“Ngươi thật là tốt, tự mình đút ngô ăn, ngô thật ngượng ngùng”. Phật Hàng nhìn chằm chằm đôi mắt thần sắc ôn hòa của nam nhân, y vừa nói vừa há miệng ngậm khối đường trong tay của nam nhân, “Quả nhiên rất ngọt”.

Phật Hàng làm trò trước mặt Mạt Đồng, thuận thế hôn ngón tay của nam nhân, nắm tay của nam nhân, làm cho tay của nam nhân tự nhiên buông trước người, nam nhân chỉ có thể im lặng nhìn y.

Dưới ánh mặt trời.

Lông mi của nam nhân phủ bóng lên đôi mắt ôn nhuận của hắn, vẻ mặt của hắn thực ôn nhu, liền như vậy ngồi ở trên người cung chủ Tà Đế cung ngân phát (tóc bạc) bay bay, gương mặt tuấn mỹ của Phật Hàng ở dưới ánh mặt trời lóa mắt tới nỗi làm cho hắn không dám nhìn thẳng, trắng nõn lại dễ nhìn, đầu ngân phát kia của Phật Hàng phiêu dật ở trong quang hoa nhàn nhạt, tản ra vầng sáng nguyệt sắc hoa mỹ……..

Phật Hàng tỉ mỉ nhấm nháp đồ ngọt của nam nhân cho y ăn, y liền tiến đến trước mặt của nam nhân, dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm chóp mũi của nam nhân một chút, đôi môi của y trác (mổ) môi của nam nhân một chút………

Phật Hàng làm trò trước mặt Mạt Đồng, không e dè hôn nam nhân một cái, y dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy thấp giọng nói vài câu gì đó với nam nhân, chỉ thấy ánh mắt nam nhân đảo qua đảo lại, Mạt Đồng ở bên cạnh tuy rằng trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không thể làm cái gì đối Phật Hàng, pháp lực của y căn bản là đánh không lại Phật Hàng.

Nhìn đến Phật Hàng thân mật cùng nam nhân như thế, hơn nữa bộ dáng nam nhân còn một chút cũng không phản kháng, Mạt Đồng cũng không có rất tức giận, bởi vì y cũng không phải chưa thấy qua loại tình huống này.

Từng, thậm chí là thời điểm nam nhân làm cái loại chuyện này cùng Phật Hàng, Mạt Đồng có khi đều sẽ tách chân của nam nhân xem xét, nhìn chăm chú vào hai người, hoặc là gia nhập cùng bọn họ, hoặc là bàng quan (đứng ngoài quan sát)thưởng thức, cho nên y cũng không có phản ứng quá lớn.

Chính là động tác Phật Hàng ôm nam nhân rất thân mật, nam nhân lại dùng cái loại ánh mắt mềm mại này nhìn lại Phật Hàng, dây dưa của 2 người ở trong mắt của Mạt Đồng có thể nói là tình ý triền miên.

Mạt Đồng cũng không có sốt ruột tách hai người bọn họ ra, y chính là ánh mắt nguy hiểm lặng yên đánh giá nam nhân cả khuôn mặt ôn hòa kia, nhìn đến nam nhân không có ý tứ phản cảm thì y liền không có lại ngăn cản.

Chính là trêu ghẹo, nói một câu chua loét: “Tích thúc, ngươi đã thích Phật Hàng như vậy, vậy ngươi đi theo y là tốt rồi, ta sẽ không để ý, dù sao y cũng triền(quấn) ngươi lâu như vậy”.

Mạt Đồng chính là khí nói (nói lẫy, dỗi)……

Nhưng là lại trúng tâm ý của Phật Hàng, y khá đủ thâm ý nhướn mày nhìn Mạt Đồng: “Ngươi cũng đừng hối hận, lời ngươi nói ra rồi liền như nước hất ra ngoài, hiện giờ nếu ngươi muốn thu hồi liền không có khả năng”.

Phật Hàng thừa thắng xông lên, cười khẽ xoa xoa thắt lưng mềm dẻo của nam nhân, cũng ngước lên nhìn về phía nam nhân đang cúi đầu nhìn y chăm chú: “Ngươi nghe thấy chứ, Mạt Đồng không cần ngươi, ngươi cần gì treo cổ trên một thân cây, hơn nữa Mạt Đồng cũng bề bộn nhiều việc, y ắt phải ngày nào đó liền sẽ rời đi làm sự tình, ngươi có tin tưởng Mạt Đồng vĩnh viễn không rời khỏi ngươi?”.

Nam nhân còn chăm chú nghe lời nói của Phật Hàng, hắn không có cách nào đáp lại.

Mạt Đồng vẫn đang nhìn nam nhân, đang chờ đợi nam nhân trả lời, nam nhân chính là bình tĩnh chớp mắt, không có thanh âm ngỏ lời gì, Phật Hàng cúi đầu chôn ở bờ ngực ấm áp của nam nhân, ngửi hơi thở ôn nhuyễn của nam nhân, đè xuống vị ngọt tới ngấy của kẹo đường vừa rồi y ăn, trong miệng y còn tràn đầy hương vị ngọt ngấy, y vùi đầu ở trước ngực rắn chắc của nam nhân…….

Phật hàng nhẹ giọng cười khẽ, dùng thanh âm chỉ có nam nhân có thể nghe được, nói vài câu đối nam nhân, trong miệng y thở ra nhiệt khí, xúc cảm lửa nóng kia, cùng hơi thở thiêu đốt người khác kia, đã ươn ướt trong ngực của nam nhân.

Nam nhân cảm giác được Phật Hàng ôm chặt hắn thêm vài phần.

“Tích thúc, Phật Hàng đang tính toán dao động ngươi”. Mạt Đồng cũng không sốt ruột, thảnh thơi thảnh thơi nói thẳng, “Hôm nay liền dứt khoát nói thẳng vào chính đề đi, ngươi cũng triền Tích thúc đã lâu như vậy, ngươi cũng biết chuyện giữa ta ta cùng với hắn, hiện nay Tích thúc cùng một chỗ với ta, nghĩ muốn cuộc sống yên ổn, hắn không muốn ngươi lại tới phiền hắn, Phật Hàng, ta nói đã đủ rõ ràng rồi chứ”.

“Ngươi nói thật sự rõ ràng, nhưng ngươi muốn độc chiếm hắn thì tuyệt đối là không có khả năng, Xích Luyện đã trở lại, mấy ngày nay dây dưa không ít cùng Tích thúc của ngươi, cho dù ngô không tranh thì Xích Luyện cũng sẽ tranh, cho dù Xích Luyện không tranh thì những người khác cũng sẽ tranh”. Phật hàng vẫn chưa ngước mắt nhìn Mạt Đồng, y chỉ là vướn ngón tay thay nam nhân chỉnh lý lại y phục một chút, sau đó cứ như vậy ôm nam nhân ẩm trà.

Nam nhân không thể nói, không thể động, chỉ có thể im lặng nhìn chăm chú vào Phật Hàng, hắn cảm giác được mỗi một lần Phật hàng ngước mắt nhìn hắn đều mang theo biểu tình khác nhau, mà Mạt Đồng ngồi ở đối diện hai người mất đi bất mãn ban đầu, dần dần chuyển biến thành bình tĩnh.

Lúc này Phật Hàng ngước mắt nhìn về phía Mạt Đồng, không tránh được tầm mắt giao phong: “Ngươi xác định, chỉ bằng lực lượng của một mình ngươi liền có thể ứng phó được?”.

“Ngươi ít phiền ta”. Mạt Đồng nhíu mày uống rượu.

“Ngô khi nào làm phiền ngươi chứ, là ngươi chính mình phiền lòng, cần gì đổ cho ngô”. Phật hàng cười nhạo ném cái liếc mắt cho mạt Đồng đang lo lắng, Phật Hàng luôn có biện pháp tác động tình tự của địch nhân.

Chẳng qua đây không phải chiến trường mà là tình trường………

Mạt Đồng cũng là minh hữu (đồng minh) cùng Phật Hàng, cũng địch nhân, trên quyền vị bọn họ là quan hệ cùng có lợi, nhưng phương diện cảm tình lại tồn tại xung đột. Trước mắt mà nói trên quyền thế bọn họ là đồng bọn, rồi lại cừu nhân(kẻ thù) trên đường cảm tình……..

Thực mâu thuẫn.

Cũng tạo nên cục diện giằng co không xong giữa 3 người.

Phật Hàng vẫn đều ôm nam nhân như vậy, y ôm chặt nam nhân, làm cho nam nhân im lặng ngồi ở trên đùi của y, Mạt Đồng cũng không có phản đối với việc này, chính là trong mặc mâu của Mạt Đồng ẩn chứa thần sắc bất mãn, không có thể rơi vào trong mắt của nam nhân…….

Mạt Đồng cũng chỉ là thường thường nhìn biểu tình của nam nhân, ánh mắt của nam nhân thủy chung đều dừng ở trên mặt của Phật Hàng, thần sắc trong mắt của nam nhân thủy chung cũng đều là ôn hòa như vậy.

Phật Hàng không có buông nam nhân ra, mà Mạt Đồng một mực chờ đợi nam nhân đứng lên, lại không biết lúc này nam nhân không thể động. Kỳ thật Phật Hàng cũng biết, đây đều không phải là là bởi vì lực phát hiện của Mạt Đồng chưa đủ, đây chính là chứng minh pháp lực của chính mình lại tăng thêm không ít………

Cả buổi chiều.

Phật Hàng đều ôm nam nhân ở trong sân chơi cờ cùng Mạt Đồng, Mạt Đồng cũng không có ý kiến thừa thãi, bởi vì ở trong mắt Mạt Đồng thì nam nhân là tự nguyện, đều không phải là Phật Hàng ép buộc nam nhân.

Hơn nữa suốt 1 buổi chiều nam nhân đều không có lại liếc mắt nhìn Mạt Đồng một cái.

Theo giằng co của ba người trở thành chiến tranh lạnh của hai người.

Liền giống như ra chiến trường, khai chiến lẫn nhau, ngoại trừ chơi cờ cùng uống trà, ba người cơ hồ là không trao đổi, không khí khá là quỷ dị cùng nguy hiểm, sự hòa thuận giống như hiện giờ là vì chờ đợi gió bão càng đáng sợ nổi lên.

Trước khi dùng bữa tối.

Hậu viện Trương phủ thắp đèn ***g, đèn ***g tinh xảo treo ở hành lang, cây cầu dài, địa phương có thể nhìn thấy của viện tử, màn đêm phủ lên Trương phủ sáng choang, chiếu sáng nước sơn màu đỏ thắm tới chói lọi…….

Hết thảy đều tân trang (sửa mới) lại.

Trăm hoa vây quanh trước bàn đá của hậu viện, Phật Hàng đang ôm nam nhân, nói chuyện với nam nhân, thanh âm của y không cao không thấp, pha lẫn vài phần cười khẽ, nam nhân vẫn im lặng nghe, ánh mắt dừng ở trên người của y.

Mạt Đồng thấy sắc trời muộn, nam nhân còn chưa đứng lên, y bắt đầu bất mãn, gọi nam nhân mấy tiếng, nam nhân cũng không trả lời y, cũng chỉ là nhìn Phật Hàng, hơn nữa Phật Hàng còn nhéo nhéo tay của nam nhân, nam nhân cũng không cự tuyệt, Phật Hàng động động chân, thân thể của nam nhân nghiêng dựa vào trong lòng của Phật Hàng, nhưng động tác này ở trong mắt Mạt Đồng lại biến thành nam nhân chủ động dựa vào Phật Hàng.

Tốt, tốt……..

Tốt lắm, tốt lắm…….

Hôm nay Mạt Đồng vừa mới trở về, Tích Duyên nam nhân này làm trò trước mặt y, ôm ôm ấp ấp cùng Phật Hàng, lại còn ngồi cả buổi chiều ở trên người nam nhân khác, lại còn không đứng dậy……..

Mạt Đồng nhịn xuống xúc động hất bàn cờ, đứng lên, đi sai hạ nhân trong phủ chuẩn bị bữa tối, y không muốn lại xem bọn họ ân ái, y vốn không muốn bỏ lại nam nhân.

Nhưng khi y nói chuyện cùng nam nhân, nam nhân cũng không để ý tới y, điều này làm cho từ trước đến nay lòng tự trọng của Mạt Đồng đều rất cao không chấp nhận được, y mặt âm trầm đi phòng bếp, trong tay mang theo một bình liệt rượu lớn, y chỉ có uống nhiều rượu chút thì tâm tình mới có thể cảm thấy dễ chịu chút, nam nhân không để ý tới y, tốt, vậy xem ai không để ý tới ai lâu hơn.

Vậy xem ai nhẫn được.

Hừ……..

Oán khí của Mạt Đồng sắp bao phủ cả Trương phủ.

Mà lúc này, Phật Hàng ngồi ở hậu viện của Trương phủ như cũ, nam nhân không thể động ngồi ở trên người y như cũ, y tự cố tự đích (tự độc thoại) nhẹ giọng nói chuyện cùng nam nhân, nam nhân chỉ nhìn y……..

Cả buổi chiều nam nhân đều ngồi ở trên người của Phật Hàng, thân thể hắn thực cứng ngắc, Phật Hàng sẽ thường thường xoa bóp cánh tay, xoa bóp chân cho hắn,giúp hắn thả lỏng một chút.

Thời điểm khi nam nhân có thể động thì hắn cũng không có lập tức rời khỏi Phật Hàng……..

Nam nhân vẫn im lặng ngồi ở trên đùi của Phật Hàng như cũ, chính là đáy mắt bình tĩnh kia có mấy phần tức giận, chân của hắn đã tê rần, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ muốn đứng lên là không có khả năng.

Trước đó Phật Hàng nói với nam nhân một ít lời nói chia rẽ cảm tình của hắn cùng với Mạt Đồng thì hắn cũng đều nghe vào trong lỗ tai, hắn biết dụng ý của Phật Hàng, hắn có chút tức giận, nhưng là nhìn đến tiếu ý thắng lợi đắc ý nơi khóe miệng của Phật Hàng thì hắn đã muốn đẩy khuôn mặt tuấn mỹ của Phật Hàng ra, còn tốt hơn so với hiện tại Phật Hàng nghĩ muốn sáp lại hôn hai má của hắn, hắn giơ tay liền đẩy mặt của Phật Hàng ra.

“Lại không ai sẽ nhìn thấy, sợ cái gì”. Phật Hàng cầm tay của nam nhân, giữ chặt ngón tay của nam nhân, “Hơn nữa cả buổi chiều hôm nay, người của phủ ngươi, từ trên xuống dưới, thời điểm đi ngang qua, nên xem cũng đều thấy được, có sao đâu chứ……..”.

Nam nhân không có biện pháp với Phật Hàng.

Đuổi cũng đuổi không đi…….

Uyển cự cũng uyển cự qua……..

Nam nhân sớm vô kế khả thi (pó tay), Phật Hàng giống như đang chờ đợi biện pháp của nam nhân, chính là vẻ mặt thú vị nhìn chằm chằm khuôn mặt rối rắm của nam nhân, nhìn tới nỗi nam nhân tức giận xiết chặt bờ vai của Phật Hàng……….

“Như thế nào? Không nỡ đứng lên?”. Phật Hàng trêu chọc nam nhân, vỗ vỗ thắt lưng của nam nhân, ý bảo nam nhân mau đứng dậy.

Nam nhân trừng Phật Hàng. Tức giận thiêu đốt trong mắt càng tràn đầy.

Một buổi chiều chưa mở miệng nói chuyện nên nam nhân thậm chí thiếu chút nữa quên chính mình có thể nói, chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo Phật Hàng, ý bảo Phật Hàng đừng lắc lư nữa.

Phật Hàng người này, làm cho nam nhân có chút không hiểu lắm, Phật Hàng rõ ràng bế hắn cả buổi chiều, chưa nói mệt, cũng chưa nói khó chịu, còn ôm chặt hắn không buông tay, giờ lại trái ngược, hiện tại lại hắn muốn đứng lên, cùng dường như thúc giục đuổi hắn đi…….Hắn biết Phật Hàng cố ý, hắn cũng sẽ không cải cọ cùng Phật Hàng, chính là kháng nghị nhéo vai Phật Hàng 2 cái, bởi vì nhéo vai nên khá thuận tay, một bàn tay hắn bao quanh ở đầu vai Phật Hàng, một bàn tay bị Phật Hàng nắm ở trong tay, tư thế của 2 người ở trong mắt người khác là thân mật tới cũng sắp dán thành một khối, hắn cũng biết chính mình không chống lại Phật Hàng được.

“Chân ta đã tê rần, không đứng dậy được”. Nam nhân từ giận tới không biết làm sao, từ không biết làm sao tới thở dài, nhưng thở dài kia cuối cùng biến thành nhận mệnh, hắn cúi đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ gần trong gang tấc kia của Phật Hàng, hắn thả chậm ngữ khí, thấp giọng nói: “Ta không đi được, cảm phiền ngươi ôm ta trở về phòng”. Hắn không muốn ăn cơm, thân thể hắn đau tới muốn chết.

Nam nhân đều ở cái tuổi này rồi, còn ngồi cứng đờ cả 1 buổi, quả thực muốn cái mạng già của hắn mà…….. Mạt tươi cười ở khóe môi kia của Phật Hàng trở nên càng ngày càng ái muội, hai tay của y vòng quanh trên lưng của nam nhân, chậm rãi vuốt ve lưng của nam nhân, khiến cho thân thể mẫn cảm của nam nhân hơi run rẩy.

Phật Hàng lại lần nữa ôm sát nam nhân, một lát sau y tiến đến bên môi nam nhân, nhẹ nhàng mổ môi dưới của nam nhân một chút: “Kỳ thật một chút cũng không phiền toái, đừng nói là ngươi muốn ngô ôm ngươi trở về phòng, cho dù là muốn ngô giúp ngươi cởi y phục, ôm ngươi trên giường thì cũng không phiền”.

“………”. Nam nhân á khẩu.

Nam nhân căn bản là không kịp né tránh, Phật Hàng lại tự nhiên như vậy khi hôn hắn, thản nhiên như vậy, không có nửa điểm câu nệ, thậm chí làm cho hắn trở tay không kịp, bởi vì trong viện còn có hạ nhân đi lại……….

Phật Hàng hôn nam nhân một chút liền buông môi nam nhân ra, còn cười khẽ bổ sung một câu: “Nếu ngươi muốn làm điểm khác thì ngô khá bằng lòng tuyệt đối sẽ phụng bồi tới cùng”.

Làm điểm khác………

Điều này làm cho nam nhân đã nghĩ đến hình ảnh cảm xúc phong phú kia, trong đầu thoảng qua một vài bức đông cung đồ mà Mạt Đồng cho xem, tư thế kia khó có thể mở miệng, động tác, phương thức, làm cho trong lòng hắn đều run rẩy một chút.

Hắn như thế nào lại bởi vì lời nói của Phật Hàng mà liên tưởng đến cái loại đồ vật ấy chứ, nam nhân bởi vì ý tưởng kỳ quái của chính mình mà sắc mặt trở nên ngượng ngùng, thậm chí có một chút tức giận.

Hắn như thế nào lại…….

Như thế nào lại nghĩ đến cái loại sự tình này, hơn nữa vai chính đều đổi thành hắn cùng Phật Hàng……..

Nam nhân mân môi, không nói được một lời, hắn quên chân của chính mình tê dại, tức giận nghĩ muốn đứng lên tự trở về phòng, còn chưa đứng vững liền nặng nề ngã trở về trên đùi của Phật Hàng……..

Nam nhân cảm giác được một cái gì đó cứng cứng ở cạnh chân của hắn, tuy rằng cách y phục nhưng cảm giác cực nóng này vẫn là dần dần truyền đến, hắn ngước mắt nhìn về phía Phật Hàng: “Ngươi có phản ứng”.

Mặc dù có chút khó có thể mở miệng, nhưng nam nhân vẫn nói ra chính mình cảm giác được, xúc cảm kia rất rõ ràng, rất gần kề tới nỗi hắn không dám nhúc nhích, mà ở dưới ánh mắt ái muội kia của Phật Hàng thì hô hấp của hắn trở nên không thông thuận, ngay cả hơi thở cũng đều mạc danh kỳ diệu (chẳng biết tại sao) nặng thêm, có một giây hắn thậm chí cảm thấy được ánh mắt của Phật Hàng giống như đang vuốt ve toàn thân của hắn, tỉ mỉ tới không buông tha bất kỳ địa phương nào……..

Không khí bốn phía đều tản ra khí tức ái muội……..

Phật Hàng ôm nam nhân về phòng.

Dọc theo đường đi, hạ nhân nhìn đến loại tình huống này thì cũng không dám nhiều lời.

Nhất là nhìn đến mĩ nam tử giống như ôm tức phụ (vợ) ôm lão gia nhà mình như vậy, hơn nữa lão gia ôn nhu còn lộ ra biểu tình mê người như vậy, tiền sam (áo lót phía trước) có chút lộn xộn, mắt lại ẩm ướt, nhìn đến loại trường hợp ái muội này thì bọn hạ nhân liền càng thêm không dám lắm miệng, sợ phá hủy bầu không khí hài hòa giữa 2 người……..

Những hạ nhân này đều biết, bộ dạng “bằng hữu” của Tích gia nhà bọn họ đều đẹp tới không giống phàm nhân (người trần)…….

Phật Hàng ôm nam nhân vào phòng.

Trước khi Phật Hàng đi vào trong phòng thì nói với Trương quản gia, nếu Mạt Đồng hỏi y liền nói y đã rời đi rồi. Nếu Mạt Đồng hỏi Tích Duyên, vậy liền nói Tích Duyên đi ra ngoài đàm sinh ý (bàn chuyện làm ăn).

Tóm lại đừng để Mạt Đồng tới phòng của nam nhân.

Đương nhiên thời điểm Phật Hàng nói những lời này đều đương nhiên mượn danh nghĩa của Tích Duyên.

Phật Hàng cảm thấy thái độ của nam nhân đối y không có tốt như trước kia, từ sau lần nam nhân bị Nham Vân bắt đi, thời điểm khi y lại gặp lại nam nhân thì nam nhân bắt đầu lảng tránh y, hơn nữa gần đây y thường xuyên đều tìm đến nam nhân, chính là mỗi một lần đều bị cự tuyệt từ ngoài cửa, y không hiểu vì sao nam nhân phải như thế. Chẳng lẽ liền bởi vì Mạt Đồng cho một cái hứa hẹn ngoài miệng mà thôi sao?

Nam nhân ngồi ở trên giường, Phật Hàng ngồi ở bên giường không chịu đi, Phật Hàng không có xằng bậy, cũng không giúp nam nhân cởi y sam, nam nhân nói muốn nghỉ ngơi, bảo Phật Hàng đi ra ngoài nhưng y cũng không chịu đi.

Cửa phòng gắt gao khép kín.

Trong phòng thực im lặng.

Nam nhân kéo chăn, chân tê tới lợi hại, hắn động một chút đã bị cảm giác vô lực cùng tê ngứa kia khiến cho phát ra rên rỉ kiềm nén, toàn thân cao thấp của hắn đều thực bủn rủn……

Không có khí lực……..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play