Vận khí của ta thật đúng là không phải tốt bình thường, Tề Nghiêm công sự bận rộn, hiếm khi đến đây một chuyến, lại đúng lúc thấy cảnh Tiểu Vũ nhà hắn đang cùng ta chơi trò “hôn hôn”. Lần sau có thể suy xét xem có nên vào sòng bạc thử thời vận, không chừng lúc tiến vào hai bàn tay trắng, khi đi ra hầu bao bạc triệu nha. Tuy rằng sự thật hoàn toàn không phải là vậy, hơn nữa trong chuyện này từ đầu tới đuôi ta một chút cũng không sai, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú âm tình bất định của hắn, ta vẫn không kiềm chế được mà chột dạ rùng mình, cảm giác……. Cảm giác giống như thê tử không chung thủy bị tướng công nắm được bằng chứng hồng hạnh xuất tường*. Ta dốc hết toàn bộ trí não, cố gắng tự hỏi phải làm thế nào để giải thích cho Tề Nghiêm nhìn qua dễ dàng nhận thấy đang chịu đả kích không nhẹ, ta anh tuấn thiện lương chân thành trung thực không phải đang dụ dỗ đứa con bảo bối thuần khiết đáng yêu của hắn bước vào con đường tội lỗi đâu.
*Hồng hạnh xuất tường: ngoại tình
“Ăn đường đường.” đúng vậy, chúng ta chỉ là ăn đường mà thôi, tuy rằng phương pháp có chút lệch lạc. Di? Giọng nói này là………? Ta nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống sinh vật mềm mại trong lòng ta từ sau khi Tề Nghiêm xuất hiện đã bị ta lơ là. Tiểu Vũ đang mỉm cười ngọt ngào với Tề Nghiêm: “Rất ngọt a.”
Trời ơi, đất ơi, người bình thường hẳn không thể lý giải ăn đường cùng hôn môi có quan hệ gì đi, Tiểu Vũ, ngươi giải thích như vậy, nhất định càng khiến cho phụ thân yêu quý của ngươi càng thêm không hiểu ra sao, đầu vựng não trướng, sau đó xấu hổ quá hóa khùng, phẫn nộ trút giận lên tiểu tốt như ta. Sau đó thư đồng trung thành một lòng một dạ của ngươi sẽ giống như một món đồ chơi, ta tên cũ Hàn Bạch, tên mới Tiểu Nguyệt sẽ tay chân mỗi nơi, hồng nhan bạc mệnh, di, không đúng, ta không tính là hồng nhan đi, vậy thanh nhan, dù sao cũng đều chết sớm, mặc kệ cái gì nhan.
Sự thật lại lần nữa chứng minh, Tề Nghiêm quả nhiên không phải người bình thường, với loại giải đáp vớ vẩn không đâu của Tiểu Vũ, thế mà hắn lại có thể nhanh chóng hiểu được ý tứ trong đó. “Thật sự rất ngọt sao?” khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Tiểu Vũ làm cho biểu tình củng ngữ khí của Tề Nghiêm dịu đi không ít, không giống như quỷ trạng lúc nãy nữa, ta âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bạo lực sẽ khiến cho tâm hồn trẻ nhỏ bị bóng ma che phủ, cho dù Tề Nghiêm có muốn giáo huấn ta, cũng sẽ không ở trước mặt Tiểu Vũ trình diễn một màn máu chảy đầm đìa đâu nhỉ, ta chỉ cần theo sát Tiểu Vũ không rời là tốt rồi.
“Ân ân, phụ thân cũng nếm thử một chút xem.” Tiểu Vũ dùng sức nhảy xuống, từ trong lòng ta nhảy xuống mặt đất, còn nhân tiện đẩy mạnh tiêu thụ……. Đường quả của ta.
“Được, ta muốn nếm lâu rồi.” Trong giọng nói Tề Nghiêm mang theo chút tình tự khó hiểu.
Ta chịu không nổi mà hai mắt trợn trắng, gì chứ hắn nói cứ như là hắn nhận hết ức hiếp, điềm đạm đáng yêu lắm vậy. Đường đường đại thiếu gia Tề gia, ta không tin ngay cả khối đường cũng chưa được nếm qua, cùng lắm là không được ngon như đường ta chọn mà thôi. Hoặc giả……. Chẳng lẽ phía sau một gia đình bề thế đại phú thật sự đều có một đoạn lịch sử tiết kiệm chua xót đầy máu và nước mắt? Trước mắt ta nhanh chóng hiện ra một cảnh tượng: Bắc phong gào thét, đại tuyết mấy ngày liền, một nam hài nho nhỏ đứng giữa một trời đầy tuyết, con ngươi đen quật cường lộ ra đau buồn nồng đậm, bên cạnh vang vọng một thanh âm: “Tề gia gia quy điều thứ 123: Tiết kiệm, không được ăn quà vặt. Ngươi thế nhưng lại ăn vụng một viên đường, phạt ngươi quỳ dưới tuyết một ngày, yên lặng tự ngẫm lại mình.” Đáng thương a đáng thương, nhà của chúng ta may mắn chỉ là trung phú, trước đây ngoại trừ lúc mọc răng ra, ta chưa từng bị hạn chế ta ăn đường. Nếu ta mà giống như hắn, có lẽ ta sớm đã phát điên rồi. ta không khỏi lắc đầu cảm thán, tiện thể âm thầm cảm thấy mình thật may mắn.
Đột nhiên thân ảnh cô tịch của nam hài kia trùng khích với một thân ảnh chôn sâu trong trí nhớ, có gì đó chạm đến dây cung ký ức của ta, chợt lóe qua trong đầu, nhưng mà khi ta nghĩ rằng có thể bắt giữ, nó lại biến mất vô tung.
Một bàn tay to cố định cái đầu đang lay động của ta,, ta hoang mang ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú dần dần phóng đại trước mắt ta, con ngươi đen bởi vì nguyên nhân nào đó mà càng thêm sâu thẳm. Dáng môi thật đẹp a, ta kinh ngạc nghĩ. Mãi đến khi hai cánh môi lạnh kia chuẩn xác phủ lên môi ta, ta theo phản xạ muốn đẩy hắn ra, môi cũng giật mình mà hơi mở ra. Tay kia của hắn nắm lấy hai tay ta đang phí công muốn đầy hắn ra kéo đến trước ngực hắn, chiếc lưỡi đang nhẹ nhàng phác họa bờ môi ta cũng thừa dịp theo khe hở chui vào, qua lại chung quanh khoang miệng mềm yếu của ta, không ngừng trêu đùa đầu lưỡi đáng thương của ta, tựa như đang tìm kiếm thứ gì. “Ầm” một tiếng, tất cả máu đều dồn hết lên não, trước mắt ta một trận sao bay vòng vòng, toàn thân mềm nhũn tê dại, tay không tự giác túm lấy y phục trước ngực hắn, sợ chính mình sẽ tê liệt ngã từ trên xích đu xuống. Cảm giác này thật kỳ quái, cả ngươi đều khó chịu như bị thiêu đốt, nhưng lại không cảm thấy chán ghét.
Giống như đã rất lâu trôi qua, hắn rốt cục cũng buông ta ra, so với thảm trạng mặt đỏ bừng như bị trúng gió của ta, hắn trái lại vẫn khí định thần nhàn, chỉ là hơi thở có chút năng nề.
“Quả thật rất ngọt.” một thanh âm làm chấn động ý thức vẫn còn chưa hết sửng sốt của ta, di? Di?? Di??? Đường trong miệng của ta đâu rồi? Sao lại đột nhiên biến mất? Ta bừng tỉnh đại ngộ nhìn về người nào đó vẻ mặt giống như con mèo trộm cá thành công, hắn vừa rồi thế nhưng…… cướp đường của ta?
“Phụ thân, ngươi nếm ra là đường vị gì hay không?”
“Không có.” Vị giác rõ thật quá tệ, đường bây giờ ở trong miệng ngươi, ngươi thế nhưng nếm không ra là hương vị gì, vậy ngươi cướp đường của ta chi vậy? Thuần túy vì cho vui thôi a. Ta rất hy vọng mình có thể chỉ vào mũi Tề Nghiêm mà chửi như tát nước, đáng tiếc ta chỉ là một người đáng thương cô độc phiêu bạt nơi đất khách quê người, còn phải dựa vào hơi thở của hắn mà sống, thật sự là rất đáng thương.
“Không bằng nến lại lần nữa xem?” giọng nói tràn ngập tà mị của Tề Nghiêm dọa ta bay biến hết tất cả oán thầm, ta dùng tốc độ nhanh nhất đáp: “Quế…. Vị quế hoa.” Một chút bất cẩn, thiếu chút nữa đã cắn vào đầu lưỡi của mình.
“Tiểu Nguyệt, ngươi làm gì sợ hãi như vậy, hay là….. là nụ hôn đầu của ngươi?” Còn nói, còn nói, còn nói ta cắn chết ngươi. Ta hung ác suy nghĩ.
“Phải…. Tiểu Nguyệt từ nhỏ gia giáo rất nghiêm, tu thân nghiêm cẩn, chưa từng làm việc gì đồi phong bại tục.” Ngươi này cây củ cải hoa tâm kinh nghiệm phong phú, trải qua với vô số người, há có thể đánh đồng cùng Liễu Hạ Huệ tái thế như ta?
“Một khối đường liền lừa đi nụ hôn đầu của ngươi, ngươi thật đúng là không phải ngốc bình thường a.” lời nói bén nhọn đâm thẳng vào tim ta, đả kích tự tôn từ khi ta tiến vào Tề phủ tới nay càng ngày càng ít, đã sắp có nguy cơ sụp đổ.
Ta ủ rũ, không muốn nói chuyện với cái thứ chuyên môn đả kích người ta nữa.
“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, vì sao lúc phụ thân ăn đường đường mặt ngươi lại đỏ như vậy a, lúc ta ăn đâu có đâu, có phải đường đường phụ thân ăn ngọt hơn không a? Ta đây cũng muốn ăn.” Tiểu Vũ ba chân bốn cẳng vừa muốn leo lên ngươi ta, mặt ta chuyển từ đỏ sang trắng, cuối cùng biến xanh, cứ tiếp tục như vậy nữa, không có khả năng Tề Nghiêm sẽ không giết ta. Nhưng mà tốt xấu hiện tại hắn cũng là tiểu chủ nhân của ta, ta lại không thể đầy hắn ra, thảm, thảm, cái này thật sự là xong đời mà.
Lão thiên gia rốt cục cũng nghe được nội tâm ta hò hét, ban ân một đôi tay thần ôm tiểu phiền toái kia rời đi, “Tiểu Vũ, không thể ăn nhiều, không tốt cho răng đâu.” Giọng nói trầm thấp của Tề Nghiêm mang theo lực uy hiếp vô cùng, làm cho Tiểu Vũ lập tức an tĩnh lại: “Tiểu Nguyệt, đem đường cho ta.”
Không cho con ăn mà ngươi còn muốn ăn? Ngay cả làm gương tốt cũng không, hừ, không biết ngươi làm sao quản lý được Tề phủ lớn như vậy. Ta khinh thường lấy ra một viên đưa cho hắn, hắn nhăn mặt nhíu mày: “Toàn bộ.”
A? Đại ca, khẩu vị của ngươi cũng qua lớn đi, muốn toàn bộ luôn hả? Vậy ta đây ăn cái gì? Ăn không khí sao? Không dám đâu. “Chỉ còn lại một viên, hết rồi.” Thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Thật sự?”
“Ân.” Ta cúi đầu trả lời, không cần nhướng mày nữa, cho dù ngươi nhướng lông mày xinh đẹp của mỉnh đến đỉnh đầu, ta cũng sẽ không giao ra đâu.
“Vậy ta đành tự mình đến vậy.”
“Dát?” Có ý gì? Tự mình đến là sao?
Bàn tay Tề Nghiêm hướng đến túi nhỏ ta treo ở thắt lưng, nhiệt lực trên tay hắn xuyên qua quần áo truyền tới người ta, làm cho thắt lưng của ta đột nhiên ngứa ngáy, ta cố gắng cắn chặt môi, nỗ lực đè nén, nhưng càng muốn nhịn xuống càng nhịn không được, trong nháy mắt ta nổi một thân da gà. Hắn rốt cục đang làm gì vậy?
Đáp án rất nhanh được đưa ra, khi ta nhìn thấy một túi đầy đường quả trong tay hắn, lòng ta nhất thời lạnh ngắt, nguyên lai hắn nói tự mình đến chính là ý này.