Ở trong mắt hắn, chính mình vẫn giống như trước, nhưng lại không biết ở trong mắt người khác, khí tức của hắn càng thêm mát lạnh, tiên khí mười phần.
Mãi đến tận khi nhớ tới Minh Hoàng lúc đó nhắc nhở, Tỉnh Cửu mới hiểu được nguyên nhân.
Vừa lúc vào lúc này, có gió xuyên đình mà qua, mùi hoa kéo tới, rơi vào trên mặt của hắn.
Hắn cắn một cái, khí tức trong cơ thể hơi ô nhiễm, cảm giác bồng bềnh yếu bớt một chút.
Bạch Tảo nháy mắt một cái, nghĩ thầm chính mình có phải là hoa mắt hay không, nhưng vẫn cảm thấy Tỉnh Cửu cùng mấy năm trước có khác nhau rất lớn.
"Ngươi đến Triều Ca thành làm gì?" Tỉnh Cửu hỏi.
Thời gian qua mấy năm mới lại tương phùng, chợt nghe câu hỏi như vậy, đổi thành những nữ tử khác, có lẽ sẽ thất vọng cho đến u oán.
Nhưng Bạch Tảo biết tính tình hắn chính là như thế, cũng không phải là ra vẻ lạnh lùng hoặc là giữ khoảng cách, chỉ là cười cười.
"Ta định đến phủ Cảnh Tân hoàng tử nói chuyện."
Thời điểm nàng rời Vân Mộng Sơn, bên trong Triều Ca thành còn hoàn toàn yên tĩnh, ai nghĩ Trấn Ma Ngục xảy ra đại sự như vậy.
Phủ Cảnh Tân hoàng tử hiện tại đã biến thành một toà ngục giam, nàng đương nhiên sẽ không đi nữa, liền tới ghé thăm Tỉnh trạch.
Nàng không biết Tỉnh Cửu ở đây, nhưng cũng là vì hắn mà tới.
Cái gọi là ngẫu nhiên gặp gỡ, chung quy phải có người trước tiên hướng về đối phương mà đi đến.
Tỉnh Cửu nói: "Ta cũng vừa đi ra không lâu."
Dựa theo tính tình của hắn, đương nhiên sẽ không chủ động nói trong những năm qua mình đã làm gì.
Bạch Tảo hỏi: "Mấy năm qua ngươi ở đâu?"
"Ta ở bên trong hoàng cung cấm địa tu hành......"
Tỉnh Cửu nói ra đáp án đã sớm chuẩn bị.
Bạch Tảo trầm mặc một chút, nói: "Cố Thanh hiện tại là tiên sinh của Cảnh Nghiêu hoàng tử, ngươi ở hoàng cung tĩnh tu ba năm, Thanh Sơn đến tột cùng chuẩn bị làm gì?"
Tỉnh Cửu nói: "Ta không thích Cảnh Tân, chuyện đã xảy ra gần đây cũng chứng minh hắn không có tư cách kế nhiệm vị trí Thần Hoàng."
Hắn không đồng ý Cảnh Tân kế nhiệm ngôi vị hoàng đế cùng chuyện Trấn Ma Ngục không quan hệ, thậm chí cùng Cảnh Tân năm đó muốn giết Triệu Tịch Nguyệt cũng không quan hệ, hắn đơn giản chỉ là không thích người này.
Sau đó biết mẫu than của Cảnh Tân là đồ đệ của Bạch chân nhân, thái độ của hắn càng kiên định hơn.
Bạch Tảo nói: "Lẽ nào Thanh Sơn Tông thật không ngại trong thân thể Thần Hoàng đời sau có dòng máu của hồ yêu ư? Ngươi không nên quên, đến thời điểm đó Hồ quý phi sẽ là thái hậu."
"Cảnh Tân sẽ không trở thành Thần Hoàng, đây là chuyện tất nhiên, vì lẽ đó Cảnh Nghiêu chính là lựa chọn duy nhất."
Tỉnh Cửu ngữ khí rất bình thản, nhưng có loại ý vị không thể chống cự .
Bạch Tảo cảm giác được khí tức biến hóa trong giọng nói của hắn hiển lộ ra , xác nhận cảnh giới của hắn có đột phá, chăm chú nói: "Chúc mừng ngươi."
Nàng thật sự rất vui vẻ.
Toàn bộ Triêu Thiên đại lục đều biết, lúc trước ở trong tuyết nguyên, Tỉnh Cửu vì để cho nàng có thể sinh tồn bên trong hoàn cảnh lạnh giá, ròng rã thiêu đốt kiếm nguyên suốt sáu năm, sau đó tựa hồ bị chuyện này ảnh hưởng, cảnh giới trước sau trì trệ không tiến. Hiện tại cảnh giới Tỉnh Cửu đã tang lên, đến tột cùng tăng bao nhiêu, có đến Vô Chương thượng cảnh hay không chưa rõ, nhưng chỉ cần có biến hóa, chính là chuyện tốt.
Tầm mắt Tỉnh Cửu rơi vào trên người nàng, nhận biết được kim đan của nàng đã viên mãn, thậm chí có dấu hiệu thành anh, coi như đã đến Thanh Sơn Tông Du Dã sơ cảnh.
Tuy rằng không nhanh bằng Triệu Tịch Nguyệt, nhưng vốn là một nữ tử tiên thiên yếu đuối, có thể phá cảnh nhanh như vậy, thiên phú cùng chăm chỉ xác thực đều rất đáng khâm phục.
Đương nhiên đây cũng bởi vì đan châu cổ kinh rất thích hợp với nàng.
Tỉnh Cửu nói: "Nếu như sau này có cơ hội, ngươi có thể đi Thủy Nguyệt Am thỉnh giáo một chút, căn cơ của bộ công pháp này xuất thân từ đó."
Nghe được Thủy Nguyệt Am, không biết Bạch Tảo nghĩ đến cái gì, nhẹ giọng nói: "Ta luôn cảm thấy tu đạo giới sau này sẽ không thái bình giống như hiện tại nữa."
Tỉnh Cửu nói: "Thế gian chưa bao giờ có thái bình thực sự."
Bạch Tảo đi tới phía trước cửa sổ, nhìn vào mắt của hắn chăm chú nói: "Nhưng không giống hiện tại có rất nhiều chuyện đang phát sinh, ta không xác định chuyện này sẽ mang đến kết quả như thế nào, Vân Mộng Sơn những năm qua cũng cực kỳ không thuận, liên tiếp có chuyện, tựa hồ trong bóng tối có ai đó đang muốn đối phó chúng ta."
Tỉnh Cửu không nói gì.
Thương Long chết mang đến xung kích tinh thần cho Trung Châu Phái đệ tử, sẽ vượt xa tử vong của Lạc Hoài Nam năm đó.
Bạch Tảo cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, biểu hiện chăm chú mà chuyên tâm, tựa như đang thưởng thức một bức họa.
Tỉnh Cửu hỏi: "Sao thế?"
Bạch Tảo nói: "Thật là đẹp mắt."
Tỉnh Cửu nói: "Ngươi đã từng xem."
Bạch Tảo nói: "Ta sợ sau này cơ hội nhìn thấy ngươi càng ngày càng ít, vì lẽ đó thừa dịp còn có thể nhìn thấy xem thêm vài lần."
Trấn Ma Ngục xảy ra chuyện, Việt Thiên Môn và Hướng Vãn Thư đám người tu hành Trung Châu Phái muốn đi vào, lại bị triều đình ngăn cản.
Sau đó điều tra, Quả Thành Tự luật đường thủ tịch Độ Hải tăng từ trước đến giờ vẫn nổi tiếng là khoan dung lại biểu hiện cứng rắn như thế, để cho Trung Châu Phái cực kỳ chật vật.
Trong việc này lộ ra một luồng khí tức quỷ dị.
Càng quan trọng chính là, Trung Châu Phái cùng Thanh Sơn Tông ủng hộ cho ứng viên Thần Hoàng đời kế tiếp không giống nhau, đây là vấn đề không cách nào giải quyết .
Hai đại lãnh tụ chính đạo gần nhất mười mấy năm quan hệ chuyển biến có chút tốt đẹp mắt thấy liền lần nữa chuyển biến xấu.
Làm chưởng môn Trung Châu Phái tương lai, Bạch Tảo dù yêu thích Tỉnh Cửu đến cỡ nào, làm sao có thể cùng hắn cùng nhau, song phương chỉ sợ ngay cả bằng hữu đều rất khó làm tiếp.
Nhìn thiếu nữ nhu nhược trước cửa sổ, Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, đi ra ngoài phòng tới dưới gốc hải đường.
Tà dương đã chếch về tây, hoàng hôn dần nùng, cánh hoa trên cành rơi xuống phảng phất bốc cháy lên.
Đường phố ngoài viện vẫn như cũ quạnh quẽ, chỉ có thể nghe được âm thanh xây dựng phòng ốc .
Bạch Tảo trở lại dưới gốc hải đường, ngửa đầu nhìn hắn.
"Tu đạo tu chính là việc của bản thân, chúng ta nên tiếp thu tông phái, xuất thân, dòng họ, huyết thống...... Những thứ trời sinh như vậy, nhưng không thể bị ảnh hưởng."
Âm thanh của Tỉnh Cửu tựa như hoa rơi trong hoàng hôn, nhìn như nhiệt tình, kì thực lạnh nhạt.
Bạch Tảo nói: "Chúng ta luôn luôn ham muốn vượt qua hạn chế của tông phái, xuất thân thậm chí huyết thống, cũng có đạo lý giống như vậy ."
Nàng nói chúng ta là mình cùng Đồng Nhan còn có Lạc Hoài Nam đã chết, là Quá Nam Sơn các đệ tử Lưỡng Vong Phong, là những người trẻ tuổi có hoài bão, có theo đuổi trong các phái.
Tỉnh Cửu đương nhiên biết những chuyện này, bởi vì Liễu Thập Tuế cũng là người như vậy, suy nghĩ một chút nói: "Chúc các ngươi thành công."
Hắn không thích khí tức cùng phương pháp tương tự như Lưỡng Vong Phong, không ý nghĩa hắn hi vọng những người trẻ tuổi này thất bại.
"Vừa nãy ngươi nhắc tới Thủy Nguyệt Am, để ta nghĩ tới một chuyện."
Bạch Tảo nói: "Quá Đông sư muội cũng là một thành viên trong chúng ta, nhưng có thể chúng ta không nên xưng nàng là sư muội."
Tỉnh Cửu ánh mắt khẽ động, nói: "Ta không hiểu ý của ngươi."
Bạch Tảo nói: "Đây là Đồng Nhan sư huynh nói."
Tỉnh Cửu đối với Quá Đông cũng có ấn tượng.
Năm đó Triều Ca thành Mai Hội, hắn cùng Triệu Tịch Nguyệt rời đi để gặp Thiên Cận Nhân, ở trên sơn đạo từng nghe tiếng đàn truyền đến.
Đó là tiếng đàn của người mới học , nhưng có thể kinh nhiếp thiên địa.
Lúc đó hắn đã cảm thấy, tiếng đàn này rất có phong thái của cố nhân.
Quá Đông sư muội không phải sư muội.
Phong thái của cố nhân chính là cố nhân.
Hoa hải đường trên cành rơi xuống, bỗng nhiên bất động trên không trung, đứng ở trước mắt Tỉnh Cửu.
Không biết cách thời gian bao lâu, hắn nháy mắt một cái.
Hoa hải đường tiếp tục rơi xuống.
Tỉnh Cửu đã hiểu được rất nhiều chuyện.
Hắn hỏi: "Quá Đông ở nơi nào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT