Editor: Vện

Mặt trời dần ngả về Tây, Nhị Cửu vẫn quỳ thẳng giữa sân, chiếc bóng cương trực đổ trên nền đá xanh lát sân.

Trong sân không còn ai, chỉ có Bách Linh hay chạy qua chạy lại, thừa lúc Thế tử đang bận chính sự trong phòng Phượng đại phu mà khuyên hắn nên đi lánh cơn giận của Thế tử.

Nhị Cửu không để ý nàng, Bách Linh tức tối giậm chân, chạy đi như chớp, không quan tâm hắn nữa.

Hắn sinh là nô bộc của Thế tử, chết cũng là quỷ của Thế tử, có thể lánh ở đâu

Nắng chiều vàng ươm, một đôi giày đen thêu rồng vàng xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Nhị Cửu không dám ngẩng đầu, dứt khoát dập đầu.

Âm thanh Tạ Cảnh Tu vang lên trên đầu hắn.

“Nhị Cửu, ngươi làm ta quá thất vọng.”

Trán Nhị Cửu tiếp xúc với phiến đá lạnh băng, nghiến răng nói, “Thuộc hạ biết sai rồi, xin chủ nhân trách phạt.”

Trước đó, hắn cho rằng Thế tử đã nhìn thấu tâm tư kín đáo của hắn với Phượng đại phu, lúc ấy chẳng khác nào trời đất sụp đổ, trước mắt chỉ còn là màn đêm tăm tối, không một lối thoát.

Thật sự chỉ là hắn có tật giật mình.

Nhị Cửu quỳ cả buổi trưa, ít nhất đã suy nghĩ chuyện này cẩn thận.

Hẳn là Thế tử không biết tình cảm bí mật của hắn. Ngay cả hắn còn chưa rõ ràng, đôi mắt sáng như đuốc của Thế tử sao có thể nhìn thấu được.

Nhất định là Thế tử giận hắn không ngăn cản Phượng đại phu nói ly hôn, thậm chí còn có hành vi đổ dầu vào lửa.

Nhị Cửu nói, “Chủ nhân để thuộc hạ lại kinh thành để bảo vệ Phượng đại phu, nghe Phượng đại phu sai phái. Thuộc hạ không thể thay Phượng đại phu giải quyết rắc rối, trái lại còn khiến Phượng đại hao tâm tốn sức suy nghĩ giải pháp. Thuộc hạ tự biết mình thất trách, không dám cầu khoan dung, xin chủ nhân giáng tội!”

Tạ Cảnh Tu nhìn hắn một hồi, Nhị Cửu vẫn cung kính quỳ, lưng rất thẳng, không hề nhúc nhích.

Y để lại một đội thị vệ tinh nhuệ cho Nhị Cửu, chỉ cần Nhị Cửu biết cách dùng là có thể khiến rất nhiều phiền toái âm thầm tiêu tan.

Năng lực của Nhị Cửu không có gì để nghi ngờ, xảy ra kết cục này chỉ có một khả năng, đó là Nhị Cửu chưa tận tâm tận lực.

Thân là thị vệ của Tạ Cảnh Tu, như Lão Cửu hay Lão Thất, dù là phận nô bộc nhưng Tạ Cảnh Tu chưa từng đào tạo bọn họ như nô bộc.

Họ đều là người có tài năng xuất chúng, có nhiều chỗ để trọng dụng, Tạ Cảnh Tu không muốn nuôi bọn họ thành những con rối chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.

Bọn họ phải có khả năng đưa ra chủ kiến, không nhắm mắt làm bừa và tuyệt đối trung thành, đó mới là thuộc hạ Tạ Cảnh Tu muốn bồi đắp nên.

Nhưng không ngờ áp dụng chủ kiến vào sai tình huống lại tạo nên phiền phức cho y.

“Ngươi đi lĩnh ba mươi quân côn, sau này ở lại bản doanh tòng quân.” Tạ Cảnh Tu nói rồi xoay người bỏ đi.

“Thuộc hạ tuân mệnh.” Nhị Cửu dập đầu ba cái nặng nề, cõi lòng trống rỗng.

Hắn không sợ bị tra tấn, chỉ sợ không được hầu hạ bên cạnh Thế tử.

Nếu hình phạt có kỳ hạn, hắn còn có thể thấy được hy vọng, nhưng đằng này lại không có.

Nhị Cửu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tạ Cảnh Tu, bắt gặp dấu vết phong lưu lấp ló nơi cổ áo và vạt áo xộc xệch. Đây là sơ suất không thể có ở người xưa nay nghiêm cẩn cấm dục như Thế tử.

Trong nháy mắt như có một tảng đá đè nặng xuống trái tim, Nhị Cửu không kiềm được, giơ tay siết lấy vị trí ngực trái.

Bách Linh nói, cả buổi chiều Thế tử chỉ ở trong phòng Phượng đại phu…

Cảm giác cay đắng dâng trào, Nhị Cửu lảo đảo đứng dậy, cất bước chân nặng tựa nghìn cân ra ngoài.

Hắn tất nhiên không có tư cách để hỏi, hắn chỉ không tự chủ được, nghĩ rằng, Phượng đại phu có tự nguyện không Có phải Thế tử đã cưỡng ép hắn không

Người như Phượng đại phu phải được tôn trọng. Dù là Thế tử cũng không thể ép buộc hắn.

Nhưng cứ cho là Thế tử cưỡng ép thì hắn có thể làm gì đây Hắn không làm được gì cả.

Tình cảm của hắn không thể đưa ra ánh sáng, phải chôn giấu thật sâu trong đáy lòng, một chữ cũng không được thốt ra.

Lão Lục luôn túc trực trong Quảng An đường chỉ huy thị vệ đuổi người đến xem bệnh, các đại phu trợ lý cũng bị xua đi. Thấy Tạ Cảnh Tu từ hậu viện đi ra, Lão Lục liền tiến lên nói.

“Thế tử. Thuộc hạ đã cho người giám sát Chu thái y, có cần…”

“Không cần.” Tạ Cảnh Tu trực tiếp ra khỏi Quảng An đường, “Ngươi ở lại bảo vệ Thế tử phi.”

Lão Lục vội vàng đáp, đứng bên lề đường nhìn Tạ Cảnh Tu nhanh nhẹn phóng lên ngựa đi mất.

Trong một góc Quảng An đường, cửa phòng Tiêu Ngự vẫn đóng chặt, Bách Linh và Lục Dung Dung thay nhau đến gọi, Tiêu Ngự không cho các nàng vào.

Hai nàng hết cách, chỉ có thể ngồi dưới mái hiên chờ Tiêu Ngự gọi.

Tiêu Ngự đâu có bận rộn gì, gấp rút mặc lại xiêm y rồi cuống cuồng lột khăn trải giường dính bẩn, lén leo cửa sổ ra ngoài lấy nước giặt đến lúc không còn nhìn thấy dấu vết gì mới bỏ vào thau ngâm.

Tạ Cảnh Tu là sĩ phu phong kiến không nói nhân quyền, nhưng hắn không thể để mấy cô nhóc kia thấy mấy thứ xấu hổ này.

Tiêu Ngự xử lý xong khăn trải giường mới leo vào, cuối cùng mới eo lưng ê ẩm nằm vật xuống giường, ôm gối nhìn phù điêu khắc gỗ trên đầu giường mà xuất thần.

Nụ hôn đầu cực lực gìn giữ suốt hai kiếp thất thủ triệt để. Bác sĩ Tiêu ngẫm nghĩ.

“Mặt người dạ thú!” Tiêu Ngự tức tối nện giường. Muốn duỗi chân thì chân mềm oặt, muốn vươn vai thì eo rệu rã, cuối cùng đành phải cắn gối cho hả giận.

Cơ thể này thật sự quá yếu ớt… Chắc là thành quả từ loại thuốc Phượng Vân Ninh bắt Phượng Chiếu Ngọc uống từ nhỏ, phải điều dưỡng thêm hai năm nữa mới khá hơn được. Đã vậy hắn tuổi nhỏ, làm sao bì được Tạ Cảnh Tu như rồng như hổ. Không thể như tên kia hưởng thụ xong rồi phạch mông đi mất, hắn thì bộ dạng dở sống dở chết như món đồ chơi bị hỏng.

“Khốn kiếp!” Tiêu Ngự tức tối đá chân.

Coi như hắn không được như rồng như hổ cũng không phải đồ cho tên kia sử dụng thỏa thích! Lại còn mãnh liệt như thế, đúng là…

“Cầm thú!”

Bác sĩ Tiêu trí thức lịch sự thật sự không nghĩ ra được từ nào mới mẻ hơn để chửi.

Trước khi đi, Tạ Cảnh Tu chỉ nói, “Ngươi không thích về Vương phủ thì hãy ngoan ngoãn ở lại Quảng An đường, chờ ta tới đón.”

Sau đó quất ngựa truy phong.

Bây giờ thân phận hắn đã được công khai, Tạ Cảnh Tu dự định làm gì đây

Tiêu Ngự nghĩ ngợi rồi mơ màng thiếp ngủ.

Nhị Cửu đi nhận phạt, Lão Lục ở lại Quảng An đường bảo vệ Tiêu Ngự, đi theo Tạ Cảnh Tu chỉ còn mỗi Lão Thập.

Tạ Cảnh Tu vừa hồi phủ liền đến gặp Vương gia, Tần đại nương bên cạnh Vương phi đang đứng ngoài cửa thấy Tạ Cảnh Tu đến, cuống quýt quỳ xuống, không còn khí thế như ngày xưa nữa.

Tạ Cảnh Tu không thèm liếc một cái, đi thẳng vào phòng.

Vương gia thấy y liền vỗ bàn.

“Bản vương đang muốn phái người tìm thì ngươi đã về. Hay, hay lắm!” Vương gia cả giận, “Cái thứ chẳng ra gì! Lập tức theo bản vương đến Giản gia, quỳ gối nhận tội trước mặt mẫu phi ngươi!”

Tạ Cảnh Tu thản nhiên nhìn hắn, “Không.”

“Ngươi!”

“Ta sẽ không đi, phụ vương cũng không thể đi.” Tạ Cảnh Tu nói.

Vương gia tức đến bật cười, “À Bây giờ ngươi leo đến trên đầu bản vương rồi. Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đuổi bản vương ra khỏi phủ hay sao!”

Cạch một tiếng, cái nghiên mực đập xuống bên chân Tạ Cảnh Tu.

Tần đại nương quỳ bên cửa, nghe động tĩnh bên trong mà lòng khấp khởi may mắn.

May mắn là Vương gia tuy có vướng mắc tình cảm với Vương phi nhưng cũng sẽ không bỏ mặc Vương phi rời khỏi phủ. Dù sao Vương gia mới là chủ nhân của Vương phủ.

Âm thanh trong phòng nhỏ dần, Tần đại nương không nghe ai nói gì, chỉ có thể thấp thỏm quỳ ở hành lang, chờ Vương gia bước ra, mang người đón Vương phi về phủ.

Thoắt cái đã qua nửa canh giờ. Tần đại nương không dám tự ý đứng dậy, hai đầu gối quỳ đến đau nhức, người vã mồ hôi lạnh mới chờ được cánh cửa sơn son kia mở ra.

Vương gia bên trong đi ra, Tần đại nương mang hy vọng ngẩng đầu nhìn hắn.

“Sao nhũ mẫu vẫn còn quỳ ở đây, còn không mau đỡ nhũ mẫu đứng lên.” Vương gia quở mắng một tiểu nha đầu.

Tần đại nương được hai tiểu nha đầu dìu lên, thấy dáng vẻ này của Vương gia, lòng thầm phấn khởi.

Lại nghe Vương gia nói, “Ngươi lập tức về Giản gia hầu hạ Vương phi cho tốt, không được cẩu thả.”

“Cái… cái gì” Tần đại nương không dám tin, loạng choạng tiến lên một bước, “Vương gia, Vương gia không đến gặp Vương phi sao!”

Vương gia cau mày, lắc đầu, “Bản vương sẽ không đến đó.” Nói xong xoay người bỏ đi.

Tần đại nương đuổi theo gọi, “Vương gia, Vương gia…”

Vương gia một đi không ngoái đầu lại.

Tạ Cảnh Tu ung dung từ trong phòng đi ra, Tần đại nương liền dừng chân, im như thóc không dám ngẩng đầu, mãi đến khi Tạ Cảnh Tu rời khỏi viện tử mới dám thả lỏng để hai tiểu nha đầu đỡ lấy.

Ngay đến Vương gia cũng bị Thế tử thuyết phục… Tần đại nương hoảng hốt bị người hầu cung kính tiễn ra cổng, nhìn cánh cổng cao ngất uy nghiêm đóng sầm lại trước mặt, Tần đại nương vẫn còn cảm giác không chân thật.

Tòa Vương phủ lao tù giam lỏng Vương phi mấy chục năm cứ thế mà thả nàng ra ngoài

Xưa nay Thế tử rất kính trọng và nghe lời Vương phi, bất luận Vương phi đưa ra yêu cầu gì y cũng sẽ hoàn thành. Cho nên các nàng luôn xem y như trẻ nít mà tùy nghi sai bảo, mãi đến hôm nay, Tần đại nương mới sực tỉnh, các nàng biết rõ năng lực của Thế tử, tại sao Vương phi dám bức bách không tha y

Vương phi chưa có ngày nào làm tròn bổn phận với y, tại sao các nàng vẫn cho rằng Thế tử sẽ mãi mãi mặc cho các nàng cần gì cứ lấy, vĩnh viễn không trở mặt

Tần đại nương ngồi trên xe ngựa, đầu óc mịt mờ chạy về y quán Giản gia.

Nha hoàn của Giản lục tiểu thư ra đón, ân cần đến dìu Tần đại nương.

“Nhũ mẫu về đó à.” Bán Hạ cười nói, “Vương phi nghe nói ngươi về phủ tìm Vương gia, giận đến ầm ĩ cả chiều. Nhũ mẫu mau qua xem Vương phi đi.”

Vương phi nằm trên tháp lùn, mặt đeo khăn lụa, giống y như lúc còn ở Di Nhiên cư.

Giản phu nhân và Giản lục tiểu thư hầu hai bên nhỏ giọng trò chuyện.

Nghe là Tần đại nương về, Giản phu nhân liền ra đón.

Tần đại nương hành lễ với Giản phu nhân, Giản phu nhân vội bảo nàng đứng lên, không dám nhận lễ.

Vương phi ngồi bật dậy, lạnh lùng nhìn Tần đại nương.

“Ai cho ngươi đi tìm hắn Không có lệnh ta, một nô tài như ngươi sao có thể tự ý làm việc.”

Giản lục tiểu thư đến bên cạnh Vương phi, kéo cánh tay Vương phi.

“Dì không nên tức giận, thân thể quan trọng. Tần đại nương là người hầu trung thành khó kiếm, người khác cầu còn không được, ngươi đừng làm tổn thương nàng.” Giản lục tiểu thư nói rồi cười với Tần đại nương, “Nhũ mẫu chắc đã mệt lắm, mau đi nghỉ ngơi thôi. Việc có gấp cũng đâu cần phải về Vương phủ ngay trong hôm nay. Không biết Vương phủ phái ai đến đón vậy Ta bảo Bán Hạ đi đuổi về.”

Vương gia nhất định không cho Vương phi rời khỏi hắn đâu, các nàng biết chắc mà.

Vương phi lạnh lùng nói, “Ta sẽ không trở về! Sau này ngươi còn liên hệ gì với đám người đó thì đừng theo ta nữa.”

Tần đại nương khom người, khô khốc nói, “Vương phi chớ giận, ngươi… không cần phải quay về, lão nô cũng sẽ không đi tìm Vương gia nữa.”

Vương phi quay phắt sang nhìn nàng, Giản lục tiểu thư cũng sững sờ, nhìn Giản phu nhân.

Tần đại nương cúi đầu nói, “Vương gia nói… để lão nô đến Giản gia hầu hạ Vương phi chu đáo. Vương gia không hề có ý muốn đón Vương phi hồi phủ.”

“Sao có thể như vậy!” Giản phu nhân kinh ngạc thốt lên, bất an nhìn Vương phi.

Vương phi tái mặt, môi mỏng khẽ run, cuối cùng cười lạnh thành tiếng, “Được, được lắm, tất cả mọi người đều được toại nguyện rồi.”

Giản lục tiểu thư chậm rãi đứng dậy, về bên cạnh Giản phu nhân, trong mắt cả hai đều là u sầu và bứt rứt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play