Nam nhân nhưng thật ra cảm thấy gần đây Nham Vân rất an phận, không có động tay động chân với hắn, cũng không giống Phật Hàng thích ôm hắn xoa tới xoa lui như vậy, cũng không giống Mạt Đồng tách chân hắn ra liền trực tiếp đến như vậy, tuy rằng không có ôn nhu như Cửu Hoàng, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt như Xích Luyện, nhưng mà nam nhân ở Nham Môn cũng coi như thoải mái.

Chủ yếu là Nham Vân sau đó mỗi ngày đều sai người quan sát nam nhân, muốn khiến nam nhân không thoải mái đều khó, hơn nữa Nham Vân bận rộn nhất cũng không mắc lỗi, sự tình xong xuôi sẽ trở lại.

Cả buổi tối có đôi khi ngồi ở trước bàn nghiên cứu cuốn sách kia, nam nhân tìm y đòi sách rất nhiều lần, y cũng không trả, luôn nói “Chưa xem xong”, “Ta xem thêm mấy lần nữa”, “Ta cò chưa nhớ kỹ toàn bộ”…….

Cho tới bây giờ Nham Vân chưa xem qua loại sách này, y rất mới lạ, giống như tiểu hài tử được đến thứ yêu thích, y có thời gian rảnh liền lấy ra xem. Sau đó ở trong đầu muốn làm gì thì làm đối nam nhân.

Nham Vân cảm thấy chính mình gần đây càng ngày càng kỳ quái, nhìn đến Liễu Phong thật giống như nhìn đến nam nhân, mỗi lần Liễu Phong đàm luận sự tình mở rộng môn phái, y đều cảm thấy hình như là đang nói chuyện cùng nam nhân.

Nhưng cảm thấy Liễu Phong cùng nam nhân thật rất giống, chỉ là thần thái có chút tương tự, địa phương khác không quá giống nhau, đã nhiều ngày y đều đang quan sát Liễu Phong, y phát hiện trước kia Liễu Phong không thích cười, luôn lạnh lạnh lùng lùng như vậy.

Nhưng mà nam nhân mới thích cười với y, mà tươi cười này của Liễu Phong cực kỳ giống nam nhân, nhưng mà lại không có cái loại cảm giác vui vẻ phát ra từ nội tâm của nam nhân mà thôi.

Nếu như Liễu Phong mất hứng, liền sẽ bực bội không nói lời nào, trước kia Liễu Phong không vui, hoặc là thời điểm cảm thấy y phiền, luôn mở miệng chỉ trích y, sẽ không ôn thuận (dịu dàng)

Ngược lại là chỉ có nam nhân mới có thể như vậy.

Bởi vì thời điểm hai người bọn họ dùng bữa thì nam nhân bình thường không xuất hiện, nhưng mà y phát hiện gần đây thời điểm Liễu Phong múc canh cho y, động tác kia, thần thái kia, bộ dáng quan tâm kia, quả thật cùng nam nhân y chang, y thiếu chút nữa trực tiếp kêu Liễu Phong là “a Thúc”.

Ngay khi y cảm thấy Liễu Phong càng ngày càng kỳ quái, đồng thời y xem cuốn sách “tư tàng” của nam nhân, cũng cảm giác áp lực trong lòng đã lâu kia đang mãnh liệt ngóc đầu dậy.

Y nhịn nửa năm.

Bây giờ còn nhịn tới xuất hiện ảo giác rồi……..

Gần đây y nhìn đến Liễu Phong liền giống như nhìn nam nhân,

Mà khi y chân chính nhìn đến nam nhân, thật giống như nhìn đến nam nhân đang khiêu khích y, mỗi đêm thời điểm y trở về phòng, nam nhân đều là “y sam lộn xộn” nằm ở trên giường…….

Y liền giống như nhìn đến nam nhân đang chậm rãi cởi bỏ vạt áo, thong dong cởi y sam ra, một bên vuốt ve thân thể của chính mình, một bên hướng tới y mở chân ra……..

Miệng mỗi lần còn đều nói…….

“Ôm ta”.

……..

“Mau tới đây”.

…….

“Nham Vân, ngươi còn chờ cái gì? Ngươi không nghĩ muốn ta sao? Không muốn làm cùng ta sao?”.

…….

Trong đầu Nham Vân nhìn đến hình ảnh đều không khớp với hiện thực, mỗi khi thời điểm y đang nghĩ lung tung, nam nhân trong hiện thực không phải im lặng nằm ở trên giường nhìn y, chính là ngồi bình tĩnh uống trà…….

Nham Vân thậm chí còn ôm nam nhân hưng trí dạt dào mời đón nói: “Chúng ta cùng nhau xem, tiện đường có thể nghiên cứu một chút”. Mỗi lúc này, y đều sẽ không chớp mắt nhìn chằm chằm nam nhân, quan sát biểu tình của nam nhân.

Mà mỗi lần nam nhân đều là bình tĩnh liếc y 1 cái, “Hạ lưu……”. Nhưng mà thanh âm của nam nhân mắng y, rất thấp, rất nhẹ…….

Nham Vân dán tại bên tai nam nhân, một bên vuốt ve thắt lưng của nam nhân, một bên hôn cổ của nam nhân, mỗi lần đều lấy lời nói đồng dạng chặn họng nam nhân: “Người cho ngươi sách này càng hạ lưu”.

“……..”. Nam nhân bị Nham Vân làm nghẹn họng tới vô ngữ (tắt tiếng luôn).

“Ta biết ai đưa cho ngươi, ngoại trừ ma đầu kia sẽ cho ngươi loại đồ vật này ra, còn có ai sẽ làm hành vi hạ lưu này như y chứ”. Nham Vân ám chỉ Mạt Đồng.

Nam nhân không lên tiếng.

Nham Vân thấy nam nhân không nói gì, y liền biết đoán đúng rồi, y nói với nam nhân mấy ngày trước Phật Hàng đã tới Nham môn, nhưng mà hiện tại lại đi rồi, mà Nham Vân chính là nói với Phật Hàng, giữa y cùng nam nhân có một số việc còn phải xử lý, muốn nam nhân ở lại đây thêm 1 thời gian, Phật Hàng cũng chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện giữa nam nhân cùng Nham Vân, cũng liền ngầm đồng ý nam nhân ở tại chỗ này, chỉ là tỏ ý một tháng sau tới đón nam nhân, dù sao quan hệ đều tới nước này rồi, cũng không có cái gì lo lắng.

Đêm nay hai người đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bên ngoài truyền đến truyền đến một trận tiếng đập cửa ——

“Là ai?”. Nham Vân cảnh giác nhìn về phía bên ngoài, y phân phó đệ tử không được đến quấy rầy.

Lúc này bên ngoài lại truyền đến một cái thanh âm thanh lãnh: “Ta có lời muốn nói cùng ngươi”.

Nam nhân lập tức liền nghe ra thanh âm này là Liễu Phong…….

Nham Vân vốn đã ngủ rồi lập tức ngồi dậy, y liếc mắt nhìn nam nhân một cái, phát hiện nam nhân cũng không phản đối, y trực tiếp kéo màn giường xuống, liền đi mở cửa.

Nam nhân nghe được Liễu Phong vào phòng, tiếp theo chợt nghe đến thanh âm châm trà cùng trò chuyện.

“Gần đây ngươi rốt cuộc làm sao vậy, mỗi lần bảo ngươi bồi ta đi xuống núi, ngươi đều không đi, cơm nước xong liền về phòng, trong phòng ngươi có vật gì hấp dẫn ngươi như thế?”. Liễu Phong bất mãn chất vấn Nham Vân, Liễu Phong cảm thấy Nham Vân rất kỳ quái, trước kia Nham Vân sẽ không đối y như vậy.

“Ngươi tìm ta liền vì loại sự tình này?”. Nham Vân đang rót trà cho Liễu Phong.

“Có phải ngươi vì Liễu Tích Vân cho nên xa cách ta?”. Liễu Phong hốc mắt đỏ.

Nham Vân không nghĩ tới Liễu Phong sẽ trực tiếp như thế, y lắc đầu nói: “Không phải, ngươi sao lại khóc, đừng khóc…….”. Y mềm giọng, hiển nhiên có chút bất ngờ, giơ tay lau nước mắt cho Liễu Phong, Liễu Phong làm đổ trà.

Liền ngay cả nam nhân đang ngồi ở trong giường, cũng biết Liễu Phong đang nổi giận, tính tình hai cái đồ đệ hắn cũng không tốt lắm, nhưng mà Nham Vân lại bị Liễu Phong thu phục, Liễu Phong vừa khóc, Nham Vân liền không biện pháp…….

Nam nhân nhìn đến Liễu Phong ôm lấy Nham Vân, vùi đầu tại trước ngực Nham Vân, Liễu Phong vốn liền lớn lên xinh đẹp, đừng nói là Nham Vân, liền ngay cả nam nhân đều bắt đầu thương tiếc.

“Không phải ngươi nói ngươi rất thích ta sao, ngươi từ nhỏ liền theo đuổi ta, hiện nay ngươi lại hờ hững đối ta, ngươi đến tột cùng có ý gì, chẳng lẽ thích của ngươi cũng chỉ là tới loại trình độ này?”. Liễu Phong vùi đầu chất vấn Nham Vân, nước mắt theo hai má chảy xuống, nam nhân thấy rõ rõ ràng ràng, nam nhân nhìn đến Liễu Phong thương tâm, cùng Nham Vân đau lòng.

“…….”. Nham Vân không có trả lời Liễu Phong, chỉ là giơ tay an ủi vỗ vỗ lưng của Liễu Phong.

“Liễu Tích Vân làm vì ngươi, ta cũng có thể”. Liễu Phong làm ra nhượng bộ lớn nhất, y bỏ xuống cao ngạo tự tôn, nói: “Ngươi muốn ôm ta cũng có thể……..”. Lông mi của y đang run run, nước mắt theo hốc mắt rơi xuống, nhỏ ở trên mu bàn tay của Nham Vân.

Đối mặt chủ động của Liễu Phong, tâm của Nham Vân cũng rối loạn.

Nam nhân bình tĩnh xem, hắn nhìn đến Liễu Phong giơ tay cởi bỏ y bào, chậm rãi cởi y sam của chính mình ra, y bào kia theo đầu vai tuột xuống, đầu vai trắng nõn như ngọc của Liễu Phong lộ ra…….

Tim của nam nhân cũng đập nhanh hơn.

Nhưng mà Nham Vân lại giơ tay tóm lấy tay của Liễu Phong, chỉnh tốt y sam của Liễu Phong, “Ngươi không cần cái dạng này, hiện tại cho dù ngươi có thể, ta không thể làm như vậy”. Nham Vân cúi đầu buộc tốt vạt áo cho Liễu Phong, y đương nhiên không có quên nam nhân vẫn tại trên giường, nếu như y thật sự cùng Liễu Phong làm, vậy nam nhân không hận chết y sao.

Sau khi Liễu Phong bị cự tuyệt, sắc mặt trở nên rất khó coi: “Được, ngươi đã kiên quyết như vậy, ta đây ngày mai trở về Thanh Sơn, sau này chúng ta cả đời không qua lại với nhau!!!”. Liễu Phong dứt lời liền u oán nhìn chằm chằm Nham Vân.

Lập tức ——

Ba ——

Một tiếng tát tai thanh thúy vang lên ở trong phòng, nhất thời trong phòng im lặng, nhưng mà nam nhân vẫn là dị thường bình tĩnh nhìn bọn họ, Liễu Phong hung hăng tát Nham Vân 1 cái…….

Nham Vân không nói chuyện.

Liễu Phong cảm thấy chính mình hy sinh rất lớn, y đều chủ động đưa lên cửa, nếu Nham Vân cự tuyệt y, tuy rằng lúc trước y là năm lần bảy lượt cự tuyệt Nham Vân, nhưng mà Nham Vân lại luôn đuổi theo bước chân của y, nhìn đến Nham Vân vì y mà không ngừng biến cường, y thật cao hứng, y cũng biết Nham Vân đang đợi y ngày nào đó chủ động hiến thân……..

Nhưng mà……..

Nhưng mà hiện tại y chủ động, Nham Vân cũng không nguyện ý, y cho rằng chỉ cần chính mình chịu chủ động, Nham Vân liền sẽ không cự tuyệt y, nhưng mà khi y gặp phải loại đối đãi này, lòng tự trọng của y lại bắt đầu quấy phá, cho tới bây giờ đều chỉ có y cự tuyệt người khác, Nham Vân không thể cự tuyệt y. Liễu Phong rất hận Liễu Tích Vân, nếu không phải Liễu Tích Vân, Nham Vân cũng sẽ không cự tuyệt y nhiều lần như vậy.

Y viết thư cho Nham Vân, Nham Vân không xem cũng không hồi âm cho y, còn trả thư y viết lại cho y, y bảo Nham Vân bồi y dạo chơi hội hoa đăng, Nham Vân cũng là tâm bất tại yên (tư tưởng không tập trung).

Sau khi nhìn đến Liễu Tích Vân liền dứt khoát trực tiếp bỏ y lại đi mất…….

Cơn tức của y trút lên Liễu Tích Vân, y chẳng qua là thuận miệng nói 1 chút không có thành kiến đối Liễu Tích Vân mà thôi, Nham Vân thật mang Liễu Tích Vân lên trên núi, y cũng nhìn ra gần đây thái độ Nham Vân đối y rất qua quít.

Tâm tình của y rơi xuống đáy cốc, mà hiện tại Nham Vân thế nhưng trực tiếp cự tuyệt y hiến thân như thế, y là quyết tâm rất lớn mới đến nơi này, nhưng mà……..

“Chúng ta nhận thức mười mấy năm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiện tại ngươi lại đối ta như vậy”. Liễu Phong chỉ trích Nham Vân, đánh nát chén trà trên bàn, y phi thường tức giận.

“Chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện”. Nham Vân không muốn quấy rầy đến nam nhân, nghĩ muốn kéo Liễu Phong đi ra ngoài, nhưng mà Liễu Phong lại hất tay Nham Vân ra, nói cái gì cũng chính là không đi ra ngoài.

Liễu Phong khóc.

Hơn nữa khóc thật sự thương tâm, y chính là ôm Nham Vân không buông tay, nhưng mà Nham Vân lại đẩy y ra mấy lần, Liễu Phong lại quấn lên, cuối cùng Nham Vân phiền cực kỳ.

“Ngươi đủ rồi”. Nham Vân trực tiếp đẩy Liễu Phong ra, “Lần trước đã rất rõ ràng nói với ngươi, ngươi là chưởng môn của Bạch Vân Quan, ngươi cần gì mất thể diện tại nơi này của ta, ngươi quay về đi”.

Liễu Phong tức giận liền tát Nham Vân mấy cái, thấy Nham Vân không đánh trả, y liền đạp mấy cái, thấy Nham Vân vẫn là đứng không nhúc nhích, y càng thêm tức giận, nhìn đến Nham Vân diện vô biểu tình (mặt ko biểu cảm) nhìn y, liền biết giữa y cùng Nham Vân là không có khả năng.

“Ngươi đánh đủ hay chưa, đánh đủ liền đi đi, ta muốn nghỉ ngơi”. Nham Vân diện vô biểu tình xoa xoa mặt mình, trong con ngươi của y tràn đầy lạnh lùng.

“Hừ!”. Liễu Phong cũng không nói thêm nữa, y lựa chọn rời khỏi Nham môn, nửa năm qua y hoàn toàn là thật sự theo đuổi Nham Vân, hiện tại ngược lại Nham Vân cũng không cần rồi, y đương nhiên phi thường khó chịu, y cũng không có đợi tới ngày mai, lúc này liền ngự kiếm rời khỏi Nham môn.

Đêm này.

Nam nhân cả đêm cũng không ngủ, nhưng mà Nham Vân ôm hắn ngủ giống như heo chết, hắn không tiện nhúng tay sự tình của Nham Vân cùng Liễu Phong, nhìn đến Liễu Phong chủ động thì hắn rất bất ngờ, nhìn đến Nham Vân cự tuyệt Liễu Phong thì hắn càng bất ngờ, Liễu Phong vừa nháo như vậy, hình tượng ở trong lòng của Nham Vân cũng bị sụp đổ nát nét, sau đêm nay Nham Vân liền không nhắc tới Liễu Phong nữa.

Sau khi Liễu Phong đi rồi, phạm vi hoạt động của nam nhân liền rộng hơn, Nham Vân thu nhận đệ tử mới, nam nhân thỉnh thoảng sẽ đi nhìn xem, hắn sẽ đi bên ngoài bồi Nham Vân dùng bữa, thẳng đến nửa tháng sau nam nhân mới biết Nham Vân mời hắn lên núi ngoại trừ muốn đẻ hắn ở thoải mái một chút, còn có đó là đại khánh sau khi Nham Vân trùng kiến Nham môn, mời hắn tới dự lễ.

Bên trong Nham môn rất lớn, cung điện cùng kiến trúc đều phi thường to lớn, nam nhân phải từ hành lang rộng như vậy đi rất lâu, mới có thể đi đến đại điện của Nham môn.

Buổi tối hôm nay rất nhiều khách nhân đến đây, nam nhân cũng bị mời không ít rượu, hơn nữa đệ tử của Nham môn kính rượu hắn, hắn uống rất nhiều, thời điểm kết thúc đi đường cũng không vững.

Tuy rằng nam nhân uống rất được, nhưng mà 1 cũng không địch được 100, hắn bị Nham Vân kéo đi hướng trong phòng, chỉ là thời điểm đi đến ngoài điện các thứ 17, hắn đã đi không nỗi nữa rồi.

Hắn ngồi dưới chân núi giả thật lớn ở trong viện tử nghỉ ngơi, hắn dựa vào vách đá sặc sỡ thở hổn hển, đối diện hai người chính là quỷ ngục Nham môn dùng để phong tỏa oan hồn.

Nơi này bình thường là đệ tử không được tự tiện đi vào, Nham Vân mang theo nam nhân đi tới gần mới quyết định đi hướng bên này, tuy rằng Nham Vân uống rất nhiều rượu nhưng mà y không uống say.

Nhìn đến nam nhân tựa trên cầu thang, Nham Vân giơ tay kéo nam nhân, “Ngươi uống say”. Y cúi người xuống, một bàn tay nắm thắt lưng của nam nhân, một bàn tay nắm cằm của nam nhân.

Làm cho đôi môi hơi mở của nam nhân lộ ra đầu lưỡi đỏ ướt kia…….

“Ta không có say……”.

Trong hành lang, ánh nến trên vách đá kia theo gió đêm nhẹ nhàng lay động, ánh sáng bốn phía không sáng lắm, mà đại môn của quỷ ngục kia dùng phù văn thật lớn khóa lại cùng với linh trận phong tỏa…….

Linh quang ẩn ẩn lưu chuyển……..

Trên núi giả này có 1 cái đình, phía dưới là hồ nước đủ loại hoa sen, có nước từ trên núi giả chảy vào giữa hồ, mấy cây đại thụ cao vút đứng sừng sững ở trong viện tử, che đi ánh trăng lờ mờ.

“A Thúc, ta ôm ngươi trở về phòng”. Nham Vân bế nam nhân lên.

Nam nhân rất nặng.

Cả người hắn tựa cả lên trên người Nham Vân, túy nhãn (mắt say lờ đờ) của hắn mê ly nhìn Nham Vân, hàm hồ thấp giọng nỉ non nói: “Nhị Cẩu tử, a Thúc rất nhớ ngươi…….”.

“Nhị Cẩu tử cũng rất nhớ a Thúc”. Nham Vân thấp giọng nói xong, liền không chút do dự hôn lên đôi môi bị rượu cay tới ửng đỏ của nam nhân, đầu lưỡi nóng ướt của nam nhân rất nóng rất nóng……..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play