“Đại sư, ngươi đừng có ở đây mà nói nhảm mê hoặc lòng người, chúng ta nếu là yêu nghiệt, vậy ngươi lại là cái gì, nửa đêm không người ngươi một mình xuất hiện tại nơi núi hoang đất hoang này, ngươi chẳng phải cũng là yêu nghiệt hay sao.”

“Lời của thí chủ sai rồi, lão nạp phụng mệnh trông coi Kỵ Long sơn, hôm nay có khách nhân đến, ta đến đây chỉ là để hoan nghênh mà thôi.” Lão hòa thượng cách ăn mặc giản dị, bàn tay chắp lại, thần tình thái độ hiền lành, “Thí chủ có hay không là yêu nghiệt, cũng không trọng yếu, chúng sinh đều ngang hàng với nhau, chỉ hi vọng thỉnh thí chủ quay đầu là bờ, nhân quả đều có báo ứng, nếu là thí chủ không muốn nghe, cứ xem như ta hôm nay chưa có nói qua.”

Tích Duyên tiến lên nói lời tốt đẹp khuyên bảo, Xích Luyện cũng không lên tiếng. Nói chuyện với nhau mới biết được, lão hòa thượng này là người thủ sơn, đây chỉ mới chỉ là cửa vào mà thôi, còn chưa tới gần Bạch Cốt Quật không tính nguy hiểm, phụ cận tuy có âm khí, nhưng so với Bạch Cốt Quật vẫn còn yếu hơn rất nhiều. Phật Hàng không nói lời nào đứng ở một bên nghe lão hòa thượng nói chuyện, nam nhân lâu lâu lại hỏi vài câu về tình huống trong núi, mà Xích Luyện cũng trầm mặc không lên tiếng im lặng lắng nghe, không có quấy nhiễu nam nhân cùng Lão hòa thượng nói chuyện với nhau. Đúng lúc này, nam nhân cũng lưu ý đến Diễm Phượng nhi bên trong miếu đã tỉnh lại.

Xích Luyện xoay người đi vào bên trong miếu, nam nhân không lên tiếng, ánh mắt của y hơi dao động một chút, rất nhanh lại ổn định trở lại, y còn thật sự đối đại sư hỏi: “Đại sư, vừa rồi ngươi vì sao nói nghĩa đệ của ta là yêu nghiệt?”

Phật Hàng đang chuẩn bị rời đi, nghe được câu hỏi của nam nhân đối lão hòa thượng, hắn liền dừng lại cước bộ, lặng yên không một tiếng động quay đầu, nhìn về phía nam nhân......

Chỉ nghe, lão hòa thượng nói......

“Hắn là người, là yêu, thí chủ ngươi so với ta rõ ràng hơn, cần gì phải tái truy vấn.”

“......” Yết hầu Tích Duyên nhẹ nhàng di động.

“Nghĩa đệ của thí chủ trời sanh tính bạc tình, tương lai nhất định mất hết nhân tính, chỉ tham bá nghiệp*.” Những câu những lời này của lão hòa thượng đều là lời nói thật, từng lời đều đánh vào tâm của Tích Duyên, nửa ngày sau, lão hòa thượng lại nhắc nhở Tích Duyên, “Thí chủ mạng ngươi nhất định sẽ có một kiếp này, hắn vì vậy mà sinh, cũng nhất định sẽ vì vậy mà chết.”

*bá nghiệp: thống trị

“......”

“Lão nạp nói như vậy thí chủ ngươi tin cũng được, không tin cũng được.”

“......” Nam nhân vẫn thật sự lắng nghe, không có đánh gãy lời nói của lão hòa thượng.

“Ngươi cũng không cần đặt việc này ở trong lòng, hết thảy tùy duyên, không cần cưỡng cầu.” Lão hòa thượng ẩn dật cảnh cáo Tích Duyên, sau đó liền rời khỏi tòa miếu đổ nát. Nam nhân đối với việc này cũng không quá để ý.

Lão hòa thượng muốn bọn họ ngày mai phải rời khỏi Kỵ Long sơn, bằng không, Lão hòa thượng cũng cứu không được bọn họ, nếu đã tiến vào nội trong một ngày mà còn chưa rời núi, như vậy liền vĩnh viễn không thể đi ra.

Lão hòa thượng kia cũng là thi hành nghĩa vụ mà đem những lời cảnh cáo nói ra, nếu không thể ngừng lại, cũng không có biện pháp, chỉ có thể mặc cho số phận, hết thảy đều lệ thuộc vào thiên ý.

Phật Hàng lẳng lặng đứng ở một bên, im lặng nhìn chăm chú vẻ mặt do dự của nam nhân. Ở hắn xem ra nam nhân này thực bình thường, nhưng lại có một chút vĩ đại, Phật Hàng vừa khinh bỉ nam nhân yếu đuối lại đồng thời bội phục dũng khí của nam nhân, tình tố mâu thuẩn như vậy khiến cho tâm tình nguyên bản tựa mặt hồ không gợn sóng của Phật Hàng, bị lay động đến có chút rối rắm.

Nam nhân Tích Duyên này, có chút kỳ quái, mệnh mạch kỳ lạ, thế nhưng lại cùng xà yêu kết bái, còn đem tu vi của mình truyền cho hắn, như vậy mà một câu oán hận cũng đều không có. Hắn nguyên bản nghĩ nam nhân háo sắc, lại có lòng tham không đáy, nhưng cảm giác chung quy lại hoàn toàn bất đồng, nam nhân thậm chí có thể nói là..... thực ôn nhu...... thực tốt bụng......

Phật Hàng nhìn thấy nam nhân bước vào bên trong tòa miếu đổ nát.

Nam nhân vừa mới tiến vào, Xích Luyện liền bổ đến trước mặt nam nhân. Sắc mặt của Xích Luyện bị hồng quang chiếu lên càng có vẻ xinh đẹp: “Vừa rồi cái lão hòa thượng kia đã nói với ngươi những gì?”

“......”

Xích Luyện bắt lấy cánh tay nam nhân, thấp giọng hỏi: “Hắn nói ta là yêu nghiệt, ngươi thật sự đi tin tưởng hắn sao?”

“Ta......”

Xích Luyện không có tái truy vấn, hắn đang chờ nam nhân cho hắn một câu trả lời, ánh mắt hai người chạm nhau, song mâu hẹp dài của Xích Luyện u tĩnh đến đáng sợ, mà thân ảnh của Tích Duyên lại không ngừng vì bất an mà rung động.

Nam nhân ý thức được, sự kiên định của Xích Luyện......

Nhưng, nam nhân lại nói ——

“Không có.” Nam nhân ngữ khí thực ôn nhu, y cấp cho Xích Luyện một câu trả lời thật vừa lòng, “Ta không tin hắn, chỉ cần ngươi nói không phải, vậy liền không phải, ngươi là huynh đệ kết nghĩa của ta, ta tin tưởng ngươi sẽ không gạt ta.”

Thanh âm của y không quá ổn định, có chút yếu ớt, nhưng những lời này lại như đang phát thệ, còn thật sự, rất nghiêm túc, bên trong ổn trọng lại lộ ra vô hạn ôn nhu cùng dịu dàng.

Xích Luyện trên mặt lộ ra tiếu dung, hắn ôm lấy bả vai Tích Duyên, đem Tích Duyên kéo vào trong lòng ngực: “Tích đại ca, đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau đi, như vậy so ra vẫn ấm áp hơn.” Đôi môi của hắn dán tại bên tai nam nhân ái muội thì thầm.

Khuôn mặt của nam nhân, đỏ......

Đêm đó nam nhân vẫn là bị Xích Luyện ôm ngủ, Phật Hàng tựa như cái gì cũng không thấy, khoanh chân ngồi một đêm, mà Diễm Phượng nhi cả đêm cũng không chợp mắt, tâm tâm niệm niệm người trong lòng lại đi ôm một người nam nhân, này còn ra cái thể thống gì, làm cho người ở bên cạnh Xích Luyện là nàng cũng giận mà không dám nói gì, còn nam nhân cũng có vài lần đẩy ra Xích Luyện, chỉ là Xích Luyện ôm lấy y quyết không buông, y cũng đối Xích Luyện không còn biện pháp nào khác.

Chỉ là một đêm này Xích Luyện cũng chỉ đơn giản ôm y mà ngủ, không có làm chuyện gì bất quy củ, nam nhân cũng an tâm không ít.

Cách ngày.

Bốn người vẫn là quyết định tiến về phía trước, hiện nay quay về đã định là không có khả năng, thể lực của Tích Duyên cũng đã hoàn toàn khôi phục, không còn khí tức ô trọc nữa, y càng thêm thoải mái. Phật Hàng trên đường đi rất ít nói chuyện, càng thêm một chút phản ứng với Xích Luyện và Diễm Phượng nhi cũng không có. Ban ngày luôn trôi qua rất nhanh, mà phong hàn đường đi ban đêm lại thập phần âm lãnh cùng dài đằng đẵng.

Vừa vào đêm.

Bốn người liền tiến vào được Bạch Cốt Quật, chỉ cần xuyên qua sơn động này, liền có thể tiết kiệm thời gian hai ngày, đến được tiểu thành gần nhất. Phật Hàng cùng Xích Luyện cầm đuốc trong tay, Phật Hàng phụ trách dẫn đường, Diễm Phượng nhi phụ trách đi cuối cùng, nếu Tích Duyên vẫn còn pháp lực, y nhất định sẽ không để cho Diễm Phượng nhi mạo hiểm, hiện nay tình huống tràn ngập nguy ky, y cùng với Xích Luyện đều không có pháp thuật, cho nên mới quyết định như thế, đương nhiên Diễm Phượng nhi cũng vô cùng thẳng thắn mà tiếp nhận đề nghị.

Ở trong động thực ẩm ướt, trên mặt đất có vô số bạch cốt cùng xà, Phật Hàng hướng trên mặt đất huy vài cái tay áo, động tác của hắn rất nhanh, mau đến cơ hồ không thể thấy hắn là như thế nào ra tay, chỉ nhìn thấy vài đạo phật quang hiện lên, xà liền vội vàng thối lui.

“Phía trước có một lối rẽ, rốt cuộc là nên đi bên nào?” Xích Luyện dừng lại cước bộ, dùng cây đuốc chiếu sáng mặt đất, trên mặt đất một đống bạch cốt trông qua vô cùng khủng bố.

“Đi bên trái.”

Phật Hàng không chút do dự mà trả lời, nam nhân đi theo phía sau hắn, trong động không khí ẩm lạnh, khiến cho nam nhân không tự chủ được mà ho khan vài tiếng.

Trên đường có phật tráo* của Phật Hàng bảo hộ, bọn họ mấy người rất nhanh liền đã ra khỏi Bạch Cốt Quật, nếu không phải Phật Hàng hiểu được một chút kỳ môn độn giáp thuật**, bọn họ sẽ không thể nhanh như vậy đã đi ra khỏi hang đá tựa như mê cung kia, so với những người bị vây chết ở trong hang đá biến thành bạch cốt, bọn họ coi như vượt qua dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ trong vòng thời gian một ngày đã ra khỏi núi, nhưng nam nhân lại cảm thấy được một đường này lại có chút quá thuận lợi đi.

*phật tráo: tráo là ***g, kiểu như ***g làm từ phập pháp

**kì môn độn giáp thuật: ba cái bẩy ở trong hang động hay nơi quan trọng, kiểu như mê võng, bát quát, vvv…

Sau khi vào thành, bốn người tìm đến một khách *** để đặt chân, thời điểm dùng bữa, nam nhân nhận thấy sắc mặt của Diễm Phượng nhi càng ngày càng trắng bệch, còn thường thường thở gấp hít lấy một khẩu lớn không khí. Nam nhân cau mày đi đến bên người chưởng quỹ, cho chưởng quỹ một ít bạc, bảo chưởng quỹ đem mọi người bên trong khách *** mời đi hết. Phật Hàng trầm mặc không lên tiếng nhìn chằm chằm vào nam nhân, mà Xích Luyện thần tình sắc lạnh lại nhìn về phía Diễm Phượng nhi.

Rất nhanh khách *** đã trở thành một khoảng không vắng vẻ, nam nhân dường như không có việc gì mà đối Xích Luyện nói: “Xích huynh đệ ngươi lại đây một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Nam nhân nói xong cùng Phật Hàng trao đổi ánh mắt, Phật Hàng bất động thanh sắc uống một ngụm rượu.

Xích Luyện vừa định đứng dậy đi, Diễm Phượng nhi lại bắt được bàn tay của Xích Luyện: “Đi nơi nào?” Thanh âm khi nói chuyện của nàng nghe qua thực quỷ dị, tựa như là tiếng rên rĩ phát ra từ sâu bên trong yết hầu.

Nam nhân thực khẩn trương, nhưng Xích Luyện lại vô cùng bình tĩnh mà vuốt lấy bàn tay của Diễm Phượng nhi: “Ta cùng Tích đại ca đi gọi món ăn, rất nhanh sẽ trở lại.” Hắn thong thả đứng lên, đi về phía nam nhân.

Nam nhân đem Xích Luyện đưa lên trên lầu, để cho Xích Luyện về phòng nghỉ ngơi trước, nam nhân đứng ở lầu hai, quan sát tình hình bên dưới lầu, cũng bảo tiểu nhị đem đồ ăn đưa lên cấp cho Xích Luyện đang ở trong phòng.

Xích Luyện từ trong phòng đi ra: “Tích đại ca phát sinh chuyện gì?”

Hắn đang muốn nhìn xuống dưới lầu, nam nhân lại không cho, đúng lúc ngăn cản được Xích Luyện: “Xích huynh đệ, ngươi về phòng trước đi, hôm nay đã đi cả một ngày ngươi cũng mệt mỏi......”

Xích Luyện tiến lên đặt nam nhân ấn lên lan can lầu hai, tiểu nhị bưng thức ăn lên lầu cũng không phát hiện. Nam nhân thực xấu hổ, thế nhưng Xích Luyện lại đè y lại, tầm mắt của hắn lướt qua đầu vai nam nhân, nhìn xuống dưới lầu.

Xích Luyện biết rõ mà vẫn cứ hỏi: “Tích đại ca, ngươi đừng gạt ta, có phải hay không xảy ra chuyện gì?” Hắn một bên ổn định thân thể nam nhân, một bên đưa tay thân nhập vào bên trong y phục của nam nhân, vuốt ve da thịt mềm dẻo của nam nhân.

“Phải.....” Nam nhân do dự nửa ngày, vẫn là gật đầu, “Diễm cô nương có thể bị tà ma bám vào người.”

Tuy rằng nam nhân không thể cảm giác được yêu khí, nhưng theo bệnh trạng suốt một ngày đi đường này của Diễm Phượng nhi, hắn phát hiện nàng càng ngày càng kỳ quái, sau khi tới khách *** lại càng quỷ dị nói không nên lời, hiện nay ngay cả thanh âm nói chuyện cũng đều thay đổi.

Y căn bản không nghĩ muốn cho Xích Luyện biết, lo lắng Xích Luyện sẽ khổ sở, y mới để cho Xích Luyện trở về phòng, nhưng lại không biết Xích Luyện sớm đã rõ từ trước, chậm chạp chưa lên tiếng là vì muốn nhìn xem phản ứng của nam nhân mà thôi.

Lúc này.

Dưới lầu truyền đến một thanh âm......

“Diễm cô nương, ngươi mỏi mệt như vậy, uống trước một chén nước.” Phật Hàng cố ý đem chén nước đưa tới trước mặt Diễm Phượng nhi, khoảng cách lại khá xa.

Diễm Phượng nhi run rẩy đưa tay lên, nắm lấy cái chén, mới vừa cầm chén trong tay chợt nghe đến Phật Hàng cười nhạo nàng: “Ngươi là vì ở trong Bạch Cốt Quật quá lâu, sau khi ra khỏi cảm thấy hưng phấn, ngay cả tà khí của mình cũng áp chế không được, ngươi nếu nhẫn nại lâu thêm một chút, ngô chỉ sợ cũng không thể cảm giác ra tà ý tiết ra trên người ngươi.”

Đối yêu nghiệt, cũng không cần phải lưu tình.

Sắc mặt Diễm Phượng nhi nổi lên biến hóa, lộ ra vẻ mặt hung tợn, làn da trắng nõn trên người cũng biến thành màu than chì, nam nhân quay đầu liền nhìn thấy được bộ dáng dữ tợn của thạch yêu hiện hình.

“Xích huynh đệ đừng nhìn, nàng sẽ không có việc gì đâu.” Tích Duyên thân thủ che lại hai mắt Xích Luyện, y muốn đem Xích Luyện mang về phòng, lại bị Xích Luyện bắt được cổ tay.

Nam nhân vẫn là đem Xích Luyện đẩy mạnh vào phòng, y run rẩy đưa tay, khóa lại cửa phòng không cho Xích Luyện đi ra ngoài, tiếp theo chợt nghe đến dưới lầu truyền đến, hầu thanh phát ra đầy phẫn nộ từ sâu bên trong yết hầu của yêu nghiệt, bàn bị lật đổ, chén trà bị đập nát, có thể tưởng tượng được khung cảnh hỗn loạn ở bên ngoài. Phật Hàng tróc nã yêu nghiệt cho tới bây giờ cũng không bao giờ lưu tình, dưới lầu đang thu yêu, trên lầu nam nhân lại ngăn cản Xích Luyện, y không muốn Xích Luyện đi ra ngoài.

Y sẽ rất vui vẻ nếu Xích Luyện có thể hiểu được, việc này tình không phải lớn cũng không phải nhỏ gì.

Nam nhân ngăn ở trước cửa, thẳng đến khi nghe được tiếng kêu thảm thiết bên ngoài truyền đến, nam nhân mới mở cánh cửa đi xuống lầu, Xích Luyện đi theo phía sau sau. Mới vừa xuống lầu liền nhìn đến lão bản cùng *** tiểu nhị tránh ở bên dưới một cái bàn, khách *** hỗn độn không chịu nổi, bàn đều bị lộng trở ngã ngữa trên mặt đất, y phục của Diễm Phượng vung vãi đầy trên đất, Phật Hàng đứng ở trước đống y phục kia, vỗ vỗ tro bụi trên người mình, lòng bàn tay của hắn hiện tại đang nắm lấy một khỏa hạt châu tản ra hào quang chước liệt tựa như một ngọn lửa nhỏ.

“Ngươi......”

Nam nhân cả kinh thất ngữ......

Kia khỏa hạt châu chính là nội đan của Diễm Phượng nhi......

Nội đan bị đoạt, vậy có thể rõ ràng cái chết đau đớn đến thế nào, hơn nữa trên mặt đất kia một đống bụi, cùng y phục rải rác khắp nơi, nam nhân trăm triệu lần đều không nghĩ tới Phật Hàng lại có thể ra tay ngoan độc đến như vậy......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play