Thời gian thấm thoát trôi đi, đảo mắt đã là hai năm.

Thế gian vẫn bộ dáng như xưa, chưa kịp phát sinh quá nhiều thay đổi.

Minh Giới rất an tĩnh, dưới ánh mặt trời đã thật lâu không nhìn thấy tung tích của hồn hỏa nữa rồi.

Tuyết Quốc cũng rất trầm mặc, xem ra sau mấy vòng đại chiến, cho dù là băng tuyết quái vật tàn bạo thị huyết cũng cần cơ hội lấy hơi một chút.

Bắc Quận quân dân cùng vị phong tuyết nam tử ở Cô Đao trấn kia, cuối cùng cũng nghênh đón một cái niên kỉ đầy đủ không có chiến sự.

Hải ngoại cũng không có đại sự gì, chẳng qua là nghe nói một chiếc thần thuyền của Bồng Lai đảo lúc dò xét một trong tam đại lốc xoáy Minh Tuyền bí cảnh, bỗng nhiên gặp được cuồng phong mà chìm xuống, mặc dù cuối cùng may mắn tránh thoát đại lốc xoáy cắn nuốt, nhưng lại cùng một tòa băng sơn va chạm vào nhau.

Nếu như không phải một vị anh hùng trên dị đại lục vượt qua biển rộng đi cứu viện, chỉ sợ chiếc thần thuyền này sẽ chìm xuống đáy biển lạnh như băng.

Câu chuyện này truyền tới Triêu Thiên đại lục, bị rất nhiều người mắng làm lời nói dối hoang đường, bởi vì trừ chút ít tu đạo cường giả Phá Hải cảnh trở lên, không có ai có thể hiểu được rất nhiều chi tiết trong câu chuyện ấy, tỷ như vị anh hùng vượt qua biển rộng là có ý gì, một người làm sao có thể cứu được thần thuyền nặng như ngọn núi?

Đây chỉ là chuyện tầm thường, mọi người thường thường chỉ tin tưởng những thứ mà mình nguyện ý tin tưởng mà thôi.

Cho tới bây giờ, vẫn có chút người phàm kiên trì cho rằng thế gian không có người tu đạo tồn tại, chính là đạo lý giống như vậy.

Bất kể mọi người tin hoặc là không tin, có một số chuyện cuối cùng sẽ phát sinh.

Tỷ như Hải Châu thành, sắp nghênh đón một lần tứ hải thịnh yến do Tây Vương Tôn cử hành.

Đồng thời, ở trong một nha môn bí ẩn trong thành có một cuộc hội nghị đang triệu khai.

Năm nay mùa đông đã gần kết thúc, Triều Ca thành cũng không có tuyết rơi, Hải Châu ở bờ Tây Hải, khí hậu ấm áp, lại như mùa xuân làm người ta phải say mê.

Nhìn khuôn mặt hờ hững của người tu đạo, Thi Phong Thần bỗng nhiên rất muốn say một trận, không suy nghĩ những chuyện này thêm nữa, chẳng qua sau khi điều nhiệm hắn đã hai năm không uống rượu rồi.

Hắn rất rõ ràng, nếu như không phải Hải Châu thành muốn cử hành tứ hải yến, chỉ bằng Thanh Thiên ty cùng mặt mũi của hắn căn bản không mời được nhiều người tu hành như vậy, chớ đừng nói chi đến các đại tông phái đệ tử.

"Ta thăng quan đã hai năm."

Thi Phong Thần nhìn một đám người tu đạo nói, trên mặt lại không có thần thái vui mừng.

Trừ có hai người tu đạo ở tiểu phái không biết nội tình nói mấy tiếng chúc mừng, đám người tu đạo khác cũng không có phản ứng.

Người tu đạo tôn kính Hoàng thất, nhưng trong mắt không có quan viên triều đình, cho dù Thi Phong Thần cũng không phải là quan viên bình thường.

Huống chi Thi Phong Thần từ chủ quản Triêu Nam thành thăng nhiệm Thanh Thiên ty phó tuần tra, nhìn như thăng quan, nhưng rất nhiều người cũng biết nguyên nhân tại sao.

"Ta làm phó tuần tra, tra đúng là vụ án này, nếu như lần này còn không bắt được hai cái ma đầu kia, ta sẽ xong đời."

Tầm mắt Thi Phong Thần quét qua trên thân mọi người, nói: "Ta đối với chư vị tông phái quả thật không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu như xác định chính mình xong đời, có lẽ cũng muốn dùng khí lực cuối cùng, đi ảnh hưởng một chút hạn ngạch cung ứng của triều đình."

Nghe nói như thế, người tu đạo các đại tông phái vẻ mặt không thay đổi, người tu đạo tiểu tông phái lại có chút gấp gáp.

Vô luận là tinh thạch hay là các loại tu đạo tài nguyên, cũng là do triều đình cùng Trung Châu phái, Thanh Sơn Tông, Đại Trạch, Tây Hải các đại tông phái liên hợp quyết định phân phối định mức.

Đại tông phái tự nhiên không lo lắng triều đình sẽ thiếu cung phụng của mình nhưng bọn hắn chỉ là tiểu tông phái thì làm sao bây giờ?

Thi Phong Thần thật muốn trước lúc hạ đài làm bậy một lần, chỉ sợ chẳng qua giảm bớt một thành tinh thạch cung ứng, cũng sẽ mang đến ảnh hưởng thật lớn cho tiểu tông phái.

Có một người tu đạo tiểu tông phái vẻ mặt đau khổ nói: "Đại nhân, ngài có gì phân phó cứ trực tiếp nói, cần gì như thế."

Thi Phong Thần nói: "Ý của ta đã vô cùng rõ ràng, cường giả triều đình hoặc là tại Triều Ca thành trấn thủ, hoặc là ở Trấn Bắc quân cùng Tuyết Quốc cường giả đối kháng, hôm nay Thanh Thiên ty chỉ còn lại có một cái xác không, thật sự đối với hai cái ma đầu kia không có cách nào, không thể làm gì khác đành mặt dày mời chư vị xuất thủ tương trợ."

Người tu đạo kia thất kinh hỏi: "Hai cái ma đầu này đến tột cùng là lai lịch ra sao?"

"Không có ai biết."

Thi Phong Thần phất phất tay, một đạo thanh quang rơi vào trên tường, phảng phất một tờ giấy trắng, phía trên xuất hiện hơn mười chữ viết chi chít.

"Sớm nhất là ở Thương Châu, hai tên ma đầu giết chết bốn người, sau điều tra, bọn họ cùng bốn người kia ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy, hẳn là tùy ý hành hung, sau đó chính là Triêu Nam thành, bọn họ giết chết bốn gã đệ tử Tam Đô Phái, đã lại một chút đầu mối."

Thi Phong Thần tiếp tục nói: "Sau đó trong hai năm, hai ma đầu này liên tục gây án, tổng cộng sát hại hơn bảy mươi người, trong đó có dân thường vô tội, cũng có người tu hành, phần lớn hành hung cũng không có chút lý do nào, tựa như lần đầu tiên hành hung vậy, làm như tùy ý, bởi vậy có thể thấy được tâm tính rất tàn bạo."

Rất nhiều người chú ý tới vụ án ở Triêu Nam thành, trong vô thức nhìn về một vị lão giả ngồi ở chính giữa.

Vị lão giả này tóc trắng xoá, khí tức thâm hậu, chính là Côn Luân Phái trưởng lão Hà Chi Trùng.

Côn Luân Phái chẳng bao giờ tham gia tứ hải yến, lại có một vị trưởng lão tới đây, nghĩ đến hẳn là cùng vụ án ở Triêu Nam thành đặc biệt có liên quan.

Hà Chi Trùng không nói gì. Tam Đô Phái chính là phụ thuộc vào Côn Luân Phái, nếu như chẳng qua là mấy tên đệ tử cấp thấp bị giết, hắn căn bản sẽ không ra mặt. Chẳng qua vị Thiếu chủ Tam Đô Phái kia bởi vì chuyện này mà cịu chút ít đau khổ, sau ghi hận trong lùng, thuyết phục Tam Đô Phái Chưởng môn hướng Côn Luân cầu viện, hắn mới không thể không đi một lần này.

Có người hỏi: "Vậy hai gã ma đầu này cảnh giới ra sao?"

Thi Phong Thần nói: "Đầu thu năm ngoái, Hắc Long tự chủ trì Trúc Quý đại sư bị ma đầu cách một tòa thanh sơn chém chết, chỉ sợ đối phương đã là Vô Chương trung cảnh."

Nghe lời này, mọi người vẻ mặt khác nhau.

Hắc Long tự chủ trì Trúc Quý danh tiếng vô cùng bốc mùi, không biết lừa bao nhiêu phú thương táng gia bại sản, ngay cả tiền bạc chữa bệnh của dân chúng nghèo khổ cũng không buông tha, còn có tin đồn nói hắn còn qua lại với phụ nữ, không chuyện ác nào không làm, chỉ bất quá vị đại sư này cùng một vị quý phi nương nương trong cung từng có giao hảo, các tông phái không nhiều chuyện, vẫn không có để ý tới.

Lúc này nghe Thi Phong Thần nói, mới biết được vị Trúc Quý đại sư năm ngoái chết bất đắc kỳ tử nguyên lai vì nguyên nhân này.

Thi Phong Thần biết mọi người đang suy nghĩ gì, khẽ cau mày, không tiếp tục đàm luận chuyện này, nói: "Hai gã ma đầu hạ thủ chưa từng có người sống, cho nên cũng không quá nhiều đầu mối, chỉ biết bọn họ một cao một thấp, một nam một nữ, lấy vải xám che mặt, dùng phi kiếm, không biết chư vị có ý kiến gì không?"

Chẳng qua chỉ có những đầu mối này, có thể có ý kiến gì?

Một mảnh an tĩnh.

"Tóm lại không quan hệ gì tới chúng ta."

Nói chuyện là một trung niên nhân màu da ngăm đen, là một người tu đạo đến từ Đại Trạch, đạo hiệu Tả Vũ Sử.

Mọi người nghĩ thầm thật là nói nhảm, Đại Trạch tu chính là phong vũ đạo pháp, dĩ nhiên không có quan hệ gì tới các ngươi.

Tả Vũ Sử tiếp tục nói: "Đã dùng kiếm, còn chơi giỏi như vậy, không có chỗ nào ngoài Bất Lão Lâm, Vô Ân Môn, Tây Hải mấy nhà."

Thi Phong Thần lắc đầu nói: "Bất Lão Lâm thích khách mặc dù âm hiểm sắc bén, nhưng làm việc không càn rỡ như thế, về phần Vô Ân Môn..."

Hắn không nói cho hết lời, mọi người cũng hiểu được ý tứ của hắn.

Gần nhất mấy năm Vô Ân Môn bị Tây Hải chèn ép vô cùng cực khổ, nào có tâm tư hô phong hoán vũ trên thế gian này.

Theo đạo lý mà nói, Vô Ân Môn cùng Tây Hải kiếm phái thực lực vốn không kém bao nhiêu, Vô Ân Môn nội tình lại càng hơn xa Tây Hải, tiếc là ai bảo Tây Hải có vị Kiếm Thần, không có biện pháp nào. Về phần Tây Hải... nơi này mặc dù không có Tây Hải kiếm tu, nhưng nơi này là Hải Châu, Tây Hải thế lớn, ai dám dễ dàng chỉ trích?

Có người bỗng nhiên nói: "Tại sao không ai hoài nghi Thanh Sơn Tông? Hung án phát sinh sớm nhất ở Thương Châu, sau đó là Triêu Nam thành, chính là khu vực của Thanh Sơn Tông."

Mọi người rất giật mình, nghĩ thầm người này thật là can đảm, lại dám hoài nghi cả Thanh Sơn Tông.

Đợi thấy rõ người này là ai, mọi người mới hiểu được nguyên nhân.

Người này tên là Trúc Giới, chính là tục gia đệ đệ của vị Hắc Long tự chủ trì Trúc Quý bị giết chết kia, cũng là tán tu nổi danh Trung Châu, nghe nói cùng Tây Hải kiếm phái giao hảo.

Nghĩ tới những chuyện này, chúng tầm mắt rất tự nhiên rơi vào trong một góc tầm thường.

Nơi đó có hai người trẻ tuổi đang ngồi.

Hai người người mặc kiếm bào màu xanh, từ đầu tới cuối cũng không nói chuyện nhiều, rất khiêm tốn.

Người vẻ mặt trầm ổn cái tên là Yêu Tùng Sam, chính là Thanh Sơn Tông Lưỡng Vong phong đệ tử đứng hàng thứ mười một.

Đệ tử trẻ tuổi tên là Lâm Anh Lương, hôm nay ở Thích Việt phong học kiếm, lần này được Yêu Tùng Sam mang theo đi ra ngoài lịch lãm.

Yêu Tùng Sam nhìn sang bên kia, không nói gì, nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, phảng phất kiếm thật.

Lâm Anh Lương lại không nhịn được, quan sát Trúc Giới nói: "Ngươi muốn chết phải không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play