Phương Kính Tai dừng bước, xoay người, kẻ nói chuyện đang bị một đám nữ tử vây quanh, cẩm y hoa phục, dáng vẻ tiêu sái tự nhiên, trong tay không nhanh không chậm phe phẩy phiến quạt nan ngọc mạ vàng.

Phương Kính Tai cười cười tiếp đón: “Hóa ra là Quách huynh, thật trùng hợp.”

Rõ ràng! Đám bạn nhậu của hắn dĩ nhiên không ít. Quách Hàm chính là tiêu biểu, trên bàn ăn Phương Kính Tai không thể không gọi hắn đến cùng, chỉ là sau này Quách gia Phương gia làm ăn có chút gút mắc không còn lui tới, thế là hai người cũng hết qua lại.

Mấy năm nay Phương Kính Tai nhiều ít nghe trong miệng người khác nói, Quách lão gia tử thủ đoạn buôn bán lừa lọc, thấy có lợi ngay cả họ hàng cũng không cần biết, danh tiếng vẫn không tốt, hiện tại cuối cùng cũng gặp báo ứng, bị bệnh hiểm nghèo không dậy nổi, việc làm ăn đều ném cho nhi tử, mà Quách Hàm cũng không nghiêm chỉnh trông coi, đụng vào cha con Cật Liễu Khuy khiến cho táng gia bại sản.

Phương Kính Tai mặc dù không có triển vọng gì nhưng cũng phân biệt được phải trái rõ ràng, năm đó Quách lão gia tử lòng dạ hiểm độc khiến đại ca nhà hắn buồn bực mấy tháng, vì vậy gặp Quách Hàm chào hỏi cũng chỉ là khách sáo, thực tế ngay cả nói cũng không muốn cùng hắn nhiều lời.

Nhưng mà Quách Hàm lại đem khách sáo của hắn biến thành nhiệt tình, cương quyết lôi kéo Phương Kính Tai ngồi xuống uống hai chén ôn chuyện, Phương Kính Tai từ chối không được chỉ có thể một bên phụng bồi hắn.

Mấy chén xuống bụng, mượn rượu, Quách Hàm bắt đầu thổ lộ chân ngôn .

Nguyên lai sau khi Phong Nhược Trần tiếp nhận Phong gia, liền liên hợp lại với các tiểu thương khác chèn ép Quách gia, đến nỗi mấy năm nay sản nghiệp Quách gia giảm mạnh, đã muốn lụi bại.

Phương Kính Tai nghĩ thầm, tự làm bậy, không thể sống! Đây là ngươi tự tìm đường chết, Phong Nhược Trần thì liên quan gì?

Quách Hàm còn nói, khẩu khí này hắn không nuốt trôi, nhất định tìm cơ hội trả thù.

Phương Kính Tai nghiêng mặt một bên cười lạnh. Chỉ bằng ngươi? Cũng không xem xem mình có mấy phân lượng? Lại nghĩ một chút, sao hắn phải nói đỡ cho tên họ Phong kia? Hừ!

“Ngươi nói xem tiểu tử kia khi còn bé không tên không họ, sao vừa chuyển một cái lại khiến hắn lăn lộn vào phong vân đắc ý nhỉ? Nhìn ngươi xem, tiêu sái không chịu được, có bao nhiêu phong lưu phóng khoáng, cô nương nào thấy lại không thích, dựa vào cái gì mà thế nhân đem ngươi nói kinh khủng như thế?”

Phương Kính Tai giơ cao chén rượu không đếm xỉa gì nói:

“Nói sau lưng người khác, bọn họ muốn nói gì thì nói, bản thân ta vui vẻ là được. Còn họ Phong kia làm sao có khả năng lăn lộn đến mức như vậy, ta cũng không biết.”

“Thực ra ngươi rất muốn biết…”

Nói đến đây, Quách Hàm đột nhiên thần bí đứng lên, vẫy lui mấy nữ tử bên người chỉ còn hai bọn hắn, Quách Hàm ghé sát vào hắn nhẹ giọng nói:

“Gần đây Diêm Thiết Ti truy xét buôn lậu muối rất chặt, một vài nhà đò vì trên thuyền có mang theo nên bị liên lụy… Nghe nói đầu tháng này Phong gia có một trăm hai mươi thuyền trà vào kinh, ngươi nói cho một chút vào trong lá trà cũng không ai chú ý đi?”

Sắc mặt Phương Kính Tai run một cái:

“Ngươi muốn lợi dụng thuyền y lén vận chuyển muối?”

Quách Hàm dựng thẳng lên một ngón tay lắc lắc, “Ta cần gì phải làm chuyện có nguy cơ chém đầu tịch thu nhà này? Diêm Thiết phó sử và cha ta quan hệ không tệ, nếu là muốn chỉnh Phong Nhược Trần ngược lại cũng đơn giản, chỉ là ta làm gì cũng không lấy được thứ tốt…”

Quách Hàm lùi ra một chút, nhấc chén uống một ngụm, “Trước kia khi còn chơi với nhau, ngươi cũng chiếu cố ta, cho nên mới nói cho ngươi biết những điều này, ngươi chẳng lẽ không muốn cho thế nhân nhìn bộ dạng Phong Nhược Trần chật vật nghèo túng?”

Phương Kính Tai im lặng không đáp, kỳ thật hắn biết Quách Hàm nghĩ hắn muốn chỉnh Phong Nhược Trần, tự đi nói với hắn bất quá chỉ đem hắn làm kẻ chịu tội thay mà thôi. Khóe miệng Phương Kính Tai cong lên, buông chén xuống:

“Trong mắt người đời, bên cạnh nhị thiếu gia ta chính là không có một ai ra hồn, cho dù không có Phong Nhược Trần, thế nhân vẫn sẽ nói như thế, không cách nào thay đổi. Cho nên so với nhìn y thành trò cười, ta muốn xem vũ nương Ba Tư dị vực ca vũ hơn.”

Quách Hàm ‘haha’ cười khan hai tiếng, lập tức lại nói:

“Ta còn nhớ rõ khi còn bé, Phương nhị thiếu gia nếu như bị thua thiệt, nhất định trả lại gấp bội, bây giờ suy nghĩ một chút, khi đó đại gia tâm tính trẻ con, làm việc gì cũng không nhẫn nhịn, hiện tại đều trưởng thành, cũng hiểu được đối nhân xử thế, khiêm tốn hòa khí…”

Phương Kính Tai đương nhiên nghe ra được ý trong lời nói. Ngụ ý nói Phương Kính Tai hắn hiện tại giống như rùa đen rụt đầu để cho người khi dễ. Chỉ là hắn không muốn giải thích, tùy ý hàn huyên vài câu liền đứng dậy cáo từ.

Lúc ra cửa còn nghe Quách Hàm nói đằng sau, nếu ngày nào đó thay đổi chủ ý, gã chắn chắn toàn lực giúp hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play