Thúc ngựa quay về quân doanh, mấy người Trần Tư Trúc, Diệp Chuẩn đang định xuất binh đến chỗ quân Bắc cứu người.

Thấy Mục Cẩm trở về, Diệp Chuẩn ngay lập tức bước đến nghênh đón, nói: “Điện hạ, cuối cùng ngài cũng về. Nghe nói điện hạ bị quân địch bắt đi, các huynh đệ đều rất lo lắng, đợi mãi không thấy điện hạ về, mọi người đang định xông đến chỗ quân Bắc cứu người.”

Mục Cẩm nói: “Mau truyền lệnh xuống dưới, bản cung đã bình an vô sự trở về.”

“Vâng, mạt tướng đi ngay.”

Diệp Chuẩn đi rồi, Đông Linh lo lắng bất an suốt cả buổi chiều lập tức tiến đến: “Công tử! Điện hạ! …” Nhìn Mạch Sương nằm trong lòng Mục Cẩm, lo lắng hỏi. “Công tử bị làm sao vậy?”

Mạch Sương nhẹ nhàng nói: “Chỉ là trúng một loại độc làm toàn thân vô lực thôi, không có gì đáng lo.”

Nàng dùng tay áo lau đôi mắt đỏ hoe: “Công tử, cậu làm em lo lắng muốn chết.”

“Khóc cái gì, không phải ta đã bình an vô sự trở về rồi sao.”

Đông Linh sụt sịt mũi gật đầu, trong giọng nói vẫn còn chút nức nở: “Vâng vâng, công tử phúc lớn mạng lớn, bất luận chuyện gì cũng gặp dữ hóa lành.”

Mục Cẩm đưa Mạch Sương vào lều trại, đặt cậu lên giường. Mạch Sương thấy Đông Linh cũng vào cùng, nói với nàng: “Đi lấy hòm thuốc tới đây.”

“Vâng.” Đông Linh quay người đi lấy hòm thuốc.

Mục Cẩm ngồi bên giường, chỉnh lại chăn cho cậu. Mạch Sương chống tay xuống giường muốn ngồi dậy, nhưng hai cánh tay vẫn không có chút sức lực nào.

Mục Cẩm ôn nhu nói: “Ngồi dậy làm gì, mau nằm xuống.”

Mạch Sương đã ngồi dậy được: “Không sao đâu.”

Đông Linh đã mang hòm thuốc tới: “Công tử, hòm thuốc đây.”

Mạch Sương nói: “Để sang một bên trươc đã, em lại đi mang chậu nước tới.”

Đông Linh đặt hòm thuốc xuống, lại đi ra ngoài múc nước.

Nước được mang tới, Mạch Sương dùng khăn vải lau vết máu trên cổ tay Mục Cẩm, máu ở vết thương đã đông lại, da thịt bị rách đến mức nhìn thấy được cả xương cổ tay, cũng không biết lúc ấy rốt cuộc hắn đã dùng bao nhiêu sức lực nữa.

Mục Cẩm cầm cổ tay cậu, nói: “Em nghỉ ngơi, để tự ta làm.”

Mạch Sương nói: “Vết thương ở trên tay chàng, tự làm có nhiều bất tiện.”

Mạch Sương cẩn thận lau xung quanh vết thương, mặc dù những ngón tay trắng ngần không thể sử dụng chút lực, nhưng vẫn có thể bôi thuốc cho hắn.

Mục Cẩm nhìn cậu cúi đầu tỉ mỉ bôi thuốc băng bó cho mình, trong lòng vô cùng ấm áp. Kiếp sau sống lại, chẳng sợ chỉ là một giọt nước nhỏ bé không đáng kể, cũng có thể kích thích cảm giác thỏa mãn nơi nội tâm.

Băng bó hai cổ tay cho hắn xong, Mạch Sương cất chỗ vải băng còn thừa vào hòm thuốc. Mục Cẩm ôm bờ vai cậu, để cậu tựa vào người mình: “Tên súc sinh Chung Ly Thiệu kia làm nhục em, không lâu nữa, nhất định ta phải đòi lại cho em gấp bội!”

Mạch Sương cầm tay hắn nói: “Chàng là tướng lĩnh trong quân, trên sa trường phải chú trọng toàn cục, tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính.”

“Ừ, ta biết.”

Mạch Sương rời khỏi ngực hắn: “Mau cởi áo ra, trên người chàng còn có vết thương chưa bôi thuốc.”

Mục Cẩm lại ấn cậu vào trong ngực mình: “Để lát nữa cũng không muộn, cho ta ôm em đã.”

Từ nhỏ đến lớn, chưa có một người nào khiến hắn lo được lo mất như thế, chỉ mong sao thời thời khắc khắc có thể mang cậu ở ngay bên mình. Hắn từng nếm trải tư vị mất đi, quá mức đau đớn, đau không thở nổi. Hắn đã quên rồi, thực sự muốn tư vị đó không còn tồn tại trong thế giới của hắn nữa.

Con vịt đến ngay bên miệng rồi còn để chạy mất, Chung Ly Thiệu tức giận đầy một bụng. Trải qua chuyện này xong lại cảm thấy kỳ quặc, rõ ràng Mục Cẩm chạy trốn từ lều trại của hắn, mà dù có ra khỏi cái lều đó thì bên ngoài chính là nơi đóng quân được canh phòng nghiêm ngặt, có ngàn vạn tướng sĩ chờ hắn, thế mà lại không có lấy một người nhìn thấy hắn chạy trốn, sau đó phái người tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng hai người, chẳng lẽ hắn còn biết thuật ẩn thân sao?

Nhớ tới ngọn lửa đột nhiên bùng lên trong lều trại và mình vô duyên vô cớ bị đẩy ngã, càng nghĩ càng cảm thấy bất thường.

Chung Ly Thiệu nheo mắt lại nhìn nam tử đeo mặt nạ: “Ngươi nói xem, chẳng lẽ có ma quỷ?”

Kẻ đeo mặt nạ trầm giọng xuống nói: “Doãn Mạch Sương học đạo nhiều năm, biết dùng pháp thuật, những thứ hôm nay điện hạ thấy, sợ là do hắn dùng pháp thuật biến ra.”

Chung Ly Thiệu vẫn cảm thấy không hợp lý: “Nhưng bản cung đã hạ thuốc cho hắn, lẽ ra hắn phải toàn thân không có chút sức lực chứ, dùng pháp thuật thế nào?”

“Cái này…”

Chung Ly Thiệu liếc sang kẻ đeo mặt nạ một cái, nói: “Ngươi đi điều tra thử xem, bản cung thật sự muốn nhìn, là ai giở trò ma quái.”

Kẻ đeo mặt nạ chắp tay: “Ty chức lĩnh mệnh.”

Mục Cẩm ra khỏi lều trại từ sáng sớm, đích thân dẫn binh thao luyện.

Sức lực trên người Mạch Sương vẫn chưa khôi phục toàn bộ, nhưng ít ra cũng đã có thể xuống giường đi lại.

Vén mành lên ra ngoài lều trại, nghe thấy âm thanh thao luyện của các tướng sĩ ở phía xa. Trên thảm cỏ cạnh dòng suối dưới chân núi, Mục Cẩm dẫn binh lính đến thao luyện. Mạch Sương đứng trên gò núi, lẳng lặng nhìn người bên dưới.

Bất chợt, hàng mi xinh đẹp của cậu nhíu lại, che miệng ho nhẹ.

Ho nhẹ mấy tiếng thì dừng lại. Chỉ là, vị tanh ngọt trong miệng, và cả vết máu như hoa bỉ ngạn trên tay, dù làm thế nào cũng không che giấu được.

Mạch Sương đứng trốn phía sau một thân cây to lớn um tùm, lấy một chiếc khăn lụa từ trong tay áo ra, lau vết máu trên môi và tay, vẻ mặt ung dung điềm tĩnh, dường như không hề cảm thấy kỳ lạ.

Cất chiếc khăn lụa dính máu đi, lại đi ra khỏi thân cây kia. Nhìn Mục Cẩm dẫn binh thao luyện bên cạnh dòng suối, trong ánh mắt xuất hiện chút lo âu. Cậu tự biết thời gian của mình không còn nhiều, nhưng vẫn không dám nói cho Mục Cẩm, sợ hắn không tiếp nhận nổi.

Vận mệnh của cậu dường như đã được chú định từ trước, hồi nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, sau đó vào đạo quán, tu tập đạo pháp để kéo dài sự sống. Nhưng sự sống đó chung quy cũng không thể kéo dài tiếp, dù thế nào cũng sẽ có điểm dừng.

Từ khi cậu ra đời đã yếu ớt, lục phủ ngũ tạng không thể chịu đựng một chút kích thích, không ăn được đồ ăn mặn, cũng không thể uống rượu, càng không thể nổi giận, cho dù chỉ là một cơn giận lây nho nhỏ, cũng sẽ khiến ngũ tạng bị tổn thương.

Chính vì nguyên nhân đó, nên mới có một Mạch Sương thanh tâm quả dục, lãnh đạm hơn bất cứ ai của ngày hôm nay.

Mục Cẩm đang dẫn binh thao luyện bên dòng suối giống như cảm nhận được có người nhìn hắn, quay đầu lại thì thấy Mạch Sương đứng trên gò núi, từ từ lộ ra một nụ cười. Mạch Sương thấy được nụ cười của hắn, cũng cười đáp lại.

Buổi sáng Mục Cẩm đích thân dẫn binh thao luyện, buổi chiều vẫn luyện võ như trước, Mạch Sương đứng một bên chỉ đạo. Từ sau cái ngày bị đám người đeo mặt nạ kia tập kích ở thác nước, Mục Cẩm rút ra bài học, bèn chọn bãi cỏ cách quân doanh không xa để luyện kiếm.

Thời tiết giữa xuân, thi thoảng có một vài bông hoa dại lay động trên bãi cỏ xanh. Mục Cẩm mặc quần áo màu lam, Mạch Sương mặc quần áo màu trắng, giữa những cỏ xanh hoa dại, tay áo bay bay như hai con bướm nô đùa.

Buổi tối trở về quân doanh, Mục Cẩm đứng trước bàn, chuyên tâm nghiên cứu bản đồ địa hình, ngón tay lướt qua lướt lại trên tấm bản đồ da dê, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm theo.

Mạch Sương đọc xong một quyển sách, tự đi pha một ấm trà, ngồi bên cạnh bàn, nhìn Mục Cẩm nghiên cứu bản đồ ở bên kia. Người đó có một đôi mày kiếm rất đẹp, phần giữa trán hơi nhăn lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Có lẽ hôm nay luyện kiếm quá mức, hai vai hơi đau mỏi, hắn giơ tay xoa bóp vai, nâng tầm mắt lên khỏi tấm bản đồ, đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia.

Mạch Sương thất thần trong một chốc lát, bên môi Mục Cẩm lộ ra một nụ cười nhẹ, phần trán hơi nhăn lại cũng giãn ra.

Mạch Sương không nhanh không chậm bưng một chén trà tỏa hơi nóng lên: “Trà Bích Loa Xuân Động Đình mới pha, muốn nếm thử không?”

“Đúng lúc, hơi khát nước.” Mục Cẩm bước đến ngồi xuống ghế cạnh bàn trà, Mạch Sương rót một chén trà nóng đưa cho hắn.

Mục Cẩm nhận lấy, đặt ở đầu mũi ngửi một chút, lại nhấp nhẹ một hớp, trong miệng tràn ngập hương trà: “Hương như lan quế, vị như cam lâm, hóa ra là hương vị này.”

Mạch Sương để chén trà trong tay xuống, nhìn Mục Cẩm: “Lần đầu điện hạ uống loại trà này?”

“Phải nói là, lần đầu uống trà em pha.” Mục Cẩm nói.

Mạch Sương cười mà không nói.

Mục Cẩm lại nhấp thêm một hớp, chậm rãi nhắm mắt lại, tinh tế thưởng thức. Khi mở mắt ra, thấy Mạch Sương đứng dậy, đi ra sau lưng mình.

Mục Cẩm quay đầu: “Sao vậy?”

“Đừng động đậy.” Mạch Sương đặt hai tay lên vai hắn, dùng lực đạo phù hợp xoa bóp vai cho hắn.

Được Mạch Sương xoa bóp như vậy, cảm giác đau mỏi ở vai dần dần biến mất, mạch máu toàn thân thông suốt, thả lỏng khoan khoái. Nghĩ ra chắc là vừa rồi trong lúc vô ý đã bóp vai, cậu nhìn thấy được nên mới xoa bóp cho hắn.

Nhớ lại lần đầu tiên bảo Mạch Sương bóp vai, chẳng qua chỉ vì nhất thời nhanh miệng viện cớ, không ngờ cậu lại làm theo không lời oán thán. Có lần thứ nhất tất có lần thứ hai, lần thứ ba. Cho tới bây giờ, dường như đã là chuyện vô cùng tự nhiên.

Giống như một đôi vợ chồng bên nhau nhiều năm tương nhu dĩ mạt.

Mục Cẩm bất giác nghĩ đến cảnh tượng của ba mươi năm sau, hai người đều đã tóc đen tóc trắng lẫn lộn, trên mặt có những dấu vết của năm tháng, nhưng khi ánh mắt giao nhau, mặt mang ý cười, vẫn tâm hữu linh tê ân ái thắm thiết.

Tưởng tượng ra cảnh đó, bên môi Mục Cẩm lại là một nụ cười, đặt chén trà xuống cầm lấy bàn tay trắng ngần trên vai. Mạch Sương bị cầm tay hơi sững lại, dừng động tác xoa bóp.

Mục Cẩm đứng lên, nhìn Mạch Sương nói: “Em ngồi xuống.”

“Hmm?”

“Cứ ngồi xuống đi.”

Mạch Sương ngồi xuống chỗ Mục Cẩm vừa ngồi. Mục Cẩm buông tay cậu ra, vén phần tóc trên vai cậu ra sau lưng, hai tay đặt lên vai cậu bắt đầu xoa bóp.

Mạch Sương giữ lấy bàn tay trên vai, nghiêng đầu nói với người phía sau: “Chàng mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi sớm mộ chút.”

“Sao vậy, không thoải mái?”

“Em không mỏi vai.”

Mục Cẩm nói: “Ta còn tưởng là em ghét bỏ tay nghề của ta.”

“Sao vậy được.”

“Nếu không phải, vậy thì ngồi im.” Nói xong, Mục Cẩm lại tiếp tục xoa bóp vai cậu.

Mục Cẩm kiên trì như thế, Mạch Sương cũng để mặc hắn.

Về chuyện thảo phạt quân Bắc, Mục Cẩm đã triệu tập tướng sĩ dưới trướng đến bàn bạc.

__Hết chương 56__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play