Đứng trước đoàn người là tộc trưởng Phượng thị mặt mày âm trầm, Phượng gia Đại lão thái gia.
Hai phụ nhân Trương Bạch chân mềm nhũn, Bạch đại nương sợ đến không đứng thẳng được, ngã quỵ ra đất.
Vừa rồi nàng ta đã làm gì chứ! Nhục mạ Phượng đại tiểu thư, còn bị nhiều người nhìn thấy, có là người của Lô thị e cũng khó thoát tội.
Quả nhiên, Đại lão thái gia mặc kệ những người khác, xanh mặt chỉ Bạch đại nương, “Người đâu, kéo độc phụ to gan dám sỉ nhục tiểu thư ra ngoài đánh ba mươi gậy! Tra hỏi mụ xem dựa hơi ai mà dám to gan ức hiếp chủ nhân!”
Trương đại nương đứng kế bên sợ không dám nói tiếng nào, trơ mắt nhìn Bạch đại nương bị bịt miệng kéo đi.
Bên cạnh Đại lão thái gia còn có Nhị lão thái gia và Tam lão thái gia, gương mặt Tam lão thái gia vô cùng quẫn bách. Chuyện như vậy phát sinh ngay tiền sảnh, còn trước mặt bao nhiêu quan khách, thật mất mặt đến cực điểm.
Tiêu Ngự thở phào trong lòng, may mà họ đến đúng lúc, nếu trễ tí chỉ sợ Trịnh thị không chần chừ cho người áp giải hắn về tiểu viện, lúc đó thì kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.
Trịnh thị nhìn nhóm người trong sân, đầu óc trống rỗng.
Không phải nàng đã cho người đi ngăn lại rồi sao Tại sao Đại lão thái gia lại đến đây, còn dẫn theo nhiều người như vậy Những lời nàng vừa nói họ đã nghe được bao nhiêu
Những vị khách đứng phía sau tộc trưởng tuy giữ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt rõ ràng đang hóng chuyện vui, lại nhìn nét mặt nặng nề của mấy lão thái gia, nàng có ngốc đến mấy cũng biết rắc rối lớn rồi.
Đại lão thái gia chống gậy bước qua bậc cửa, Phượng tam lão gia loạng choạng theo sau, đạp một đạp vào người Trịnh thị, cả giận nói, “Đồ vô dụng, có chút chuyện cũng không giải quyết được!”
Trịnh thị á một tiếng, ngã ra đất, ôm chỗ bị đá rên không ngớt. Phượng Chiếu Điềm vội dìu Trịnh thị, trừng mắt nhìn Phượng tam lão gia, “Phụ thân làm gì vậy! Sao lại đánh mẫu thân!”
Phượng tam lão gia còn tính động thủ, Đại lão thái gia gầm lên, “Đủ rồi! Câm miệng hết cho ta!”
Phượng tam lão gia chỉ có thể rụt về đứng một bên, dùng ánh mắt căm hận nhìn Trịnh thị chằm chằm.
Chẳng lẽ nàng ta không biết hôm nay là ngày gì hay sao Muốn giày vò con nhóc đó lúc nào chẳng được, sao lại gây sự đúng ngày hôm nay! Bình thường thấy khôn khéo, ai ngờ lại rách việc như vậy!
Đại lão thái gia nhìn đám người vây xem ngoài sân. Trong đó có những vị thân hào quan hệ rất tốt với Phượng phủ, còn có rất nhiều tú tài, cử nhân có chức quan ở thành Hoài Thiên, nhiều người còn dẫn theo nữ quyến.
Lúc này chả ai phân biệt nam nữ, hôm nay cũng không có vị khách nào là tiểu thư chưa xuất giá, mấy người Phượng Chiếu Ngọc đều là vãn bối. Đoàn người rầm rộ chia thành hai nhóm chen chúc trong sân nghe ngóng.
Đại lão thái gia thở dài bất đắc dĩ, chắp tay nói, “Tiểu bối trong nhà không hiểu chuyện nên vô cớ làm ầm ĩ, quấy rầy nhã hứng của chư vị. Kính xin các vị trở lại yến tiệc, lão phu sẽ mời rượu và cao lương mỹ vị, nhất định sẽ làm chư vị thỏa mãn.”
Ở thị trấn nhỏ thành Hoài Thiên này, thường ngày rất hiếm có náo nhiệt. Nay nhờ Phượng Vân Ninh và Phượng Vân Phi mà Phượng phủ như mặt trời ban trưa, thanh thế lớn mạnh. Mà xem tình hình bây giờ, Phượng phủ vì danh tiếng của Phượng Vân Phi yêu thương con gái mà đãi tiệc, rõ ràng Phượng Vân Phi với con gái mình có nhiều vướng mắc, ai mà chịu bỏ qua chuyện này.
Có vài người còn phải dựa vào Phượng phủ mà sống nên tản đi rất nhanh. Còn một ít là bằng hữu, thông gia bình thường thấy mặt còn phải khách khí, bây giờ họ không đi, Phượng gia cũng không dám đuổi.
Một nam tử trung niên râu dài mặc xiêm y lam thẫm bước ra, nhìn Trịnh thị ngã trên đất, lại nhìn Phượng đại tiểu thư cúi đầu đứng đó, nói với Đại lão thái gia, “Phượng lão gia, đây vốn là chuyện nhà Phượng phủ, chúng ta không nên hỏi. Thế nhưng, từ trước đến nay trong thành Hoài Thiên có lời đồn trưởng nữ của Phượng đại nhân bị nhốt ở hậu viện ngược đãi, vậy nên Phượng đại nhân mới bị tố cáo trước thánh thượng. Hôm nay chúng ta cũng vì chuyện này mà đến đây, lại gặp phải vụ ầm ĩ này, nên có lời giải thích thỏa đáng mới thuyết phục được mọi người.”
Tiêu Ngự nhìn nam tử kia, bấy giờ mới biết then chốt việc viếng thăm. Hóa ra là có người tố cáo Phượng Vân Phi, không biết là vị anh hùng nào đã gián tiếp giúp hắn một ân huệ. Nhưng hắn không biết ý đồ của nam tử trước mắt là gì Hắn rất quan tâm đến chuyện của Phượng Chiếu Ngọc, không lẽ là đối thủ của Phượng Vân Phi
Mặc kệ thế nào, có người đồng ý điều tra là có lợi cho hắn rồi.
Râu mép Đại lão thái gia giật giật, không dám từ chối, chỉ có thể chắp tay đáp, “Nếu đã như thế, mời Hồ tri huyện làm chứng, hôm nay lão hủ sẽ cho mọi người một câu trả lời thích đáng.”
Thì ra vị này chính là quan Tri huyện vùng này, cũng xem như quan phụ mẫu thành Hoài Thiên rồi. Tiêu Ngự tính toán trong đầu, thấy Hồ tri huyện thu xếp để mọi người ngay ngắn rời đi, chỉ chừa lại mười mấy người, trong đó có hai nữ tử trung niên ăn mặc sang trọng, không biết là nữ quyến nhà ai.
Đại lão thái gia mời họ vào sảnh, lần lượt ngồi xuống, ông và Hồ tri huyện ngồi ở chủ tọa, thiết lập một công đường lâm thời.
Hồ tri huyện kia chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ, không cùng cấp bậc với Phượng Vân Phi trong kinh thành, quyền lực còn xa mười vạn tám nghìn dặm, tại sao lại muốn xử đến cùng
Tiêu Ngự đang đánh giá những người có mặt, suy tính làm thế nào giành được nhiều quyền lợi cho mình, bất thình lình hắn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình không chút cố kỵ. Tiêu Ngự hơi hoảng hốt giương mắt nhìn lên.
Gương mặt đó giống hắn đến bảy tám phần, chắc chắn là Phượng Chiếu Kỳ, huynh đệ song sinh của Phượng Chiếu Ngọc rồi. Tiêu Ngự nhìn thiếu niên khôi ngô tuấn tú kia mà thở dài. Nếu muốn bắt hắn xuyên không, hai huynh đệ kia lại giống hắn như vậy thì sao không cho hắn xuyên thành Phượng Chiếu Kỳ mà nhất định bắt hắn xuyên vào Phượng Chiếu Ngọc để thân bất do kỷ, mỗi ngày phải đóng giả thiên kim tiểu thư
Nhưng lúc trước nằm mơ hắn vẫn luôn đứng ở góc nhìn của Phượng Chiếu Ngọc, là vũ trụ song song cũng được, xuyên qua thời không cũng thế, đại khái đã sớm xác định thân phận này rồi.
Bác sĩ Tiêu thầm toan tính thân thể của đệ đệ, Phượng Chiếu Kỳ bị ánh mắt không rõ hàm nghĩa của hắn nhìn cho cứng người, liền hung dữ trừng hắn.
Bách Linh đột nhiên chọt chọt Tiêu Ngự, thấp giọng nhắc nhở, “Tiểu thư, mọi người đang nhìn kìa.”
Tiêu Ngự cũng nhìn rõ hết nét mặt mọi người, lúc này không ít người nương theo tầm mắt hắn nhìn thiếu niên đứng cạnh Đại lão thái gia kia, ai cũng lộ rõ kinh ngạc, đánh giá qua lại thiếu niên kia với Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự đạp mìn nổ tung người, chỉ vì hai chữ Đại tỷ.
Phượng Chiếu Kỳ không chờ Tiêu Ngự trả lời đã tự nhiên về lại chỗ cũ.
Lễ nghi chu toàn nhưng vô cùng lạnh nhạt.
Tiêu Ngự nghĩ, Phượng Chiếu Kỳ bị giữ lại Phượng phủ, được Lô thị nuôi lớn, mà về sau Lô thị còn có một đứa con gái, không biết Phượng Chiếu Kỳ đã chịu bao nhiêu ghẻ lạnh Mà bây giờ xem biểu hiện của Phượng Chiếu Kỳ chắc là bị tẩy não không ít rồi, hắn dường như hơi có địch ý với “Đại tỷ”.
Đại lão thái gia gật đầu, “Tỷ đệ ngươi chưa gặp nhau lần nào, chính thức ra mắt một lần đi.”
Phượng Chiếu Kỳ cung kính đáp lại, dáng vẻ khiêm tốn mà không mất phong độ, nhìn không ra chỗ nào sai.
Tiêu Ngự nhìn Đại lão thái gia, biết đã đến lúc bắt đầu.
Đại lão thái gia hỏi, “Rốt cục vừa rồi đã xảy ra chuyện gì Kể lại rõ ràng từng câu từng chữ cho các vị đại nhân, để khỏi có ai nói lão phu chân yếu mắt mờ mà thiên vị.”
Hai phụ nhân Trương Bạch là người của Lô thị, còn có mặt mũi hơn vợ của con thứ là Trịnh thị. Bạch đại nương đã bị kéo ra ngoài đánh nên Đại lão thái gia hỏi Trương đại nương, “Ngươi mau kể đi, vừa rồi xảy ra chuyện gì! Tại sao mụ điêu nô đó dám đối xử với Đại tiểu thư như thế!”
Trong lòng Trương đại nương đang cực kỳ bất mãn Bạch đại nương hấp tấp nhưng không dám nói lung tung, trả lời, “Bẩm Đại lão thái gia, thật ra cũng không có gì, vốn là các tiểu thư tranh cãi với nhau, Bạch đại nương… nàng ta không biết tốt xấu ra sao, cố ý ra vẻ ta đây, tưởng có người muốn hãm hại Đại phu nhân và Đại lão gia. Ta vốn đã can ngăn, chờ hồi kinh để Đại phu nhân giải quyết, nàng không cần phải làm lớn. Kết quả là con nhóc lẻo mép đó chạy đi cáo trạng, quấy rầy quan khách, thật đáng chết.” Nàng vừa nói vừa tàn nhẫn nhìn Bách Linh chằm chằm.
Bách Linh vốn đã bị không khí nghiêm trang nơi công dường dọa sợ nên không dám khóc lóc om sòm, chỉ cúi đầu rụt cổ, muốn tránh khỏi ánh mắt Trương đại nương.
Đại lão thái gia gật đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn Trịnh thị, “Phượng tam tức phụ, ngươi nói xem!”
Trịnh thị bước lên, lấy khăn chấm khóe mắt, oan ức đầy bụng nói, “Bẩm Đại lão thái gia, phẩm hạnh cháu dâu thế nào cả Phượng phủ đều biết. Cháu dâu tuy ngu dốt nhưng tuyệt đối chân thành, xưa nay chưa từng lén lút làm chuyện bất chính. Ngày xưa, cơ thể Ngọc Nhi yếu ớt, Đại bá mới gửi nàng về đây điều dưỡng cẩn thận, rồi lại lo không ai chăm sóc nàng. Vì quan tâm, vì đau lòng Ngọc Nhi còn nhỏ mà không có thân mẫu bên cạnh nên con mới tình nguyện rời kinh, về nhà cũ chăm nom nàng. Con vừa làm cha vừa làm mẹ, cố gắng chăm lo Ngọc Nhi chu toàn. Mọi người ngẫm lại xem, Ngọc Nhi là thứ nữ, di nương nàng tuy bề ngoài thành thật nhưng bụng đầy ác ý nên Đại bá mới không cho nàng ta nuôi nấng Ngọc Nhi. Con trông nom Ngọc Nhi từ nhỏ đến lớn, sao có thể xử tệ với nàng chứ! Không ai hiểu con tốn bao nhiêu công sức nuôi lớn nàng, ngược lại còn nói xấu con. Có ai thấu nỗi khổ của con đâu…” Lời còn chưa dứt mà lệ đã ướt mặt, cứ như nàng phải chịu nỗi oan thấu trời.
Tiêu Ngự lạnh lùng nhìn, Trịnh thị lúc này đúng là con hát xuất sắc. Nhìn vẻ mặt mọi người kìa, có vài người đã bày ra vẻ cảm thông rồi.
Đại lão thái gia gật đầu, vẻ mặt đã hơi hòa hoãn, nhìn Tiêu Ngự.
“Ngọc Nhi, ngươi nói đi.”
Tiêu Ngự bước lên, quay lại nhìn Trương đại nương và Trịnh thị, hai người kia không ngó ngàng gì hắn, chỉ có Phượng Chiếu Điềm trợn mắt tức tối trừng hắn.
Tiêu Ngự thu lại ánh mắt, cúi đầu nói, “Con nghe nói hôm nay phụ thân mang quà đến, Tam thẩm cho con đến nhìn. Con chuẩn bị sai người khiêng lễ vật về, mai sẽ tặng quà cho các muội muội… không ngờ, Lục muội nghe xong thì đột nhiên nổi giận, còn nói…”
“Đồ ngậm máu phun người! Trước nay Điềm Nhi hiền lành ngây thơ, sao ngươi dám nói xấu nó, ngươi không nhìn lại ngươi là thứ gì sao!” Trịnh thị không ngờ Phượng Chiếu Ngọc vừa mở miệng đã nhắm vào nữ nhi bảo bối của nàng, nhất thời quên luôn giả vờ vô tội, hận không thể đến xé miệng hắn.
Cả sảnh rơi vào yên lặng, mọi ngươi hai mặt nhìn nhau, biểu cảm hết sức vi diệu. Sắc mặt Đại lão thái còn âm trầm hơn lúc nãy.
Tiêu Ngự nhìn phớt qua, lòng thầm châm chọc.
Vừa rồi còn luôn miệng nói xem Phượng Chiếu Ngọc như con gái ruột, bây giờ hắn chỉ là nói ra sự thật thôi mà Trịnh thị liền bày ra bộ dạng quỷ dạ xoa muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Người trên chủ tọa có ai ngu xuẩn đâu Chỉ nhìn tình hình hiện tại cũng biết, trong lòng Trịnh thị, Phượng Chiếu Ngọc còn không bằng một sợi tóc con gái nàng.
Trịnh thị vẫn chưa nhận ra, cứ để dáng vẻ cọp mẹ, trố mắt nhe răng trừng Phượng Chiếu Ngọc.
Đại lão thái gia tái mặt, lạnh lùng nói, “Trịnh thị, không được làm càn!”
Tiêu Ngự mặc kệ nàng ta, nói tiếp, “Lục muội nói “Ngươi không nhìn lại bản thân là cái gì sao Ngươi cho rằng ngươi xứng đáng được dùng những thứ này à Cho ngươi ra đây nhìn một chút đã là coi trọng ngươi lắm rồi, ngươi coi là ngươi trung tâm hả Ta cho ngươi biết, đến sờ ngươi còn không có tư cách sờ vào những vật này! Đừng có không biết xấu hổ.”” Tiêu Ngự thuật lại từng câu từng chữ mà Phượng Chiếu Điềm đã nói, không thêm thắt chút gì, cũng không nể mặt.
Sắc mặt Phượng Vân Phi và Phượng tam lão gia trắng bệch theo mỗi câu hắn nói, ánh mắt Phượng Chiếu Tình lóe lên. Lại nhìn Phượng Chiếu Điềm và Trịnh thị vẫn không biết sợ mà trừng mắt với Phượng Chiếu Ngọc, Phượng Vân Cửu hận không thể chạy đến đạp bẹp nữ nhân ngu xuẩn kia.
Phượng Chiếu Điềm căn bản không cảm thấy mấy câu mình nói có gì sai, có thể thấy thường ngày nàng ngỗ nghịch cỡ nào. Trịnh thị vì bảo vệ con mà nóng ruột, nếu Phượng Chiếu Ngọc tố cáo nàng, nàng còn có thể giả vờ giả vịt chối tội. Nhưng Phượng Chiếu Ngọc không đề cập đến người nào khác mà chỉ nhằm vào đứa con gái nhỏ yêu quý của nàng. Trịnh thị hận đến mức không màng đóng kịch nữa.
Tiêu Ngự nói xong, lại chỉ A Thương ôm tiểu thiếu gia và đám người hầu đứng ngoài cửa, “Con không nói sai chữ nào hết, bọn họ có thể làm chứng.”
Trịnh thị và Phượng Chiếu Điềm đỏ mặt tía tai, không giống xấu hổ vì hành động của mình mà như cực độ căm hận Phượng Chiếu Ngọc.
Ánh mắt những người ngồi đó nhìn hai mẫu tử này càng thêm vi diệu.
Từ trước đến giờ, Trịnh thị luôn tự xưng các nàng là người kinh thành nhưng không hề kiêu căng trước mặt mọi người, vô hình trung lại được đánh giá cao hơn các phu nhân trong thành Hoài Thiên.
Dáng vẻ thường ngày của Trịnh thị đúng là rất dễ gạt người, hai con gái của nàng cũng được giáo dưỡng tốt hơn khuê tú thành Hoài Thiên, không ngờ khuôn mặt dưới lớp mặt nạ là như vậy. Nghe mấy câu vừa nãy của Phượng Chiếu Điềm, đó mà là lời nói của một thiên kim thế gia đoan chính hay sao Còn không bằng mấy phụ nhân chua ngoa đanh đá.
Tuy không bị ai đánh giá nhưng Phượng Chiếu Tình cũng như ngồi trên đống lửa, căm phẫn nhìn Phượng Chiếu Ngọc đứng giữa đại sảnh.
Nếu không phải do hắn gây sự thì mẫu thân và muội muội nàng sẽ không bị mất mặt như vậy. Thanh danh của nàng cũng bị liên lụy. Nhưng tằng tổ bá phụ tộc trưởng xưa nay luôn coi trọng thể diện Phượng gia hơn cả ông trời, nếu Đại tỷ muốn xả giận mà hồ đồ vạch chuyện xấu trong nhà cho người ngoài xem, chỉ sợ thông minh quá sẽ bị thông minh hại thôi.
Đại lão thái gia quét mắt ra ngoài cửa, những người hầu bị Phượng Chiếu Ngọc chỉ hai mặt nhìn nhau, không ai dám ra mặt.
Nhưng mà, đúng là Lục tiểu thư đã nói như vậy. Không biết ai núp trong đám người mào đầu, tất cả đều gật đầu phụ họa, “Đại tiểu thư nói không sai.”
“Đám điêu nô các ngươi cũng dám ức hiếp Lục tiểu thư, ai cho các ngươi lá gan chó đó hả!” Trịnh thị quay lại rống, mấy người kia sợ đến nỗi rụt cổ trốn phía sau A Thương.
Phượng Chiếu Tình nhíu chặt đôi mày, lấy tay kéo góc áo Trịnh thị, không thể để nàng thất thố vậy được. Nhưng Trịnh thị như cọp mẹ bảo vệ con căn bản không nghe lọt. Tiêu Ngự và đám cẩu nô tài dám to gan ăn hiếp Điềm Nhi, sao nàng có thể nhịn chứ!
Đại lão thái gia giận dữ, chỉ Phượng tam lão gia nói, “Mau quản vợ ngươi cho kỹ! Đừng để nó gây mất mặt ở chỗ này!”
Phượng tam lão gia lúng túng, đến kéo Trịnh thị, “Mụ đàn bà ngu xuẩn, câm miệng cho ta!”
“Lão gia, Điềm Nhi cũng là con gái ông mà, ông trơ mắt nhìn nó bị người ta nói xấu vậy sao!”
Phượng Chiếu Điềm đúng là con gái Phượng tam lão gia, hắn cũng biết đứa con gái này bị Trịnh thị quá nuông chiều mà sinh hư, những câu vừa rồi đúng là nó dám nói.
Phượng tam lão gia triệt để bất lực, ai cũng chuốc phiền phức cho hắn.
Lại nghe Phượng Chiếu Ngọc nói tiếp, “Đại lão thái gia, Chiếu Ngọc không hiểu, rõ ràng phụ thân đem lễ vật đến cho con, tại sao con không được sử dụng, cũng không có tư cách sờ Chiếu Ngọc ngu dốt, xin các vị thúc bá giải đáp nghi hoặc.”
Tiêu Ngự vẫn nhằm vào Phượng Chiếu Điềm, nói chuyện liên quan đến Phượng Vân Phi khá là hữu hiệu, cứ như đây chỉ là cuộc tranh chấp, cãi vã của đám con gái, điều này khiến các trưởng bối Phượng phủ không lo bị mất mặt. Mặc kệ thế nào, bảo vệ thể diện và danh tiếng của Phượng phủ mới là quan trọng nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT