“Quản hắn chanh hay cúc cái gì, lão tử đợi đến tận bây giờ, các ngươi còn muốn chơi hay không?”
“A! Đến đây! Đến đây!”
Đằng hoa phiêu hương, mạt diệp thư triển.
Y nhìn đám hài tử cùng lứa, vây quanh một cậu ấm kiêu ngạo chạy lên núi, nghĩ thầm…
Một ngày nào đó… Các ngươi phải nhớ kỹ cái tên Phong Nhược Trần này…
Tết Trung nguyên, đường phố treo đầy đèn, lòng sông ngập tràn tâm nguyện.
(Tết trung nguyên: rằm tháng bảy Âm lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất)
Các cô nương khéo léo ghim hà hoa đăng, vài cánh hoa sen, một cây nến nhỏ, tự thể xinh đẹp, dè dặt viết xuống lời thầm mến.
(Tự thể: kiểu chữ)
Trên cầu, Nhược Trần công tử tay cầm ngọc cốt phiến, trường sam phiêu phiêu, một bộ phong lưu; dưới cầu, bao nhiêu nữ tử đầy tư tình thiếu nữ phóng hết tầm mắt.
“Con mẹ nó, chạy đến đâu cũng đụng phải tên họ Phong chướng mắt kia, biến sang một bên cho lão tử!”
Một thanh âm thở gấp truyền tới, Phong Nhược Trần nhướng mày, nhìn thấy cách đó không xa Phương gia Nhị thiếu gia bị ngọn đèn hoa đăng trên sông ngăn không qua được.
Chỉ là vớt một ngọn đèn, nhưng vẫn còn rất nhiều ngọn khác, trên hoa đăng đều viết Nhược Trần công tử, ngượng ngùng, ở dưới ánh nến bao nhiêu cảm tình cứ thế nở rộ.
Phong Nhược Trần ẩn trong đám người trên cầu, thấy Phương nhị thiếu gia tức giận rời đi, rồi lại tức giận trở về, lúc đi một mình một người, lúc về kéo theo một đám người khí thế hùng hổ.
“Nhìn thấy đèn nào viết tên họ Phong kia liền vớt hết lên cho lão tử.”
“Nhị gia, làm như vậy, sợ rằng không tốt lắm.”
“Tốt hay không do lão tử định đoạt, các ngươi cứ theo phân phó mà làm.”
Thế là, vài người bắt đầu làm việc, chỉ một lúc sau, khúc sông đang sáng rực đã tối sầm đi rất nhiều.
Người thả đèn đa số đều là các cô nương, lác đác trên bờ sông đã có mấy người nói ra lời hữu duyên. Phong Nhược Trần ung dung đứng trên cầu, nhìn những người đó bận việc, sau khép lại cây quạt, dùng tay ra hiệu…
Xôn xao ──!
Vô số trản hà đăng đều viết Nhược Trần công tử được thả xuống, không trung bàng bạc. Đèn trên sông, trên mặt đất hòa lẫn vào nhau tráng lệ vô cùng.
Phong Nhược Trần thấy Phương Nhị thiếu gia nhìn đèn trên sông sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút tổn thương, tựa hồ thở dài, vẫy lui mấy hạ nhân đang vớt đèn.
Quên mất làm sao mình lại ôm tâm tư đó, có lẽ là muốn đùa giỡn, cũng có thể trong nháy mắt biểu tình bi thương kia của hắn khiến mình thương cảm, Phong Nhược Trần đi xuống cầu, từ trong tay người bán hàng rong mua lấy một trản hà đăng.
“Vị khách gia này, các cô nương đều đi hết sạch, hiện tại ngài thả có muộn quá không.”
Phong Nhược Trần cười cười, đem bút lông dùng xong đưa trả lại cho người bán rong, “Không muộn.”
Cẩn thận đem đèn thả vào giữa sông, nhìn nó bị nước sông mang đi, lo lắng mà thổi đến trước mặt người kia. Y thấy hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm ngọn đèn, sau đó có chút vụng về đuổi theo, tự tay vớt lên, rất trịnh trọng nâng trong tay tỉ mỉ quan sát.
Một trản hà đăng gửi tương tư.
Một ngày nào đó… Các ngươi phải nhớ kỹ cái tên Phong Nhược Trần này…
Chỉ là ở trong lúc lơ đãng, cũng đã đem một chút việc, một vài người, ghi tạc trong lòng mình…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT