Vân Ngọc phóng ngựa không ngừng, một đường chạy về Phi Long tướng quân phủ. Đem ngựa giao cho thủ hạ trông nom, chính mình vội vàng hướng tiền thính đi đến.

Vào chính phủ liền thấy thái tử bạch y vân văn (1), đầu đội ngọc quan, mi mục tú lãng (2) tràn đầy ý cười ngồi ngay ngắn ở sảnh chính vị, hầu bên cạnh là Đông Cung tổng quả thái giám Tiểu Trụ Tử công công, hai bên là năm tên thị vệ được thái tử mang đến.

(1) Y phục hoa văn hình mây

(2) tú lãng: thanh tú và trong sáng

Vân Ngọc bước nhanh vào trong, cúi xuống bái chào: “Vi thần không biết Thái tử điện hạ đại giá quang lâm nên không thể từ xa, mong điện hạ thứ tội!”

Thái tử cười đến hòa ái dễ gần: “Cô gia mạo muội đến thăm cho nên khanh vẫn chưa biết, lỗi phải ở cô gia sao lại có thể cho khanh tội?”

Vân Ngọc vội vàng dập đầu: “Điện hạ đến phủ chính là vinh hạnh cho kẻ hèn này. Chỉ là do hôm nay vi thần có gặp lại vị bằng hữu, cùng hắn hẹn vài câu cho nên mới để điện hạ đợi. Vi thần thực có lỗi!”

Thái tử đứng dậy đi đến trước mặt Vân Ngọc, xoay người nâng hắn dậy, cười nói: “Ngày trước, phụ hoàng đối với việc học của cô gia có điều nghi ngờ, đặc biệt là về phương diện quân vụ khiến Người thật bất mãn. Phụ hoàng đã lệnh cô gia đến đây để thỉnh giáo tướng quân nhiều hơn, đó chính là lý do. Nguyên là cô gia lâm thời nảy ra ý muốn, cho dù tướng quân không có trong phủ thì sao lại trách tội được?”

Vân Ngọc không dám ngẩng đầu: “Vi thần tuổi trẻ kiến thức nông cạn, đảm đương không nổi lời khích lệ của điện hạ!”

Thái tử cười ha ha: “Được rồi được rồi! Cô gia nghe nói Phi Long tướng quân nguyên là Tống tướng quân một tay tài bồi dưỡng, chỉ tiếc Tống tướng quân lại bị Thu thân tặc tử kia hạ độc thủ. Ai, hoàng triều thiếu một lương tướng a!

Cũng may Phi Long tướng quân không chỉ có làm hiền rễ của Tống tướng quân, mà binh pháp quân sự còn được Tống tướng quân đặc biệt chỉ dạy, quả thật là một may mắn của hoàng triều!”

Y dừng một chút lại tươi cười đến thập phần quỷ dị, thanh âm giảm đến trầm thấp: “Cô gia còn nghe người ta nói, Vân tướng quân còn có thể lật đổ Thu thị, không tiếc cùng nhi tử Thu gia giả tình giả ý, giả phượng hư hoàng, cuối cùng đem Thu thị một môn chém tận giết tuyệt, vì nước trừ gian, vì dân trừ hại. Lần này so với vương còn chịu đựng gian truân vất vả hơn nữa, thật khiến cô gia đây thập phần bội phúc a!”

Vân Ngọc trong lòng sửng sốt: ”Lời này nghe thật không được tự nhiên a!” Vội buông đầu hỏi: “Điện hạ quá khen khiến vi thần thật không dám nhận, vì nước tận trung, trừ gian hộ dân chính là bổn phận, vi thần tự nhiên cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ!”

Thái tử âm thầm khinh thường: “Nói thật quang minh chính đại, kỳ thật không phải là loạn người trở mặt vô sỉ sao? “

Trên mặt vẫn là hi hi ha ha: “Nghiêm trọng nghiêm trọng! Nếu là người làm quan lại trung thành, cuối cùng đều chết thì hoàn triều quốc chính còn nhờ ai đây?”

Vân Ngọc càng ngày càng lỗ mãn: “Tên thái tử này càng nói càng loạn!” Hắn khom người cúi đầu đang muốn nói nữa, thái tử lanh mồm lanh miệng, sớm đã chặn họng nói trước: “Chậc chậc, vừa rồi cô gia vào tướng quân phủ có nhìn qua, Vân tướng quân quả thật là kì tài xuất thân từ quân gia, ngay cả trong phủ cũng bày bố trận pháp thật khiến cô gia thích thú, không biết Vân tướng quân có thể dẫn cô gia đi một vòng để mở mang chút kiến thứ chứ!”

Vân Ngọc có chút ngây người: “Phủ ta đây vốn kiến trúc rất bình thường mà lại có trận pháp gì sao?” Hắn không dám giấu diếm, vội vàng bẩm: “Điện hạ, phủ vi thần quả thật không có gì đặc biệt, điện hạ có đôi mắt sắc sảo như vậy có lẽ cũng nhìn thấy thật sự bên trong cũng không có trận pháp gì đâu.”

Thái tử trên mặt hiện ra vài phần mê muội: “Chẳng lẽ là cô gia nhìn lầm rồi?”

Vân Ngọc khom người nói: “Điện hạ nếu là không tin, vi thần có thể dẫn người đi xung quanh xem, quả thật là không có trận pháp gì cả!”

Thái tử mặt mày nhăn lại: “Chẳng lẽ cô gia sơ xuất sao? Nhưng thôi cũng được, phiền Vân khanh dẫn đường để cô gia có thể hảo hảo nhìn một cái!” Vân Ngọc vâng vâng dạ dạ, dẫn thái tử cùng đoàn người đi ra tiền thính.

Đoàn người lảo đảo, không vội không từ mà đi dạo trong tướng quân phủ. Thái tử có vẻ hứng thú vô cùng nhìn đông xong lại nhìn sang tây, ngay cả cỏ cây góc tường cũng không buông tha, chỉ nói tướng quân phủ thật sự là làm người ta mở rộng ra nhãn giới, loại cỏ này trong cung cũng cực kì hiếm thấy. Vân Ngọc đi phía trước dẫn đường mà trong lòng suy nghĩ không yên, rõ ràng thái tử đến là có chuyện nhưng miệng vẫn đầy hồ ngôn loạn ngữ.

Chậm rãi liền đi tới hậu viện tướng quân phủ, thái tử trong lòng có chút buồn cười: “Rốt cuộc là quân nhân, không có đến một chỗ phong nhãn nào, hậu viện quy cách đến ngay cả gốc cây ra dáng thụ đều không có, so với hậu hoa viên nhỏ bé của Triệu Hi còn kém hơn nhiều! Hửm? Thật không biết hắn lại có thể đi thích một người như vậy, chẳng khác gì một khúc gỗ cả!” Y trong bụng oán thầm nhưng ngoài miệng vẫn ba hoa chích chòe: “Vân tướng quân quả nhiên không giống người thường a, ngay cả trong phủ cũng thật bài bản hẳn hoi, không có một chỗ nào lãng phí, tất cả đều là phòng ở!”

Vân Ngọc có chút không thoải mái. Quý phủ này đương nhiên là chủ ý của thê Tống Tuệ Phương. Tống tiểu thư từ nhỏ đã theo cha tập võ, một lòng chỉ muốn trở thành một nữ trung hào kiệt, mấy cuốn giống như nữ hồng thư cũng không rành lắm, lại càng không hiểu cái gì là phong hoa tuyết nguyệt. Vân Ngọc mặc dù không yêu nàng nhưng cũng coi nàng chính là ân nhân chi nữ, lại là thanh mai trúc mã của nhau cho nên về phương diện sinh hoạt cũng không trái ý nàng, ngay cả kiến tạo tướng quân phủ cũng đều là chủ ý của Tống tiểu thư. Vân Ngọc từ nhỏ đã học kinh thư nên cũng hiểu được cái gọi là phong nhã, cũng không thích các loại kiến trúc thạch đầu, chẳng qua thường ngày nghị sự và xử lý công vụ cho nên rất ít khi có thời gian đi dạo trong phủ. Bây giờ còn thấy thái tử nhi hạ mình xuống để khen ngợi, lời nói còn không rõ ý nên âm thầm nhíu mày.

Đoàn người đang thong thả bước đi chợt thấy vài nữ tử đối diện đi tới, đằng trước còn có một người váy dài eo nhỏ, mày liễu mắt phượng, cánh mũi thanh tú cùng với đôi môi anh đào toát lên phong thái của một tuyệt đại mỹ nhân.

Thái tử cười hì hì dừng bước, đứng yên bất động, Vân Ngọc tiến ra đón: “Tuệ Phương, còn không mau đến bái kiến thái tử thiên tuế!”

Tống Tuệ Phương bước chân liên tục, nhẹ nhàng cùng chư nữ tiến đến, chỉnh chu y phục vạn phúc: “Dân phụ Tống Tuệ Phương tham kiến thái tử điện hạ!”

Thái tử ánh mắt lưu chuyển, nữ tử nàng vừa nhìn đã biết có quyền lực, đám người trâm ngọc lay động kia có lẽ là những thê tử của các quan lớn trong kinh. Xem ra Vân Ngọc này cùng lão bà có phần nhân duyên a!

Y trên mặt vẫn tươi cười đến cảnh xuân sáng lạn, một tay nâng lên miệng nói: “Vân phu nhân chính là chính thất của đại ngự phong Phi Long tướng quân sao có thể tự xưng là dân phụ được? Chỉ không biết mấy vị này là…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play