Vệ Vương nhìn Tiêu Ngự khí thế ngất trời, ép sát không tha, lão nghĩ ngay từ đầu hắn đã không có ý định nhân nhượng. Lão thực sự không hiểu, đối đầu phủ Nguyên Vương có gì tốt cho hắn Vương phi dầu gì cũng là trưởng bối, lùi một bước để dàn xếp ổn thỏa cũng đâu tính là oan cho hắn, người sáng suốt đều thấy được Vương phi đuối lý rồi. Không ngờ hắn một bước cũng không nhường.
Người bên cạnh hắn là thị vệ thiếp thân của Tạ Cảnh Tu, trước giờ rất có chủ ý, nay lại khép nép đứng sau hắn, bộ dáng kính cẩn chờ lệnh.
Tiêu Ngự nói, “Người vô đức như vậy, chẳng lẽ Vương phi muốn bao che”
Trong kiệu truyền ra giọng khàn khàn lạnh lẽo, “Ngươi đừng quá đáng! Vương phi dù gì cũng là trưởng bối của ngươi! Người bất hiếu cũng xứng luận bàn đức hạnh sao!”
Tiêu Ngự khinh thường, “Không dám, loại trưởng bối này ta nhận không nổi đâu.”
Nhị Cửu đứng sau nghe mà lòng trĩu xuống. Thế tử phi có ý gì Hắn không nhận Vương phi làm trưởng bối, không lẽ…
“Chỉ vì lợi ích cá nhân mà không màng an nguy của bách tính, tùy tiện khơi mào tranh chấp, cuối cùng gây ra đại loạn.” Tiêu Ngự lùi một bước, cất giọng, “Thân là trưởng bối mà chứa chấp thủ phạm, lại dùng hiếu đạo chèn ép thì làm sao người ta phục Hai ngươi đều là tài nữ vang danh kinh thành, rốt cuộc chỉ là hạng có tài mà không có đức, phẩm hạnh đê hèn. Quảng An đường của ta một lòng hướng y, cứu người không bàn giá cả, không dám nhận là nhân cách cao thượng nhưng cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người khác đặt điều vu cáo. Ta hết lời như thế, hy vọng hai người tự giải quyết cho tốt.”
Tiêu Ngự không chặn đường nữa, lùi qua một bên, kiệu phu thấy vậy, vội vã nâng kiệu ra ngoài.
“Không thể đi như vậy được…” Giản lục tiểu thư xanh mặt, nắm tay Vương phi, run giọng nói, “Nàng đã nói ra hết rồi, nếu chúng ta cứ thế mà đi thì người khác sẽ thấy thế nào!”
Vương phi sao lại không biết, rõ ràng Phượng Chiếu Ngọc cố ý khẳng khái chấm dứt tranh luận ở phút cuối cùng, muốn xử lý dứt khoát trước mặt mọi người.
“Nhu Nhi đừng lo, dì sẽ không để ngươi chịu oan ức.” Vương phi nắm chặt tay Giản lục tiểu thư, nhưng rốt cuộc không nói nên lời.
Các nàng đều không nhìn thấu được hắn nên mới xuống tay.
Ai mà ngờ hắn lại dám làm loại chuyện vô liêm sỉ hãm hại người khác Nhất định khiến Giản Nhu không thể bào chữa…
Tiêu Ngự nhìn kiệu của Vương phi và Giản lục tiểu thư đi thẳng ra khỏi Quảng An đường, thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng đuổi được rồi.
Đám người Vệ Vương ở lại không lâu, cũng dồn dập cáo từ.
Tiêu Vĩnh Chương thì không thể đi, Lâm Hiển vẫn chưa tỉnh lại.
Tiêu Ngự vốn có chuyện muốn hỏi Tiêu Vĩnh Chương, đúng lúc hắn tìm đến nên liền hỏi tình hình chiến loạn.
“Lâm tướng quân là người nhân từ, dĩ nhiên sẽ không ra tay với dân chúng vô tội.” Tiêu Vĩnh Chương nói, “Những bách tính kia cũng rất thật thà, Vũ lâm quân đưa ra lệnh bài chứng minh thân phận, đa số người liền ném vũ khí đầu hàng. Lâm tướng quân chủ yếu trấn an bách tính, chỉ giết mấy tên cầm đầu náo loạn. Phong ba đã dần ổn định, lại không ngờ xuất hiện một cao thủ không rõ lai lịch trà trộn trong dân chúng, đột ngột bạo phát đả thương người, cố ý nhắm vào Lâm tướng quân. Lâm tướng quân dù võ nghệ cao cường mà vẫn bị trọng thương. Nếu không nhờ Phượng đại phu y thuật cao siêu, chỉ sợ Lâm tướng quân đã… lành ít dữ nhiều.” Tiêu Vĩnh Chương nói xong, nghĩ lại mà thấy sợ.
“Ngươi nói, mục tiêu của những tên kia là Lâm tướng quân” Tiêu Ngự nghi ngờ.
Nếu quả thật có người đứng sau màn khuấy động bạo loạn, chẳng lẽ chỉ để dụ Lâm tướng quân ra ngoài để ám sát Nhưng đám kia sao có thể biết Hoàng đế sẽ phái Lâm Hiển ra ngoài dẹp loạn
Tiêu Vĩnh Chương cũng không nghĩ ra manh mối, chỉ nói, “Lâm tướng quân xưa nay khoan dung với mọi người, chưa bao giờ kết thù với ai. Nếu những người đó xem hắn là mục tiêu, có lẽ hơn phân nửa là nhắm vào chức tước.” Nói rồi lại cảm thấy mình nói quá nhiều, bỗng dưng lại có cảm giác thân thiết như quen từ lâu, vội vàng ngậm miệng.
Tiêu Ngự chỉ gật đầu, “Hoàng thượng nhất định sẽ phái người điều tra nguyên nhân bạo loạn. Chuyện này tuy có liên quan đến Quảng An đường, nhưng Quảng An đường thật sự vô tội…”
Không chờ hắn nói hết, Tiêu Vĩnh Chương vội nói, “Phượng đại phu cứ yên tâm, chuyện hôm nay, trong lòng mọi người đều hiểu được công lý thuộc về ai, Quảng An đường chỉ là gặp tai bay vạ gió thôi.”
Lúc này Tiêu Vĩnh Chương mới hiểu tại sao thiếu niên này muốn đại náo một trận ngay hôm nay, còn muốn làm ầm cho mọi người đều biết.
Loạn dân không phải chuyện nhỏ, nhất định Hoàng đế sẽ điều tra đến cùng. Quảng An đường bị liên lụy, thậm chí còn là nguyên nhân bắt nguồn. Hắn đại náo trận này để thanh minh triệt để cho Quảng An đường. Người chứng kiến trên có Vệ Vương Tông Nhân phủ, Thái y và cấm vệ Vũ lâm quân, dưới có mấy chục bình dân bách tính.
Sau hôm nay, chuyện y quán Giản gia hãm hại Quảng An đường chắc chắn sẽ được lưu truyền rộng rãi.
Hành tung của hắn khó lường, ép sát không tha, rốt cuộc… là vô tình hay cố ý
Tiêu Vĩnh Chương có hơi nghi hoặc đánh giá Tiêu Ngự. Tiêu Ngự không biết hắn nghĩ gì, việc nên hỏi cũng hỏi rồi nên mặc kệ Tiêu Vĩnh Chương, dẫn Nhị Cửu ra trước y quán.
Vào phòng của mình, Tiêu Ngự vội hỏi Nhị Cửu, “Người ngươi tìm kia…”
Nhị Cửu hiểu ý, cười nói, “Phượng đại phu yên tâm, đã xử lý sạch sẽ.”
Tiêu Ngự giật bắn, trợn mắt nhìn Nhị Cửu.
“Hả… xử lý sạch sẽ là sao Ngươi, ngươi giết người kia à!”
Nhị Cửu biết vị chủ nhân này lại mềm lòng, nhưng lúc này không còn khinh thường, trái lại trong lòng đong đầy tình cảm ấm áp dịu dàng.
“Vốn nên giết hắn…” Nhị Cửu cười nói, thấy mắt Tiêu Ngự càng mở to hơn, vẻ mặt không dám gật bừa, lại nói, “Nhưng ta biết Phượng đại phu sẽ bảo hắn tội không đáng chết. Ngươi yên tâm, hắn không sao hết, chỉ bị đuổi đi thật xa thôi. Huống chi nếu nhân chứng của chúng ta biến mất không còn tăm hơi sẽ khiến người ta sinh nghi. Dọn đi cũng lấy lý do chính đáng, nói sợ bị Giản gia trả thù nên mới dọn nhà.”
Trước đây Nhị Cửu chỉ biết nghe lệnh mà làm hoặc tự ý sắp xếp, đâu có giải thích cặn kẽ như vậy.
Tiêu Ngự nghe vậy liền vỗ vai hắn, cười nói, “Không hổ là người được Tạ thế tử huấn luyện, làm việc cẩn thận ổn thỏa. Tốt lắm, giao cho ngươi là ta yên tâm.”
Thân thể Nhị Cửu cứng đơ, nhìn bóng lưng Tiêu Ngự rời đi, lát sau mới giơ tay sờ bả vai mình.
Hiện tại Lâm Hiển ở lại Quảng An đường dưỡng thương, người vẫn chưa tỉnh, Phượng Vân Phi và các Thái y không dám bỏ đi, chỉ có thể tạm canh giữ trong Quảng An đường.
Phượng Vân Phi nhìn thấy Tiêu Ngự, muốn gọi hắn rồi lại do dự, cuối cùng vẫn tìm lỗ hổng chặn Tiêu Ngự ở hành lang, mất tự nhiên ho một tiếng, nói, “Ngọc Nhi, ngươi cũng quá không hiểu chuyện rồi. Hôm nay ngươi không chừa cho Vương phi chút thể diện nào, sau này làm sao sống yên ổn trong Vương phủ đây Giờ ngươi tính làm gì”
Tiêu Ngự nhìn ông cha tiện nghi này, hết sức buồn cười.
“Phượng thái y có ý gì Chẳng lẽ thật sự xem ta như con gái gả ra ngoài à Phải tam tòng tứ đức hiếu thuận cha mẹ chồng đúng không”
Phượng Vân Phi lúng túng, hồi lâu sau nói, “Vi phụ chỉ là lo cho ngươi… hiện tại Tạ thế tử làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi lại đối xử với Vương phi như vậy, chẳng phải sẽ khiến y hận ngươi…”
Hắn còn chưa nói xong đã thấy Tiêu Ngự khinh thường lườm hắn, không thèm quan tâm lời hắn nói, bỏ đi một nước.
“Ngươi! Thái độ với phụ thân vậy là sao hả!” Phượng Vân Phi tức tối giậm chân.
Bất luận thế nào, trò khôi hài này vẫn không ảnh hưởng đến hoạt động của Quảng An đường, trái lại, dân chúng đến cửa cầu y ngày càng nhiều hơn.
Không ngoài dự đoán của Tiêu Ngự, Vũ lâm quân phụng chỉ điều tra nguyên nhân bạo loạn, dễ dàng tra ra ngọn nguồn là tranh chấp giữa y quán Giản gia và Quảng An đường.
Hoàng đế tuy ngu ngốc nhưng thuộc hạ toàn là tinh anh, dĩ nhiên tìm ra then chốt không phải ở hai y quán, mà là có người đứng sau màn giật dây. Nhưng muốn truy cứu người đứng sau này không hề dễ dàng, án kiện cứ thế lâm vào bế tắc.
Đại náo hôm đó lan truyền sôi sục, chuyện y quán Giản gia hãm hại Quảng An đường qua bao nhiêu cái miệng, thêm mắm thêm muối đến mức thái quá. Vì chuyện có liên quan đến bạo loạn nên Vũ lâm quân không dám giấu Hoàng đế.
Gần đây Hoàng đế đang ôm một bụng lửa giận mà không có chỗ phát tiết, nhất thời xem tai họa y quán Giản gia gây ra là cái đinh trong mắt. Nếu không có phủ Nguyên Vương che chở, còn vì vậy mà đại thương nguyên khí, chỉ sợ Hoàng đế đã sớm giáng chỉ định tội.
Về phần Quảng An đường, vì ái tướng tâm phúc của ngài đang dưỡng thương trong đó nên mặc dù Hoàng đế thấy ngứa mắt cũng không dám đụng vào.
Huống chi Hoàng đế đã biết Tiêu Ngự chữa trị cho Lâm Hiển y thuật như thần, đối với người quý mạng như ngài, một thần y như vậy là vô giá, lại nghe lời đồn không ngừng ca ngợi nhân cách hắn.
Nếu không phải bị vướng thân phận Thế tử phi, Hoàng đế thậm chí còn muốn triệu hắn vào Thái y viện.
Sau khi Lâm Hiển bị thương, Tiêu Vĩnh Chương tạm thay thế hầu hạ ở ngự tiền, dĩ nhiên biết rõ ràng tiến triển sự việc.
Bây giờ hắn hoài nghi ngày đó Phượng đại phu cố ý mở cửa cho người ta xem y thuật của hắn là có mục đích này. Nếu không thì cái danh thần y làm sao lan xa như vậy, thậm chí còn truyền đến tai thánh thượng
“Thật sự suy tính quá xa…” Tiêu Vĩnh Chương ngồi trước giường Lâm Hiển, ôm quyền suy nghĩ, tự lẩm bẩm lại tự lắc đầu.
—o0o—
Cửa sau Quảng An đường, một tiểu nhị cầm dây tiền đồng chạy như bay ra đầu phố, Lục đại nương đằng sau gân cổ dặn dò, “Mua hai lạng muối là được rồi, đủ cho trù phòng xài thôi! Chờ thị vệ Nhị Cửu về rồi đến Vương phủ lấy chút muối tinh khiết. Tuyệt đối đừng mua nhiều!”
Muối ăn trong Quảng An đường trước kia đều là muối tiến cống Vương phủ đưa tới, mấy ngày trước Tiêu Ngự đoạn tuyệt với Vương phi, những hôm nay cũng không về Vương phủ, mấy chuyện nhỏ nhặt này hắn cũng đâu quan tâm.
“Biết rồi biết rồi.” Tiểu nhị đáp liên hồi, chân chạy như có gió.
Vài bóng người núp ở cửa sau Quảng An đường rục rịch, đuổi theo tiểu nhị kia.
“Chủ quán, chủ quán đâu Cân cho ta hai lạng muối.” Tiểu nhị chạy đến tiệm dầu muối, kêu réo.
“Ài, đến liền đây.” Sau tiệm phát ra tiếng, một gã trung niên tướng mạo xấu xí chạy ra, cân hai lạng muối giao cho tiểu nhị, tiểu nhị nhận muối, lại chạy như bay về Quảng An đường, vào từ cửa sau đưa muối cho Lục đại nương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT