Trước đây đều cảm thấy đi chơi lễ một mình là điều gì đó rất xấu hổ, cùng đáng thương nữa, nhưng không sao, hai mươi năm qua em đều một mình, cũng dần quen với điều đó rồi.

Thế mà đang đến lúc em nỗ lực phản kháng với thế giới như thế, rằng em một mình vẫn ổn thì cớ gì anh lại tạt ngang qua, còn bảo anh là người cứu rỗi năm tháng độc thân dài đằng đẵng của em? Còn bảo không có anh "hốt" chắc em còn ế dài dài? Ai cần chứ ai cần chứ???

"Đừng nháo nữa mau đi thôi, em đang ngáng đường mọi người kìa thấy không?"

Seokjin kéo tay bạn băng qua bên kia đường sau khi cả hai đã chen chúc countdown ở quảng trường về, và trong khi bạn còn đang nhăn nhó vì bị dựng đầu dậy lúc nửa đêm để ra ngoài thế này thì anh liền lợi dụng chiều cao cùng bờ vai rộng của mình mà choàng tay qua, bao bao bọc bọc bạn từ đằng sau.

"Dễ ghét ghê á!"

Cũng may người anh rất ấm đó nha, chứ không em còn định ghét chết anh một năm tới luôn, biết không đồ cao kều đẹp trai kia?

"Đừng có nhăn, không cả năm lại đen thui thì đổ thừa anh!"

Thấy chưa, lại đáng ghét rồi, em tự hỏi nếu em không lỡ hốt anh thì ai hốt anh đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play