“Sau này trở lại tìm một thầy tướng số xem một chút, ta và ngươi nhất định bát tự không hợp mệnh trung tương khắc… Đụng tới ngươi sẽ không gặp chuyện gì tốt!”

Phương Kính Tai lấy tay che mắt, ngẩng đầu nhìn bên trên. Cũng may từ nơi không cao lắm ngã xuống, ngoại trừ trầy da bên ngoài cũng không có cái gì trở ngại. So sánh, Phong Nhược Trần thảm thương hơn nhiều, đá cùng nhánh cây lưu lại vết thương nhàn nhạt trên da thịt trần trụi, lúc này y ngồi dưới đất, không nói câu nào.

Hắn đi tới đạp đạp Phong Nhược Trần:

“Này! Ngồi ở chỗ này chờ người mang ngươi lên hả? Đại lão gia, trước khi trời tối không đi ra khỏi cánh rừng này nói không chừng ta ngươi làm mồi cho thú.”

Phong Nhược Trần ngẩng đầu, hướng về phía hắn nở nụ cười, “Ngươi không phải nói đụng tới ta cuối cùng cũng không có chuyện tốt? Sao ngươi còn muốn đi cùng?”

“Hứ!”

Phương Kính Tai có chút khinh thường hừ một tiếng, “Ta còn ước gì không nhìn thấy ngươi! Ta đi bên này, ngươi đi bên kia, chúng ta ai cũng đừng để ý nhau!”

Nói xong đi thẳng! (Cực kì khí phách =)))

Đi một lúc, Phương Kính Tai đã cảm thấy có cái gì không đúng, hắn nhớ kỹ lúc rơi xuống đất Phong Nhược Trần thoáng cái dùng sức nắm chặt cánh tay của mình, còn tận lực kiềm chế kêu rên..

Cước bộ từ từ thả chậm, Phương Kính Tai đứng ở nơi đó do dự một chút, cắn răng, rồi mới quay đầu đi trở lại.

Phong Nhược Trần vẫn như trước ngồi ở chỗ cũ, một chân dựng thẳng, tay chống phía sau ngửa đầu nhìn trời, nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại, vẻ mặt kinh hãi khi nhìn thấy mình làm Phương Kính Tai không khỏi chấn động.

Đi tới ở trước người y ngồi chồm hổm xuống, không nói hai lời kéo cái chân duỗi thẳng trên mặt đất kia, chợt nghe thấy Phong Nhược Trần thở một hơi khí lạnh sau đó nghiến chặt hàm.

Quả nhiên là thế…

“Mới gãy một cái…”

Phương Kính Tai chậc chậc, lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc.

Bẻ vài nhánh cây, cắt xuống đoạn áo thay y cố định vết thương ở chân, lúc buộc cũng không đếm xỉa đến lực tay nặng nhẹ, giương mắt đúng lúc vô ý liếc đến vẻ mặt Phong Nhược Trần đang nhịn đau mà trắng bệch, mồ hôi rơi từng giọt, ngực lại không thấy khoái trá.

Đợi đến khi buộc xong xuôi, Phong Nhược Trần đã đau đến mức ngay cả môi đều cắn đứt, lúc này Phương Kính Tai mới ý thức được mình có chút quá đáng. Nếu như lúc đó y không bất chấp đưa tay kéo mình, y cũng sẽ không ngã xuống

Hứ! Chính là y muốn đưa tay, lão tử lại không ép!

Phương Kính Tai ở trong lòng tìm cho mình cái cớ giải vây.

Phong Nhược Trần không thể đi, khiến Phương Kính Tai tự mình nghĩ biện pháp đi ra ngoài, không thèm để ý, Như Mặc thoát hiểm sau đó sẽ tự tìm đến y.

Hắn cởi áo ngoài vứt lên mặt Phong Nhược Trần, hùng hùng hổ hổ:

“Nếu như ngươi chết ở chỗ này, cùng lắm thì đến chỗ Diêm Vương làm một vòng mười tám năm sau lại làm tên hán tử tiếp tục tiêu dao khoái hoạt, mà lão tử lưng sẽ mang danh ‘thấy chết không cứu tâm địa máu lạnh’ qua hết nửa đời. Hừ! Ta mới không cho ngươi toại nguyện!”

Nói xong, cõng Phong Nhược Trần bắt đầu đi ra ngoài.

Lúc nói chuyện, Phong Nhược Trần luôn khiến hắn cảm thấy rất đáng ghét, lúc không mở miệng càng đáng ghét hơn!

Hắn cõng y, người nọ tự quyết định ở trên vai hắn tìm một vị trí thoải mái đem đầu gác lên, mặt hai người kề sát, hơi thở ấm áp của Phong Nhược Trần đều thổi tới bên tai hắn, luôn cảm thấy có phần mờ ám, giống như như có như không mà trêu chọc mình.

Đi thật lâu, bốn phía ngoại trừ cây vẫn là cây, sắc trời bắt đầu tối, Phương Kính Tai bắt đầu có chút không nhẫn được.

“Con mẹ nó! Lão tử ngay cả vợ còn không được cõng đã phải cõng ngươi, xúi quẩy!”

Phong Nhược Trần trái lại nằm ở trên lưng hắn, nghe thấy thanh âm tựa hồ rất khoái trá:

“Phong mỗ vinh hạnh biết bao, nếu không như vậy, sau này trở lại Phong mỗ đem kiệu tám người khiêng khua chiêng gõ trống thú ngươi xuất giá, đá cửa kiệu xong còn cõng ngươi một lần, phương Nhị thiếu gia nghĩ biện pháp này tốt không?”

“Tốt ~”

Phương Kính Tai lên tiếng trả lời, “Phong gia các ngươi phải lấy vườn trà ở Phúc Kiến làm sính lễ.”

“Khẩu vị đúng là không nhỏ, sợ rằng Phong mỗ nuôi không nổi.”

Ngừng lại một chút tựa hồ nhớ lại cái gì đó, hỏi, “Phương nhị gia sao lại ở đây?”

“Đúng lúc đi ngang qua.”

Phương Kính Tai khô khốc trả lời. Nghĩ thầm, cũng không thể nói cho ngươi biết ta dự định giả thành sơn tặc đến cướp “Khế ước bán thân” nha.

“Phương nhị gia ra tay cứu giúp, Phong mỗ vô cùng cảm kích, nếu có thể rời khỏi nơi đây, Phong mỗ nhất định chuẩn bị lễ vật đến cửa tạ ơn.”

Phong Nhược Trần thu lại ngữ khí đùa giỡn, ở phía sau hắn nói một tiếng cám ơn.

Phương Kính Tai không lên tiếng nữa, ngực có chút trùng xuống.

Vẫn cho là phong độ, biết kiềm chế của y ra ngoài đều là dối trá, thế nhưng tiếp xúc vài lần, mặc dù mánh khóe của đối phương đùa giỡn chỉnh mình đến thê thảm, nhưng mà lời nói lúc này không kiêu ngạo không siểm nịnh ung dung rộng lượng, làm hắn cũng từ trong đáy lòng thán phục. Tựa như mới vừa rồi đối mặt với sơn tặc thì thong dong, hay là lúc cùng công tử Vô song trên thuyền chuyện trò thoải mái.

Hoặc là…

Còn có chút đố kỵ…

Những thứ hắn có Phong Nhược Trần cũng có, những thứ hắn không có Phong Nhược Trần cũng đã chiếm được, bọn họ bằng tuổi, hắn được người gọi là Phương nhị gia, y được người gọi là Phong lão gia.

Người trước là mang theo miệt thị và trào phúng, người sau lại luôn mang theo kính nể và lấy lòng.

Hay là Phương Kính Tai hắn từ nhỏ đã định trước là một người kém cỏi, ý trời như vậy, hắn không sửa đổi được.

Bóng đêm hoàn toàn bao phủ, thấy cánh rừng xa xa mơ hồ có ánh đèn dầu, lại đi một lúc tìm được một nhà tranh, chủ nhà là một ông lão khoảng hơn bảy mươi tuổi, còn có một đứa cháu gái, hai ông cháu dựa vào việc hái thuốc sau đó bán cho trấn trên mà sống.

Cuối cùng cũng tìm được rồi chỗ nghỉ chân, chủ nhân nhà tranh thông thạo y thuật, chân Phong Nhược Trần cũng có thể điều trị, Phương Kính Tai mệt mỏi một ngày đêm vừa nằm xuống giường liền ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play