“Ngươi gạt ta đúng không?” Phương Kính Tai nắm lấy vai Sơ Cửu lắc mạnh.
“Nhị thiếu gia… Ô…” Sơ Cửu ngay cả lời cũng nói không được.
Phương Kính Tai buông nó ra, thân thể bất ổn lảo đảo lui bước, lắc đầu không dám tin, “Sẽ không… Không có khả năng… Đây là lời đồn… là lời đồn!”
“Là thật… Thời gian phát hiện thuyền kia, nước bốn phía đều là màu đỏ… Trên thuyền đã không có người, người báo tin nói, cho dù có may mắn còn sống sót, hỏa hoạn nóng như thế, cũng đều thiêu hết…”
Phương Kính Tai chỉ cảm thấy một trận choáng váng, vội đưa tay đỡ lấy tường nhưng vẫn cảm giác hai chân mềm nhũn, thân thể chực ngã xuống.
Sẽ không… Mấy ngày trước vừa mới nhận thư từ đại ca, nói sẽ lập tức quay lại, sao có thể gặp chuyện này? Đây không phải là thật… Đây không phải là sự thật…
Trên mặt đất, vò rượu bể nát, chất lỏng văng khắp nơi, mùi rượu thanh điềm say lòng dằng dặc lơ lửng trong không khí.
Nhìn vũng nước đọng trên đất, đường nhìn càng ngày càng mơ hồ… Thân thể Phương Kính Tai run rẩy, sau đó chợt ngẩng đầu, đẩy Sơ Cửu liền xông ra ngoài.
“Ca ──!”
Bên ngoài, mưa tuôn xối xả, vạn phần điêu tàn.
Chạy ra ngoài bỏ lại Sơ Cửu và Vương bá, Phương Kính Tai một mình ở trong mưa đâm đầu chạy, hạt mưa lớn chừng hạt đậu táp vào mặt, rất đau, thế nhưng đau nữa cũng không bằng nỗi đau trong ngực.
Đại ca của hắn, đại ca hắn kính yêu nhất…
Hắn không nghe được lời người khác mắng chửi sau lưng khi bị hắn đụng phải, hắn cũng không nghe được những người tránh mưa hướng hắn chỉ trỏ, hắn thậm chí không nghe được tiếng sấm vang động trên trời, cũng không nghe được tiếng mưa rơi… Chỉ nghe được dư âm tiếng thở dốc như sắp chết đuối của bản thân, còn có tiếng bước chân dẫm nước của hắn trên đường.
Chẳng biết chạy bao lâu, thời điểm bước chân rã rời, trước mắt là mặt sông mênh mang, chính hắn không tự chủ được chạy đến bến tàu.
Nước sông ngả vàng vẩn đục, sóng lớn cuồn cuộn, hắn cảm thấy ngực nghẹn lại, nhắm mắt, trước mắt hiện lên thân ảnh cả người đầy máu, trên sóng mãnh liệt cuộn trào nhấp nhô, giống như một chiếc lá, bị cuốn đi, bị cắn nuốt.
“Ca ── ca ──!”
Phương Kính Tai xuất toàn lực hướng mặt sông la lên, một tiếng lại một tiếng thê lương qua đi, nhưng đều bị gió mưa chôn vùi.
Ca… Tại sao ngươi không trở lại?
Vương bá lén cho ta một vò rượu ngọt… còn có bánh hoa quế ở Hội tiên lâu, ngươi thích ăn bao nhiêu Kính Tai liền kêu người đi mua…
Ca… Kính Tai còn chưa kịp bồi tội với ngươi… Ca!
“Ca… Kính Tai sai rồi… Kính Tai biết sai rồi… Chỉ cần ngươi trở về, Kính Tai tuyệt đối không chọc ngươi tức giận… Ngươi bắt ta quỳ từ đường cũng tốt, tổ huấn cũng tốt, hay bắt ta đi học sử lý sinh ý ta cũng làm… Ca… Ca!”
Chất lỏng lạnh như băng ở trên mặt rơi xuống, không biết là nước mưa hay là nước mắt, mà trận mưa này, giống như sẽ không ngừng, tựa hồ ngay cả Thiên Đô cũng không muốn tin tưởng hết thảy chuyện này, cùng khóc thảm, cùng đau thương.
Chẳng biết đứng bao lâu trên bến tàu, Phương Kính Tai mới lết thân trở về, nước mưa rơi xuống phiến đá trên đường, như ngọc châu bắn tung tóe, đường phố hầu như không còn ai, vắng lặng.
Phương Kính Tai cứ như vậy mà đi, phía sau vang lên một trận lục lạc giòn tan, hắn dừng lại muốn cho mã xa đi trước, ai ngờ xe ngựa kia cũng ở bên cạnh hắn ngừng lại.
Màn xe bị vén lên, người trong xe bung một chiếc ô sáu mươi bốn nan tử ngọc, bước lại.
Một thân áo trắng, hé ra dung nhan tuấn tú tuyệt lệ, như thiên nhân thanh thuần thoát tục. Y giơ cao tán ô đi đến bên người Phương Kính Tai, giúp hắn che đi chút mưa.
Phương Kính Tai nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt kia, y và Phong Nhược Trần đứng đầu thuyền hoa, một trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh nhã, một tiêu sái tuấn dật, nâng cốc trước gió, quần áo phất bay, giống như một đôi trời đất tạo nên. Một khắc kia, ánh mắt của hắn hình như rơi ở trên người bọn họ, nhìn chăm chú vào bọn họ thật lâu, thẳng đến khi không nhìn thấy con thuyền mới thôi.
Hắn nhớ, sau đó chính mình đi chọn Mạch Ngọc, có lẽ không phải là vì cái tên Vô Song nhìn lượng khó cầu, cũng không phải là cam lòng tài năng của Phong Nhược Trần, khiến hắn nhập mạc chi tân (Khách quý vào màn – bạn tình mới), hiện tại hắn mới hiểu được, hắn kì thực khi đó chính là hâm mộ, ước ao hình ảnh phong nhã như vậy, hoặc là… Phải nói là đố kị.
Thiên hạ tài sắc song tuyệt chỉ có mình Vô Song công tử, nhưng có thể cùng người như vậy cầm sắt tương hòa* cùng hiệu vu phi đích (?) chính là ít lại càng ít, có thể đây mới là tâm nguyện của Vô Song.
[
Quan hệvợ chồnghoàhợp,
ví nhưquan hệchunghợp giữa
hailoại đàn (đàn cầm và đàn sắt) trong một
thú vui;
phân biệt với
quan hệbạn bè được
ví bằngquan hệgần gũi của
haithú vui là
cầm kì (đàn và cờ).]
Nghĩ tới đây, Phương Kính Tai khom người vái chào, “Ngày ấy ngôn ngữ bất kính, xin Mạch Ngọc công tử thứ lỗi.”
Mạch ngọc không đáp hắn, hai bên im lặng một hồi mới nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi biết, ta hiện tại muốn đi nơi nào sao?”
Phương Kính Tai ngẩng đầu, nhìn về phía y, “Chuyện Nhược Trần công tử thay ngươi chuộc thân, đầu đường cuối ngõ mọi người đều biết, hiện tại, bây giờ là đón ngươi đến Phong phủ đi thôi?”
Đối phương lắc đầu, khóe miệng nhếch một tia cười yếu ớt, hiện ra một tia gian nan khô khốc, “Ta muốn đi chính là Hoài Vương phủ… chính là cái vị không màng chính sự, ngay cả vương vị cũng không muốn, cả ngày chỉ muốn thu thập vật vô song trong thiên hạ, Nhàn vương gia.”
Phương Kính Tai nghiêng đầu đưa một ánh mắt nghi hoặc, “Hắn đem ngươi tặng cho người khác?”