Đẩy cửa phòng ra, Âm Tam không nhìn thấy Liễu Thập Tuế, chỉ có Tiểu Hà, mỉm cười nói: "Đến đòi một bữa rượu thịt."
Tiểu Hà có chút bất ngờ, mau mau mời hắn ngồi xuống, liền đi sắp xếp. Nàng đối với vị tiền bối lai lịch bí ẩn này đã không còn cảnh giác giống như lần trước nữa, bởi vì sự tình nàng hiện tại cần lo lắng quá nhiều, tỷ như thân thể của Liễu Thập Tuế, tỷ như Tỉnh Cửu hiện tại ở tại bên trong Quả Thành Tự.
Món ăn vẫn như cũ rất phong phú, rượu lại có chút không giống.
Âm Tam đặt xuống bát rượu, mỉm cười nói: "Lôi đảo mạch tửu chính là không dễ làm."
Tiểu Hà đứng ở một bên, có chút sốt sắng cầm lấy góc áo.
Trong nhà bỗng nhiên xuất hiện rượu ngon, ngoại trừ có bằng hữu từ phương xa tới, còn có một khả năng chính là cầu người giúp đỡ.
Âm Tam là người rất tùy ý, tùy ý uống rượu, tùy ý ăn món ăn, tùy ý nói chuyện.
"Hắn một ngày nào đó phải về Thanh Sơn, thân phận hồ yêu của ngươi phải giải quyết thế nào?"
Tiểu Hà trầm mặc chốc lát, nói: "Nếu như thật sự không được, ta rời đi là được."
Âm Tam nói: "Hồ yêu dễ động tình, giỏi mưu kế, biết nặng nhẹ, nếu ngươi đồng ý dứt bỏ, mưu đồ tự nhiên không nhỏ, ngươi muốn để hắn làm chưởng môn ư?"
Tiểu Hà biết không gạt được vị cao nhân này, nói: "Tiền bối minh xét."
Âm Tam lắc đầu một cái nói: "Hắn đời này cũng không thể làm Thanh Sơn chưởng môn."
Tiểu Hà sắc mặt hơi trắng, hỏi: "Tại sao?"
"Ta hiểu rõ Thanh Sơn, người từng có trải nghiệm như hắn đều không làm được chưởng môn, trừ phi hắn có thể làm được tới trình độ như ta, nhưng hắn có thể không?"
Âm Tam nhìn đôn ngư trong bát, bình tĩnh nói: "Hắn không làm được, vì lẽ đó hắn không thể."
Tiểu Hà sắc mặt tái nhợt, nhưng bình tĩnh hơn rất nhiều, chính như thả lỏng sau khi tuyệt vọng, thấp giọng nói: "Hắn nói, Tỉnh Cửu tiên sư cũng nghĩ như vậy."
Âm Tam nghe cái tên đó, khóe môi khẽ nhếch, nói: "Chí ít hắn không quên chuyện này."
Tiểu Hà hỏi: "Ngài có đề nghị gì?"
Dựa theo ý nghĩ của nàng, nếu Liễu Thập Tuế không làm được Thanh Sơn chưởng môn, vậy còn không bằng ở vườn rau sống những tháng ngày bình thường. Nhưng nàng cũng biết đây chỉ là hão huyền, một ngày nào đó Liễu Thập Tuế sẽ rời nơi này, thậm chí sẽ rời khỏi nàng.
"Thế giới rất lớn, vì sao phải hạn chế ở bên trong Thanh Sơn? Coi như tương lai các ngươi sẽ rời nơi này, cũng có thể đi chỗ khác, thậm chí tới những đại lục khác để nhìn."
Đây là Âm Tam chân thực cảm khái.
Nếu như không phải trong lòng có sơn, hắn năm đó đã sớm đi rồi.
Nghĩ những chuyện cũ kia, hắn đem đũa đưa về phía rau chân vịt xanh xanh chất chên đĩa, tựa như một thanh kiếm muốn đi đâm thủng một toà núi xanh.
"Tỉnh Cửu tiên sư đến trong chùa, hắn mỗi ngày đi theo, tựa như vẫn là năm đó như thế, tương lai một câu nói của Tỉnh Cửu tiên sư, hắn phải trở lại Thanh Sơn, chạy đi đâu cho được?"
Tiểu Hà nghĩ tới sinh hoạt những ngày qua, liền cảm thấy được có chút cay đắng.
Chiếc đũa của Âm Tam bỗng nhiên đứng ở giữa không trung, nói: "Ta không thích nhất là ăn rau chân vịt, quá đắng."
Tiểu Hà không hiểu ý của hắn, chợt cảm giác trong phòng trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Đạo khí tức kia đến từ thân thể của Âm Tam.
Tiểu Hà bộp một tiếng quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, cơ thể hơi run rẩy.
Âm Tam khí tức cũng không quá mạnh mẽ, lại làm cho nàng cảm giác được hết sức hoảng sợ.
Tựa như năm đó ở ngoài Hải Châu thành tronghải thần miếu, vai trái của nàng bị Tỉnh Cửu một chiêu kiếm đâm thủng như vậy.
......
......
Quả Thành Tự trước tự hậu viện, bên ngoài còn có từng mảng đồng ruộng, đạo bàng có vô số lều kéo dài không ngừng.
Trước tự có thể thắp hương, tham phật, biện pháp, hậu viện là nơi mà các tăng nhân trong chùa thanh tu.
Tháp lâm rất u tĩnh, địa phương cũng rất chếch, bởi vì màu sắc linh tháp đa số là trắng, vì lẽ đó thiện thất gần nơi này nhát tên là Bạch Sơn.
Âm Tam ngồi ở trên thềm đá của Bạch Sơn thiện thất, nhìn những thạch tháp kia, trầm mặc thời gian rất lâu.
Lão tổ lau miệng từ bên ngoài trở về, nhìn thấy hình ảnh này, cảm thấy có chút kỳ quái.
Âm Tam thường thường ngồi ở trên thềm đá tắm nắng, nhưng ngày hôm nay không có mặt trời.
Hơn nữa lấy cảnh giới tu vi của lão tổ, tự nhiên có thể thấy, hắn ngày hôm nay tâm tình có chút quái dị.
Lão tổ cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Chân nhân, xảy ra chuyện gì?"
Âm Tam âm thanh hơi chát nói: "Ta lại không biết, Tỉnh Cửu ở bên trong Quả Thành Tự."
Lão tổ vẫn đang suy đoán bên trong Quả Thành Tự đến tột cùng ai là nội ứng của Âm Tam, bây giờ nhìn lại có lẽ người kia đã theo luật đường thủ tịch đi tới phương bắc.
Sau đó...... Hắn mới tỉnh hồn, rõ ràng chính mình nghe được cái gì, rơi vào trầm mặc, mũi trở nên càng thêm đỏ.
Sâu trong tháp lâm truyền đến tiếng của quạ đen.
"Hắn tới làm gì?"
Lão tổ âm thanh trầm thấp hỏi.
"Đạo tiên lục kia có vấn đề."
Âm Tam nói: "Hắn ở Thanh Sơn giải quyết không được, vì lẽ đó ở đây cầu phật pháp để giải...... cũng giống như ta."
Lão tổ trầm mặc một chút, bỗng nhiên hướng về trong thiện phòng đi đến, nói: "Có mấy quyển kinh Phật ta còn chưa từng xem, mang theo trên đường xem."
Âm Tam ngẩng đầu nhìn vài con quạ đen từ phía bên trong tháp lâm bay lên, hờ hững hỏi: "Vì sao phải đi?"
Lão tổ dừng bước, nói: "Mặc kệ là trốn hay là giết, sau đó chung quy phải rời đi."
Câu nói này rất có đạo lý.
Âm Tam nói: "Ta tới nơi này cầu phật pháp để giải, bây giờ còn chưa đạt được chân kinh, làm sao có thể đi?"
Lão tổ đi về bên cạnh hắn, thăm dò hỏi: "Vậy thì giết?"
Âm Tam nói: "Ta vốn muốn giết hắn, hiện tại hắn đưa tới cửa, vì sao không giết?"
"Câu nói này quá tục, không phù hợp thân phận khí độ của chân nhân ngài."
Lão tổ dày mặt nói nói: "Hơn nữa ngài không phải nói hắn không phải Cảnh Dương, vâth giết hắn làm chi?"
Âm Tam nói: "Hắn không phải Cảnh Dương, cũng phải chết."
Lão tổ biểu hiện dần lạnh lùng, nói: "Vì sao?"
Nếu như là chuyện khác, chỉ cần Âm Tam nói một tiếng, hắn tuyệt sẽ như con chó vẫy đuôi đồng ý, nhưng chuyện này không được, hắn cần có lý do.
Hiện tại Thiền Tử đi tới Bạch Thành, trụ trì bế quan không ra, bên trong Quả Thành Tự không ai có thể chính diện chống lại Huyền Âm ma công của hắn, nhưng coi như hắn giết chết Tỉnh Cửu, cũng tất nhiên sẽ bại lộ thân phận, Thanh Sơn Tông hai vị đại vật nhất định sẽ đem hắn truy sát đến chết, lẽ nào hắn lại muốn thứ trốn về dưới lòng đất không thấy ánh mặt trời?
Âm Tam nói: "Ta nhìn hắn không hợp mắt, lý do này thế nào?"
Lão tổ lắc đầu một cái, chăm chú nói: "Không ra sao."
Âm Tam bỗng nhiên đứng dậy, hướng về bên trong tháp lâm đi đến, để lại một câu nói.
"Đùa ngươi chơi, với tính tình của hắn, bên người khẳng định mang theo con mèo, sao có thể dễ giết như vậy?"
Lão tổ nhìn bóng lưng của hắn, hỏi: "Vậy bây giờ trước tiên tránh?"
Âm Tam không dừng bước lại, nói: "Xem trước một chút đi."
Lão tổ bỗng nhiên sinh ra một loại ý nghĩ cực kỳ không tốt, trầm giọng nói: "Chân nhân muốn đến gặp hắn?"
Âm Tam không nói gì, ở bên trong tháp lâm dừng bước lại.
Lão tổ rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Âm Tam lấy ra cốt địch, ở trên mặt đất giữa mấy toà linh tháp, vẽ ra mấy chục đường nét.
Những đường nét kia tạo thành đồ án cực kỳ phức tạp, nhìn hẳn là tòa trận pháp nào đó.
Tiếng quạ trên cao, gió lạnh nhẹ phẩy, lá rụng từ ngoài tháp lâm bay vào, đem những đường nét kia che lấp, cũng không còn cách nào nhìn thấy.
......
......
Ngày hôm nay giảng kinh đường không có đại sư giảng kinh, Tỉnh Cửu ở trong Tĩnh viên.
Hắn nằm ở trên ghế trúc, nhắm mắt lại, nghe trong gió truyền đến âm thanh, hai tai khẽ nhúc nhích.
Đôi tai chiêu phong này, có thể nghe được hết thảy âm thanh gió lạnh đưa tới.
Đó là hết thảy âm thanh trong thiên địa, bao gồm cả tiếng tụng kinh của các tăng nhân, trong đại điện phía trước âm thanh trán của các tín đồ cùng mặt đất tiếp xúc, âm thanh hương nến thiêu đốt.
Theo đạo lý mà nói đôi tai chiêu phong của hắn nên rất dễ thấy, nhưng hết thảy người nhìn thấy hắn đều sẽ bị mặt hắn hấp dẫn, rất khó chú ý tới điểm ấy.
Nghe âm thanh trong gió, tay phải của hắn đặt ở trên tay vịn của ghế trúc, một hồi có một hồi không nhẹ nhàng gõ lên.
Liễu Thập Tuế ngồi ở bên ghế trúc, theo dõi ngón tay hắn, theo tiết tấu của hắn không ngừng mà điều chỉnh chân nguyên trong cơ thể vận hành.
Hơn hai mươi năm trước ở ven hồ nước bên sơn thôn nhỏ, hình ảnh như vậy thường thường phát sinh.
Tỉnh Cửu ngón tay bỗng nhiên dừng lại, sau đó mở mắt ra, hướng về ngoài Tĩnh viên nhìn tới.
Trong gió âm thanh có chút loạn, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, cũng bị hắn chú ý tới.
Ngón tay của hắn lần thứ hai chuyển động, chỉ là lần này nhanh rất nhiều, mang theo vô số tàn ảnh.
Liễu Thập Tuế không chú ý tới hắn đã mở mắt ra, còn tưởng rằng vẫn là tiết tấu như cũ, chân nguyên nhất thời loạn lên, mau mau đình chỉ.
Tỉnh Cửu nhìn phía ngoài Tĩnh viên, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Mặc dù là chuyện cùng trường sinh tiên lục tương quan, hắn thôi diễn tính toán cũng có thể được một chút đại khái, vì sao lần này cái gì đều không thể tính rõ ràng?
Liễu Thập Tuế cho rằng hắn đang lo lắng vấn đề của tiên lục, nói: "Ta ở Quả Thành Tự quen biết một vị đại sư, không biết có phải là người quen của công tử không."
Tỉnh Cửu thu tầm mắt lại, nâng chung trà lên nhấp một hớp, lắc lắc đầu.
Hắn ở Quả Thành Tự chỉ có một người quen, nhận biết mấy vị cao tăng, nhưng Tỉnh Cửu cũng không quen biết ai.
Liễu Thập Tuế nghĩ thầm hóa ra là Thiền Tử trợ giúp, nói: "Vị đại sư kia phật pháp tinh thâm, giúp ta giải thích rất nhiều kinh văn thâm ảo, có muốn hay không?"
Tỉnh Cửu đem chén trà đặt lại trên bàn, lại lắc đầu.
Một bên trong vũ lang khác, Triệu Tịch Nguyệt đang ôn tập đoạn kinh văn hôm trước, suy nghĩ kiếm đạo nghi nan, bàn tay theo bản năng vuốt ve mèo trắng trên đầu gối, tình cờ còn có thể vò vò bụng nó. Nghe Liễu Thập Tuế, nàng nói: "Người tự đại như hắn sao cho rằng trên đời có ai đủ tư cách dạy hắn?"
Khoảng cách sinh ra cái đẹp, cũng có thể sinh ra kính nể.
Nếu như quá mức quen thuộc, cái đẹp sẽ không còn, kính nể cũng không còn.
Đạo lý này áp dụng đối với mèo, cũng áp dụng đối với người.
Thái độ của nàng đối với Tỉnh Cửu càng ngày càng tùy ý, sắp trở lại như hai năm ban đầu.
Mèo trắng không cảm thấy bị mạo phạm, thoải mái kêu hừ hừ, sau đó khò khè, cuối cùng thẳng thắn quay người, đem bụng ngửa lên trời.
Tỉnh Cửu không nói gì, nâng lên chén trà mới nhớ ra vừa uống sạch.
Liễu Thập Tuế mau mau rót thêm.
......
......
Hoàng hôn dần thâm, nghĩ đến chính là đến khi về nhà, Âm Tam từ trên thềm đá đứng dậy, phủi bụi bậm trên người, chuẩn bị lại đi vườn rau quấy rầy một bữa rượu.
Lão tổ nói: "Lúc này còn đi?"
Âm Tam nói: "Đi xem xem."
Lão tổ nói: "Nếu như thật sự ở nơi đó nhìn thấy, ngươi định trực tiếp động thủ giết hắn?"
Âm Tam lắc đầu nói: "Nếu hắn cảm giác mình là Cảnh Dương, vậy thì sẽ không tới vườn rau, bởi vì chuyện đó với Cảnh Dương mà nói là không có ý nghĩa, vì lẽ đó ta sẽ không gặp hắn."
Lão tổ hỏi: "Vậy ngươi đi làm gì?"
Âm Tam không giải thích, trực tiếp rời Quả Thành Tự, đi tới vườn rau.
Hắn lựa chọn thời gian quả nhiên rất tốt, Liễu Thập Tuế ở trong phòng cùng Tiểu Hà ăn cơm.
Nếu hắn không phải tiền bối mà công tử mời tới, Liễu Thập Tuế tự nhiên cũng sẽ không cùng hắn nói chuyện công tử, lại không nghĩ rằng Âm Tam chủ động nhắc tới.
Âm Tam uống một chén rượu, nói: "Ta biết Tỉnh Cửu đang làm gì, ta có thể có chút phương pháp, ngươi đi hỏi một chút xem hắn có muốn học hay không."
Liễu Thập Tuế có chút cảnh giác, nói: "Ta không rõ ràng lắm, nhưng có thể đi hỏi một chút."
Âm Tam lấy ra mấy tờ giấy đưa tới, nói: "Không cần nói cho hắn ta là ai, nếu như ngươi không tin ta, không nói là được, nếu như hắn không tin ta, không cần là được."
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Thập Tuế mang theo Cố Thanh trong nhà phái người đưa tới cực phẩm trà mới cùng mấy tờ giấy đưa vào Quả Thành Tự.
Tỉnh Cửu tiếp nhận mấy tờ giấy kia nhìn một chút, phát hiện bút tích rất xa lạ, nhưng lời nói có loại mùi vị quen thuộc.
Càng mấu chốt chính là, phương pháp của người kia rất có vài phần đạo lý.
Đây không phải là tham thiền giải kinh, mà là luyện hóa tiên lục.
Thế gian có mấy người có thể có trình độ bực này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT