Từ khi Ngôn Vũ Hiên tỉnh lại, Sở Nghệ liền càng không ngừng ở trước cửa đi tới đi lui.

Đám người Ngôn Trọng Phi, Phượng Vân Ẩn đều đã được gặp Ngôn Vũ Hiên, ngay cả Tông Chính Đình Tư  người chẳng có tý quan hệ nào cũng thuận lợi gặp được Ngôn Vũ Hiên, mà hắn nhưng lại không được phép đi vào xem!

Tại sao Vũ Hiên chỉ không cho độc mình hắn không được vào gặp y?

“Đừng đi đi lại lại nữa, ánh mắt của muội sắp theo không kịp bước chân của ca rồi.” Ánh mắt nàng thực mỏi, còn tê dại nữa, chỉ cảm thấy trước mắt là một mớ hỗn độn.

“Điệp Vũ!” Nhớ tới còn có một người nữa ở đây, Sở Nghệ vội vàng tiến thẳng về phía người vừa ra khỏi phòng không lâu Phượng Điệp Vũ.”Tình hình Vũ Hiên như thế nào?” Đầy cõi lòng bất an lo lắng của hắn, toàn bộ dừng lại ở bệnh tình Ngôn Vũ Hiên.

“Yên tâm, đại ca nói hắn không chết được.” Phượng Điệp Vũ không sợ chết còn cố ý trêu đùa hắn một phen.

“Muội nói lại lần nữa xem!” Sở Nghệ không phát hiện thì thôi, nhưng khi hắn thấy Phượng Điệp Vũ một bộ chuyện chẳng có gì to tát,còn thể hiện biểu tình chuyện không liên quan tới mình, khiến lửa nóng trong lòng hắn càng cháy càng lớn.

“Người ta… Ô…” Phượng Điệp Vũ tự nhiên lại bị cơn tức giận vô cớ của Sở Nghệ làm cho sợ run.”Hắn không muốn gặp ca, cũng không phải là lỗi của muội!” Nàng mới là người đáng thương, Sở Nghệ có thể nào phát giận với nàng.

“Ca…” Kế tiếp, Sở Nghệ không phản bác được, không hiểu được nên làm nên nói cái gì mới là có lợi nhất với chính mình.

“Là ca chọc hắn, cũng không phải muội trêu chọc hắn!” Phượng Điệp Vũ cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi bĩu ra, biểu đạt ý bất mãn.

Trải qua Phượng Điệp Vũ cố ý nhắc nhở, Sở Nghệ lại thật lâu không ngẩng đầu lên được.

“Đại ca nói hắn bị cảm lạnh nghiêm trọng, phải cần một khoảng thời gian đến điều dưỡng thân thể.” Phượng Điệp Vũ rốt cục nhả ra.

“Hắn ai cũng gặp, nhưng lại chỉ không gặp ca.” Nàng tin tưởng trong lòng Sở Nghệ nhất định là đang hỗn loạn, nhưng nàng cũng chẳng còn cách nào khác nha!

“Tại sao?” Vũ Hiên vì sao chỉ không gặp một mình hắn.

“Muội cũng không rõ lắm.” Phượng Điệp Vũ lắc đầu, “Hắn còn nói ca cùng hắn  dừng ở đây đi.”

Ngay từ đầu nàng đối với mối quan hệ giữa Sở Nghệ cùng Ngôn Vũ Hiên đã cảm thấy khó hiểu, hiện tại lại càng thấy khó hiểu mù mờ hơn.

“Dừng ở đây?” Không! Nói thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không dễ dàng chấm dứt mối quan hệ này!

“Để cho ta vào nói với hắn đi!”

Sở Nghệ mới bước lên một bậc cầu thang, Ngôn Trọng Phi cùng Tông Chính Đình Tư liền từ trong phòng đi ra, biểu tình rất nghiêm trọng.

“Nhị ca không muốn gặp ngươi.” Ngôn Trọng Phi lạnh lùng nói ra. Hắn thật sự là mắt bị mù mới có thể nhìn lầm người, không nghĩ tới Sở Nghệ…”

“Nhưng ta có lời muốn nói với hắn.” Cho nên hắn mới vội vã muốn gặp Ngôn Vũ Hiên.

“Vô dụng.” Tông Chính Đình Tư cũng cùng thở dài một hơi.”Hắn là con bò, căn bản không thể giảng đạo lý.” Liền ngay cả hắn muốn xin xỏ giúp Sở Nghệ, cũng thiếu chút rơi vào kết cục bị đá ra khỏi cửa.

Có thể chắc chắn rằng, Sở Nghệ là đã đắc tội Ngôn Vũ Hiên.

“Tiểu tử kia trông bộ dạng có vẻ rất quyết tâm,khăng khăng một mực không muốn gặp mình ngươi ” nếu nói trắng ra, tất cả cũng chỉ vì quá yêu đi.

“Ngươi không nói đỡ giúp ta?” Sở Nghệ trừng mắt lườm bạn tốt, vô cùng không hài lòng.

“Có nói đỡ, còn thiếu chút nữa bị đuổi ra!” Tông Chính Đình Tư đồng dạng không cam lòng yếu thế quay sang trừng mắt Sở Nghệ.

Hắn nhưng là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nên nói đều đã nói, Sở Nghệ còn muốn như thế nào nữa?

“Hắn thật sự không  muốn gặp ta sao?” Tâm tình Sở Nghệ nhất thời rơi xuống đáy cốc.

“Chờ bệnh tình của nhị ca tốt hơn, ta muốn dẫn ca trở về.” Ngôn Trọng Phi nói.

“Quay về Ỷ Hương Hồng uyển?” Sở Nghệ nghe vậy tất nhiên là cả kinh, mở miệng  hỏi lại thật kỹ.

“Không!” Ngôn Trọng Phi quay mặt đi nói: “Trở về thế giới thuộc về chúng ta.”

***

“Tiểu Phi, đệ thật sự muốn làm như vậy?” Chẳng lẽ Ngôn Trọng Phi không nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách kia của Sở Nghệ  sao, nhìn bộ dạng hắn như vậy cũng không thể phát giận nổi đi.

Ngôn Trọng Phi lại nhắc tới chuyện muốn dẫn Ngôn Vũ Hiên về nhà, Tông Chính Đình Tư  thật sự lo lắng Sở Nghệ sẽ nổi điên lên mất.

“Không làm như vậy, chẳng lẻ muốn để đệ tro mắt nhìn nhị ca lại bị thương tổn sao?” Giọng điêu Ngôn Trọng Phi thập phần kiên định, hoàn toàn không có ý thương lượng.

“Không  thương lượng được sao?” Tông Chính Đình Tư dò hỏi.

“Không có thương lượng gì hết!” Ngôn Trọng Phi khuôn mặt lạnh lùng liếcTông Chính Đình Tư ở bên cạnh một cái, đổi lại là hai người yên lặng không nói gì nữa.

“Trừ phi…” Ngôn Trọng Phi là người đầu tiên phá vỡ không khí yên lặng này.”Nhị ca nguyện ý tha thứ cho hắn.” Ngôn Trọng Phi đến cùng vẫn luôn suy nghĩ cho ca ca mình một mực không thay đổi.

“Ân, đây là đương nhiên.” Tông Chính Đình Tư gật đầu đồng ý.

Nhưng muốn Ngôn Vũ Hiên tha thứ cho Sở Nghệ, cái này so với lên trời còn khó hơn nha!

Sở Nghệ a Sở Nghệ, lúc này tất cả phải dựa vào khả năng của ngươi để hóa giải tình trạng này nha, ta chỉ có thể ở bên trợ giúp ngươi.

Ngôn Trọng Phi lại không nói chính xác không cho người khác giúp đỡ, vì thế Tông Chính Đình Tư tự động xem nhẹ sơ hở trong lời nói của Ngôn Trọng Phi.

Bạn tốt gặp nạn, hắn cũng không thể thấy chết mà không cứu đi!

***

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi nhẹ tựa lông tơ, khiến người ta cảm thấy có một chút nặng nề không thoải mái.

Mà đằng sau cửa sổ không khí nặng nề chẳng kém cơn mưa phùn bên ngoài là bao, đều là bầu không khí nặng nề áp bách.

“Nhị ca.” Ngôn Trọng Phi lên mắt lên, nhìn về phía Ngôn Vũ Hiên tận lực mỉm cười thật tươi.

“Đã hạ sốt rồi sao?” Ngôn Trọng Phi tiến về phía trước lấy mu bàn tay đặt trên trán Ngôn Vũ Hiên kiểm tra nhiệt độ.

“Yên tâm, ca không chết được.” Chút bệnh nhỏ ấy sao có thể khiến hắn gục ngã chứ.

Ánh mắt Ngôn Vũ Hiên vẫn dừng bên ngoài cửa sổ, biểu tình có vẻ có chút thất thần.

“Ca thật sự không gặp hắn?” Ngôn Trọng Phi dè dặt thử hỏi.

Chỉ thấy biểu tình Ngôn Vũ Hiên nhanh chóng biến đổi, ngoái đầu lại nhìn chăm chú Ngôn Trọng phi vẻ mặt bỗng trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Hắn vẫn đứng ở ngoài cửa.” Từ khi Ngôn Vũ Hiên được đưa vào chủ phòng trị liệu đến nay, Sở Nghệ chưa từng rời đi, hơn nữa cho dù lúc này bên ngoài trời đang mưa, Sở Nghệ vẫn như cũ không chịu rời đi.

Ngôn Vũ Hiên không nói, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Sở đại ca đã biết hết tình trạng hiện tại của ca.” Ngôn Trọng Phi chú ý đến sự thay đổi  vẻ mặt của Ngôn Vũ Hiên.

Nguyên bản hắn nghĩ đến Ngôn Vũ Hiên sẽ giận tím mặt, nhưng Ngôn Vũ Hiên lại bình tĩnh đến thần kỳ.

“Thì tính sao?” Lời hắn thốt ra tràn ngập vẻ bất cần.

“Hắn thực quan tâm ca.” Ngôn Trọng Phi không muốn Ngôn Vũ Hiên vĩnh viễn sống trong ác mộng kinh hoàng kia.

Ngôn Vũ Hiên lại lấy bộ dạng trầm mặc thể hiện mình không muốn nói tiếp chủ đề này.

“Tuyết Nhạn…” Ngôn Trọng Phi cố ý nhắc tới tên một người khác, “Nàng muốn tới thăm ca một chút.”

Ngôn Trọng Phi lập tức nhảy sang một bên, phía sau rèm chậm rãi đi ra khỏi một thân ảnh nhỏ nhắn thướt tha, là người ngày đó ở cùng một chỗ với Sở Nghệ _Tuyết Nhạn.

“Ngôn công tử.” Tuyết Nhạn hơi hơi cúi đầu hành lễ, nhưng Ngôn Vũ Hiên lại đối Tuyết Nhạn như không tồn tại.

“Ta mệt.” Ngôn Vũ Hiên xoay mặt vào trong tường.

“Ngôn công tử là muốn trốn tránh Tuyết Nhạn, hay là muốn trốn tránh chính mình?” Tuyết Nhạn nhìn người trên giường, trong mắt đẹp dâng lên một ánh nhìn khác lạ.

Từ trước lúc tới gặp Ngôn Vũ Hiên, Ngôn Trọng Phi đã tới gặp nàng, mà nàng cũng từ miệng Ngôn Trọng Phi biết được Ngôn Vũ Hiên cùng Sở Nghệ gây nhau đến tình trạng rất căng thẳng.

Tuy rằng Tuyết Nhạn không cho rằng mình là nguyên nhân tạo thành bất hòa giữa Ngôn Vũ Hiên cùng với Sở Nghệ, nhưng nàng dù sao cũng nên làm hết trách nhiệm của mình, bởi vì cả chuyện phát sinh ở chỗ của nàng, cho nên nàng vẫn không thoát được quan hệ.

Lưng Ngôn Vũ Hiên cứng đờ, lại không muốn quay người lại, nhìn thẳng vào Tuyết Nhạn người tựa hồ liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu hắn.

“Tuyết Nhạn tới đây mục đích đều không phải là muốn khuyên Ngôn công tử điều gì, mà là…” Tuyết Nhạn ngoái đầu nhìn lại nhìn Ngôn Trọng phi vẫn đang ở trong phòng, lại tiếp tục nói: “Chỉ là muốn nói cho Ngôn công tử một ít chuyện có liên quan tới Sở công tử.”

Nàng không khỏi khẽ thở dài một cái.

“Sở công tử nên tháo chiếc mặt nạ kia xuống từ sớm a.” Lời của nàng khiến cho Ngôn Vũ Hiên chú ý, mà Tuyết Nhạn đồng dạng cũng chú ý tới thay đổi của Ngôn Vũ Hiên, tuy rằng hắn vẫn đưa lưng về phía nàng.

“Ngài nhìn thấy kỳ thật chỉ là Sở công tử hắn cố ý ngụy trang ra.” Nàng vì dụng tâm của Sở Nghệ mà cảm thấy không nỡ a.

“Hắn không muốn làm một quân cờ bị người bài bố nha!” Tất cả những điều này đều liên quan tới thân thế cơ cực của Sở Nghệ.”Nếu Sở Nghệ có thể lựa chọn cuộc sống cho chính mình, hắn của ngày hôm nay chắc chắn sẽ không biến thành bộ dạng như vậy.”

Đêm nay, nàng chậm rãi nói cho Ngôn Vũ Hiên biết một mặt khác của Sở Nghệ.

***

“Đồ ngốc! Ngươi thật sự vẫn muốn đợi cho đến khi hắn gật đầu nói bằng lòng gặp ngươi sao?”

Tông Chính Đình Tư thật sự không quen nhìn như vậy, một tay vẫn cầm một bầu rượu mạnh.

“Uống đi! Nếu không thân thể của ngươi sẽ bị đông cứng.” Hắn đem bình rượu để sát vào khuôn mặt Sở Nghệ.

“Đừng làm phiền ta.” Sở Nghệ xụ mặt, rồi lại tập trung tinh thần, dừng ánh nhìn ở trong phòng vẫn còn mơ hồ ánh nến.

“Ngươi chết ai tới lo hậu sự cho ngươi?” Hắn cũng không muốn phải gánh thêm việc này a.

“Bớt nói hươu nói vượn!” Sở Nghệ hung hăng trừng mắt liếc Tông Chính Đình Tư  một cái, “Đi cùng ngươi người yêu của ngươi đi!” Ít bỏ thêm dầu vào lửa đi,hắn đang không chỗ phát tiết đây.

“Ngươi thật sự yêu cái tên đầu tiểu ngưu?” Nghĩ đến tính tình bướng bỉnh kia của y, cũng chỉ mình Sở Nghệ chịu được.

“Đừng loạn đặt tên cho hắn.” Chỉ có hắn mới có thể gọi nhũ danh thật mật của Ngôn Vũ Hiên.

“Nhưng hắn tính tình thật sự rất bướng bỉnh đi!” Tông Chính Đình Tư không chịu nhận quan sát của mình là sai.

“Nói thêm nữa đi, cẩn thận ta xé rách cái miệng rộng nhà ngươi.” Sở Nghệ miễn cưỡng che hai má tái nhợt, thể hiện ra một chút cao ngạo cười lạnh.

“Huynh đệ.” Tông Chính Đình Tư cũng không tính lại tiếp tục nói tiếp.”Đi nghỉ ngơi đi, bằng không hắn tốt rồi, ngươi lại ngã bệnh.” Hắn sao phải khổ vậy chứ!

“Ta nói rồi đừng phiền ta.” Trừ phi Ngôn Vũ Hiên muốn thấy hắn, nếu không hắn cho dù chết ở chỗ này cũng không nguyện rời đi nửa bước.

“Được lắm, ta cũng không tin ta không nhấc được ngươi đi!” Bỗng dưng, cơ thể Tông Chính Đình Tư nhanh nhẹn xuất thủ tấn công Sở Nghệ.

Vốn định một chưởng đánh bất tỉnh Sở Nghệ hắn nhận định chính mình tuyệt có thể thoải mái thành công, sao nghĩ được Sở Nghệ còn có khí lực cùng hắn đánh nhau.

“Đủ, ta không muốn đánh nhau với ngươi!” Sở Nghệ thở hồng hộc nói, vẻ mặt nhìn như rất mỏi mệt.

“Ngươi không muốn cùng ta đánh nhau, ta cũng không muốn trơ mắt nhìn ngươi chết a!” Tông Chính Đình Tư tức giận đến muốn tát cho Sở Nghệ một cái tát thật đau, để cho hắn biết sinh mệnh có bao nhiêu đáng quý.

Sở Nghệ cười, tiếng cười vang lên liên tiếp không dừng lại được.

“Cười cái gì!” Tông Chính Đình Tư buồn bực quát.

“Lập trường của chúng ta khi nào thì đổi chỗ chỗ nhau rồi?” Trước kia là hắn liều mạng muốn cho Tông Chính Đình Tư quên Ngôn Trọng Phi, mà giờ khắc này lại là Tông Chính Đình Tư muốn buộc hắn quên đi Ngôn Vũ Hiên.

Vì Ngôn gia hai huynh đệ, hắn và Tông Chính Đình Tư không biết đã ăn bao nhiêu khổ.

“Ngươi nên hiểu cảm thụ của ta đi!” Hắn chỉ hi vọng Tông Chính Đình Tư có thể đứng ở một góc độ khác, ngẫm lại trước kia mình cũng từng chịu qua loại khổ sở này.

“Không nói nữa.” Tông Chính Đình Tư làm một thủ thế đình chỉ đánh nhau, “Theo ta quay về đi nghỉ ngơi!”

“Không đi!” Sở Nghệ lạnh lùng nói, khẩu khí là vô cùng kiên định, tuyệt không thỏa hiệp.

“Tư!”

Ngôn Trọng Phi cùng Tuyết Nhạn đột nhiên xuất hiện ở trên cầu thang bên ngoài, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Tông Chính Đình Tư cùng Sở Nghệ.

“Tuyết Nhạn?”

“Tiểu Phi?”

Hai người đồng thời hô lên hai cái tên khác nhau, nhất trí ngẩng đầu nhìn hai người trên cầu thang.

“Chúng ta trở về đi.” Ngôn Trọng Phi mặt nghiêm túc nói. Lập tức không quên hướng Tuyết Nhạn nói tiếng cảm ơn từ đáy lòng: “Tuyết Nhạn tiểu thư, cám ơn cô.”

“Trọng Phi công tử quá khách khí.” Tuyết Nhạn mím môi cười, tựa như bông mẫu đươn phấn hồng chớm nở, làm bách hoa nháy mắt thất sắc.

Mà vẫn đứng ở dưới cầu thang Sở Nghệ cùng Tông Chính Đình Tư căn bản không hiểu gì cả, hai người liếc mắt nhìn nhau.

“Đi thôi! Còn ngây ra  đó là cái gì?” Ngại mình máu nhiều, muốn cho muỗi đốt sao?

“Nhưng đệ… Nàng…” Tông Chính Đình Tư ấp a ấp úng nói.

“Ta không thể tới nhìn xem tình hình nhị ca sao?” Ngôn Trọng Phi đanh mặt hỏi.

“Có thể!” Tông Chính Đình Tư vội vàng biện giải, lại hỏi: “Nhưng nàng thì sao?” Tuyết Nhạn chạy đến nơi đây để làm cái gì? Điều này làm hắn có đầy bụng nghi vấn.

“Tuyết Nhạn không thể tới quan tâm nhị ca một chút sao?” Tông Chính Đình Tư khi nào trở nên nghi ngờ nhiều như vậy? Không để ý tới Tông Chính Đình Tư Ngôn Trọng Phi bước đi trước.

“Đợi ta một chút! Tiểu Phi!” Tông Chính Đình Tư nhìn qua Tuyết Nhạn đối với hắn mỉm cười,như xem kịch vui giống Sở Nghệ vậy, lập tức ba bước cũng làm thành hai bước, gia tăng cước bộ đuổi kịp Ngôn Trọng Phi.

“Sở công tử, Tuyết Nhạn liền cáo từ trước.” Tuyết Nhạn khẽ khom người, khi Sở Nghệ còn không kịp mở miệng hỏi, đã muốn nhấc gót sen rời đi.

Tuyết Nhạn khi nào thì đến? Nàng tới đây mục đích là…

Đang lúc Sở Nghệ đầy bụng nghi hoặc đồng thời, ngoài cửa phòng đã đứng một người chờ hắn đã lâu.

***

Hai người yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, chỉ có ánh mắt là giao nhau, mà cả hai đều im lặng không nói một câu.

Thẳng đến Ngôn Vũ Hiên mở miệng, trầm mặc mới bị đánh vỡ.”Ngươi còn muốn dầm mưa nữa hử?”

Sở Nghệ toàn thân đều ướt đẫm, nhưng vẫn là không dám tới gần cửa dù chỉ nửa bước.

“Đần độn!” Ngôn Vũ Hiên nhẹ giọng lẩm bẩm oán giận.

“Cái gì?” Sở Nghệ nâng lên đôi mắt nghi hoặc hỏi.

“Mau lau khô đi!” Ngôn Vũ Hiên hướng Sở Nghệ ném một khối khăn sạch sẽ, Sở Nghệ vội vàng tiếp được.

Lúc này,đáy lòng Sở Nghệ nhất thời dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả, thật lâu không thể tán đi.

“Đi về phòng tắm trước đi, có việc gì chúng ta ngày mai nói sau.” Ngôn Vũ Hiên lập tức quay đầu, nhưng Sở Nghệ kinh ngạc gọi một tiếng muốn ngăn cản bước chân y.

Hắn làm sao lại dừng lại? Ngôn Vũ Hiên trong lòng thầm mắng mình ngu xuẩn.

“Thân thể của ngươi…” Sở Nghệ dừng ở bóng lưng Ngôn Vũ Hiên vì y chưa từng quay đầu lại.

“Đã muốn không có việc gì.” Ngôn Vũ Hiên cắn cắn cánh môi nói, thân thể lại không tự chủ được run rẩy.

“Lạnh không?” Sở Nghệ rất muốn tiến lên phía trước ôm lấy Ngôn Vũ Hiên, nhưng hắn vẫn là nhịn xuống ý muốn này, đột nhiên từ sâu trong đáy lòng dâng lên cỗ xúc động.

“Biết là lạnh còn không mau trở về tắm nước nóng!” Ngôn Vũ Hiên vội la lên.

Dù biết rõ,nhưng Sở Nghệ chung quy nhịn không được tiến lên một phen ôm lấy y.

“Không phải!” Sở Nghệ trả lời: “Thân thể của ngươi đang run rẩy.” Hắn lo lắng Ngôn Vũ Hiên sẽ lại cảm lạnh lần nữa.

Hắn nên đẩy Sở Nghệ ra sao? Ngôn Vũ Hiên sững sờ, cả hai ôm sát nhau khiến cả hai đều cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, khiến cho Ngôn Vũ Hiên cảm giác tim mình vô cớ đập nhanh hơn.

Thân thể Sở Nghệ rất lạnh… Trong đầu y không ngừng xoay quanh chấn động mãnh liệt này.

“Trở về đi!” Ngôn Vũ Hiên nhắm lại hai tròng mắt, đột nhiên tránh khỏi vòng ôm ôm ấp của Sở Nghệ, cũng không quay đầu lại đi vào trong phòng, còn không quên đóng kín cửa lại.

Màn đêm yên tĩnh, bên ngoài vắng lạnh, như trước chỉ còn người vẫn đứng chờ kia.

***

Ngủ không được, lăn qua lộn lại cả một đêm, Ngôn Vũ Hiên vẫn như cũ không nhắm mắt lại được, đôi mắt đen vẫn mở to nhìn thẳng về phía trước.

Lúc này hắn tâm loạn như ma, cả trái tim đều lơ lửng chẳng biết trôi dạt đi đâu rồi, nhất thời cảm thấy vô cùng hoang mang.

Sở Nghệ có trở về phòng hay không? Hắn không ngừng tự hỏi vấn đề làm mình phức tạp từ nãy tới bây giờ.

Ngôn Vũ Hiên cuống quít đứng dậy, hai mắt nhìn phía của sổ bị ngăn cách bời một chiếc mành trắng.

Thấy không rõ lắm! Điều này càng khiến hắn thêm sốt ruột.

Nhớ tới dưới thân mình là chiếc giường y lại là sửng sốt. Nếu Sở Nghệ đã sớm trở về phòng, hắn còn khẩn trương cái cái khỉ gì cơ chứ?

Ngẫm lại, Ngôn Vũ Hiên lại rút hai chân vừa đặt xuống đất về.

Không được! Hắn vẫn phải nhìn một cái mới được, nếu có chút vạn nhất, hắn sẽ không có tâm tình để ngủ tiếp đi.

Phủ thêm một chiếc áo khoác Ngôn Vũ Hiên lặng lẽ đi ra bên ngoài tìm kiếm, vốn là biểu tình chần chừ nháy mắt liền bịt kín một tầng xanh mét giận dỗi.

Sở Nghệ còn chưa có rời đi!

Hắn tiến thẳng về phía trước, gấp đến độ một phát bắt được tay Sở Nghệ liền kéo thẳng vào trong phòng.

“Ngồi xuống!” Sở Nghệ chẳng lẽ muốn hắn một bệnh nhân lại phải chăm sóc một người sắp sinh bệnh khác?

Nguyên là Sở Nghệ đang đau đầu choáng váng lúc này tinh thần lại hoàn toàn tỉnh táo, chớp chớp hai hàng lông mi dài đen nhánh, biểu tình lại vẫn có vẻ ngây ngốc.

“Ta khi nào lại đi vào trong phòng?”

“Ngươi là bị mưa xối cho choáng váng có phải hay không?” Ngôn Vũ Hiên cầm lấy cái khăn trắng sạch sẽ, lau lau mái tốc đen ướt đẫm của Sở Nghệ.

“Đã lớn thế này rồi còn muốn có người chăm sóc, ngươi không thấy mất mặt hử!” Ngôn Vũ Hiên bất mãn thầm oán.

Y cẩn thận lau sạch mái tóc ướt sũng của Sở Nghệ, tránh không va chạm vào da thịt của hắn, tiếp xúc nơi đầu ngón tay truyền đến một cơn lạnh lẽo thấm tận vào xương tủy.

“Ngươi thích dầm mưa thì mặc xác ngươi!” Ngôn Vũ Hiên vẫn như cũ quật cường, tiếp tục thầm oán hắn.

Tuy rằng lòng của y đã có dấu hiệu mềm xuống, lại không hiểu được nên biểu đạt sự quan tâm của mình như thế nào.

“Nhưng đừng đứng trước cửa phòng ta mà dầm mưa!” Làm hại lòng của hắn cũng đau nhói theo.

Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế này? Hắn đáng ra nên mặc kệ Sở Nghệ chết hay sống, cho dù Sở Nghệ bị đông cứng mà chết,y đáng ra nên là người đầu tiên vỗ tay kêu tốt mới đúng đi.

Nhưng hắn lại vội vã đến nỗi chính mình cũng hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Quá tà môn! Sở Nghệ có phải hay không âm thầm đối y hạ bùa chú linh tinh gì đó?

“Rất muốn ngủ…” Hai ngày chưa chợp mắt Sở Nghệ chung quy không chịu nổi thân thể do quá độ căng thẳng mà sinh ra mệt mỏi, lập tức ngã sấp ở trong lòng Ngôn Vũ Hiên.

“Này! Đừng ngủ, đừng ngủ!” Nguy rồi, cái đầu heo này nói ngủ là ngủ, y nên làm thế nào?

Thân thể y còn chưa khôi phục, làm sao có thể khiêng Sở Nghệ quay về giường!

Nhìn chiếc giường chủ cách mình một đoạn ngắn nữa, Ngôn Vũ Hiên cuối cùng lựa chọn buông tha ý nghĩ lôi hắn lên giường, mặc kệ Sở Nghệ nằm úp sấp ở trên đùi của mình ngủ say sưa.

Ngôn Vũ Hiên lại đem áo khoác choàng sau lưng mình lấy xuống đắp lên người Sở Nghệ đang ngủ trên đùi mình, tiện thể còn lấy khăn lau khô mái tóc vẫn còn ẩm ướt của y.

“Ngươi nhưng đừng bị cảm nhé!” Nếu không những người khác nhất định sẽ cho rằng là y hại Sở Nghệ nhiễm phong hàn.

Mà Sở Nghệ trong lúc nửa mê nửa tỉnh cảm giác bên cạnh truyền đến một trận hương vị quen thuộc, cùng với cảm giác ôn nhu.

Hắn thích y đùa nghịc tóc hắn, sự xuất hiện của y khiến cho hắn cảm thấy tuyệt đối an tâm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play