Editor: Vện

Tiêu Ngự đến thôn trấn tên Ninh Câu, vừa vào cửa đã được vài người trẻ tuổi được trưởng thôn phái đến hộ tống vào từ đường, những người bị trọng thương đều được dời vào đó, số lượng khoảng mấy chục, đủ già trẻ lớn bé nằm trong từ đường rên la, khung cảnh bi thương thảm thiết.

Vụ ẩu đả đã được trưởng thôn áp xuống, nghe nói có cả người của thôn lân cận tham gia đánh nhau, người không bị thương đã được người cùng thôn dẫn về, người bị thương ở lại từ đường này.

Tiêu Ngự vào kiểm tra thương tích mọi người, người canh gác thấy đại phu đến lập tức kéo hắn về chỗ mình, sợ mình chậm chân không giành được suất chữa trị, những người còn lại cũng muốn kéo Tiêu Ngự về với mình. Trong từ đường nhất thời náo loạn, suýt nữa lại phát sinh đánh nhau tiếp.

Nhị Cửu gọi hai thị vệ bảo vệ Tiêu Ngự và Bách Linh, không cho thôn dân đến gần.

Tiêu Ngự bị giành giật đến choáng váng, trưởng thôn và mấy lão làng đứng bên ngoài thấy thôn dân nhốn nháo, tức đến giậm chân.

“Tất cả im hết đi! Ai ồn ào thì ném ra ngoài ngay! Bình thường toàn là họ hàng lối xóm, đánh thành như vậy còn thấy chưa đủ mất mặt sao, giờ còn muốn tranh giành, thể diện thôn Ninh Câu bị các ngươi làm mất hết rồi!”

Trưởng thôn quát mắng một trận, mọi người liền rụt rè thu tay về, không dám manh động nữa, nhưng vẫn bao vây Tiêu Ngự, nhìn hắn chằm chặp.

Tiêu Ngự thở hắt ra, lên phía trước nói, “Mọi người đừng nóng, tất cả sẽ được chữa trị. Các ngươi càng rộn thì càng kéo dài thời gian thôi.”

Đám thôn dân lần đầu thấy Phượng đại phu của Quảng An đường, nhìn không giống người nghe đồn là cướp đoạt sủng ái của Thế tử với Giản lục tiểu thư chút nào.

Người trước mắt là một thiếu niên tuấn tú, hắn không có dáng vẻ cao cao tại thượng như những quý nhân khác, cũng không mang bộ dạng không nhuốm bụi trần của Giản lục tiểu thư nhưng vẫn làm người ta kính sợ, chỉ có thể ngước nhìn.

Thiếu niên mặc trường bào đơn giản, gương mặt thanh tú luôn mang nụ cười ôn hòa, khiến người ta muốn thân cận nhưng cũng không dám mạo phạm.

Tiêu Ngự ở trung tâm bao nhiêu ánh mắt, nghe thấy tiếng nghị luận xầm xì.

“Không phải nói Phượng đại phu của Quảng An đường là Thế tử phi của Tạ thế tử sao Sao lại là nam nhỉ”

“Chắc là nữ mặc nam trang đó mà…”

“Sao không che mặt Chẳng phải quý nhân rất chú trọng cái này sao”

Trong lòng Tiêu Ngự liền 囧, đành làm như có tai như điếc, quay lại nói với trưởng thôn, “Trưởng thôn, làm phiền ông mang đến băng vải có màu, đủ ba bốn màu là được.”

Trưởng thôn không hiểu lắm nhưng không dám hỏi nhiều, lập tức sai ngươi đi lấy.

Dân chúng trong thôn sinh hoạt thiếu thốn, làm gì có vải nhiều màu, phu nhân trưởng thôn ôm một sọt vải cuống quýt chạy đến.

Tiêu Ngự nghía qua, toàn là vải bố xám xịt, có mấy cuộn đỏ đỏ được cô nương nào tết thành dây thừng nữa chứ.

Tiêu Ngự để Bách Linh cầm, hắn qua kiểm tra bệnh nhân, bảo Bách Linh buộc từng dây vải khác màu lên mỗi người.

Người bị thương rất nhiều, tình trạng thương tích cũng khác, dùng vải trắng và xanh đánh dấu người bị thương nhẹ, những người nặng nhất thì buộc dây thừng đỏ.

Mất mười mấy phút mới cột xong, Tiêu Ngự và Bách Linh rửa tay đổi y phục, ôm hộp thuốc chữa trị lần lượt từng người. Có vài người bị thương quá nặng phải nhanh chóng khâu lại, may mà hắn đã chuẩn bị thuốc mê và kim chỉ đầy đủ, nước muối sinh lý không đủ thì nấu nước kim ngân thay thế. Thôn dân khác tò mò vây kín bên ngoài từ đường, nhìn hắn se chỉ luồn kim trong da thịt bệnh nhân, thỉnh thoảng thán phục thành tiếng.

“Thì ra phải chữa như vậy, thảo nào Giản lục tiểu thư không đến.” Có người nhỏ giọng than thở.

Nhị Cửu đứng khoanh tay dựa cái cây trong từ đường, vẻ mặt lười biếng, đôi mắt sắc bén tinh tường quan sát mỗi một thôn dân ra vào từ đường.

Bấy giờ nghe thấy nghị luận của mấy đứa trẻ loắt choắt bên cửa sổ, Nhị Cửu lượm hòn sỏi ném vào người một thiếu niên, huýt hai tiếng, ý bảo đám thiếu niên tới gần đây.

Đám thiếu niên ngoan ngoãn chạy đến, sắc mặt vừa sợ sệt vừa nịnh hót.

“Quan gia có chuyện gì”

Nhị Cửu nheo mắt hỏi, “Vừa rồi các ngươi nhắc đến Giản lục tiểu thư phải không Nàng cũng ở đây à”

Một thiếu niên trả lời, “Nàng đang ở cửa hiệu phía Đông thôn phát cháo thuốc.”

Nhị Cửu hừ lạnh, “Chẳng phải lần tranh chấp này cũng do những cửa hiệu của nàng mà ra sao Nàng là đại phu, có sẵn đó sao các ngươi không mời, lại đi đường vòng đến kinh thành tìm Phượng đại phu làm gì”

Thiếu niên nói, “Có mời rồi, sao lại không mời chứ, đại nương trưởng thôn đích thân đi mời đó. Giản lục tiểu thư nghe vậy cũng muốn cấp tốc đi, nhưng mới ra khỏi cửa hiệu không xa đã té xỉu. Nha hoàn của Giản lục tiểu thư nói mấy ngày qua Giản lục tiểu thư không ăn không ngủ trông nom cửa hiệu nên thân thể suy yếu, không thể khám cho bệnh nhân. Chỉ cho chúng ta mấy giỏ dược liệu trị thương đang chất trong từ đường ấy.”

Nhị Cửu mỉa mai, “Té xỉu Sao xỉu đúng lúc quá vậy.”

Đám thiếu niên hai mặt nhìn nhau, đáp, “Chúng ta cũng thấy vậy. Nhưng đại nương trưởng thôn nói Giản lục tiểu thư là thiên kim yểu điệu, tình huống này không nên mời nàng đến, bảo là sẽ dọa… kinh động người ta.”

Nét cười mỉa trên mặt Nhị Cửu càng hằn sâu, “Đại nương trưởng thôn nói hả” Một nông phụ sốt sắng cầu xin cứu mạng làm sao nghĩ ra được những lời này, hơn nửa là lũ nha hoàn ba hoa của Giản gia dạy rồi.

Trước kia hắn còn thấy Giản lục tiểu thư là nữ trung hào kiệt hiếm có, Tạ thế tử lại vô cùng săn sóc Giản gia, hắn từng cho Giản lục tiểu thư sẽ là Thế tử phi tương lai. Không biết vì sao, mới qua nửa năm thôi mà Giản lục tiểu thư đã không còn là y nữ cao quý khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn.

Nhị Cửu nhìn khung cảnh trong từ đường qua cửa sổ, chủ nhân tạm thời của hắn, thiếu niên kia đang che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt nghiêm túc sáng ngời, nhìn từng động tác của thiếu niên không chớp mắt.

“Rõ là ngốc mà…” Nhị Cửu nhẹ giọng cười.

Tuy Thế tử và Phượng đại phu đều không nói, nhưng thân là thị vệ thân tín, Nhị Cửu đã sớm phát hiện Phượng đại phu vốn không phải Phượng đại tiểu thư gì hết, hắn là nam nhi chân chính.

Hắn thật sự không hiểu được, người này đã trải qua bao nhiêu âm mưu hiểm độc, tại sao vẫn có thể bình tĩnh ôn hòa, thản nhiên như không.

Sau khi Tạ Cảnh Tu rời kinh, hắn là thị vệ thiếp thân của Phượng đại phu.

Thân là thủ lĩnh đội thị vệ, hắn có quyền vượt cấp giải quyết tất cả mầm mống tạo thành phiền toái, bao gồm cả việc dập tắt âm mưu gây khó dễ của Phượng Vân Ninh từ trong trứng, bao gồm cả việc ngăn cản người kia dấn thân vào nguy hiểm, đến trị thương cho thôn dân ẩu đả.

Nhưng hắn lại lựa chọn buông tay, để người kia quyết định tất cả, hắn chỉ cần bảo đảm an toàn cho Thế tử phi là được.

Lần này rõ ràng có người cố ý bày mưu, bôi nhọ Quảng An đường để tâng bốc Giản lục tiểu thư, không biết hắn có nhìn thấu hay không

Người này tâm địa không toan tính, Nhị Cửu muốn nhìn xem, rốt cuộc phải bị dồn ép đến mức nào thì vị “Thế tử phi” lương thiện của hắn mới để lộ răng nanh.

Tiêu Ngự và Bách Linh chạy qua chạy lại trong từ đường, còn có một đại phu trong thôn đi chân đất hỗ trợ.

Thuốc Giản gia đưa đến toàn là thứ tốt, Tiêu Ngự để đại phu kia kê đơn thuốc khử trùng, ngoài từ đường dựng mấy kệ bếp, treo ấm thuốc lên nấu rồi đổ ra chén đút cho người bệnh.

Người bị thương nhẹ thì nhờ Nhị Cửu phái thị vệ đến phụ băng bó.

Từ đường vốn hỗn loạn nháy mắt trở nên đâu ra đấy.

Mọi người bận rộn luôn tay từ lúc nhá nhem đến khi trăng treo cao giữa trời, cuối cùng cũng xử lý xong toàn bộ người bệnh.

Tiêu Ngự đứng lên từ chỗ bệnh nhân cuối cùng, nhìn lại mà hết hồn. Chỉ thấy khoảnh sân từ đường đèn đuốc sáng rực, người người chen lấn, e là hơn phân nửa thôn dân đều tụ tập về đây, có mấy người chui không lọt bèn leo lên bờ tường ngồi.

Chắc là thôn dân thiếu thốn hoạt động giải trí, tất cả bu lại nhìn chữa thương như xem kịch.

Nhị Cửu bưng chậu nước vào, đặt trước mặt Tiêu Ngự.

“Phượng đại phu rửa tay đi. Bách Linh, hầu chủ nhân ngươi rửa tay.”

Nói rồi lại ra ngoài bưng vào mấy chậu nước sạch và một chậu rỗng, gỡ túi nước tùy thân đổ rượu vào đầy chậu, mùi rượu lập tức lan tỏa bốn phía.

“Thế tử sai thuộc hạ tìm người chưng cất rượu mạnh đấy.” Nhị Cửu cười nói, “Bên ngoài không mua được đâu.”

Chuyên dùng cho Thế tử phi rửa tay.

Tiêu Ngự gật đầu, cùng Bách Linh rửa tay diệt khuẩn, bấy giờ mới giao hiện trường cho trưởng thôn sắp xếp.

“Quá nhiều người, không thể làm ổ hết trong từ đường, người bị thương nhẹ nên về nhà đi. Còn phải dùng nước chà lau từ đường sạch sẽ để người bị thương nặng ở lại tĩnh dưỡng. Ta sẽ ở đây đến ngày mai, chờ tình huống người bệnh ổn định rồi mới về.”

Trưởng thôn luôn miệng đáp ứng, sai bảo thanh niên trai tráng giúp những người bị thương nhẹ về nhà, lại nhờ lão nương tử nhà mình dẫn người quét dọn từ đường.

Thê tử của trưởng thôn gọi Hồ đại nương, là một nông phụ hơn năm mươi, vì làm lụng vất vả quanh năm mà mặt nhuộm sương gió, nhìn già hơn tuổi thật rất nhiều, nhưng vóc dáng tháo vát khỏe mạnh, bà gọi những nông phụ khác cầm khăn thấm nước bắt đầu dọn dẹp từ đường.

Nhị Cửu đến bên cạnh Tiêu Ngự, nói, “Phượng đại phu, ngươi nghỉ ngơi chút đi, có ta canh gác là được rồi, cần gì cứ gọi ta.”

Tiêu Ngự ngơ ngác, cười nói, “Ta đi đâu nghỉ Chẳng lẽ phải làm phiền nhà người ta, thôi bỏ đi.”

Nhị Cửu bĩu môi, “Ngươi muốn nghỉ ngơi, chúng ta đâu thể để ngươi chịu thiệt như vậy.” Nói rồi lên trước dẫn đường, ra hiệu Tiêu Ngự đi theo hắn.

Nhị Cửu mang Tiêu Ngự ra ngoài từ đường, chỉ cái lều dựng trên khoảng đất trống cách đó không xa, “Phượng đại phu vào đó nghỉ đi, đồ bên trong chưa ai sử dụng đâu. Ta sắp đặt người bảo vệ ở ngoài.”

Tiêu Ngự tròn mắt, đến vén cửa lều nhìn vào, bên trong chỉ có một cái giường đơn và chăn đệm xếp ngay ngắn đặt trên đầu giường.

Hình như đây là trang bị hành quân mà ta…

Nhị Cửu giải thích, “Huynh đệ đi theo Thế tử đều có đầy đủ trang bị, cái này là mới, chưa ai xài đâu.”

Tiêu Ngự, “…” Thuộc tính của quân đoàn của Tạ thế tử rốt cuộc là gì vậy

Không chờ Tiêu Ngự lên tiếng, một bóng người mảnh khảnh cách đó không xa lả lướt bước đến. Dáng người như liễu, lụa dài che mặt, mỗi bước chân đều thu hút không ít ánh mắt thôn dân nhìn theo.

Giản lục tiểu thư đến trước mặt Tiêu Ngự, liếc cái lều một cái, hành lễ với hắn, “Bái kiến Thế tử phi.”

Tiêu Ngự gật đầu với nàng, cười hỏi, “Giản lục tiểu thư cũng đến giúp chăm sóc bệnh nhân à”

Nhị Cửu bên cạnh cười chế giễu, âm dương quái khí hỏi, “Không phải Giản lục tiểu mệt nhọc quá độ té xỉu hả”

Giản lục tiểu thư nhẹ giọng nói, “Nghe nói có rất nhiều thôn dân bị thương, lòng ta bất an không thôi, phải đến nhìn mới yên tâm.”

Hồ đại nương đang dẫn mấy nông phụ xách thùng nước bước ra khỏi từ đường, thấy Tiêu Ngự đằng xa, vội vàng xoa tay chạy đến.

“Thế tử phi nương nương.” Hồ đại nương cười cung kính rồi hành cái lễ rất buồn cười, một tiếng nương nương làm mặt Tiêu Ngự lại 囧.

“Đừng, đại nương gọi ta Phượng đại phu là được.”

Hồ đại nương lập tức sửa miệng, “Phượng đại phu nương nương.”

Tiêu Ngự, “…” Tại sao vẫn không bỏ được cái chữ nương nương vậy.

Hồ đại nương cười nói, “Vừa rồi mấy quan gia nói muốn để ngươi nghỉ ngơi trong lều, mà ta nói, ở trong lều sao thoải mái bằng trong nhà. Nhà của bà lão ta đã sớm chuẩn bị một gian phòng, dọn dẹp sạch sẽ lắm, nhưng các quan gia không đồng ý. Nếu Phượng đại phu có muốn đến nhà ta nghỉ thì nhớ nói đại nương một tiếng, đại nương dẫn ngươi qua liền. Thiếu thốn cái gì cũng phải nói đại nương, đại nương sai người đem cho ngươi ngay!”

Tiêu Ngự không thể chống đỡ với Hồ đại nương chiêu đãi nhiệt tình như vậy, vội nói, “Ta ở đây được rồi, chỉ ngủ một giấc thôi mà, cũng thuận tiện canh gác nữa.”

Hồ đại nương lại cười ha ha, khen ngợi một tràng mới định đi chỗ khác, dường như bây giờ mới thấy Giản lục tiểu thư đứng đó, kinh ngạc hô lên, “Ui chao, ai đây! Nửa đêm nửa hôm mà mặc đồ trắng toát, làm đại nương hết hồn.”

Giản lục tiểu thư miễn cưỡng cười, gọi, “Hồ đại nương.”

Hồ đại nương vốn vô cùng tôn kính y quán Giản gia vì danh tiếng vang lừng mười mấy năm, lúc này y quán Giản gia có thể thuận lợi đoạt về mấy cửa hiệu bỏ trống cũng nhờ thôn trưởng và Hồ đại nương giúp đỡ.

Nhưng hiện tại, rõ ràng Hồ đại nương hết sức bất mãn Giản lục tiểu thư.

“Ra là thiên kim tiểu thư Giản gia đó hả, ngươi đại giá quang lâm đến nơi tồi tàn này làm gì đó” Hồ đại nương kéo dài giọng, khoa trương lùi về sau một bước, tránh xa Giản lục tiểu thư, “Không phải đại tiểu thư bị choáng đầu sao, vậy phải nằm ở nhà chứ, chạy loạn ra đây làm chi. Ngươi đừng nên đến chỗ chúng ta nữa, đỡ cho ngươi có bất tỉnh thì nha hoàn trung thành tận tụy kia liều mạng với đại nương. Một cái mạng quèn của đại nương chẳng đáng gì, nhưng không gánh nổi tội danh làm ngươi bất tỉnh đâu.”

Thân thể Giản lục tiểu thư lung lay, không thấy rõ nét mặt sau lớp lụa, Tiêu Ngự cũng không khó khăn gì nhận ra lúc này nàng đang vô cùng lúng túng.

Lời khen của Hồ đại nương nghe cứ như châm chích, từng câu từng lời ẩn chứa chế nhạo, không biết giữa các nàng đã phát sinh mâu thuẫn gì.

Nha hoàn bên cạnh liền đỡ Giản lục tiểu thư, căm tức quát Hồ đại nương, “Hồ đại nương, ngươi ăn nói vậy là sao hả!”

“Ngươi đừng có trừng ta, ta nói có sai đâu, nàng mới sắp bất tỉnh thôi mà đã có người muốn liều mạng với đại nương rồi kìa, ta có núp được đâu. Thiệt là, chưa thấy ai như vậy. Chả trách người ta nói gian nan mới biết người có khí tiết, phải thấy sự thật trong hoạn nạn hôm nay đại nương mới hiểu được.”

Hồ đại nương lớn tiếng nói xong lại trở về với đoàn nông phụ đứng gần đó, cả đám thầm thì với nhau, không biết đang nói gì, xách thùng nước đi xa.

Hậu trường.

Quần chúng nhân dân: Thế tử, mọi người có một vấn đề không hiểu, tại sao ngươi ra ngoài lại nói nhiều như vậy Phong thái tiếc chữ như vàng cao lãnh đón gió đâu rồi

Thế tử: Ngọc Nhi không có trước mặt, ta làm màu cho ai coi.

Vốn không định đăng cái hậu trường, nhưng đọc cmt thấy hình tượng của bạn Tạ đã bay cha nó rồi, không cần giữ làm gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play