Tích Duyên nhìn đến Xích Luyện xuất hiện, mới đầu còn đang kinh diễm, dần dần sắc mặt lại chuyển biến thành lo lắng: “Hôm nay không nên xuất môn, ngươi như vậy rất nguy hiểm.”

“......”

“Vô phương, ta chỉ là muốn gặp Tích đại ca, vì vậy không kịp suy nghĩ chân liền đã tự đi rồi.” Xích Luyện khóe miệng cong lên thành một cười nhàn nhạt, đồng tử dưới ánh nến càng trở nên thâm thúy, làm nổi bật lên làn da trắng nhợt nhạt dị thường yêu mị.

Tích Duyên chỉ cần nghe cũng biết lời nói của Xích Luyện là mang theo vài phần trách cứ mình, lúc này, y mới nhìn đến bầu rượu trên tay Xích Luyện. Tích Duyên thủy chung vẫn là không có biện pháp quở mắng Xích Luyện vì vậy y đành thỉnh hắn đến thiện thính.

Hôm nay Tích Duyên nguyên bản định xuất môn kiểm tra tình hình đường phố bên ngoài, cũng tiện thể tùy tiện thay bách tính tróc yêu. Thanh âm kêu gào thường vang lên rất nhiều trên đường cái, người của quan phủ cũng vì vậy mà lệnh thôn dân không nên rời khỏi nhà, mà sự xuất hiện của Xích Luyện hiện tại không nững khiến cho nam nhân vô cùng kinh ngạc, mà cũng chính là buộc y phải ở lại trong phủ.

Thực hiển nhiên......

Xích Luyện là muốn tìm y uống rượu, chính là y nếu say, kia ngày mai phải như thế nào để ứng phó những sự việc bất ngờ có thể xảy ra? Thời kì hiện tại, chỉ cần thả lỏng cảnh giác một chút liền sẽ bị yêu nghiệt thừa cơ mà tàn sát a.

“Ta chỉ có thể uống một chút.” Tích Duyên nói trước, để tránh đến lúc đó lại ngừng không được.

Xích Luyện một bên thay nam nhân rót rượu, một bên gật đầu đáp lại: “Ngươi tùy ý.” Kỳ thật Xích Luyện không thích uống rượu, rượu với hắn mà nói giống như nước lã, căn bản không có tác dụng.

Chính là, nếu muốn nam nhân tùy ý nghe theo bố trí của hắn, buộc phải khiến nam nhân quá chén, hắn không hy vọng vào việc trường kỳ dùng miên thuật chi phối thân thể nam nhân, như vậy chắc chắn sẽ làm tổn hại đến linh khí trong cơ thể y.

Hai người lời nói ôn hoà, cử chỉ thanh nhã ngồi nói chuyện cùng nhau. Tích Duyên uống cống rượu thượng đẳng Xích Luyện mang đến, sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, không khí cũng lạnh dần khiến người cảm thấy một trận lạnh lẽo, liền ngay cả ngực Tích Duyên cũng đã bắt đầu có dấu hiệu phát lạnh......

Âm khí bên ngoài thực nặng.

Không lâu sau, Mạt Đồng xuất hiện......

Hắn chân giẫm trường ngoa tiểu xảo đi tới, Xích Luyện nhìn đến hắn xuất hiện, không khỏi có chút nghi hoặc, nam nhân đem chuyện tình ngày đó nói cho Xích Luyện, cũng có nói về sau y phải thu lưu Mạt Đồng.

“Uy ——” Mạt Đồng vươn tay nhéo nhéo chân nam nhân, liếc mắt nhìn y một cái, liền hất cằm hướng tới Xích Luyện, tuy vậy ánh mắt của hắn thủy chung lại không một khắc rời khỏi Tích Duyên, “Bảo bằng hữu của ngươi rót rượu cho ta, hảo rượu khó tìm như vậy mà cũng có thể tìm được.”

Đồng tử của Mạt Đồng lóe lóe lên. Trương Tử Yến hiện đã đi tắm, ngày hôm nay yêu khí lại mạnh như vậy, rượu trong phòng hắn sớm đã bị hắn xử cạn, bắt nha hoàn đi mua thêm rượu nàng lại nói cô gia không cho xuất phủ, vừa lúc lại ngửi được tửu hương, hắn liền lần mò mà tìm đến đây.

Hắn mới đầu còn tưởng nam nhân này có bao nhiêu phần chính phái, ra bất quá cũng chỉ đến thế, còn không phải cùng tên xà yêu này làm trò hại người sao, bất quá cái tên xà yêu này cũng thật là có bản lĩnh, có thể tìm được loại rượu thượng đẳng như vậy.

Ánh mắt Xích Luyện trầm xuống vài phần, âm thầm quan sát Mạt Đồng, hắn cũng không mở miệng nói chuyện, ai cũng không biết hắn hiện tại là đang suy nghĩ cái gì. Ánh nến diễm hồng bao phủ lấy hắn khiến tơ lụa cẩm tú đang vận trên người tản ra quang mang nhu hòa......

Tích Duyên bất đắc dĩ thở dài, tửu lượng của tiểu oa nhi này y đã sớm kiến qua, hắn cứ như vĩnh viễn cũng không thể say, là một cái tiểu tửu quỷ, chỉ cần mũi ngửi được tửu vị thân liền tự mò đến......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play