kỳ ai ra vào!”

Phương đại nương đứng gác cửa mặt không đổi sắc nói, “Phu nhân yên tâm, đã an bài thỏa đáng.”

Lý đại nương đã sớm sợ đến hoang mang, nàng có ngốc đến mấy cũng nhận ra không khí quá bất thường. Nhưng hai nha hoàn kia đang bắt giữ, nàng không thể động đậy.

Phượng Chiếu Kỳ ngược lại rất tỉnh táo, nhìn Lô thị, “Ngươi chuẩn bị cá chết lưới rách rồi sao”

“Chết Không ai phải chết cả, chỉ có ngươi thôi, Phượng đại thiếu gia. Ngươi và tên ca ca yêu quái của ngươi nên chết quách đi!” Lô thị nghiến răng, oán hận gằn từng chữ.

Phượng Chiếu Kỳ nghe nàng nhắc ca ca một cách cay nghiệt như vậy, lòng cực kỳ ác cảm.

“Ngươi điên rồi, ngươi lại hãm hại chính con gái của mình.” Phượng Chiếu Kỳ nói.

Đây chính là cái gai đâm vào tim Lô thị, làm thế nào nàng cũng không ngờ được, con gái ruột thịt của mình lại vì Phượng Chiếu Kỳ mà làm đến thế này. Rõ ràng nàng đã dạy Phượng Chiếu Lâm rằng Phượng phủ không phải nơi để các nàng trú ngụ, các nàng sẽ không vĩnh viễn ngây ngốc trong Phượng phủ. Tất cả người Phượng gia chỉ là quân cờ!

Nàng không chỉ đau lòng vì Phượng Chiếu Lâm chịu đau đớn, mà còn đau vì hành vi phản bội của Phượng Chiếu Lâm.

Đứa con gái một tay nàng nuôi lớn lại hy sinh thân mình vì người Phượng gia!

“Ngươi muốn ra tay ngay trong viện của ta sao Không sợ phụ thân biết à!” Phượng Chiếu Kỳ nói, “Ngươi không thể giấu được người trong Phượng phủ.”

“Tại sao lại không thể” Lô thị cười gằn một cách quỷ dị.

Trong lòng Phượng Chiếu Kỳ như có tảng đá đè xuống. Cậu biết Lô thị nói thật, trong Phượng phủ, Lô thị có thể muốn gì làm nấy, toàn Phượng phủ đều nằm trong lòng bàn tay nàng, Phượng Vân Phi sẽ không nghi ngờ nàng. Việc nàng cố ý muốn giấu, người phát hiện làm gì có ai dám vạch trần.

“Hương Diệp…” Lô thị lạnh giọng gọi.

“Nô tỳ hiểu rồi.” Một nha hoàn bình tĩnh đáp, đi thẳng đến chỗ Phượng Chiếu Kỳ, vẻ mặt không một chút cung kính mà ngập tràn sát khí.

“Quả nhiên là nàng, quả nhiên là nha hoàn của ngươi.” Phượng Chiếu Kỳ lùi ra cửa sổ, căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh, tim muốn nhảy lên cổ họng, gắng gượng nói, “Vì sự kiện kia mà ngươi muốn diệt khẩu ta sao”

“Có trách thì hãy trách ngươi về quá không đúng lúc, thấy nhiều thứ không nên thấy.” Hương Diệp thấp giọng nói, tay rút ra một vật như sợi dây bạc, từng bước áp sát Phượng Chiếu Kỳ.

Phượng Chiếu Kỳ chưa từng thấy thứ gì như vật trong tay Hương Diệp, nhưng nhìn cũng biết là vũ khí giết người. Bình thường Hương Diệp khá là hoạt bát, còn từng theo hầu cậu một thời gian, hôm đó cậu còn trêu chọc nha hoàn này lãnh khốc chẳng khác nào nữ sát thủ, ai ngờ sự thật lại trùng hợp như vậy.

Không chỉ mình Hương Diệp, hai nha hoàn chế trụ Lý đại nương và Phương đại nương đứng gác cửa đều mang vẻ mặt tàn khốc quan sát tình hình trong phòng, khác hẳn với ngày thường.

Lô thị… thật ra là ai! Lai lịch các nàng là gì! Nàng ẩn náu trong Phượng gia nhiều năm như vậy, rốt cuộc muốn làm gì!

Trước đây còn có thể nói Lô thị không cam lòng làm kế thất nên mới gây khó dễ huynh trưởng của cậu. Nhưng chuyện trước mắt hiển nhiên không thể lấy lý do nông cạn như vậy để giải thích.

Trong đầu Phượng Chiếu Kỳ nảy sinh vô số thắc mắc, nhưng bây giờ không có thời gian nghiền ngẫm, cậu đột ngột hất bình trà trên bàn về phía Hương Diệp, quay đầu chạy ra cửa.

Lô thị không chút lo lắng, bên ngoài toàn là người của nàng, một thư sinh trói gà không chặt như Phượng Chiếu Kỳ không thể nào đào thoát.

“Thất thần làm gì. Mau đuổi theo, chuyện mà bại lộ thì lấy đầu ngươi đến gặp ta.” Lô thị lạnh lùng nói.

Hương Diệp vội đáp lời, phóng ra cửa sổ truy sát.

Lô thị còn chưa kịp thở, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh yếu ớt.

“Mẫu thân… mẫu thân…”

Lô thị vội vã quay về giường, cẩn thận đỡ bàn tay vươn ra của Phượng Chiếu Lâm, lấy khăn chấm mồ hôi lạnh trên trán nàng, đau lòng nói, “Mẫu thân đây, Lâm Nhi, mẫu thân ở đây.”

Vừa rồi nằm mơ màng trên giường, Phượng Chiếu Lâm đã nghe thấy đoạn đối chất kia, người vừa hạ mệnh lệnh diệt khẩu lãnh khốc lúc này lại biến trở về gương mặt từ mẫu, so với thường ngày còn hiền hòa hơn, nhưng trong lòng nàng chỉ thấy lạnh lẽo như băng giá.

Trước kia, Lô thị không phải chưa từng làm hại Phượng Chiếu Kỳ, Phượng Chiếu Lâm không biết mục đích của mẫu thân là gì, nhưng mỗi khi thấy Phượng Chiếu Kỳ suy yếu nằm đó, nàng luôn thấy sợ hãi và áy náy không thôi.

Chỉ vì Phượng Chiếu Kỳ tin tưởng Lô thị, tin tưởng nàng nên mới thân cận với các nàng, cũng không sinh lòng hoài nghi. Nàng không dám vạch trần, nàng muốn giữ thể diện cho mẫu thân, lại càng sợ Phượng Chiếu Kỳ biết chuyện rồi sẽ xa lánh nàng. Dù sao mẫu thân chưa bao giờ thật sự tổn thương cậu, so với những kế mẫu cay nghiệt với con của vợ cả thì Lô thị đã hiền hậu hơn rất nhiều rồi, không phải sao

Vậy mà giờ đây, nàng muốn cứu vãn lòng tin và yêu mến của Phượng Chiếu Kỳ, không ngờ độc dược kia thật sự có thể giết người chỉ trong nháy mắt.

“Mẫu thân, đừng làm hại ca ca…” Nước mắt Phượng Chiếu Lâm tuôn dọc gò má, thấm ướt tóc mai, “Chúng ta cứ như lúc trước không được sao”

Sắc mặt Lô thị tái mét, nghiến răng gằn giọng, “Ca ca Hắn mà là ca ca cái gì! Hắn xứng làm ca ca của con sao! Lâm Nhi, ta đã nói nhiều lần rồi, không được thân thiết với người Phượng gia, tại sao con không nghe lời ta!”

“Con cũng là người Phượng gia, con cũng mang họ Phượng mà!” Phượng Chiếu Lâm khóc ròng, nghẹn ngào, “Con sinh ra và lớn lên ở Phượng phủ, nơi này chính là nhà của con! Sao mẫu thân không cho con thân thiết với người Phượng gia! Con và huynh ấy có cùng một cha, sao huynh ấy không phải là ca ca của con chứ! Con… khụ…” Phượng Chiếu Lâm kích động ho ra một búng máu.

Lô thị trầm mặt nhìn nàng, đáy lòng lạnh buốt.

“Câm miệng! Câm miệng! Con nhận người Phượng gia làm cha huynh, con xem nơi này như nhà mình sao! Những gì ta dạy con vứt đi đâu rồi, sao có thể tự hạ mình với hạng thấp hèn như vậy!”

Phượng Chiếu Lâm vùi gương mặt đẫm lệ vào gối, áo gối vẫn còn vương mùi hương của ca ca khiến nàng càng thêm mong nhớ, lòng càng như dao cắt.

Không thể quay về, tất cả đã không thể quay về như trước được nữa.

“Mẫu thân, tại sao người phải làm vậy Tại sao Tại sao người phải phá hoại gia đình con như vậy! Phượng phủ có chỗ nào không tốt chứ!” Phượng Chiếu Lâm oán hận nện giường, động tác mạnh làm bụng đau nhói, nàng ngược lại còn thấy thích thú.

“Phượng Chiếu Lâm, ngươi còn như thế thì đừng trách ta không để ý tình mẫu tử!” Lô thị tức giận, “Ta không có đứa con gái tự cam chịu thấp hèn như ngươi!”

Nghe Lô thị nói thế, trong lòng Phượng Chiếu Lâm lại càng lạnh hơn.

Hương Diệp đột ngột chạy về, Lô thị cho rằng nàng đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thấy toàn thân Hương Diệp đầy máu, ôm vai lảo đảo, vừa bước qua ngạch cửa đã ngã xuống đất.

“Chủ nhân… Hương Diệp… bất tài, không thể… hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân.” Hương Diệp tái mặt bẩm báo.

Lý đại nương chịu hết nổi, sợ đến mức hét ầm lên, nha hoàn đập một chưởng đánh ngất nàng.

Lô thị giận dữ, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Một đứa vô dụng cũng không giết nổi, ta còn giữ ngươi lại để làm gì!”

Hương Diệp vội nói, “Chủ nhân, không phải Phượng Chiếu Kỳ đả thương ta, hắn… hắn được hai kẻ thần bí cứu đi. Hai tên kia võ công cao cường, nô tỳ không phải đối thủ của chúng, xin chủ nhân trách phạt.”

“Được cứu đi!” Mặt Lô thị lúc xanh lúc trắng, “Lúc này là canh ba nửa đêm, ai đến cứu hắn!”

“Nô tỳ không biết.” Hương Diệp dập đầu trả lời, không quan tâm vết thương vẫn đang đổ máu.

Lô thị trầm mặc một lát, mở miệng, “Phương đại nương, mang tiểu thư về, dọn dẹp chỗ này sạch sẽ. Chuyện đêm nay không được để bất kỳ ai tiết lộ! Nha hoàn nhũ mẫu và tên nô bộc kia, giết toàn bộ! Xử lý cho gọn, đừng gây thêm phiền phức cho ta!”

Phương đại nương đáp một tiếng, “Vâng, lão nô biết rồi.”

Chỉ là, Lý đại nương và tiểu nha hoàn bên cạnh nàng là nô bộc từ thành Hoài Thiên lên Phượng phủ, muốn xử lý gọn gàng phải tốn không ít công sức.

Lô thị ra lệnh xong liền quay đầu bỏ đi, không nhìn Phượng Chiếu Lâm vẫn đang rơi lệ lấy một cái.

—o0o—

Lại nói, Phượng Chiếu Kỳ được hai nam nhân lạ hoắc cứu ra ngoài, dọc đường hai người kia không nói chữ nào, chỉ nhét cậu vào xe ngựa, phóng như bay hết một khắc mới ngừng lại.

Phượng Chiếu Kỳ xuống xe, kinh ngạc nhận ra chỗ trước mặt là cửa chính Quảng An đường.

“Các ngươi là người của phủ Nguyên Vương” Phượng Chiếu Kỳ tức khắc nhận ra.

Hai hộ vệ gật đầu, một người nói, “Thế tử phái bọn ta âm thầm bảo vệ Phượng thiếu gia.”

“Các ngươi vẫn luôn theo ta hả Lúc ta ở thư viện các ngươi cũng có mặt à” Phượng Chiếu Kỳ thắc mắc. Cậu chưa từng phát hiện có người thầm đi theo mình.

“Đúng thế.” Hộ vệ nói, “Xin Phượng thiếu gia chờ chút, ta đi thông báo cho Thế tử.” Nói rồi phi thân nhảy qua tường, để lại một người trông chừng Phượng Chiếu Kỳ.

Phượng Chiếu Kỳ không nghĩ “tỷ phu” Tạ Cảnh Tu quan tâm mình như vậy, nhất thời vừa cảm kích vừa khó chịu.

Y đã cưới ca ca của cậu… Ài, phiền quá là phiền.

Phượng Chiếu Kỳ ngồi xổm bên bờ tường suy nghĩ lung tung.

Không lâu sau, cửa lớn Quảng An đường bật mở, Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự cùng bước ra.

Tiêu Ngự vội vàng đến chỗ Phượng Chiếu Kỳ, “Xảy ra chuyện gì Có người muốn giết ngươi là sao hả!” Tiêu Ngự nghĩ đến sự việc hộ vệ vừa bẩm báo mà toàn thân phát lạnh.

Nếu không nhờ Tạ Cảnh Tu nhiều tai mắt, đã sớm phái hộ vệ âm thầm bảo vệ Phượng Chiếu Kỳ thì hắn thật sự không dám tưởng tượng hậu quả như thế nào.

“Ca ca.” Phượng Chiếu Kỳ hoảng hốt đứng lên, gác đầu lên vai Tiêu Ngự, đỏ hốc mắt, “Thư viện cho ta về, vừa mới hồi phủ lại không ngờ phát sinh chuyện như vậy. Bây giờ Phượng phủ… thật đáng sợ, ta không muốn về nữa đâu.”

Tạ Cảnh Tu nói, “Người không có chuyện gì là may rồi, vào trong rồi nói.”

Phượng Chiếu Kỳ nghĩ đến cái gì, vội hỏi, “Tỷ phu! Nhũ mẫu và nô bộc của ta đều nhìn thấy chuyện vừa rồi, ta sợ có người làm hại bọn họ! Xin ngươi hãy cứu bọn họ, được không!”

Tạ Cảnh Tu gật đầu, “Là người thì nhất định sẽ cứu, ngươi đừng lo.” Nói rồi phân phó thêm người theo hai hộ vệ kia về Phượng phủ một chuyến.

Phượng Chiếu Kỳ ngước đôi mắt đỏ hồng nhìn y, cảm kích nói, “Đa tạ tỷ phu đã cứu mạng.”

Tạ Cảnh Tu nghe vậy, mặt nở nụ cười hiếm thấy.

Tiêu Ngự quẫn bách, kéo Phượng Chiếu Kỳ vào trong, nhéo cậu, “Ngươi gọi bậy bạ gì đấy, ta là ca ca ngươi mà!”

Phượng Chiếu Kỳ khịt mũi, gật đầu với Tạ Cảnh Tu, “À nhầm, đa tạ tẩu tử đã cứu mạng.”

Tạ Cảnh Tu, “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play