Cửa gỗ mở ra, Tỉnh Cửu đi ra.

Đồng tử nghe được tiếng ho khan từ bên trong phòng truyền đến, vô cùng khiếp sợ, đứng dậy chạy vào.

Tiếng ho quanh quẩn ở trong tĩnh thất, trên bàn trải đầy giấy trắng, mực rải rác khắp nơi, phía trên đã phun đầy huyết điểm, nhìn giống như hoa đào nở rộ.

Thiên Cận Nhân sắc mặt tái nhợt, lộ vẻ phá lệ thống khổ.

Đồng tử sắc mặt tái nhợt, run giọng hỏi: "Tiên sinh! Tiên sinh! Chuyện này là thế nào?"

Thiên Cận Nhân không để ý tới hắn, quan sát phương hướng Tỉnh Cửu ly khai, càng không ngừng thở dốc, đôi mắt không có con ngươi, nhìn giống như cá chết.

"Ngân quang thật sáng... Toàn bộ đều là ngân quang... Ngươi đến tột cùng là ai?"

Đồng tử lần đầu tiên thấy tiên sinh nhà mình toát ra vẻ mặt mờ mịt như thế, sợ hãi hỏi: "Tiên sinh, chúng ta có cần rời đi hay không?"

Qua đoạn thời gian, Thiên Cận Nhân rốt cục bình tĩnh trở lại, có chút khó khăn lắc đầu.

Tỉnh Cửu nhìn thấu xuất thủ của hắn, sau đó Thanh Sơn Tông có thể sẽ có điều phản ứng.

Bởi vì chút nguyên nhân, hắn cũng không lo lắng chuyện này, chẳng qua là khiếp sợ vì Tỉnh Cửu đến tột cùng làm sao nhận thấy được xuất thủ của mình, sau đó phá giải như thế nào.

...

...

Tựa như Thiên Cận Nhân nói, Tỉnh Cửu tu đạo thời gian ngắn ngủi, cảnh giới cùng hắn có chênh lệch cực lớn.

Nếu như Thiên Cận Nhân không nghĩ tới chuyện lặng lẽ không tiếng động gài vào một đoạn thần thức, mà trực tiếp dùng cảnh giới tu vi, có thể dễ dàng chèn ép Tỉnh Cửu.

Nhưng hắn dùng lực lượng tinh thần đối phó với Tỉnh Cửu, chính là tự tìm phiền toái, thậm chí có thể nói là muốn chết.

Dõi mắt khắp Triêu Thiên đại lục, lực lượng tinh thần của hắn vượt xa tuyệt đại đa số cường giả, có thể nói sâu không lường được, lại như cũ không thể nào có thể là đối thủ của Tỉnh Cửu.

Dĩ nhiên, Tỉnh Cửu cũng phải trả giá không nhỏ.

Thời điểm rời cũ, hắn từ trên bàn cầm một chồng giấy trắng.

Lúc đi ra ngoài mai lâm, hắn không ngừng dùng giấy lau miệng, rất nhanh giấy cũng bị máu nhiễm đỏ.

Hắn bị thương không nhẹ, nếu không hắn sẽ xuất kiếm giết chết Thiên Cận Nhân ngay tại chỗ.

Đi kiên quyết như thế, nhìn như tiêu sái, là hắn cần dùng loại tư thái này làm đối phương kinh sợ.

Tất cả mọi người bao gồm Sắt Sắt ở bên trong đã rời đi, chỉ có Triệu Tịch Nguyệt chờ ở ngoài mai lâm.

Nhìn mặt Tỉnh Cửu có chút tái nhợt, Triệu Tịch Nguyệt nhíu mày.

Không đợi nàng mở miệng nói chuyện, Tỉnh Cửu đưa ra một câu hỏi.

"Ngươi nghĩ thế nào về quan hệ của Lạc Hoài Nam cùng người trẻ tuổi cẩm y kia?"

Triệu Tịch Nguyệt đang suy nghĩ chuyện của hắn, nghe được vấn đề này, có chút bất ngờ, nói: "Lạc Hoài Nam có chút cố ý vô lễ."

Nàng cũng sớm đã mơ hồ đoán được thân phận của người trẻ tuổi cẩm y.

Lạc Hoài Nam là người mạnh nhất trong người tu đạo thế hệ trẻ, cũng vượt không quá người này, nhưng ở trước am hắn cũng không nhìn người trẻ tuổi cẩm y một cái, càng không nói gì.

Tỉnh Cửu mang nón lá xong, chồng giấy trong tay đã bị kiếm hỏa đốt.

Sau đó hắn nói: "Bọn họ biết nhau, hơn nữa quan hệ không cạn."

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì Cảnh thị hoàng tộc cùng Trung Châu Phái từ trước đến giờ thân cận, Trung Châu Phái thủ đồ không thể nào không nhận ra Thái tử đương triều."

Tỉnh Cửu nói: "Cho nên bọn họ đang cố tránh hiềm nghi."

Triệu Tịch Nguyệt quan sát ánh mắt của hắn, hỏi: "Rốt cuộc tại sao?"

Nón lá che mặt Tỉnh Cửu, giấy nhuốm máu cũng thiêu thành tro tàn, nhưng như vậy cũng không thể giấu diếm được ánh mắt của nàng.

Tỉnh Cửu trầm mặc đôi chút, nói: "Thiên Cận Nhân muốn làm điều gì đó, ta không tiếp nhận."

"Ngươi bị thương ư?"

Triệu Tịch Nguyệt quay đầu lại nhìn am cũ trong rừng mai một cái.

Tỉnh Cửu nói: "Không sao, hắn cũng không chịu nổi."

Nàng hỏi: "Trong am đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Tỉnh Cửu nói: "Ta hỏi một câu hỏi, hắn cũng đã hỏi một vấn đề, vấn đề của ta tương đối đơn giản, vấn đề của hắn tương đối khó khăn, cho nên cuối cùng tan rã trong không vui."

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ đến chút ít bí mật trên người hắn, mơ hồ đoán được chân tướng sự thật, nói: "Ta không nên tới nơi này, ngươi cũng sẽ không phải gặp hắn."

"Cuối cùng ta gặp hắn, không quan hệ gì với ngươi, cũng không quan hệ gì với hắn."

Tỉnh Cửu nói chính là lời thật.

Hắn từ mai lâm đi trở về am cũ, nhìn như là bởi vì Thiên Cận Nhân nhắc tới Cảnh Dương.

Hắn tự mình biết đó bất quá là lấy cớ.

Nguyên nhân hắn đi gặp Thiên Cận Nhân chân chính là tò mò.

Trong truyền thuyết nói vị Bạch Lộc Thư Viện đại sư này là người tiếp cận thiên đạo nhất thế gian.

Hắn đã từng thấy thiên đạo.

Hắn muốn xác minh một chút mình cùng Thiên Cận Nhân nhìn thấy thiên đạo có phải giống nhau hay không, dùng điểm này phá vỡ chút tâm chướng.

Tiếc nuối chính là, đối phương cách thiên đạo còn một khoảng cách rất xa, căn bản không cách nào cung cấp bất kỳ minh chứng nào cho mình.

Những chuyện này rất khó giải thích, hắn cũng không muốn giải thích.

Theo con đường bằng đá, đi tới cửa vào Mai Viên, cách đó không xa trên đường truyền đến thanh âm huyên náo.

Nghĩ đến người trẻ tuổi kiêu ngạo mắt cao hơn đầu, còn các quán chủ đang rối loạn trên đường.

Không biết là bởi vì hơi mệt, hay là do thương thế, Tỉnh Cửu dừng bước, ngồi xuống trên thềm đá.

Nhìn phía xa đám người đông nghịt trên đường, hắn nói: "Lạc Hoài Nam vào am đặt câu hỏi, vì sao hắn không đi?"

Triệu Tịch Nguyệt biết hắn nói chính là vị thanh niên đánh cờ kia.

Nàng cũng biết thanh niên đánh cờ là ai.

Nhưng nàng không cách nào giải đáp vấn đề này.

Tỉnh Cửu nói: "Bởi vì hắn là người thông minh thực sự, hơn nữa còn rất kiêu ngạo."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Kiêu ngạo thì ta hiểu, thông minh giải thích thế nào?"

Tỉnh Cửu nói: "Bởi vì hắn không vào am hỏi."

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm đây không phải quay lại điểm ban đầu ư?

Nàng nói: "Vốn cảm giác ngươi đang muốn nói ta đần."

Tỉnh Cửu nói: "Không phải ngươi không hỏi ư?"

Triệu Tịch Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Làm sao ngươi biết?"

"Bởi vì đây chính là vấn đề ta hỏi Thiên Cận Nhân."

Tỉnh Cửu nói: "Ta biết ngươi không hỏi, cũng biết Lạc Hoài Nam hỏi cái gì."

Triệu Tịch Nguyệt rất cảm thấy hứng thú đối với câu hỏi của Lạc Hoài Nam.

Tỉnh Cửu đem câu hỏi của hắn cùng với đáp án của Thiên Cận Nhân kể lại một lần, sau đó nói: "Nếu nói câu hỏi, cũng là hỏi cho thế nhân nhìn, đáp án của câu hỏi thật ra cũng không trọng yếu, chuyện một trăm năm sau ai nói chính xác đây? Mấu chốt là nội dung câu hỏi, sẽ cho người hỏi mang đến đánh giá như thế nào."

Triệu Tịch Nguyệt đại khái hiểu ý tứ của hắn.

Câu hỏi của Lạc Hoài Nam truyền đi, sẽ làm hình tượng của hắn càng cao lớn hơn.

Bởi vì hắn quan tâm không phải là lương thực cùng rau dưa, xuân noãn cùng hoa nở, mà là tiền đồ và vận mệnh của Nhân Tộc.

Người trẻ tuổi cẩm y nếu có cơ hội vào am, cũng chắc chắn sẽ không hỏi Thần Hoàng Bệ Hạ còn có thể sống bao nhiêu năm, mặc dù đây nhất định là vấn đề hắn quan tâm nhất.

Người trẻ tuổi cẩm y cũng nhất định sẽ giống như Lạc Hoài Nam, hỏi cực kỳ hay, không thể chỉ trích.

Vị thanh niên đánh cờ kia, cũng là bởi vì hiểu điểm này, hơn nữa tự thân cao ngạo vắng lạnh, cho nên mới không chịu vào am sao?

Triệu Tịch Nguyệt chỉ biết là, chính mình không phải bởi vì nguyên nhân này.

Nàng thật sự rất muốn biết tung tích của Cảnh Dương chân nhân, nhưng không dám mạo hiểm.

Mặt khác, nàng còn rất muốn biết Tỉnh Cửu rốt cuộc là ai.

"Cái vấn đề này ngươi nên trực tiếp hỏi ta."

Tỉnh Cửu nhìn vào mắt của nàng nói: "Ta chính là ngươi nghĩ..."

Triệu Tịch Nguyệt giơ tay phải lên, ý bảo hắn không cần nói nữa.

Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn nàng, tỏ vẻ không hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play