Đối với Tĩnh Hư, Cố Quân chỉ nhìn hắn một cái, phát hiện chẳng có điểm nào để khen, thế là nhanh chóng coi đại sơn phỉ đầu lĩnh này và những người khác như nhau mà ném qua một bên – lúc này, y càng quan tâm Trường Canh đi khi nào hơn.

Vừa vặn, Trường Canh hết sức đúng lúc bày tỏ mình phải đi hội hợp với đồng bạn điều tra mật đạo sơn phỉ ở đây, Cố Quân thầm thở phào, ngoài mặt vẫn nghiêm túc căng thẳng cấp cho y một toán tướng sĩ Huyền Thiết doanh, dặn dò cẩn thận sơn phỉ lọt lưới.

Thấy y đi khỏi, Cố Quân mới nói với huyền kỵ bên cạnh: “Tìm hai người đi xem chừng, nếu tứ điện hạ về quá nhanh, thì kiếm cho y chút việc để làm, đừng để y tới đây.”

Huyền kỵ lĩnh mệnh mà đi, Cố Quân lúc này mới thu tầm mắt lại.

Y nhìn quét đội ngũ sơn phỉ bắt được từ đầu đến chân, trong ánh mắt có chút âm trầm mà bình thường không có: “Ta chỉ có một câu hỏi, mấy cái hang chuột chũi quý địa có bao nhiêu lối ra vào? Thỉnh chư vị thức thời một chút, thế này đi, bắt đầu từ người ở phía Tây nhất, không hé răng thì chém đầu tại chỗ, người phía trước nói xong, phía sau có thể bổ sung, bổ không ra cái gì mới cũng xin lỗi luôn, ai xếp hàng trước còn có thể được chút lợi – bắt đầu đi, đếm ba tiếng, không nói thì chém, nói bậy bạ cũng chém.”

Chúng sơn phỉ đều sợ ngây người vì An Định hầu còn phỉ hơn cả phỉ này.

Huyền kỵ phụng mệnh thẩm vấn mặt không biểu cảm bắt đầu hỏi từ người đầu tiên, người đầu tiên theo bản năng nhìn ngang liếc dọc, phân vân chưa quyết.

Cố Quân không chút do dự làm động tác chém, cát phong nhận trong tay huyền kỵ theo đó mà hành động.

Huyền kỵ bình thường chỉ biết giết người, chưa từng nuôi khỉ, cũng không nghiên cứu việc chém đầu, cát phong nhận xoay một vòng trên cổ sơn phỉ, bất hạnh kẹt trong khớp xương cổ, đầu sơn phỉ kia nửa liền nửa đứt, yết hầu vừa vặn chưa đứt, tiếng kêu thảm thiết làm lũ chim xa gần trong núi cùng sợ xù lông lên.

Huyền kỵ híp mắt, tay kéo một phát, hung tợn tăng lực, mới kết liễu kẻ xúi quẩy nọ.

Máu như địa mạch sơn tuyền phun trào ra, bắn đầy vào những kẻ bên cạnh, sơn phỉ thứ hai run lẩy bẩy như một cái hộp vàng quá tải, trong đầu trống rỗng, run rẩy chỉ phía sau nói: “Ở, ở đó có một…”

Cố Quân cười gằn: “Thừa lời, ta không nhìn thấy chắc?”

Thế là cái đầu người thứ hai cũng theo đó rơi xuống đất.

Sơn phỉ thứ ba bị thảm tượng nửa cái đầu vừa rồi dọa vãi đái, ngã phịch xuống đất, hai tay ôm đầu, chỉ sợ đao phủ vận hắc giáp sốt ruột chém thẳng xuống, một hơi khai hơn chục lối ra vào của mật đạo, ánh mắt kẻ xếp sau sắp bắn thủng cả lưng hắn.

Có tên này mở đầu, tiếp sau quá đơn giản, là sống hay chết một con đường, dù sao mình giữ bí mật cũng vô dụng, người sau rồi sẽ nói ra, khai sớm giữ mạng lại mới là đúng đắn.

Cố Quân ngoài mặt tỉnh rụi, trong lòng lại thực sự hơi chấn kinh vì bộ rễ khổng lồ của bọn sơn phỉ Nam Cương, số cửa ra vào đám sơn phỉ này khai có một số Lâm Uyên các đã thăm dò được – nếu không, dù là Huyền Thiết doanh, cũng không thể nửa đường chặn được lũ chuột chũi này dễ dàng như vậy, nhưng còn có nhiều hơn, ngay cả Lâm Uyên các cũng chưa từng biết.

Tướng sĩ Huyền Thiết phía sau y im lặng rời đi, lần lượt nghiệm chứng số cửa ra vào này, canh chừng mỗi một cửa mật đạo. Chưa đến một nén nhang, chúng sơn phỉ đã như đánh trống chuyền hoa(1), khai sạch các mật đạo rộng rãi dưới lòng đất nơi đây, ngay cả mẩu vụn cũng không sót.

Chớp mắt, đóa “hoa” chết người này chuyền đến trước mặt kẻ đầu têu sự việc, phỉ thủ Tĩnh Hư.

Tĩnh Hư đời này, oanh oanh liệt liệt từ trong đống người chết giết ra một đường máu mà chiếm núi làm vua, tài hoa chưa thấy, đảm khí và tâm ngoan thủ lạt thì không thiếu, thấy mũi đao bức đến trước mắt, dưới đất máu chảy thành sông, hắn hít sâu một hơi, thẳng lưng lên, biến một hơi mình ủ nhiều năm thành xương chống trên người, căng đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm Cố Quân đang thong thả bước đến trước mặt.

Tĩnh Hư: “Ta trước kia chỉ từng nghe người ta nói Cố đại soái phong hoa vô song, không ngờ tra tấn bức cung cũng rất có thủ đoạn, thật đúng là nghề nhiều không nặng người.”

“Không cần nịnh bợ,” Cố Quân ngoài cười trong không cười nói, “Đánh trận chính là hoạt động chém người, ta một không nhốt ngươi vào phòng tối, hai không bỏ lên giường đinh, ba không mời ngươi ngồi ghế hùm, bốn chữ ‘tra tấn bức cung’ thật sự lấy làm hổ thẹn. Nếu ngươi không phản đối, thì đi theo làm bạn với chúng đi.”

Khóe mắt Tĩnh Hư giật giật: “Mật đạo này tổng cộng sáu mươi bốn lối ra vào, họ đã khai hết một lần, mấy kẻ vô dụng đằng trước rõ ràng đã bắt đầu nói bậy nói bạ, thứ cho ta ngu dốt, không biết Cố đại soái có dụng ý gì.”

“An toàn thôi, không có dụng ý gì hết,” Cố Quân cười nói, “Vạn nhất có cá lọt lưới chưa khai ra thì sao? Ngươi muốn khuyên ta bớt chém đi à? Dù gì các ngươi cũng đông, yên tâm đi, chém không hết đâu.”

Tĩnh Hư: “…”

Cố Quân: “Chúng đã lấy ngươi làm đầu, chắc hẳn ngươi còn biết chút việc khác, chi bằng nói mấy việc ta chưa từng nghe đi?”

Tĩnh Hư cắn chặt răng, nhớ tới Phó Chí Thành đầu sỏ gây nên hết thảy, càng thêm hận không thể lột da rút gân tay ấy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ta nói ra chuyện Phó Chí Thành mua lậu tử lưu kim mưu phản, Đại soái có hứng thú nghe không?”

Cố Quân dần thu lại nét cười lạnh băng trên mặt: “Nếu ta không biết việc này, sao có thể đoán ra các ngươi sẽ to gan lớn mật chạy tới kho quân nhu Tây Nam tặng cơm? Cho ngươi một cơ hội nữa, nói về việc ta không biết.”

Cát phong nhận Huyền Thiết dựng thẳng bên tai Tĩnh Hư, hơi nhúc nhích là có thể cảm giác được sự lạnh lẽo của lãnh thiết. Hắn cũng biết, chỉ cần một luồng hơi nước nhỏ, là cát phong nhận sẽ cắt đầu hắn như cắt rau, Cố Quân kia lãnh khốc vô tình, khăng khăng cố chấp, cái đầu tốt đẹp của hắn sẽ như mọi kẻ bình thường khác, rơi xuống đất, dính đầy bụi, không có một chút đặc dị.

Tĩnh Hư: “Ngươi muốn biết cái gì?”

Cố Quân khoát tay, cát phong nhận cách Tĩnh Hư mấy tấc: “Ta muốn biết sau khi tử lưu kim Nam Dương nhập cảnh, kẻ liên hệ với ngươi là ai, kẻ bảo ngươi giấu tử lưu kim, tích trữ vũ khí là ai, kẻ bày mưu tính kế, bảo ngươi dùng mấy con diều kia lừa ta, thừa cơ chiếm kho quân nhu Tây Nam là ai?”

Tĩnh Hư cắn chặt răng.

“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không liều mình che chở kẻ đó,” Cố Quân thình lình tiến lên một bước, hạ giọng nói, “Nhìn thử mật đạo sáu mươi bốn lối ra phía sau ngươi đi đạo trưởng, đám các ngươi lúc ăn no rửng mỡ chui vào, Đại La thần tiên đến cũng không thể quật ba thước đất mà lôi các ngươi ra… Là ai xúi bẩy ngươi hội tụ lực lượng ba đỉnh núi lớn lại, tiện cho chúng ta một lưới bắt hết, hửm?”

Cố Quân là cao thủ đổi trắng thay đen, cả đời có ba sở trường: đánh hay chữ tốt giỏi nói láo – chuyện vô lý vào miệng y đều giống như thật, huống chi nghĩ kỹ lại thì lời y nói vậy mà không vô lý chút nào, khiến Tĩnh Hư toát hết mồ hôi lạnh.

Y ở bên này thẩm vấn phỉ thủ tốn nhiều thời gian hơn là Trường Canh tìm người, không bao lâu, Trường Canh đã dẫn người quay lại, chỉ là chưa qua đỉnh núi đã bị tướng sĩ Huyền Thiết doanh tận chức tận trách ngăn cản, tiểu tướng sĩ kia thành thật học vẹt nói với Trường Canh: “Điện hạ, Đại soái bảo người hãy ở đây nghỉ ngơi một lúc trước.”

Trường Canh không bất ngờ lắm, nghe thế chẳng hỏi lấy một câu, ngoan ngoãn ở tại chỗ chờ đợi.

Mấy năm nay, tuy Trường Canh không chính mắt gặp Cố Quân, nhưng đã theo Chung lão tướng quân nghiên cứu mỗi một trận Cố Quân từng đánh, nghiên cứu mỗi một thay đổi chủ trương từ khi y được phong hầu ở tiền triều đến bây giờ, thậm chí chữ của y – nếu Trường Canh hiện tại vào thư phòng Cố Quân, tùy tiện lấy một bảng chữ cũ, có thể đại khái nhìn ra đó là Cố Quân bao nhiêu tuổi viết.

Việc này có thể giúp hiểu Cố Quân hơn xa cả ngày đi cùng nghe y bốc phét mình là “một nhành hoa Tây Bắc”.

Lúc nãy ánh mắt hơi chần chừ của Cố Quân đảo qua, Trường Canh liền biết y định bức cung, hơn nữa rất không muốn để mình nhìn thấy, cho đến hôm nay, Cố Quân vẫn theo bản năng giữ gìn “hình tượng từ phụ” đầy nguy cơ trước mặt Trường Canh.

Trường Canh không có dị nghị với việc này, cực kỳ quý trọng mà hưởng thụ chút cưng chiều không nói ra miệng của tiểu nghĩa phụ.

Phía sau Trường Canh có hai người đi theo, chính là Cát Bàn Tiểu và Tào Nương Tử năm đó từ Nhạn Hồi tiểu trấn cùng vào kinh với y – hiện tại tên là Cát Thần và Tào Xuân Hoa.

Cát Thần thời thiếu niên là một đứa nhóc béo ú đáng yêu, hiện giờ lớn lên lại không thể nói là béo, vóc dáng cao to chắc khỏe, chỉ nhìn cơ thể này, có thể tính là “đại hán vạm vỡ”; tiếc thay cái đầu trên cổ như gắn nhầm, bên trên là khuôn mặt tròn nhỏ vừa trắng vừa non, má có hai gò da mỏng thịt mềm rung rung, như đậu hũ non bọc cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ và đôi mắt nhỏ, trong thất khiếu không đâu không toát ra sự vô hại chất phác.

Tào Xuân Hoa thay đổi nhiều hơn, vô luận trong lòng gã nghĩ thế nào, thân bất do kỷ phát triển khung xương nam tử trưởng thành, không còn vẻ sống mái khó phân thiên y vô phùng thời thiếu niên, gã cũng chỉ đành bất đắc dĩ thừa nhận mình thật sự là một xú nam nhân, thay lại nam trang, có điều vẫn chưa chịu từ bỏ mà lấy đại danh là “Tào Xuân Hoa” – trừ chính gã ra chắc chẳng ai thấy “Xuân Hoa” thì cao minh hơn “Nương Tử” ở chỗ nào.

“Sao còn chưa cho qua?” Tào Xuân Hoa thò đầu hỏi, “Đã nhiều năm chưa được gặp Hầu gia nhà ta, mấy ngày qua nhớ đến ngủ không yên luôn.”

Trường Canh u ám nhìn gã một cái, im lặng ghi một khoản nợ cho Tào Xuân Hoa, chờ y từ miệng tên này gom đủ năm mươi lần mấy lời hoa si như kiểu “Hầu gia nhà ta”, nhất định phải tẩn cho gã một trận mới được.

Tào Xuân Hoa không hề hay biết, lại hỏi: “Đúng rồi đại ca, lần này huynh về kinh, sẽ phong vương tập tước chứ? Ta nghe nói tiên đế sớm chuẩn bị xong xuôi phủ Nhạn Bắc vương cho huynh rồi, vậy về sau huynh sẽ dọn sang đó hay vẫn ở hầu phủ?”

Trường Canh hơi sửng sốt, cười khổ nói: “Việc đó cũng phải xem Hầu gia có muốn ta đi hay không.”

Hiện tại hồi tưởng, Trường Canh đã không nhớ nổi mấy năm trước mình đập nồi dìm thuyền rời khỏi hầu phủ, rời khỏi Cố Quân, dũng khí là từ đâu đến, không gặp thì thôi, lần này bất ngờ đụng mặt Cố Quân ở Thục Trung, y quả thực như đụng phải túc mệnh, đánh chết cũng khó mà tích tụ sự quyết tâm năm đó.

Trần Khinh Nhứ bảo y “bình tâm tĩnh khí, bớt vọng niệm”, cố nhiên có tác dụng nhất định đối với khắc chế Ô Nhĩ Cốt phát tác, nhưng hỉ nộ ai lạc đều liền nhau, khắc chế oán hận và phẫn nộ, hỉ lạc tự nhiên cũng biến thành hầu như không thấy, lâu dần con người sẽ như một gốc cỏ cớm nắng – tuy miễn cưỡng chưa chết, lá cây cũng trắng bệch đi.

Trường Canh cho rằng mình sắp thành Phật rồi.

Mãi tới khi gặp lại Cố Quân.

Mặc dù đi theo xe Cố Quân mệt nhọc chưa tính, còn thêm cả ngày không phải đối phó phản quân thì là đối phó thổ phỉ, trong lòng Trường Canh lại luôn vô cớ ngập tràn niềm vui một cách vô lý – là niềm vui đầy sức sống, chờ mong và sốt ruột, giống như sáng sớm vừa mở mắt, liền biết hôm nay có chuyện tốt sắp xảy ra.

Dù rằng y biết không có chuyện tốt đẹp gì, Ô Nhĩ Cốt cũng vẫn y nguyên mỗi ngày như mộng đến thăm y.

Giả như phong vương, Cố Quân sẽ giữ y lại chứ?

Lý trí nghĩ, Cố Quân nhất định giữ, hầu phủ chí ít sẽ sẵn lòng thu lưu y đến khi chính thức thành gia, nếu y mãi không thành gia, chưa biết chừng có thể dày mặt ở lại mãi, ý nghĩ này quá tốt đẹp, Trường Canh dốc sức của chín trâu hai hổ mới kiềm chế được mình không cười ngu.

Họ chờ chừng hai khắc thì Cố Quân ra.

Mật đạo trên núi như tấm mạng nhện khổng lồ, bốn phương thông suốt, móc nối thành vòng, Cố Quân tổng cộng chém hơn bốn mươi cái đầu, loại bỏ mấy lời nói nhảm của một số kẻ sợ phát khóc, cuối cùng tìm được lối vào của sáu mươi bốn mật đạo.

Cát Thần nghe thế hết sức kinh ngạc: “Cái gì? Hai anh em ta ở trên núi làm dã nhân hơn nửa năm, mới tìm được hơn ba mươi lối vào, sao Hầu gia vừa đến đã thẩm ra hơn sáu mươi!”

“Nếu không phải các ngươi mò đến đáy, ta cũng chẳng tiệt được chúng, càng khỏi nói tới thẩm vấn.” Cố Quân nhìn Cát Thần một cái, kiềm chế giây lát, rốt cuộc không nhịn nổi, vẫy tay gọi, “Lại đây.”

Cát Thần cho rằng Đại soái có việc gì quan trọng muốn phân phó, vội hăm hở xáp tới, nào ngờ Cố đại soái đột nhiên thò tay véo mặt gã một phát.

Cố Quân muốn làm như vậy từ lâu rồi, tật xấu ngứa tay của y sớm đã di căn, nhìn thấy thứ có xúc cảm liền không nhịn được muốn véo.

“Đã quá!” Cố Quân véo một hồi, chưa thỏa mãn mà nghĩ, “Làm sao hay nhỉ?”

Cát Thần: “…”

Tào Xuân Hoa mắt hổ ẩn tình, hâm mộ đến mòn mắt, thẽ thọt nói: “Hầu gia nhất bên trọng nhất bên khinh, sao không véo mặt ta?”

Lời này gã không dám đến trước mặt Cố Quân nói, bởi vậy chỉ có Trường Canh nghe thấy, Trường Canh nghĩ: “Được, bốn mươi tám lần.”

Tào Xuân Hoa tự dưng ớn lạnh rùng mình, nhìn xung quanh một chút, trong lòng đột nhiên trỗi lên dự cảm xấu khi tới gần nguy hiểm.

Cố Quân theo khẩu cung của Tĩnh Hư, vẽ ra mật đạo của vùng núi này, sau đó sai người xông khói từ cửa mật đạo, xông ba ngày, biến đại sơn thành ống khói, lũ dơi, chuột và độc trùng lớn nhỏ ở đậu bên trong đều dắt díu gia khẩu chạy ra, nhưng thủy chung không thấy người Cố Quân muốn bắt.

Mấy tướng sĩ xung phong thòng dây vào mật đạo tìm kiếm, lục soát sáu mươi bốn lối ra vào từ sớm đến khuya, nhưng ngay cả sợi tóc cũng chẳng tìm được, chỉ khiêng ra bộ sa bàn mà Tĩnh Hư nhắc đến.

Đến ngày thứ tư, thủ hạ tới báo, họ tra xét bên cạnh Khối Lan Đồ, quả thật tìm được một kẻ khả nghi – là một khách khanh Khối Lan Đồ nuôi, tên là Vương Bất Phàm, vừa nghe đã cảm thấy là tên giả.

Vị khách khanh này bình thường không hay ra ngoài gặp người, nhưng mấy tâm phúc của Khối Lan Đồ đều biết. Khối Lan Đồ rất sùng bái và tín nhiệm người này, trong phủ dọn riêng một viện cho hắn, phái tiểu tư tâm phúc và nha hoàn xinh đẹp hầu hạ.

Cố Quân: “‘Bất Phàm’ này hiện đang ở đâu?”

Thủ hạ trả lời: “Chạy rồi, hạ nhân trong viện thần không biết quỷ không hay bị độc chết, lúc người trong phủ phát hiện thì thi cốt cũng lạnh ngắt rồi.”

“Đại soái,” Lúc này, lại một kỵ binh đến hồi báo, “Chúng ta đi tra xét mấy điểm giấu tử lưu kim chuyển vận mà Tĩnh Hư khai ra, nhưng người đi lầu trống, ngay cả tờ giấy cũng không sót lại.”

Cố Quân im lặng lần chuỗi tràng hạt cũ, khách khanh thần bí bên cạnh Khối Lan Đồ, “Nhã tiên sinh” trong miệng Tĩnh Hư… Hết thảy thoạt nhìn tựa hồ đều là ngẫu nhiên, nhưng Cố Quân có trực giác không cách nào nói rõ, y luôn cảm thấy trong đây dính dáng âm mưu rất lớn.

Những người âm thầm một tay khuấy tung thời cuộc Nam Cương này xuất hiện thần không biết quỷ không hay, sau đó lại biến mất không một chút dấu vết, thân phận thành câu đố, mục đích cũng thành câu đố.

Nhìn như là địch nhân, nhưng lại giống như trong minh minh giúp y đao sắc chặt đay rối trị hết đám người này.

Cố Quân phần nào không nghĩ ra, rốt cuộc là mình phá hoại cục của người khác, hay đã chui đầu vào cục của người ta.

Người mà Cố Quân quật ba thước đất muốn tìm, lúc này đang ở trong một con thuyền hàng nho nhỏ không có gì đặc biệt trên mặt biển Nam Dương.

Nhã tiên sinh đã thay phục sức Tây Dương rườm rà, cúi đầu xem một tấm bản đồ. Vạn dặm giang sơn mênh mông của Đại Lương nằm cả trên bản vẽ da dê nho nhỏ này, hắn cầm bút chu sa, vẽ một vòng màu đỏ nho nhỏ ở vùng Nam Cương.

Tính cả nét này, trên tấm bản đồ cũ ấy đã có ba vòng tròn đỏ, hai vòng khác lần lượt ở Bắc cương và Đông Hải.

Ngòi bút của “Nhã tiên sinh” lưỡng lự chốc lát trên bản đồ, cuối cùng dừng ở lối vào con đường tơ lụa vùng Tây bộ.

“Tính đến hôm nay, cục của chúng ta đã bố trí tốt rồi.” Nhã tiên sinh cười, “Còn lại một kíp nổ, chỉ cần đốt nó, là có thể ‘Uỳnh’ một tiếng-“

Vương Bất Phàm trông như người Trung Nguyên tiếp lời: “Đốt đại hỏa Trung Nguyên.”

Hai người nhìn nhau cười, giơ chén rượu lên cụng một tiếng thanh thúy.

Nam Cương xảy ra chuyện lớn như vậy, thiên tử trong triều đương nhiên tức giận, thúc giục Cố Quân mau chóng áp giải phỉ thủ và phản tướng về kinh.

Cố Quân đành phải tạm thời buông xuống mối nghi ngờ trong lòng, khởi hành về phương Bắc.

Có điều nghĩ tới đứa con nuôi bảo bối rốt cuộc đã chịu về cùng, hầu phủ lại sắp náo nhiệt, y lại có chút chờ mong với việc “về kinh”.

“Nó lớn lên đã đáng yêu hơn,” Cố Quân cảm thấy rất được an ủi, lén nói với Thẩm Dịch, “Dù cho đột nhiên biến thành hiểu chuyện như vậy, ta cũng có phần không quen lắm.”

“Hạ tiện.” Thẩm Dịch lời ít ý nhiều mà bình luận, sau đó đúng như ý nguyện trúng một phát roi.

Thẩm Dịch lại hỏi: “Đúng rồi, bắt Phó Chí Thành rồi, ngươi định làm thế nào?”

Cố Quân thôi cười đùa, trầm mặc giây lát rồi nghiêm mặt nói: “Quý Bình, kỳ thực mấy năm nay ta thường xuyên nghĩ, ngươi đi theo ta, phải chăng hơi lãng phí tài hoa.”

Thẩm Dịch im lặng nhìn y một cái.

Cố Quân: “Ngươi thông kim bác cổ, văn có thể vào Hàn lâm, võ có thể an một phương, ở Linh Xu viện và Huyền Thiết doanh chìm nhiều năm như vậy, cũng đến lúc xuất đầu…”

Dù rằng Trường Canh đã phân tích, nhưng chợt nghe y nói thế, trong lòng Thẩm Dịch vẫn xúc động.

Hai người vừa là đồng bào vừa là bằng hữu, tuy rằng là quá mệnh chi giao có thể gửi gắm vợ con, nhưng cái miệng chó của Cố Quân chẳng bao giờ khạc ra nổi ngà voi, chưa từng thẳng thắn bày tỏ tán thưởng ngay trước mặt y.

Vành mắt Thẩm Dịch nhất thời hơi nóng lên: “Tử Hi, kỳ thực ngươi không cần…”

“Vả lại ta cũng rất áy náy,” Cố Quân lại thành khẩn bổ sung, “Ngươi nói một mỹ nam tử trời sinh cha mẹ nuôi như ta, luôn ở bên cạnh chặn hoa đào của ngươi, hại ngươi những năm qua ế chỏng ra, thật là… chậc, quá có lỗi luôn.”

Thẩm Dịch: “…”

“Mỹ nam tử trời sinh cha mẹ nuôi” này nói xong định mức một ngày hai câu đứng đắn, chuẩn bị tiến vào nội dung nhảm nhí, Thẩm Dịch đành phải qua loa thu lại một bầu tâm sự mắc trong họng, “Hừ” một tiếng, thúc ngựa chạy luôn.

Trường Canh không xa đó nhìn thấy thế vội vàng thừa cơ chạy tới, chiếm vị trí Thẩm Dịch, song hành với Cố Quân: “Sao Thẩm tướng quân lại nổi giận chạy mất rồi?”

Cố Quân tựa tiếu phi tiếu sờ sờ mũi.

Trường Canh nhìn thấy khinh cừu giáp của y dính một chiếc lá, liền giơ tay gỡ giúp, cẩn thận nói: “Nghĩa phụ, giáp nhẹ hơn cũng ngoài bốn mươi cân đấy, tháo ra cho thoải mái?”

Cố Quân không phản đối, để Trường Canh giúp mình tháo khinh cừu giáp, nhất nhất gỡ ra, người quá gần nhau, hai con ngựa không biết hợp nhãn thế nào mà lại quấn vào nhau.

Cố Quân dùng một tay đẩy đầu ngựa của mình, răn: “Đừng giở trò lưu manh!”

Giáp trên tay y mới tháo được một nửa, hất nhẹ như vậy, suýt nữa bay khỏi cổ tay, còn kéo theo một thứ trong tay áo.

Trường Canh tay mắt lanh lẹ đón được, phát hiện đó lại là một cây sáo trúc nhỏ làm ẩu.

  1. Đánh trống chuyền hoa là trò chơi của người Trung Quốc, cách chơi là vài hoặc vài chục người ngồi thành vòng tròn, một người cầm hoa (hoặc vật nhỏ), một người khác quay lưng lại hoặc bịt mắt đánh trống (hay những vật tạo được tiếng), mọi người sẽ chuyền hoa tới khi trống kết thúc, lúc này hoa ở trong tay ai thì người đó phải lên biểu diễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play