Từ lúc Ngôn Thị Phi trở về, Ngôn phủ này không một ngày yên tĩnh. Lão Bạch coi như minh bạch cái gì gọi là hoan hỉ oan gia rồi, ngươi đuổi đuổi ta chạy chạy, ngươi đánh ta che đầu, ngươi ăn ta đi ngủ, ngươi khóc nháo ta treo cổ trước. Ngôn Thị Phi cũng mặc kệ chuyện mặt mũi không mặt mũi, dù sao vụ cưới hỏi này cũng phải trốn định rồi.
Ngôn Thị Phi đang tiến hành đào hôn, nhưng Nhược Nghênh Hạ đã đào hôn thành công. Không được một tháng, dã truyền ra tin đồn Nhược lão gia tử muốn muốn cùng nữ nhi nhà mình đoạn tuyệt quan hệ, đoạn tuyệt quan hệ tám phần mười phải giận mà nói, vụ hôn sự này tới đây xem như không được rồi. Vì thế bắt đầu từ hôm đó, Nhược Nghênh Hạ đem tinh thần bức hôn bất khuất: không quan tâm không nghe lời không buông tha không rời không bỏ nâng lên một cảnh giới mới.
Đương nhiên cứ dày vò mãi thế cũng không phải là chuyện gì hay ho, ầm ĩ sắp hai tháng thì, Ngôn Thị Phi rốt cuộc quyết định rút củi dưới đáy nồi, tìm một buổi xế chiều cùng tiểu cô nương nói chuyện nghiêm túc với nhau một lần, cụ thể nói cái gì lão Bạch không biết, chỉ biết khi tiểu cô nương từ trong phòng đi ra, đôi mắt đã đỏ bừng.
Lão Bạch thật sự thích Nhược Nghênh Hạ, y không dám nói mình nhìn người chuẩn mười phần, nhưng ít ra cũng không lệch quá nhiều, tiểu nha đầu này là một cô nương tốt. Cho nên bắt đầu suy nghĩ, nếu Ngôn Thị Phi thực sự sống chết không chịu thành thân, mình có nên bắt chó đi cày (ý nói làm việc ko phải sở trường) một lần hay không.
Kết quả khen ngược, Nhược Nghênh Hạ không để lão Bạch có cơ hội rút dao tương trợ —— sáng sớm ngày thứ ba sau khi nghiêm túc nói chuyện với nhau xong, Ngôn Thị Phi thức dậy trong ánh sáng cuối thu, bên người có thêm một trơn nữ oa đang ngủ say.
Đến tột cùng là Ngôn Thị Phi sao lại bò lên giường cô nương nhà người ta chứ? Ngôn Thị Phi nghiến răng nghiến lợi nói đây là hãm hại, Nhược Nghênh Hạ lại hai mắt đẫm lệ mà cắn góc chăn, chẳng lẽ là ta đem ngươi kéo lên sao! Lão Bạch thức thời lui ra ngoài, dù sao nhìn vai của phu nhân tương lai nhà ngươi ta cũng không nên lắm, huống chi y rất lo lắng mình không chịu nổi ánh mắt thâm thù đại hận của Ngôn Thị Phi mà nói ra chuyện đêm hôm trước trộm thấy tiểu cô nương lẻn vào trù phòng và lén đem mấy tấm biển trên các lầu đổi lại.
Thế là, gạo sống đem thiết oa đun sôi rồi.
“Ngươi nói mạng ta sao lại xấu thế chứ.” Một buổi chiều thu phong lạnh lẽo, Ngôn Thị Phi rảnh rỗi đi tìm huynh đệ mình tâm sự.
“Này, tiện nghi đều chiếm rồi giờ nói mấy lời này không tốt lắm a.” Lão Bạch một bên trêu chọc, một bên tiếp tục công việc trên tay —— làm diện cụ. Xuống núi không mang theo vật dụng để dịch dung, mấy hôm nay lại thật buồn chán, lão Bạch tự mình lên phố tìm vài loại dược phấn bình thường nhất, muốn làm cái diện cụ để giải sầu.
“Ta chiếm cái gì tiện nghi hả! Ta đêm đó rốt cuộc có làm gì hay không cũng không biết nữa!” Ngôn Thị Phi phải gọi là một cái oan, hận không thể đập đầu vào tường biểu thị mình thuần khiết.
“Được rồi, ngươi cứ ở đây nói cho thống khoái thống khoái đi,” lão Bạch vẻ mặt hiểu rõ, buồn cười nói, “Lúc nào đi cầu hôn a.”
“Đầu mùa đông, chờ cha nàng bớt giận đã.” Ngôn Thị Phi hiếu kỳ đếm mấy cái chai chai lọ lọ trước mặt lão Bạch, không để bụng mà lầm bầm.
Bất quá lão Bạch biết, Ngôn Thị Phi đã nói thế, vậy lấy Nhược Nghênh Hạ là chuyện đã rồi. Đừng thấy trên mặt hắn giả vờ không để ý, hạnh phúc thoáng hiện lên trong mắt rõ ràng là không thể che dấu được rồi. Xem ra con vịt bị ép chết này cũng không phải là không tự nguyện, lão Bạch nghĩ, không chừng tiểu tử này đang ở trong lòng tính toán xem nên sinh bao nhiêu đứa rồi ấy. Nghĩ vậy, lão Bạch cũng thấy hài lòng thay cho bạn bè.
“Được rồi, hôm nay sao không thấy nàng?” Nàng mà Lão Bạch nói đương nhiên là Nhược Nghênh Hạ, hai ba tháng gần đây nha đầu này đã nghiễm nhiên thành cái đuôi của Ngôn Thị Phi rồi.
“Lên phố đi dạo rồi, nói muốn xem ở đây có đặc sản gì có thể mang về cho cha.” Ngôn Thị Phi biển biển môi, nghi ngờ có điểm ăn giấm.
Lão Bạch cười khẽ, cũng không vạch ra, chỉ buồn bã nói: “Thêm một tháng nữa là mùa đông rồi, ta muốn về nhà xem một chút.”
“Trở về?” Ngôn Thị Phi đem mày nhăn thành một con sâu lông, “Ta cầu hôn không cần bao lâu, mười ngày nửa tháng là trở về rồi, đến lúc đó chúng ta cùng qua mùa đông cũng được mà. Hơn nữa mùa đông ở chỗ ta ấm hơn nhiều.”
“Không liên quan đến việc ngươi cầu hôn,” lão Bạch sợ Ngôn Thị Phi hiểu lầm, chặn lại nói, “Chỉ là năm nào ta cũng ở trên núi mừng năm mới, quen rồi.”
“Lão hảo nhân,” Ngôn Thị Phi không biết nên giận hay đau lòng, “Vẫn băn khoăn Y Bối Kỳ đúng không.”
Lão Bạch không phản bác, cúi đầu nhìn diện cụ mới làm được phân nửa, thấp giọng: “Một người thật sự rất vắng vẻ.”
Ngôn Thị Phi than nhẹ một tiếng, hắn minh bạch, Ngôn phủ ở trong lòng lão Bạch, chung quy cũng không phải là nhà. Trước vội vàng xuống núi mới mang theo điểm nản lòng như thế, qua một đoạn thời gian thì, mười mấy năm ở chung từng chút một tràn ra. Bạch gia sơn mới là nhà của y, đừng nói ở đó vẫn còn một “người nhà”, dù thật sự là đi hết rồi, có lẽ lão Bạch vẫn muốn trở về.
“À phải, thương thế của ngươi sao rồi?” Ngôn Thị Phi bỗng nhiên hỏi.
“Đều sắp nửa năm rồi.” Lão Bạch cười cười, ngụ ý từ lâu đã không còn đáng ngại.
Ngôn Thị Phi thiêu mi, rõ ràng là không tin, đưa tay muốn sờ bụng lão Bạch thử, lão Bạch nhanh tay chộp lấy cái tay không an phận kia, “Ta sao không biết y thuật của ngươi cao minh đến mức có thể cách y nghiệm thương nhỉ.”
“Vậy ngươi đem y phục cởi ra.” Ngôn Thị Phi nói không chút suy nghĩ.
Lão Bạch sửng sốt, tiếp đó không có hảo khí nói: “Chờ ngươi đi đun nước tắm cho ta đã.”
“Vậy ta đi.” Ngôn Thị Phi thật đúng là nghe theo, dứt lời thì xoay người.
Lão Bạch bất đắc dĩ, đành phải kéo lại, khẩn thiết nói: “Yên tâm, thật sự lành hết rồi. Mấy hôm nay khí sắc của ta ngươi cũng thấy, đúng không.”
Ngôn Thị Phi nhìn lão Bạch một lát, mới thở dài, nói: “Ai, ngươi một chút võ công cũng không có, sao có thể khiến người khác không lo lắng được?”
Lão Bạch mỉm cười: “Nhiều năm rồi không phải vẫn thuận thuận lợi lợi đó sao.”
Ngôn Thị Phi đối với bốn chữ thuận thuận lợi lợi có thái độ hoài nghi nghiêm trọng. Cuối cùng loại hoài nghi này biến thành hành động —— ba ngày sau, Ngôn phủ tiếp một người làm ăn rất đặc biệt.
Nói Vi Lợi Đồ đặc biệt, cũng không phải vì nghề nghiệp của hắn. Người này làm chính là mua vào bán ra, là công việc đơn thuần nhất rồi. Điểm đặc biệt là ở chỗ thứ hắn mua bán, người khác đơn giản chỉ là đồ cổ tranh chữ binh khí dược liệu đặc sản tạp hóa, có sai khác cũng không ngoài mấy thứ này, nhưng vị này không phải, hắn mua bán bí kíp. Thu mua của khắp giang hồ, sau đó bán lại trên khắp giang hồ. Những bí kíp này có quyển là nguyên bản, có quyển là người cung cấp nguyên bản sao chép, lớn có môn phái nổi tiếng nhỏ có tàn bang vô danh, nội công tâm pháp, độc môn quyền cước, đao kiếm đặc sắc, bí thuật độc dược, ngươi không thể nói hắn thứ gì cũng có —— hạch tâm bí kíp của các đại phái giang hồ muốn thuộc về vị này hết, cũng phải coi năng lực của hắn —— nhưng tuyệt đối là lâm lang mãn mục, tài nguyên phong phú. Muốn có võ công cái thế ngươi tìm hắn vô dụng, muốn bảo mệnh phòng thân, vậy tìm hắn là được rồi. Đương nhiên người này còn có một đặc điểm, chính là người cũng như tên, duy lợi thị đồ (chỉ có lợi mới làm).
“Tình huống chính là như vậy, cho nên muốn Vi huynh tìm một bí kíp thích hợp cho vị huynh đệ kia của ta luyện luyện. Có thể phòng thân là được.” Ngôn Thị Phi nói xong lại tự mình rót cho Vi Lợi Đồ đại hiệp một chén trà nữa, nghiễm nhiên xem vị này như thượng khách đãi ngộ.
Trước lão Bạch chỉ nghe người ta đề cập qua, đều là người làm ăn, cũng coi như là bán đồng hành, bất quá buôn bán bí kíp trên giang hồ chỉ có một người, lão Bạch ngược lại cũng có chút ngạc nhiên. Hôm nay khó khăn lắm mới được gặp, lão Bạch đem Vi Lợi Đồ trên dưới quan sát đầy đủ. Hình dạng khoảng đầu ba mươi, thân thể trông không khỏe mạnh, bất quá có lẽ do khung xương lớn, thoạt nhìn vẫn có điểm uy vũ, khuôn mặt có chút phổ thông, nhưng hàm răng vừa trắng vừa đều, cả người rất có tinh thần.
Đối mặt với sự thân thiện của Ngôn Thị Phi, Vi Lợi Đồ ngược lại cũng không làm bộ làm tịch, rất chuyên nghiệp mở ra một danh sách cho lão Bạch cùng với Ngôn Thị Phi: “Ở đây đều là những công phu cơ sở, có quyền cước có đao kiếm, bên cạnh đó còn có vài binh khí khác, không biết vị huynh đài này thích loại nào?”
Một loạt bí kíp khí thế tràn đầy khiến lão Bạch xem có chút chóng mặt, Ngôn Thị Phi cũng chưa làm việc này, so với lão Bạch không khá hơn là bao. Cuối cùng vẫn là nhờ người bán giúp đỡ: “Hay là các hạ xem giúp một chút, tốt nhất là thứ nào đơn giản dễ học chạy trốn nhanh.” Lão Bạch rất gọn gàng dứt khoát.
“Chạy trốn nhanh…” Vi Lợi Đồ trầm ngâm chốc lát, thu hết lại đưa ra một bản khác, “Vậy học khinh công đi.”
“Khinh công cần đề khí, ” lão Bạch khẽ nhíu mày, “Nhưng mà ta không có nửa điểm nội lực.”
“Vậy tốt thôi,” Vi Lợi Đồ lại từ trong bao phục lấy ra quyển thứ ba, nhếch môi nói, “Tu thêm một môn nội công, có nó rồi chữa thương cũng làm ít công nhiều nữa.”
Cuối cùng, lão Bạch cùng với Ngôn Thị Phi dưới sự “hỗ trợ” của Vi Lợi Đồ chọn được một bộ nội công khá ôn hòa gọi là Thích Tâm quyết cùng một môn khinh công tên Hải Vân túng chưa bao giờ nghe qua. Theo Vi Lợi Đồ nói Hải Vân túng là trong một đại phái lớn hai trăm năm trước thống nhất giang hồ truyền ra, hao hết bao công sức mới đến được tay hắn, không chỉ có ý nghĩa lịch sử mà còn rất có giá trị tu luyện nữa.
“Vậy nên chỉ có hai thứ bé tẹo này mà ngươi thu ta một ngàn lượng?!” Ngôn Thị Phi dùng toàn lực mới khắc chế được mình không nhào tới xách cổ áo đối phương.
Vi Lợi Đồ nhếch miệng, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn mà vươn ra hai ngón tay: “Ta bớt hai trăm cho ngươi, tám trăm lượng, không bớt thêm nữa.”
Hạ sơn vội vội vàng vàng, giờ trên người lão Bạch đừng nói là tám trăm lượng, lục soát khắp người mà tìm được tám mươi lượng đã xem là lợi hại rồi. Cho nên Ngôn Thị Phi đã sớm nói, bí kíp này để hắn bỏ tiền ra. Bất quá bằng hữu thì bằng hữu, nghe này cái giá trên trời này, vẫn thấy có chút không ổn.
“Năm trăm.” Ngôn Thị Phi bình tĩnh nhìn Vi Lợi Đồ.
Người kia bình tĩnh uống một ngụm trà, sau đó mỉm cười: “Tám trăm năm mươi.”
“Sáu trăm năm mươi.”
“Chín trăm.”
“Bảy trăm năm mươi!”
“Xin lỗi, tại hạ cáo từ.” Vi Lợi Đồ mặt liền biến sắc, trong chớp mắt thu hết thân thiện lại, bắt đầu chỉnh lý bao phục.
“Từ từ đã! Được rồi, tám trăm thì tám trăm!” Ngôn Thị Phi vỗ bàn, đứng dậy về phòng lấy ngân phiếu.
Thái độ của Ngôn Thị Phi giống như cái chốt khống chế biểu tình trên mặt của Vi Lợi Đồ, vừa nghe nói đi lấy ngân phiếu, trên mặt Vi đại hiệp tiểu mặt trời đã bắt đầu mọc lên. Được một cái gọi là ấm áp.
Ngôn Thị Phi đi rồi, Vi Lợi Đồ lại đem đầu chuyển hướng lão Bạch, rất là vô tội: “Ngôn đại hiệp hình như còn mấy lời chưa nói.”
Lão Bạch không nói gì, chuyện này còn muốn ở trên người mình tìm chứng cứ sao?
Vi Lợi Đồ giống như nghe thấy tiếng lòng của lão Bạch, một bộ lương dân nói: “Chăm chú lắng nghe.”
Nếu người ta đã yêu cầu thế thì, lão Bạch cũng không ngại biểu đạt tiếng lòng của mình và Ngôn Thị Phi một lần: “Ngươi thật xấu xa.”
Tiễn Vi Lợi Đồ đi rồi, Ngôn Thị Phi rất trịnh trọng mà đem hai quyển bí kíp giao vào tay lão Bạch, chân thành nói: “Nửa đời sau có thể cùng ngươi uống rượu nữa không, dựa hết vào chúng nó rồi.”
Lão Bạch không nói gì, sao nghe cứ như điềm xấu vậy. Bất quá oán thầm thì oán thầm, kỳ thực trong lòng vẫn là cảm kích. Y trước giờ không nghĩ tới chuyện luyện võ, thứ nhất là không có cơ hội —— mấy chiêu của Y Bối Kỳ y nửa thức cũng không muốn học, rất sợ học không tốt lại tẩu hỏa nhập ma; thứ hai là vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì lớn, không nguy hiểm tới tính mệnh, đương nhiên cũng không phí sức đi nghĩ tới chuyện học võ công. Bất quá năm nay không thuận lọi, liền hai lần gặp phải tai nạn huyết quang, ngay cả Ngôn Thị Phi cũng thay mình lo lắng, y đương nhiên cũng không dám phớt lờ. Chỉ là ở tuổi này rồi mới bắt đầu, lão Bạch không chắc mình có thể học thành. Được bao nhiêu tính bấy nhiêu đi. Lão Bạch chỉ có thể an ủi mình như thế.
“Ngươi cái tên ngu ngốc, nào có chuyện người bán muốn bao nhiêu thì ngươi trả bấy nhiên chứ! Ngươi không biết chém giá cũng có thể gọi ta a!” Buổi tối Nhược Nghênh Hạ ôm theo bao lớn bao nhỏ đầy chiến lợi phẩm từ chợ về vừa nghe thấy Ngôn Thị Phi mua hai quyển bí kíp mất tám trăm lượng, lòng đau như cắt. Dựa theo logic của tiểu cô nương thì, lúc này bạc của Ngôn Thị Phi đã là bạc của nàng rồi, tám trăm lượng a, có thể mua bao nhiêu là đặc sản đó! Vì mua cho lão Bạch mà tốn tiền nàng không có ý kiến, nàng cũng rất thích vị đại ca này, nhưng vừa nghĩ tới để tên gian thương kia được như ý, nàng lại hận đến ngứa răng.
“Không lỗ không lỗ, nghe nói là công phu trăm năm trước uy chấn giang hồ đó.” Dưới tình thế cấp bách, lão Bạch đành phải đem lời Vi Lợi Đồ nói để trấn an tiểu ni tử.
“Ha hả, chờ ta luyện thành chẳng phải sẽ biết rồi. Không chừng ta còn có thể trở thành một đại hiệp nữa chứ.” Lão Bạch hơi đùa giỡn nói.
“Ách, vậy ngươi nhất định phải hảo hảo luyện.” Nhược Nghênh Hạ chăm chú nói, “Hành tẩu giang hồ mà không có võ công, vậy cứ chờ người khác tới chém nha.”
Lão Bạch lại bực mình vừa buồn cười: “Này, không nên trực tiếp như thế…”
“Ta không hi vọng ngươi chết, ” Nhược Nghênh Hạ chăm chú nói, “Ta thích ngươi.”
“Gì?!” Ngôn Thị Phi ở một bên quái khiếu. Lão Bạch cũng trừng to mắt, tràn đầy sợ hãi.
Nhược Nghênh Hạ bướng bỉnh cười: “Đương nhiên, xếp nhà tướng công nhà ta.”
Lão Bạch cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, Ngôn Thị Phi lại như cũ khó chịu, phối hợp mà lầm bầm: “Thứ hai cũng không được, phải là thứ… Không đúng, không nên xếp!”
Lão Bạch cuối cùng cười thành tiếng, thanh âm mộc mạc vang dội, như đem lo lắng mấy tháng rồi tích góp lại cười tản hết vậy.
Cuối tháng mười, thời tiết Giang Nam vẫn như trước ấm áp. Khiến lão Bạch sản sinh ra một loại ảo giác, hình như vẫn còn đang cuối xuân đầu hạ. Nhưng Bạch gia sơn mấy ngày nữa sẽ có một trận tuyết nhỏ lả tả rơi xuống, lão Bạch biết.
Ngôn Thị Phi quyết định nửa tháng sau đến Nhược phủ cầu hôn, lão Bạch cũng dự định hôm đó khởi hành. Đêm trước khi đi, Ngôn Thị Phi cùng Nhược Nghênh Hạ làm tiệc chia tay cho lão Bạch, gió thanh trăng sáng, uống rượu thật hứng thú, lão Bạch bỗng nhiên muốn cấp cho vị bằng hữu đã vì mình mà tuyết trung tống thán (giúp đỡ lúc khó khăn) này một thứ gì đó. Có thể trong mắt Ngôn Thị Phi hơn nửa năm nay bất quá là cho y một nơi để ở, nhưng trong mắt lão Bạch, nếu như không có người bằng hữu tên Ngôn Thị Phi này, e là y đã chết ở dọc đường thật rồi.
Chưa đến điểm cuối, vậy con đường đó muốn trốn cũng không được.
Nghĩ nghĩ, lão Bạch quyết định vẽ cho Nhược Nghênh Hạ một bức chân dung. Vì vậy đến bên trường án, nghiên nhỏ bút xoay, nương theo ánh trăng, bảy phần vẽ ba phần tô điểm truyền thần. Sau Ngôn Thị Phi nhìn thấy bức tranh này thì liên tục cảm khái, nói là cứ như Nhược Nghênh Hạ đã thật sự đi vào trong tranh rồi vậy. Nhược Nghênh Hạ lại vui vẻ không biết làm thế nào, cuối cùng dĩ nhiên nói là đổi bảng xếp hạng, đem lão Bạch chuyển lên trước Ngôn Thị Phi! Về phần Ngôn Thị Phi giận đến giậm chân còn tiểu cô nương thì cười đến cong thắt lưng đều là chuyện sau đó rồi.
Ngày thứ hai trời không tốt, phiêu khởi một trận mưa phùn. Ngôn Thị Phi khuyên lão Bạch lưu lại thêm mấy ngày nữa, lạ bị lão Bạch cười cự tuyệt. Mang theo du chỉ tán [1] đến bờ sông, sương mù một mảnh. May mắn là, nhà đò còn đang ở. Dù không phải là vị lần trước, thuyền lại cực kỳ giống nhau, đều là thuyền ô bồng[2] của bản địa. Lão Bạch hỏi, lúc này có thể đi được không? Thuyền gia cười, đi thuyền một năm có nửa năm là mưa, yên tâm đi, mưa này không lớn nổi đâu.
Mang theo một chút sung sướng sắp được về nhà, lão Bạch lên thuyền. Bờ càng ngày càng xa, cuối cùng toàn bộ trấn nhỏ tiêu thất trong một mảnh hơi nước trắng bạc. Giọt mưa khe khẽ gõ trên thuyền ô bồng, thanh âm tinh tế mềm mại. Nghĩ đến lời thuyền gia nói, lão Bạch bất giác lộ ra mỉm cười —— mưa này không lớn nổi đâu. Đúng vậy a, mưa ở Giang Nam cũng như người nơi này dịu dàng hàm súc, so với ở nhà, mười trận mưa thì chín trận là mưa lớn tầm tã, mười trận tuyết thì mười lần lông ngỗng mãn sơn, gió có thể đem người thổi chết, mưa có thể đem người xối chết, tuyết có thể đem người đông chết...
Ách, hình như y nhớ nhà thật rồi.
***************************
[1] Du chỉ tán: dù làm bằng giấy dầu chống thấm nước
[2] Thuyền ô bồng là kiểu thuyền có mui hoặc lều màu đen
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT