Trường Canh trầm mặc một lúc, thần sắc hơi ảm đạm, như cố ý như vô tình vuốt ve các khớp hơi gồ lên trên mu bàn tay Cố Quân, sau đó thở dài nói: “Việc này ta không cách nào ứng đối được, con người đâu thể nào tự chứng thực cho xuất thân của mình.”
Huống chi y từ nhỏ chưa từng chấp nhận thân phận của mình, dù đã thành Nhạn thân vương quyền khuynh thiên hạ.
Trường Canh cảm thấy mình có thể chống được trời đất, nhưng không nói rõ được cha mẹ là ai – Chuyện đến hiện giờ, y có Cố Quân rồi, cũng không muốn truy cứu gốc gác của mình lắm.
Tiếc thay, y không muốn truy cứu, không có nghĩa là người ta cũng có thể buông tha y.
Trần Khinh Nhứ cầm máu, thuần thục băng bó vết thương giúp Trường Canh, lại kê cho y thuốc an thần tĩnh tâm, không nói xen vào, cũng không biểu lộ cảm xúc gì, trong lòng lại đột nhiên trỗi lên một bầu bi phẫn khó mà tả rõ.
Do Ô Nhĩ Cốt, Trần Khinh Nhứ năm đó phản đối giao Lâm Uyên mộc bài cho Nhạn vương, đáng tiếc mình nàng phản đối cũng chẳng được gì, thế nên bao lâu nay, nàng đành phải dốc hết khả năng coi chừng Trường Canh, đồng thời thu hết các việc y làm vào trong mắt – Từ khi kinh thành sửa lại đến nay, Nhạn vương từng chút một ngưng tụ lại triều đình sứt sẹo này, y bôn ba tứ phương, thậm chí sa thân vào loạn đảng, suýt nữa chết ở đó, y không tiếc ra tay đụng chạm lợi ích không ai dám chạm, bởi thế một mình gánh minh thương ám tiễn của cả triều đình.
Những công lao ngàn thu này, chẳng lẽ vài câu xuất thân không rõ là có thể xóa đi?
Dù y thật sự không phải con của tiên đế, chẳng lẽ phong hỏa phiếu, Ban vận hà thậm chí mười vạn lưu dân an cư lạc nghiệp ở Giang Bắc – đều tương đương không tồn tại?
Trần Khinh Nhứ lang bạt giang hồ nhiều năm, không hề ngây thơ, đạo lý trong lòng đều biết rõ, chỉ là thỉnh thoảng vẫn sẽ có vài khoảnh khắc, bị thói đời và lòng người nơi đây làm lạnh đến giật mình.
“Đúng rồi, Trần cô nương.” Tiếng Trường Canh kéo sự chú ý của nàng quay lại.
Trần Khinh Nhứ chớp chớp mắt: “Cái gì?”
Trường Canh: “Nếu Hoàng thượng hỏi đến, chỉ sợ còn phải phiền cô giúp ta che giấu một chút.”
Trần Khinh Nhứ vội thu liễm tâm thần, gật đầu.
Cố Quân bóp mũi đứng dậy: “Được rồi, các ngươi bàn bạc đi – ban nãy bị ngươi chọc tức đến hồ đồ, hiện tại ta thật sự không tiện ở lại đây lâu, tốt xấu cũng phải qua đó xem thử.”
Trường Canh “À” một tiếng, lưu luyến buông tay y ra, nhìn Cố Quân trông mong, vừa bắt được ánh mắt Cố Quân nhìn lại liền lập tức nắm lấy cơ hội, không chút tiếc rẻ dâng một nụ cười vừa rạng rỡ vừa nịnh bợ.
Cố Quân mới đầu không thèm để ý, mặt không biểu cảm nói: “Cười cái gì?”
Trường Canh tươi cười không thu lại, vẫn không ngừng phóng ra, nếu y có đuôi chắc đã vẫy rụng trụi lông rồi. Một lát sau, Cố Quân rốt cuộc hết đanh mặt nổi, bất đắc dĩ vỗ vỗ trán y, cười mắng: “Khốn nạn.”
Lúc này mới bỏ lại Nhạn vương mặt đầy xuân sắc và Trần cô nương vẻ mặt xanh tái mà đi.
Bắc đại doanh điều tạm vào kinh bắt gọn cả ổ man tộc, cách ly giải vào thiên lao, chia ra chờ thẩm vấn, trong lúc này, có một nội thị lén lút muốn nhân loạn rời cung, bị Ngự lâm quân tuần tra bắt về, dược đồng của Trần Khinh Nhứ không mất chút sức nào chỉ nhận đây là kẻ giả truyền thánh chỉ lừa Nhạn vương vào cung yến.
Cung nhân nọ chẳng qua là tiểu nhân vật sai vặt, không đợi thẩm vấn đã bị trận trượng này dọa sợ hết hồn, hét ầm lên: “Hoàng… Hoàng thượng minh giám, chư vị đại nhân minh giám, nô tỳ không có giả truyền thánh chỉ, nô tỳ quả thật một năm một mười truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, là Nhạn vương điện hạ tự mình muốn vào cung diện thánh…”
Còn chưa nói xong thì Giang Sung đã khoát tay cho người tuyên dược đồng của Trần đại phu đến, tiểu dược đồng kia tuy còn nhỏ nhưng đã có đặc điểm riêng của Trần gia, gặp bao nhiêu đại nhân vật mà không kích động chút nào, còn có khả năng qua tai không quên, lặp lại một lần đối thoại của nội thị và Nhạn vương không sót chữ nào.
Một đám người thành tinh nào có đạo lý nghe không hiểu?
Lý Phong còn chưa kịp nổi giận, Phương Khâm đã hằm hằm dẫn đầu chất vấn nội thị kia: “Là ai sai sử ngươi nói như vậy?”
Nội thị kia cũng khá nhanh trí, lập tức tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Là Vương quốc cữu ạ! Vương quốc cữu thường ngày hay chỉ dạy bọn nô tỳ đạo hầu hạ thánh nhân, quốc cữu gia nói… nói… những lúc thế này, Hoàng thượng đã hỏi Vương gia, chính là muốn triệu y vào cung, bảo nô tỳ thông minh một chút, đổi lại thành…”
Lý Phong xoay ban chỉ trên tay, cười gằn nói: “Trẫm đúng thật không biết mình có ý gì nữa.”
Vương Quả quỳ thụp xuống, khi tìm khắp nơi không thấy lão Thái y nọ thì lão đã biết ngay là mình e rằng bị Phương Khâm ném ra rồi, Phương Khâm kia mặt hiền bụng ác, tình cảm và đạo nghĩa nhất loạt không đếm xỉa, nói trở mặt là trở mặt, lão nên biết từ sớm – Ban đầu họ Phương và Lữ Thường thân đến mặc chung quần, chẳng phải cũng nói bán là bán, nói đâm là đâm luôn sao?
Nội thị kia la oai oái kêu oan, chưa được mấy tiếng đã bị bịt miệng kéo sang một bên, Phương Khâm ở bên kia nói: “Hoàng thượng, Vương đại nhân là quốc cữu đương triều, thần tuyệt đối không tin ông ấy có thể làm chuyện thông đồng với giặc, xin Hoàng thượng minh xét, nhất định phải trả lại sự trong sạch cho quốc cữu gia.”
Vương Quả: “…”
Câu “oan uổng” của Vương quốc cữu ra tới miệng bị một câu của Phương Khâm chặn lại, lão vốn muốn lớn tiếng kêu oan biện bạch, đánh cuộc Hoàng thượng còn tình cảm với cữu cữu này, hoặc là không muốn đuổi tận giết tuyệt lão thần, có thể võng khai nhất diện tha cho lão một lần.
Việc này nếu làm to thì chính là giả truyền thánh chỉ, tội lớn khi quân, nhưng nếu bản thân Hoàng đế Long An không muốn truy cứu, thì cũng có thể nói là Vương quốc cữu già cả hồ đồ, nghe nhầm thánh chỉ, lại lắm miệng dông dài, gây ra một sự hiểu lầm mà thôi.
Nhưng Phương Khâm thật sự quá độc ác, hắn vừa mở miệng như thế, Lý Phong dù muốn cũng không thể che chở Vương Quả – làm vậy chính là thừa nhận quốc cữu quả thật có vấn đề – nếu Vương Quả thực sự trong sạch, lão sẽ hết sức hoan nghênh “tra rõ”, vấn đề là lão không hề trong sạch!
Người man sẽ giấu giếm cho lão sao? Quà cáp chưa kịp chuyển đi sẽ giấu giếm cho lão sao? Đám thái giám ăn cây táo rào cây sung đó sẽ giấu giếm cho lão sao?
Vương Quả lập tức quyết định liều một phen, chuyện đã đến nước này, ngoại trừ làm cho rối thêm, lão đã nghĩ không ra biện pháp gì khác.
“Lão thần tội đáng muôn chết,” Vương Quả cất cao giọng nói, “Lúc ấy nhất thời nóng lòng muốn gặp Nhạn vương, quả thật đã bóp méo ý của Hoàng thượng.”
Lý Phong hơi nheo mắt: “Trẫm thật không biết Nhạn vương từ khi nào cũng thành kì trân rồi, bình nhật ở trong triều gặp nhau suốt cũng không thấy quốc cữu thân thiện với y lắm, y xin nghỉ vài hôm, quốc cữu còn tương tư khó nén hay sao?”
Vương Quả liều một phen, dập đầu sát đất, mặt căng thẳng: “Xin Hoàng thượng cho thần bẩm, chuyện này nói ra rất dài, có nội tình khác, đó là mấy hôm trước thần đến thăm biệt viện của Phương đại nhân, say rượu lạc đường, vô tình gặp một người, lúc ấy chỉ cảm thấy quen mắt, sau mới nhớ người này năm xưa lão thần từng gặp – khi ấy ngay cả Hoàng thượng cũng còn nhỏ, lão ta là Thái y nổi bật nhất Thái y viện, quan hệ rất thân thiết với hoàng quý phi Bắc man, sau do chuyện man phi mất tích mà bị liên lụy, sợ tội bỏ trốn…”
Phương Khâm cười gằn một tiếng trong bụng, ngoài mặt lại ra vẻ e sợ nói: “Vương quốc cữu có ý gì? Chẳng lẽ nói trong biệt viện của hạ quan chứa chấp khâm phạm? Hoàng thượng, đây rõ ràng là lời nói vô căn cứ!”
Lý Phong lãnh đạm nhìn họ.
Vương Quả nhắm mắt bịt tai, tiếp tục: “Thần lúc ấy chỉ cảm thấy ngạc nhiên, trò chuyện mới biết, lão Thái y kia do chuyện con trai bị kiện cáo, mà đặc biệt cất công cầu tới môn hạ Phương đại nhân.”
Phương Khâm: “Nói vớ nói vẩn, sao ta lại làm trái pháp luật được!”
Vương Quả cười gằn nói: “Phương đại nhân đương nhiên không bị lay chuyển, nhưng lão Thái y kia lấy bí mật man nữ Tú quận chúa năm xưa khi rời cung đang có thai ra trao đổi, thì nói không chắc được! Lão thần biết với sự nhanh nhạy của Phương đại nhân, lúc này lão Thái y gì đó và gia đình chắc hẳn đều đã bị xử lý, chết không đối chứng – Nhưng thưa Hoàng thượng, chuyện năm đó Tú quận chúa ở Nhạn Hồi cấu kết Gia Lai Huỳnh Hoặc xâm chiếm biên cảnh ta chư vị ở đây đều rõ, một số tướng quân thậm chí tự thân trải qua, chân tướng ra sao, có lẽ thần không đường nào phân thuyết, song đám người man kia nhất định đều nắm được, cứ thẩm vấn là biết lão thần nói thật hay giả!”
Đây cơ hồ là đương đình nói thẳng huyết thống của Nhạn vương có vấn đề, Lý Phong chậm rãi hít sâu một hơi.
Phương Khâm nghĩ bụng: “Lão già Vương Quả này điên rồi à? Thà lôi mình vào cũng phải kéo ta xuống nước!”
Lập tức nói to: “Người man quỷ kế đa đoan, chỉ mong sao Đại Lương ta vĩnh viễn không có ngày yên bình, Hoàng thượng há có thể tin mấy lời nhảm nhí của họ? Trái lại quốc cữu gia, ông thật sự đã lén lút cấu kết với người man!”
Vương Quả cũng chẳng sá gì nữa, dập đầu như pháo kép bay lên trời, hòa với tiếng pháo rộn ràng khắp phố lớn ngõ nhỏ chốn kinh thành, chắc hẳn chỉ dựa vào thanh thế, cũng có thể khiến niên thú có đến mà không có về. (Niên thú là một ác thú trong truyền thuyết xưa, tương truyền mỗi đêm cuối năm nó sẽ đến tấn công con người.)
“Lão thần một tấm lòng trung thiên địa chứng giám, nhưng huyết mạch hoàng thất không thể lẫn lộn,” Vương Quả lớn tiếng nói, “Lão thần ôm mối nghi ngờ, khó nhịn chốc lát, bấy giờ mới ra hạ sách này, để Nhạn vương điện hạ tiến cung một chuyến…”
“Hòng từ người man kia bắt được bằng chứng Nhạn vương điện hạ không phải con ruột của tiên đế sao?” Phương Khâm cắt ngang, “Nói vậy Vương đại nhân vẫn là lo lắng cho xã tắc! Hoàng thượng, hóa ra Nhạn vương điện hạ là gian tế người man cài vào cung thất để xáo trộn huyết mạch hoàng thất, thế An Định hầu phụng mệnh tiên đế đón về từ Nhạn Hồi tiểu trấn, cũng là một hoàng tử giả vàng thau lẫn lộn? Chi bằng người triệu Cố đại soái và Thẩm tướng quân đến hỏi cho rõ, xem hai vị danh tướng triều ta có rắp tâm gì!”
Phương Khâm giống như bấm đốt ngón tay tính sẵn rồi, chưa dứt lời thì bên ngoài liền có nội thị vào báo rằng An Định hầu đến.
Lý Phong mặt trầm như nước: “Truyền.”
Cố Quân ở ngoài điện vừa vặn nghe thấy lời Phương Khâm, tiến vào cũng không khách khí, quỳ xuống nói thẳng: “Hồi bẩm Hoàng thượng, chúng thần năm đó phụng mệnh tiên đế tìm tứ điện hạ, diện mạo đặc trưng cơ thể và tuổi tác, tín vật đang giữ tất cả đều đã bẩm lên tiên đế, được lão nhân gia chấp nhận mới đón về, người cũng là tiên đế chính miệng nhận. Hơn nữa thần nhớ Hoàng thượng từng nói với thần, Nhạn vương điện hạ lúc nhỏ sống rất khổ, chịu đủ dưỡng mẫu ngược đãi, chắc hẳn man nữ kia đối đãi y cũng chẳng thật lòng gì, chẳng qua là không bỏ được huyết mạch của chị ruột mới miễn cưỡng nuôi thôi – Hổ dữ không ăn thịt con, nếu Nhạn vương điện hạ thật sự là ra từ bụng y thị, xin hỏi trên đời này có người làm mẹ ruột nào đối đãi cốt nhục của mình như vậy?”
Cố Quân mở miệng là có thể vả mặt người, Phương Khâm nở nụ cười như khóe môi rút gân.
Chỉ nghe Cố Quân một hơi nói xong lại chuyển sang Vương Quả: “Thần còn một việc muốn thỉnh giáo Vương đại nhân, xáo trộn huyết mạch hoàng thất có lợi ích gì cho ta? Nói một câu không dễ nghe, Huyền Thiết doanh ở Tây Bắc bao nhiêu năm, nếu ta thực sự cấu kết với người man, cửa ải Tây Bắc đã sớm bị phá mười vạn tám ngàn lần rồi – Trái lại quốc cữu gia, ngài luôn nhọc lòng thay người ta, mối hiềm nghi cấu kết man nữ giết hại trung lương của bản thân hơn hai mươi năm trước đã rửa sạch rồi à?”
Vương Quả thật sự sợ Cố Quân, trong sợ hãi còn có chột dạ, tính lão vốn dĩ yếu đuối, hoàn toàn là chó cùng rứt giậu liều cái mạng già mới khó khăn trụ được một hơi, lúc này vừa thấy Cố Quân, đừng nói là ngang ngược, lão ngay cả nói cũng không còn mạch lạc, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Cố Quân hạ mình nói một câu với Vương Quả, dường như đã hao hết chút nhẫn nại ít ỏi mà y có, không nhìn lão thêm, trực tiếp tiến lên nói: “Hoàng thượng, Bắc man khinh người quá đáng, thần ở kinh thành đã hơn nửa năm, cát phong nhận rỉ dày hai ngón tay, thật sự không cần tàng phong nữa, thần xin đến Bắc cương!”
Cố Quân trên đường suy tới tính lui việc này, sứ tiết Bắc man hiện giờ giở trò, lại thêm lời đồn phía Thái tướng quân thám thính ra, rất có khả năng là Gia Lai Huỳnh Hoặc gà nhà đá nhau, y cần lập tức đến Bắc cương xác minh, nếu chính cục Bắc man sinh biến, chính là thời cơ tốt để xông vào, Bắc địa cái khác không có, chứ quặng tử lưu kim rất dồi dào, nếu thật có thể lấy chiến nuôi chiến, có lẽ không phải tiêu hao, mà là trợ lực.
Lý Phong lại hơi nhíu mày, thỉnh cầu này của Cố Quân tới quá gấp, hắn hơi lưỡng nan.
Một mặt, cũng là nửa giang sơn bị chiếm, đối với vương công quý tộc mà nói, “hoảng hốt dời đô rút lui” và “địa phương trời cao Hoàng đế xa bị man di chiếm đi một mảnh đất”, hai cảm thụ này là không giống nhau, cái sau có vẻ không mấy cấp bách – dù sao thì, hoang thôn “lệ tận Hồ trần lý”, hài cốt không nằm dưới lụa là gấm vóc của họ. Mà hiện giờ, quốc khố chậm rãi có được ít chân kim bạch ngân, hàng loạt lưu dân đã ổn định, cuộc sống mới hơi yên ổn, Lý Phong không hề muốn có chiến tranh vào lúc này.
Mặt khác, Lý Phong tuy gần đây chí khí tiêu mòn nhiều song vẫn rất nóng tính, nếu điều tra rõ người man thật sự tới cửa vả mặt hắn, hắn cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
Hai ý nghĩ đấu sức bất phân thắng bại, hắn không lập tức trả lời Cố Quân, chỉ khoát tay nói: “Hoàng thúc đứng lên trước đi, việc động binh không thể lỗ mãng, thẩm tra trước rồi bàn sau – Người đâu, cởi quan phục của Vương Quả, tạm thời giam giữ chờ thẩm tra, Đại lý tự xử lý… Còn có điêu nô kia, nhất tịnh bắt luôn.”
Dứt lời, Lý Phong không cho Cố Quân cơ hội nói gì, trực tiếp đứng dậy nói: “Trẫm đi thăm A Mân một chút.”
Nhạn vương lúc đối phó Cố Quân phát huy bình thường, Trần Khinh Nhứ cảm thấy tên trâu bò này không việc gì, đang định rời khỏi thì vừa vặn đụng Lý Phong tiến vào, vội cúi đầu hành lễ, không quen lắm.
Lúc gãy chân Lý Phong đã từng gặp nàng, liền khách khí nói: “Vất vả cho Trần thần y, Nhạn vương thế nào rồi?”
Trần Khinh Nhứ thuận miệng bịa đại: “Người man dùng một loại vu độc đặc biệt, có thể mê hoặc thần trí, khả năng là muốn bắt điện hạ làm con tin để đào tẩu, may mà điện hạ phản ứng đúng lúc, tự cắt mình bị thương, kịp thời cho độc chảy ra, đã không sao rồi.”
Lý Phong những việc khác không hiểu lắm, chỉ thoáng nhíu mày, như cố ý như vô tình nói với Trường Canh: “Lấy cái gì cắt? Ngươi ra tay với mình cũng ác quá.”
Nghe thì như là quan tâm thương thế của Trường Canh, kỳ thực đang hỏi y mang đao làm gì.
Trường Canh giả bộ “ốm yếu”, vịn đầu giường chậm rãi quỳ xuống: “Thần đệ nhận được khẩu dụ của hoàng huynh khi đang ở chỗ Trần cô nương, thần vốn thích loay hoay với thảo dược, lúc ấy đang giúp nàng sắp xếp lại dược liệu trong tay, cung nhân giục gấp, liền mang tiểu ngân đao của nàng theo luôn… cũng là kế quyền biến.”
Nói đoạn, y lấy một thanh tiểu đao chưa dài bằng đầu ngón tay trên cái khay bên cạnh, căn bản là thứ dùng cắt dược liệu, không mài lưỡi, còn chưa sắc bằng dao ăn, hoàn toàn không tính là “lợi khí”.
Hiển nhiên lúc ấy Nhạn vương ra tay với mình rất ác, cắt một nhát mà đao kia đã cong đến biến dạng.
Trần Khinh Nhứ thấy thế thầm cảm khái, chậm rãi lui ra, trong phòng chỉ còn lại Lý Phong và Trường Canh hai người.
Lý Phong không nhịn được nhìn kỹ Trường Canh – ngoại hình rất được, nhưng không phải tướng phú quý trời tròn đất vuông.
Y có đôi vành mắt sâu đa tình si tình, còn có đôi môi mỏng phụ tâm bạc tình, do mới chảy máu nên hai má có vẻ nhợt nhạt đau bệnh. Nhìn kỹ hơn, mặt mày Nhạn vương tựa hồ có một chút của man phi năm đó, sống mũi thẳng giống tiên đế, song nằm chung với nhau thì nhìn y lại chẳng giống ai, là dáng bạc mệnh không thân không thích.
Lý Phong thản nhiên nhìn đi chỗ khác, nói với Trường Canh: “Bên ngoài có mấy lời đồn đại linh tinh, ngươi không cần bận tâm, cứ an tâm dưỡng thương, lão già Vương Quả kia mấy năm nay ngày càng cậy sủng mà kiêu đến quá đáng, ta nhất định sẽ bắt lão cho ngươi một cách nói.”
Lúc hắn nói “không cần bận tâm”, Trường Canh liền biết Lý Phong trên thực tế có bận tâm, vì thế chủ động đề cập: “Là hoài nghi ta không phải huyết mạch của tiên đế?”
Lý Phong dùng cách nói của Cố Quân, điềm nhiên cười bảo: “Ngươi nghĩ nhiều quá, năm đó là tiên đế chính miệng nhận ngươi, ai dám chõ mồm vào?”
Trường Canh nghĩ ngợi một tẹo, nói: “Việc thế này chẳng ai nói rõ được, đã như vậy, để tị hiềm, xin Hoàng thượng cho phép ta tạm thời từ chức thống lĩnh Sở quân cơ đi?”
Lý Phong híp mắt, không lập tức trả lời.
Trường Canh cười khổ nói: “Tân chính mới thành lập, ta ở lại vị tất có thể có bao nhiêu kiến thụ, cũng chỉ còn lại công dụng rước hận, xin hoàng huynh thương tình.”
Lời này vi diệu chọc trúng lòng Lý Phong.
Quả cân trong tay đế vương không ngoài hai chữ “thăng bằng”, dạo trước Lữ Dương hai đảng mưu phản, Ngự lâm quân làm loạn, ép hắn phải tự mình ra tay đàn áp cựu thế gia Đại Lương, mà đồng thời, tân quý mượn thế từ đại thương nhân, chớp nhoáng xông lên sân khấu, cũng ngày càng có thế phát triển lớn mạnh.
Lý Phong có thể dung nhẫn cho cây non lớn lên, cũng vui vẻ nhìn họ ngang vai ngang vế với các thế lực thế gia mắt cao hơn đầu, nhưng tuyệt không hi vọng cây non thành đại thụ chọc trời, chọc thủng nóc nhà. Thế lực này lớn mạnh thật sự quá nhanh-
Ngay cả quốc cữu đương triều cũng không thể đứng ngoài cuộc, lần này là Vương Quả, lần sau sẽ là ai? Chẳng lẽ muốn Hoàng đế xử trí sạch sẽ vương công cả triều sao? Đến lúc đó thiên hạ phải họ gì tên chi?
Tân chính phải mở ra một con đường máu, dưới kịch biến luôn có người phải hy sinh.
Lý Phong nhìn Trường Canh một cái: “Cũng tốt, ngươi gần đây thật sự lắm tai nhiều nạn, nghỉ ngơi đúng lúc cũng là điều nên làm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT