Ngày hôm sau, lúc Ngụy Vô Tiện rồi giường, mặt trời đã lên đến ngọn, Lam Trạm ngồi trong viện đánh đàn, Ngụy Vô Tiện đứng trước cửa lắng nghe, cảm thấy khúc này hơi quen tai, hơn nữa rất dễ nghe. Kết thúc, Ngụy Vô Tiện cảm thán: “ Không ngờ tiếng đàn của anh lại tốt đến vậy, chắc luyện lâu lắm rồi nhỉ?”

Lam Trạm liếc hắn một cái, cũng chẳng quan tâm, thấy hắn đã rời giường, nói: “Chiều nay tôi sẽ đến công ty, buổi tối có xã giao, không về ăn cơm. Tủ lạnh có thức ăn, nếu em không muốn có thể gọi cơm hộp, điện thoại với tiền đều ở phòng khách.” Dứt lời liền đi thay đồ. Đến khi quay ra vẫn thấy Ngụy Vô Tiện cứng đờ đứng đó, liền hỏi: “ Sao vậy, thiếu tiền à?”

Ngụy Vô Tiện đờ đẫn lắc đầu: “ Đủ rồi, số tiền này đủ để tôi ăn một tháng đó.”

Lam Trạm kì thực cũng là người không biết tính toán chi tiêu hằng ngày, cũng đành bỏ qua, lúc ra tới cửa, anh quay lại nói: “Ngụy Vô Tiện, qua biểu hiện hôm qua của em, ba ngày này không cho phép em ra khỏi nhà.”

Ngụy Vô Tiện cả kinh, nghĩ thầm: “ Tôi thích đi thì đi, xem anh làm được gì?”. Như đi guốc trong bụng hắn, Lam Trạm bổ sung: “ Ngoài cửa có camera theo dõi, di động của tôi có thể xem trực tiếp, nếu em ra khỏi cửa, lập tức hủy bỏ hợp đồng.” Dứt lời cũng không quan tâm phản ứng của Ngụy Vô Tiện xoay người bước đi. Vừa khép cửa, Lam Trạm nghe thấy Ngụy Vô tiện hét to một tiếng: “ Fuck!” khóe miệng  kìm không được mà nhếch lên.

Lam Trạm vừa đi, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa từ bỏ ý định, đi tới cửa nhìn thấy một cái camera, nhe răng trợn mắt lại giơ tay chữ V tạo dáng mới chán nản vào nhà.

Phòng họp tập đoàn Lam thị.

Lam Hi Thần nhìn em trai ngồi đối diện không hề chuyên tâm nghe báo cáo, vừa ngồi xuống thì bắt đầu nghịch điện thoại, lại còn cười cười với nó, anh cảm thấy có chút hoa mắt, ngay lập tức chạy đi tìm thuốc nhỏ mắt.

Một kẻ hiếu động như Ngụy Vô Tiện bị nhốt ở nhà cảm thấy vô cùng chán nản. Lam gia tuy không quá rộng lớn, nhưng đi xung quanh cũng phải mất nửa tiếng. Trong lúc lang thang, Ngụy Vô Tiện phát hiện Lam Trạm đã từng học nhạc, lại khá thích cổ cầm. Lướt qua phòng nhạc, thấy cổ cầm được đặt ngay ngắn ở giữa.

Có vẻ như Lam Trạm ngày nào cũng nấu ăn, phòng bếp vô cùng rộng, trang thiết bị đủ cả. Lần sau có thể thử bữa trưa do anh làm, ha ha, bị bao nuôi thì đã sao???

Lại ngẫm nghĩ một hồi, nhớ ngày hom qua hôn Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện thấy hắn có chút lưu manh, càng nghĩ lại càng thấy Lam Trạm giống như nàng dâu nhỏ, eo quấn tạp dề nấu cơm cho hắn, nghĩ đến đây không kìm được mà bật cười.

Còn có cả phòng trà, nhưng hắn nhìn lại không hiểu, trà cụ* mang hơi thở cổ kính. Từ phòng khách nhìn ra, trong viện có một bãi cỏ lớn, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm nếu có cơ hôi, hắn nhất định sẽ mang chó con mèo con đến đây chơi đùa, nghe vậy cũng không tệ. Lại nghĩ nghĩ, nơi này tốt vậy mà chỉ có thể ở ba tháng, có chút tiếc nuối, nếu cứ ăn mà không phải trả tiền thì càng tốt hơn, nhưng lại ngĩ đến hai chữ “ Bao dưỡng”, ý nghĩ muốn ở đây nhanh chóng chạy mất dạng.

Đi lên tầng, Ngụy Vô Tiện dừng trước cửa phòng ngủ Lam Trạm, tối hôm qua chỉ lo bị “ăn”, cũng chưa xem xét căn phòng này. Giường lớn 200 mét vuông (ok, tha thứ cho bà tác giả đi, toàn nghĩ chuyện tầm bậy, lăn thế này thì bao giờ rơi xuống đất chứ ==!), trong phòng còn có giá để đàn, xem ra Lam Trạm vô cùng thích cổ cầm. Bài trí trong phòng rất đơn giản, lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, đồ vật bài trí cũng không nhiều lắm nhưng vô cùng tinh xảo. Cạnh cửa sổ còn có một cánh cửa nhỏ, Ngụy Vô Tiện như phát hiện ra châu lục mới, hắn mon men đến gần, nhưng không ngờ cửa lại cài mật khẩu.

“ Hừ, thật không ngờ đó tiểu Lam Trạm ( 0.o), nhìn bề ngoài đứng đắn thế mà trong nhà lại có mật thất. Thương nhân có khác, bên trong chắc chắn toàn là tư liệu về đối thủ, chậc chậc, Lam Trạm à Lam Trạm, đen quá nha.”

Suy nghĩ một lúc, Ngụy Vô Tiện vẫn bỏ qua nó, dù sao cũng là bí mật nhà người ta. Từ phòng ngủ chính đi ra, lại tùy tiện ngó nghiêng mấy phòng khác, cách bài trí cũng giống chính phòng, đơn giản nhưng sạch sẽ, đồ trang trí cũng rất tinh tế. Ngụy Vô Tiện chọn một căn phòng gần chính phòng nhất, mang đồ đạc của mình dọn vào, dù gì thì Lam Trạm cũng bảo hắn tự chọn phòng mà.

Thu thập ổn thỏa, trời cũng đã tối hẳn, giữa trưa thức dây ăn sáng, giờ này cũng đói rồi, mở tủ lạnh nhìn thấy đủ loại tương và đồ ăn chay, cảm thấy Lam Trạm với hắn khác xa một trời một vực. Hắn thích ăn mặn, đồ chay thì không thể ăn nổi, đành tiện tay lấy số điện thoại của cửa hàng cơm tiện lợi, chọn vài món rồi thanh toán. Ngụy Vô Tiện nhìn tiền thừa trên bàn, cảm than, Lam Trạm đúng là kẻ có tiền, đáng lẽ vừa nãy nên chọn them vài món, dù gì tiền vẫn còn nhiều cơ mà.

Ngồi xuống ghế, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó, đột nhiên nhớ ra, là rượu, suýt nữa thì quên ẻm, đứng dậy mở tủ lạnh lại bị đủ loại rượu trong tủ làm hết hồn, tất cả đều là băng bia (?), còn có đính vài tờ ghi chú nhỏ, do Lam Trạm cẩn thận viết: “ Rượu đế bên trên tay trái ngăn thứ nhất, rượu vang bên phải phía quầy rượu.”, Ngụy Vô Tiện vui vẻ, Lam Trạm này cũng thật tinh ý.

Mở tủ ra, rượu đế, rượu ngũ lương** đủ loại, vang đỏ nhập ngoại hay rượu tư *** phong phú, Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà than, Lam Trạm này có thật nhiều tiền. Lại nghĩ bản thân ăn nhờ ở đậu, vì thế đành chọn lon bia lạnh, méo mó có còn hơn không.

Ngụy Vô Tiện vừa ăn vừa xem TV chờ Lam Trạm về. Lúc Lam Trạm về nhà cũng chưa quá muộn, mới mở cửa đã nghe thấy tiếng hát “ quỷ khóc thần sầu” của Ngụy Vô Tiện trong phòng khách, hắn vừa nghe tiếng động, thò nửa người ngó ra: “ Chủ nhân đã về!” Từ sofa lưu loát nhảy tới chỗ anh, vô cùng chân chó cầm túi xách của Lam Trạm, anh lại tránh tránh hắn, không buồn để ý đi thẳng lên lầu. Ngụy Vô Tiện trưng vẻ mặt mất mát, gào lên: “ Lần sau lại tới vui vẻ nha, người ta có nhiều thời gian lắm đó~~~.” Hắn còn cố ý thanh thanh yết hầu, nhìn Lam Trạm lảo đảo một cái, vừa lòng chuẩn bị tiết mục kế tiếp.

QT: vừa lòng cắt tiếp theo đầu (?)

Lam Trạm thay xong quần áo đi xuống nhà, vào phòng bếp tự nấu vài món rồi chậm rãi ăn. Ngụy Vô Tiện đi tới kéo cái ghế ngồi xuống, mở di động chơi game, vừa chơi vừa hỏi: “ Anh không phải đi xã giao à, sao lại còn về nhà ăn cơm?” Thấy Lam Trạm không để ý đến mình, hắn cố nói: “ Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không? Nói cho anh biết, tôi cũng thế đó, mỗi lần đi xã giao về đều phải úp mì để ăn, đồ ăn ở khách sạn không thể ăn, ngoại trừ cái lần anh dẫn tôi đi đó. Anh gọi thật nhiều món ăn, ngon vô cùng luôn, Lam Trạm anh cũng thích ăn cay nhỉ, trong tủ lạnh tôi thấy đủ thứ lắm đó.” Mồm nói tay chơi, Lam Trạm ngẩng đầu nhìn hắn nhiều lần, Ngụy Vô Tiện cũng không biết, vẫn liến thoắng không ngừng. Lam Trạm ăn xong, buông bát đũa, nói: “ Không phải.”

“ Hả?” Ngụy Vô Tiện bị câu nói không đầu không đuôi hấp dẫn, ngẩng đầu lên: “Aizzz, máy bay bị bắn trúng rồi!” Phát hiện game over, hắn cũng buông di động xuống, hỏi: “ Cái gì không phải?”

Lam Trạm mang bát đũa để vào bồn rửa, nghiêm túc trả lời: “ Không ăn cơm, trò chuyện xong tôi liền đi về.” Ngụy Vô Tiện ngơ ngác gật đầu, nghĩ thầm, Lam Trạm giải thích rõ ràng với hắn thế làm gì chứ.

Lại nghĩ đến cái phòng bị khóa kia, cười nhạo nói: “ Lam Trạm nha, không nhận ra anh bên ngoài đạo mạo bên trong lại có mật thất, có phải anh có bí mật gì không?” Lam Trạm nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện vội thanh minh: “ Anh xem, tôi chính trực thế này, sẽ không dòm ngó tới bí mật của anh đâu, hơn nữa còn có mật mã, tôi cũng chẳng vào được.”

Nghe đến đây Lam Trạm nhẹ nhàng thở phào, dừng một chút, nói: “ Tôi không có bí mật gì cả, nếu em muốn có thể vào xem.” Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người, cảm thấy địa vị của mình có chút đặc biệt, không giống bị bao dưỡng, càng giống, giống… bạn gái? Lại lắc đầu quầy quậy, không đúng không đúng, phải là bạn trai chứ, nhưng mà anh đây là thẳng cơ mà.

Lam Trạm dứt lời đi lên lầu về phòng ngủ, Ngụy Vô Tiện cũng đi theo trở về phòng của mình, đột nhiên nhớ ra hắn không biết mật mã. Lam Trạm đúng là kẻ lừa đảo, boy tâm cơ! (=]]]) Nhưng mà đêm nay Ngụy Vô Tiện ngủ cũng chẳng ngon, tới nửa đêm vẫn lăn qua lăn lại, chịu không nổi đành leo lên giường Lam Trạm. Vừa mới nằm xuống, Lam Trạm bật đèn lên, ánh sáng chói mắt, Ngụy Vô Tiện không chịu được đành nhắm mắt lại, Lam Trạm híp mắt lại, nói: “ Mặc quần áo vào!”  Sau đó ngồi yên chờ hắn dậy, không còn cách nào khác, Ngụy Vô Tiện lải nhải bò dậy: “ Mấy kẻ có tiền các anh thật kì lạ, đàn ông đàn ang ngủ nude mới thích chứ, hơn nữa, đàn ông với nhau, anh sợ cái gì chứ, Lam Trạm, tôi quen ngủ nude rồi, mặc quần áo không quen.” Ngụy Vô Tiện nói hợp tình hợp lí, Lam Trạm không buồn để ý tới hắn, lấy bộ quần áo từ trong tủ ném lên người hắn, Ngụy Vô Tiện càu nhàu “ Thật phiền!!” rồi ngoan ngoãn mặc vào, tắt đèn, Ngụy Vô Tiện ngủ thẳng cẳng, một đêm không mộng.

Ngày hôm sau lúc hắn tỉnh lại, Lam Trạm đã không còn ở bên cạnh, nghĩ tới cái gì đó, vọt tới mật thất, bắt đầu thử mở cửa: “ Sinh nhật Lam Trạm? Không biết.” “ Số hiệu cố phiếu của hắn? Cũng không biết.” Suy nghĩ lại loại vài khả năng, Ngụy Vô Tiện phát hiện ra cái gì hắn cũng không biết, nhịn không được lại mắng một câu, Lam Trạm anh đúng là một boy tâm cơ, vì thế lại ấn linh tinh, thử mấy cái mật mã mà hắn biết, tất cả đều sai. Hay là sinh nhật của mình nhỉ, đầu nghĩ tay ấn, Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp cười vì sự ảo tưởng của mình, cửa mở ra. Hắn ngơ người, đứng dậy, xoa xoa đôi chân tê rần, chậm rãi đi vào bên trong. Bên trong là thư phòng, trưng bày đơn giản, một cái án thư, một cái máy tính, giá sách, giá cầm, trên giá cầm đặt một cây sáo, Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn chút, cảm thấy bên trong cũng chẳng có gì đặc biệt, đặt mật mã làm gì cơ chứ. Quay đầu lại, thấy ảnh mình treo trên tường trông hơi quen mắt, đến gần mới thấy, đó là bức ảnh chụp chung, bên trên viết “ Ảnh lưu niệm tốt nghiệp Ban nghệ thuật trường Vân Mộng 2005.” Ba, bốn mươi bạn học hơn mười tuổi, chủ nhiệm là Giang Phong Miên. Ban nghệ thuật này, chỉ là ban do cha Giang Trừng mở ra vào kì nghỉ hè. Bởi vì Giang Phong Miên là nhân vật có tiếng trong giời nghệ thuật, lại có vài người quen, đến hè sẽ mang vài đứa nhỏ tới học tập. Ba Giang cũng không phải người ham mê phú quý, mấy đứa nhỏ được đưa tới sẽ chọn lựa kĩ càng, những đứa nhỏ có thiên phú sau này đều thành danh, cho nên ban nghệ thuật lúc ấy phải gọi là uy danh vang dội. Nhưng sau này mẹ Giang muốn Giang Trừng ra nước ngoài du học, cả nhà đành phải di dân, chỉ có chị Giang ở lại chăm sóc cho Ngụy Vô Tiện, ban nghệ thuật cũng đi vào dĩ vãng.

Bên cạnh vợ chồng Giang Phong Miên chính là sư tỷ dịu dàng, phía trước là bản thân đang nhe răng trợn mắt, tay còn đang đặt trên vai Giang Trừng, phía sau hắn là mặt than có chút quen mắt, đề tên Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ… Ngụy Vô Tiện thầm đọc hai lần

“ Lam Vong Cơ, ngươi giày mang tan (?), ha ha ha lừa cậu đó.”

“ Lam Vong Cơ, ăn sơn tra không?  Không ăn là tôi cho Giang Trừng đó.”

“ Lam Vong Cơ, cậu thấy đóa hoa trên đầu cậu đẹp không, ai đúng là tiểu mỹ nhân nha, ê đừng đi mà.”

“ Lam Vong Cơ, tiết mục này hai chúng ta cùng một nhóm, cậu phải nghiêm túc tập luyện, đừng làm tôi mất mặt đó.”

Ngụy Vô Tiện nhịn không được cười thành tiếng, chuyện cũ này… lại nhìn bức ảnh, Ngụy Vô Tiện cười không nổi: “ Lam Trạm…” Hắn phát hiện, người này so với người trong trí nhớ thực giống nhau, có chút không tin nổi, Ngụy Vô Tiện nhìn bài trí trong phòng, cầm cây sáo trên giá cầm, hít sâu một hơi, nhìn kĩ, hóa ra là Trần Tình. Trần Tình là cái tên hắn đặt cho cây sáo, lúc tốt nghiệp tặng cho Lam Vong Cơ, vốn nghĩ anh không muốn, không ngờ… Trên bàn sách có vài bức ảnh, cầm lên xem, là là buổi biểu diễn của hắn và Lam Vong Cơ, bên trên có dòng chữ “ Hội báo diễn xuất văn nghệ, em trai Vong Cơ – Mùa thu 2005, anh trai Hi Thần.”, thứ này càng khẳng định, người trong trí nhớ là Lam Trạm. Đột nhiên nghĩ thông suốt, khó trách Lam nhị thiếu gia đối tốt với hắn như vậy, hóa ra đã nhận ra hắn từ sớm, thật là, lại còn muốn bao dưỡng. Nhiều năm không gặp, lại học được cách trêu đùa người khác, chẳng lẽ vì trả thù, chắc không phải. Lam Trạm vốn là người ngay thẳng, có lẽ là nhớ tới tình xưa, hừm, vậy lại nợ anh một cái ân tình rồi, về sau có cơ hội phải trả hết mới được.

“ Đinh linh linh” đang miên man suy nghĩ bị tiếng chuông điện thoai cắt đứt, là điện thoại Lam Trạm đưa cho hắn: “ Lam Trạm, có chuyện gì vậy?” Tâm trạng của hắn rất tốt, thanh âm kìm không được mà nâng lên, Lam Trạm ở đầu dây bên kia không nghĩ hắn sẽ trực tiếp nghe điện thoại như vậy, ngạc nhiên chút rồi nói: “ Mười phút nữa xe đến cửa, em chuẩn bị đi.”

Tắt máy, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, hừ, lại còn bày đặt, chút nữa sẽ chọc nát cái mặt nạ của anh, sau đó lọ mọ đi thay quần áo. Đến lúc mở cửa thì thấy xe của Lam Trạm vừa tới, mở cửa ngồi vào xe, Ngụy Vô Tiện bắt đầu: “ Lam Trạm?”

Thấy anh không có phản ứng gì, Ngụy Vô Tiện tiếp tục gọi: “ Lam Vong Cơ?” Nghe đến tên này, Lam Trạm hơi quay đầu nhìn về phía hắn: “ Em vào rồi? “

“ Tất nhiên, mật mã là sinh nhật của tôi, không nhận ra nha tiểu Vong Cơ, trước kia mỗi lần rủ anh đi chơi, anh còn không thèm quan tâm, tôi còn nghĩ anh không thích tôi, sau tặng cây sáo đó cho anh, còn nghĩ anh sẽ vứt đi, thật không ngờ.”

Dứt lời, tay vỗ lên vai Lam Trạm, nghe đến đó, Lam Trạm thở phào một hơi, “ Ừ.” một tiếng coi như trả lời.

“ Lam Trạm, nếu vậy anh gọi tôi là Ngụy Anh đi, Vô Tiện cũng chỉ là nghệ danh mà thôi.”

“ Được, Ngụy Anh.” Lam Trạm trịnh trọng gọi cái tên này.

“ Lam Trạm, cái xe anh tặng tôi, tôi… bán rồi.” không đợi người kia trả lời, Ngụy Vô Tiện vội nói: “ Anh yên tâm tôi sẽ cố kiếm tiền trả anh. Cổ phần cũng không cần đưa cho tôi, như thế cũng không tốt. Hai ngày qua cám ơn anh đã giúp đỡ. Mấy hôm nữa, tôi sẽ dọn đồ về nhà.”

Dừng lại một chút, Lam Trạm nhìn Ngụy Vô Tiện với vẻ mặt không hiểu nổi, hai người nhìn nhau một lúc, Lam Trạm nhoài người lấy tập văn kiện từ ghế sau đưa cho Ngụy Vô Tiện.

“ Mở ra.” Ngụy Vô Tiện sờ sờ ót, lấy văn kiện bên trong ra xem, bên trên là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần: “ Hợp đồng này, em có thể thêm một điều nữa. Nếu em không muốn đưa ra yêu cầu nào, trên đó ghi cũng rõ ràng rồi, sẽ chuyển 2% lợi nhuận vào quỹ ủng hộ người nghèo, coi như là tôi lỗ một khoản.”

Lam Trạm dường như lo Ngụy Vô Tiện không chịu ký tên, nói trước hậu quả cho hắn, Ngụy Vô Tiện cũng là kẻ thông minh: “ Được được được, tôi ký, nhưng anh cũng đừng chia hoa hồng cho tôi, làm vậy tôi ngại lắm đó.”

Lam Trạm biết Ngụy Vô Tiện thoải mái ký tên như vậy, anh nói: “ Từ ngày hôm nay, tôi sẽ đưa nội dung làm việc cho việc ghi âm ra album, em tốt nhất vẫn nên ở lại nhà tôi, tiện cho việc đi lại.” Dứt lời cũng không đợi hắn đồng ý, lái xe rời đi.

[ Lời tác giả:  Có một loại tổng tài bá đạo, chính là càng chạy càng xa…]

===

Trà cụ: Dụng cụ pha trà

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play