Lúc này, Tích Duyên tình cờ phát hiện được phụ cận có một tiểu sơn động, bên trong có từng đợt từng đợt sương trắng bốc lên, cùng với dòng nước nhỏ trong xanh chảy ra, nam nhân theo thói quen dã ngoại lộ túc hơn nữa còn có kinh nghiệm du lịch phong phú, lập tức liền biết được trong động của núi này có ôn tuyền.
“Bạch sư, lông của ngươi bẩn như vậy, nếu không rửa, chỉ sợ miệng vết thương sẽ chuyển biến xấu.”
Bạch sư lông dưới thân bị cây cỏ bùn đất làm dơ, Tích Duyên có điểm lo lắng cho tình trạng của dị thú này, chính là bạch sư lại chậm rãi lay động cái đầu một chút, tỏ vẻ không cần tẩy.
“Vậy phiền ngươi thủ trước cửa sơn động, ngàn vạn lần đừng để cho dã lang tiến vào.” Tích Duyên đứng dậy phủi phủi cây cỏ trên người rồi bước nhanh hướng đến ôn tuyền trong động. Một lúc sâu, nam nhân tắm rửa xong từ trong động đi ra.
Hắn thay ra y phục ướt sũng, dù sao đây là dã ngoại không ai hội thấy, chỉ có một bạch sư đang ngủ li bì, cho nên hắn cũng không kiêng kị gì.
Bạch sư nghe thấy tiếng bước chân của nam nhân, liền mở to mắt hướng nam nhân đi đến, động tác của bạch sư rất chậm, bàn chân dẫm trên mặt đất phát ra tiếng động sàn sạt, hắn ngẩng đầu ngửi ngửi tấm lưng ướt nước của nam nhân, bạch sư hơi thở nặng nề cùng với chóp mũi lạnh lẻo ướt át chạm đến tấm lưng nóng hổi, liền khiến thân thể nam nhân có chút run rẩy.
Nam nhân đem quần áo bắt lên trên cây hong cho khô, hắn quay đầu lại, sắc mặt có chút trắng bệch khi nhìn thấy bạch sư: “Ngươi làm cái gì dựa vào ta gần như vậy?”
“Đừng nhúc nhích, để ta ngửi.”
Bạch sư đem nam nhân mới vừa tẩy qua ấn lên thân cây, này dị thú đứng thẳng lên so với nam nhân có phần cao lớn hớn, nam nhân bị nhốt ở giữa hai chân trước của sư tử, hắn nghi hoặc nhìn chằm chằm bạch sư trước mắt hành vi quỷ dị. Bạch sư chậm rãi cúi đầu, đầu mao nhung nhung chôn ở cổ nam nhân ngửi ngửi, kia hồ tu đâm vào làn da nam nhân có điểm đau.
Này bạch sư là ngửi cái gì? Hắn mới vừa tẩy qua trên người tràn đầy bọt nước, căn bản là không còn mùi gì để ngửi......
Ngay lúc nam nhân chuẩn bị đẩy ra bạch sư có hành vi kỳ quái mắt trước mặt, bạch sư tựa hồ xác định được điều gì, ngẩng đầu ý vị thâm trường nhìn nam nhân, giờ này khắc này, nam nhân bị vây hãm đứng đần ra ở đó thế nhưng lại cho rằng bạch sư trước mắt này là đang cười, suy nghĩ còn chưa kịp chuyển, bạch sư đã chậm rãi liếm lên cổ nam nhân......
Bên tai nam nhân truyền đến thanh âm lười nhác lại trầm thấp của bạch sư: “Ngươi thật đúng là bổ nhân.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi thực bổ.” Bạch sư lặp lại một lần nữa, thầm thán phục hãn dịch ( mồ hôi) của nam nhân này cư nhiên vậy mà lại là bổ phẩm, ít nhất với hắn mà nói thì chẳng khác gì là cam lộ ( sương ngọt).
Ở trong ấn tượng của bạch sư, chỉ có thần tiên mới có thể tiết ra cam lộ hãn dịch......
Nam nhân không rõ ý tứ của hắn, đương nhiên cũng cũng không biết chính mình đích mồ hôi có cái gì công hiệu, hắn chỉ biết là tên dã thú trước mắt này tựa hồ rất thích liếm thân thể hắn, theo cổ đến xương quai xanh, rồi theo xương quai xanh đến ngực. Hắn cả người bị đặt ở trên cây không thể động đậy, thẳng đến lúc đầu lưỡi mềm mại lạnh lẽo lướt qua nhũ tiêm đang run rẩy của hắn......
Nam nhân hít lấy một hơi thật sâu, đôi ngọc châu thiển lam sắc sáng ngời như ngọc lưu ly của dã thú lẳng lặng thưởng thức biểu tình của nam nhân, còn cố ý dùng miệng đưa đẩy nhũ tiêm của nam nhân, hồ tu đâm vào cũng góp phần kích thích làn da của nam nhân. Cái cảm giác vừa đau lại vừa ngứa này suýt nữa đã làm y thét lên chói tai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT