Vốn không phải là ý nguyện trong lòng y, thế nhưng dưới tác dụng của dược vật lại trở thành khát cầu nội tâm của y. Mặt ngoài Tích Duyên mặc dù vẫn vô cùng bình tĩnh, thế nhưng nội tâm y đã sớm rơi vào bể dục.
Sâu bên trong tầng tầng lớp lớp cây cối nơi Trương gia hậu viện, giữa những bụi cỏ truyền đến từng trận thanh âm vừa *** mĩ lại vừa quỷ dị. Tựa như thanh âm hai thân thể va chạm vào nhau, xen vào những tiếng rên rỉ yếu ớt không kềm chế được, khiến người nghe một trận tâm can ngứa ngáy. Mặt cỏ phát ra những hưởng thanh sa sa, cùng với thanh âm rên rỉ khẽ run của nam nhân và *** mĩ thủy thanh phát ra từ hai đầu lưỡi không ngừng giao triền đan xen vào nhau tạo thành một bản nhạc khúc *** loạn.
“Buông, nóng quá......” Thanh âm của Tích Duyên cơ hồ không thể nghe thấy. Bên tai y ẩn ẩn có thanh âm gầm gừ của dã thú, hai thân thể nóng rực lại không ngừng dán chặt vào nhau, giao triền giữa những bụi cỏ.
“Ngươi siết chặt như vậy làm thế nào ta có thể buông ra ngươi. Ngươi nếu thích ta đối với ngươi như vậy, ngươi cứ việc nói thẳng, ta không ngại thỏa mãn ngươi.” Cửu Hoàng ngăn lại đôi môi đang rung động của Tích Duyên, từ từ nheo lại song mâu ánh lên vài tia lười nhác. Hơi thở nóng rực của Tích Duyên khiến *** trong hắn càng thêm tăng vọt, thế nhưng thanh âm của hắn vẫn thủy chung lại như trước lộ ra tia lạnh nhạt cùng vài phần biếng nhác, “Hoặc là, ngươi nếu muốn có thể cùng ta quay về Tuyết sơn.” Thanh âm của hắn rất nhẹ, tựa như vũ mao phất qua màng tai của nam nhân, khiến kẻ khác tâm thần nhộn nhạo.
Cùng hắn quay về Tuyết sơn......
Chẳng lẽ muốn chết sao......
Tích Duyên đương nhiên không muốn, y trừ bỏ lắc đầu, ngoài ra còn có thể nói cái gì? Cửu Hoàng tưởng y hạ dược hắn, hiện giờ chính y cũng trúng dược, không ngừng giãy dụa trong bể dục, y căn bản không thể hướng Cửu Hoàng giải thích rõ ràng, y cũng không muốn giải thích, bởi vì giờ này khắc này, y há mồm phun ra toàn bộ chỉ có những thanh âm rên rỉ ẩn nhẫn.
Tích Duyên không nhớ được Cửu Hoàng rốt cuộc đem mình đặt trên mặt cỏ ngồi bao lâu, y chỉ cảm thấy đầu lưỡi hồng nhuận của Cửu Hoàng cùng bạch phát như tuyết nhẹ nhàng đảo qua làn da y, khiến toàn thân y không ngừng mà khẽ run rẩy, đồng thời kích thích da thịt mẫn cảm của nam nhân. Làn da màu mật ong vì *** mà dần dần phiếm hồng, song mâu nam nhân mang theo vẻ mê ly rung động, hợp với đôi môi nhẹ nhàng run rẩy, cùng với thân thể không thể tự điều khiển mà không ngừng run lên, hết thảy của nam nhân hiện tại ở trong mắt Cửu Hoàng, đều vô cùng mê người......
Sợi tóc ướt át của nam nhân dán trước ngực, hai điểm màu sắc động lòng người nơi lòng ngực y. Dục vọng của Cửu Hoàng nóng đến độ tưởng như muốn thiêu đốt hai mặt đùi của y sớm đã chôn sâu trong cơ thể nóng ẩm của nam nhân, nhẹ nhàng tiến vào thật sâu khiến cừ đạo nóng rực của y dần dần càng siết chặt lại. Thân thể hai người dán vào nhau, ở trong bụi cỏ lăn qua lộn lại. Hai chân thon dài của Tích Duyên vòng qua thắt lưng Cửu Hoàng. Sự xâm nhập của Cửu Hoàng khiến y buộc phải làm như vậy mới có thể thả lỏng thân thể đang không ngừng run rẩy của mình. Mái tóc dài ướt đẫm bởi mồ hôi. Không khí tràn ngập khí tức *** mĩ.
Không khí oi bức khiến Tích Duyên cảm thấy bản thân hô hấp cũng không thông. Ngay cả Cửu Hoàng vì hàng năm sinh hoạt tại Tuyết sơn nên cũng không thích ứng lắm với loại thời tiết nóng như vậy, nhưng Tích Duyên xích lỏa hiện tại lại đang nằm dưới thân hắn, vì vậy hắn cũng không rảnh mà bận tâm đến. Dục vọng của hắn chôn sâu ở nơi vừa nóng lại vừa ẩm ướt kia vẫn chưa thỏa mãn, hạ phúc của hắn tựa như đang bị bạo nhiệt thiêu đốt. Hắn cử động thân mình, đem hỏa nhiệt của bản thân đẩy mạnh vào bên trong cơ thể nam nhân.
Thẳng đến khi Tích Duyên vô lực đưa tay đẩy hắn ra, hắn mới cúi đầu, thản nhiên hỏi y: “Cảm giác như thế nào? Bên trong ngươi nóng quá, tựa như muốn hòa tan cả ta, hảo chặt.....” Cửu Hoàng kéo ra hai chân đang run rẩy của Tích Duyên, khiến y nghiêng thân nằm trên mặt cỏ. Lúc này hắn mới chậm rãi loan hạ thắt lưng, nằm úp sấp trên người Tích Duyên, đôi môi hắn liền sau đó đặt lên cánh tay y......
——————————————
Tích thúc
Xen ——
Mạt Đồng: thừa dịp ta không có mặt, ăn thịt của ta
Cửu Hoàng: ta là người dẫn đầu thế thôi
Tích Duyên: 0.
Phật Hàng: buồn cười, hảo đói a (Vâng, đương nhiên là anh sẽ đói, anh là tiểu công đáng thương nhất chưa dc đụng vào đại thúc a =]] cho chừa cái tội chảnh!)
Xích Luyện: tùy tiện ăn, cứ việc thoải mái ăn, không liên quan đến ta, ăn tùy ý đi.
Tích Duyên:......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT